Cảnh Dương và Bạch Quảng song tu mỗi tháng có thể nghỉ ngơi một ngày. Mấy tháng nay, dù là thời gian nghỉ ngơi thì hắn cũng luôn ở trong Linh Phong Các, nhiều nhất chỉ tản bộ ở trong vườn hoa mà thôi.
Hôm nay, Tùng Âm nói với hắn rằng Mật Hương Quả 300 năm mới kết quả một lần đã chín rồi, và đã phái người đi hái cho hắn nếm thử.
Cảnh Dương nghĩ mình tới Đảo Chúc Dương được vài tháng rồi, mỗi ngày đều song tu với Bạch Quảng và chưa từng rời khỏi Linh Phong Các. Đảo Chúc Dương này lớn như vậy, lại có vài đỉnh núi, phong cảnh nhất định là rất đẹp, mình cũng nên đi dạo một vòng nhìn xem. Thế là hắn đề nghị muốn tự mình đi hái Mật Hương Quả.
Cảnh Dương vốn dĩ muốn đi bộ đến đó để ngắm phong cảnh dọc đường đi.
Nhưng Tùng Âm lại nói rằng nếu đi bộ đến đó thì có thể phải đến ngày mai mới tới. Bởi vì Đảo Chúc Dương quá lớn, mà vườn trồng Mật Hương Quả cách Linh Phong Các rất xa.
Vì vậy bọn họ ngự kiếm đến khu vực gần vườn Mật Hương, sau đó chầm rãi đi bộ qua.
Gần vườn Mật Hương còn có rất nhiều vườn hoa và vườn trái cây khác, Cảnh Dương nhìn thấy không ít đệ tử đang chăm sóc hoa cỏ. Công việc chăm sóc hoa cỏ tuy nhìn thì đơn giản nhưng lại không hề dễ dàng chút nào, hơn nữa còn vô cùng vất vả, và phải là đệ tử có rất nhiều kinh nghiệm mới có thể làm được. Tuy nhiên, hương thơm của những loài hoa cỏ này có thể giúp những đệ tử nâng cao linh lực của mình, càng ở gần thì tiến bộ càng nhanh hơn.
Những đệ tử lên đảo chưa đầy năm năm thì không đủ tư cách để học chăm sóc hoa cỏ, chỉ có thể làm những công việc khó nhằn và mệt mỏi hơn là đào đất, gánh nước suối.
Cảnh Dương lần này chỉ tới đi dạo và không có ý định tìm đám người Tiêu Lăng, hắn thậm chí còn không nhớ tới bọn họ. Nhưng không biết nên nói là trùng hợp hay là không khéo nữa, vì vừa lúc hắn gặp được bọn họ.
Tùng Âm là một trong ba đại tổng quản của Linh Phong Các, tuy không phải là một trong những tổng quản của Đảo Chúc Dương nhưng lại là một trong số rất ít người có thể tiếp xúc trực tiếp với Bạch Quảng, và có quyền quản sự rất cao ở trên đảo. Ngay cả những đồ đệ của Bạch Quảng khi gặp hắn cũng phải khiêm nhường.
Mặc dù không có nhiều đệ tử đã từng nhìn thấy Tùng Âm, nhưng ai ở trên đảo cũng biết thẻ bài quản sự treo ở thắt lưng của hắn cả. Và các đệ tử khi nhìn thấy hắn đều phải quỳ xuống hành lễ.
Đằng sau bọn họ là mười mấy thiếu niên mặc y phục đệ tử của Linh Phong Các. Nếu tách từng thiếu niên này ra riêng lẻ thì mỗi người đều có xuất thân từ thế gia hiển hách ở Tu Tiên giới, mà bản thân bọn họ đều phải đặc biệt có thiên phú và hiểu rõ quy củ mới có thể trở thành đệ tử của Linh Phong Các. Chín người đồ đệ của Bạch Quảng đều từng là đệ tử của Linh Phong Các nhiều năm trước.
Đám người Tiêu Lăng đang đào đất tiên. Đất tiên không thể đào bằng công cụ mà phải đào bằng tay, và còn phải cẩn thận không được để lẫn đá nhỏ vào trong đất tiên nữa.
Đoàn người của Cảnh Dương từ xa hùng hổ đi tới, quản lý đám người Tiêu Lăng nhìn thấy bọn họ từ xa, lập tức bảo nhóm đệ tử dừng công việc và quỳ xuống hành lễ.
Cảnh Dương đã nhìn thấy đám người Tiêu Lăng tay đầy bùn đất từ xa rồi. Hắn không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dáng của những người khác, nhưng lại kinh ngạc vì Tiêu Lăng thực sự đang thành thành thật thật đào đất. Mới mấy tháng mà cái vị thiếu gia coi trời bằng vung kia đã thành thật như vậy rồi, quản giáo của Đảo Chúc Dương dạy dỗ người khác quả nhiên là có khuôn khổ.
Cảnh Dương dừng lại ở trước mặt bọn họ, nhìn bùn đất rồi quay đầu lại hỏi Tùng Âm “Bùn đất này dùng để làm gì?”
Tùng Âm cung kính đáp “Bùn đất này rất thích hợp để trồng tiên thảo, sau khi đào lên và pha loãng, nó sẽ được đưa đến dược viên.”
Cảnh Dương gật đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
Tiêu Lăng nghe thấy giọng nói của Cảnh Dương thì sững người, cơ thể lập tức cứng lại. Đến khi Cảnh Dương rời đi hắn mới dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn Cảnh Dương nhàn nhã mang theo một đám người đi dạo, còn mình thì lại ở đây đào bùn. Mà điều khiến hắn không thể chấp nhận chính là hắn phải quỳ xuống hành lễ với Cảnh Dương.
Nghĩ đến sự đối lập hiện tại của hai người, mặc dù Tiêu Lăng đã phẫn nộ như núi lửa phun trào nhưng vẫn phải cắn răng nhịn xuống. Và ngay cả khi răng đã chảy máu thì hắn cũng không thể lộ ra cảm xúc phản kháng dù chỉ là một chút, nếu không, chờ hắn sẽ là sự dày vò đau đớn và đáng sợ hơn.
Đám người Dương Tuấn Mậu cũng nghe thấy giọng nói của Cảnh Dương. Bọn họ nhìn bộ dáng khí phách mang theo một nhóm người của Cảnh Dương, sau đó lại cúi đầu nhìn đôi tay đầy bùn đất của mình. Mặc dù không đến mức tức muốn hộc máu giống như Tiêu Lăng, nhưng sự chênh lệch này vẫn là một cú sốc rất lớn đối với bọn họ.
Khi còn ở nam cảnh, bọn họ đều vây quanh Tiêu Lăng và nghĩ mọi cách lấy lòng hắn. Có đôi khi còn giúp Tiêu Lăng bắt nạt Tiêu Cảnh, lúc đó bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ phát triển như ngày hôm nay. Bọn họ cũng không ngu, cho nên không phải là chưa nhìn ra Cảnh Dương đến Đảo Chúc Dương không phải nhờ Tiêu Lăng.
A di của Tiêu Lăng hoàn toàn không có ý định che chở bọn họ và đặc biệt chiếu cố bọn họ. Hơn nữa, vì để không bị liên lụy bởi sai lầm mà bọn họ phạm phải, nàng càng nghiêm khắc với bọn họ hơn những đệ tử khác.
Bọn họ đã chịu đựng rất nhiều kể từ khi lên đảo. Đặc biệt là trong thời gian học quy củ trên đảo, chỉ cần không nhớ một điều là bọn họ sẽ bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Bọn họ thật sự rất sợ bị tra tấn, e rằng cả đời này cũng không quên được những quy củ đó.
Sau khi học xong quy củ trên đảo, mỗi ngày bọn họ đều sẽ làm những việc mà người hầu thấp kém nhất trên đảo cũng không làm. Ngoại trừ đào bùn đất rồi vận chuyển đến nơi khác, bọn họ còn phải dọn phân của động vật. Ngay cả khi đang nghỉ ngơi, bất kỳ đệ tử nào có cấp bậc cao hơn đều có thể sai sử bọn họ.
Bọn họ chịu khổ như vậy mấy tháng nay, sau khi nhìn thấy Cảnh Dương ngày hôm nay, trong lòng Tiêu Lăng hoàn toàn bùng nổ phẫn nộ và không cam lòng, mà Dương Tuấn Mậu và những người khác lại là hoàn toàn hối hận.
Dương Tuấn Mậu và những người khác cảm thấy nếu trước đây bọn họ đối xử với Tiêu Cảnh tốt hơn một chút, cho dù không giúp trước mặt Tiêu Lăng nhưng âm thầm giúp đỡ cũng được. Có lẽ bây giờ bọn họ đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy rồi.
Mặc kệ trong lòng mấy người bọn họ nghĩ như thế nào cũng không thể hiện ra ngoài, sau khi Cảnh Dương rời đi, bọn họ chỉ có thể lập tức tiếp tục đào đất.
Cảnh Dương đứng dưới gốc cây Mật Hương Quả, ngẩng đầu nhìn những quả mọng nước được bao bọc bởi những lá cây, chúng vừa tròn trịa vừa trong veo nhìn rất đáng yêu. Mật Hương Quả không chỉ có vẻ ngoài khiến người ta nhìn thấy thích, mà hương thơm ngọt thanh mê người càng khiến người ta phải chảy nước miếng.
Cây này chỉ có tổng cộng ba mươi quả mà thôi, và phải mất ba trăm năm mới trưởng thành, có thể tưởng tượng được mức độ quý giá của loại quả này.
Cảnh Dương chọn mười quả chín và tự tay hái chúng. Hắn đặt chín quả còn lại vào giỏ tre, một quả thì tự cầm trên tay để chơi.
Cầm quả ở trong tay, Cảnh Dương cảm thấy càng nhìn càng thấy đáng yêu, càng nhìn càng thích, có hơi luyến tiếc ăn ngay. Nhưng vị ngọt thơm quá hấp dẫn, Cảnh Dương vẫn không nhịn được mà cắn một miếng. Nước trái cây mang theo tiên khí lập tức chảy vào trong cơ thể, Cảnh Dương có cảm giác rằng tất cả những thứ ô uế trong cơ thể đều đã được loại bỏ, và năng lượng cũng đang tăng lên nhanh chóng.
Cảnh Dương vừa đi vừa cầm quả gặm, lúc lại đi ngang qua nơi đám người Tiêu Lăng đang đào bùn đất, một sự kiện trong trí nhớ của hắn đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Lúc trước khi ở Tiêu gia, Tiêu Lăng bởi vì có một mẫu thân yêu thương hắn, mà nhà ngoại tổ của hắn lại là gia tộc đứng đầu ở Tu Tiên giới, nên tất nhiên là không có ít kỳ trân dị bảo.
Mỗi lần Tiêu Lăng có được thứ gì tốt đều sẽ khoe ra trước mặt Tiêu Cảnh. Có một lần, Tiêu Lăng có được một linh quả mười năm mới kết quả một lần, hắn liền đi đến trước mặt Tiêu Cảnh, bảo Tiêu Cảnh quỳ xuống xin hắn rồi hắn sẽ cho Tiêu Cảnh linh quả.
Tiêu Cảnh đương nhiên sẽ không quỳ xuống chỉ vì một linh quả, vì vậy Tiêu Lăng đã sai người ấn Tiêu Cảnh và đè mặt Tiêu Cảnh xuống đất. Sau khi ở trước mặt Tiêu Cảnh ăn xong linh quả và ném hột vào mặt hắn, Tiêu Lăng liền nghênh ngang rời đi.
Cảnh Dương vốn tạm thời không muốn để ý tới đám người Tiêu Lăng, vì dù sao hắn cũng sẽ không tha cho những ai đã hại chết nguyên chủ và mẫu thân của hắn, chỉ là bây giờ còn chưa đến lúc báo thù mà thôi. Nhưng nếu hồi ức này đã xuất hiện ở trong đầu hắn, chứng tỏ nguyên chủ rất để ý đến đoạn quá khứ nhục nhã này. Nên đương nhiên là hắn phải làm gì đó rồi.
Tiêu Lăng quỳ trên mặt đất, ngón tay nắm chặt thành quyền. Hôm nay hắn liên tục quỳ Cảnh Dương hai lần đã khiến trong lòng hắn khó có thể chịu đựng nổi, đang chờ Cảnh Dương nhanh đi qua, nhưng lại nhìn thấy giày của Cảnh Dương xuất hiện ở trước mắt mình.
“Tư thế quỳ rất chuẩn nha. Hẳn là sau khi lên đảo đã luyện tập không ít lần mới học được phép tắc thành thật như vậy?” Cảnh Dương châm chọc nói.
Tiêu Lăng tức đến nghiến răng nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương, càng không dám lên tiếng phản bác. Bởi vì hắn biết một khi hắn phản kháng thì sẽ có hậu quả càng thê thảm hơn, cho nên vì bảo vệ tính mạng của mình, hắn chỉ có thể nhịn.
Cảnh Dương nhìn quả mình đang ăn chỉ còn một nửa trên tay, sau đó lật tay làm nó rơi xuống đất. Hắn còn dùng chân nghiền vài cái lên nó để nó dính đầy bùn đất rồi nói “Đây chính là tiên quả ba trăm năm mới có thể kết quả một lần. Nó còn quý hơn gấp nhiều lần so với linh quả mà mười năm trước ngươi đã khoe khoang trước mặt ta. Mặc dù Mật Hương Quả này đã bị ta ăn chỉ còn một nửa thôi, nhưng nó vẫn giúp ích rất nhiều cho việc nâng cao linh lực. Mà hiện tại nửa quả này đã rớt xuống bùn đất dơ rồi, ta chắc chắn sẽ không ăn nữa, bởi vì ta còn cả một giỏ lận. Nếu ngươi nhặt lên và ăn luôn cả bùn đất dính trên nó, ta sẽ thưởng nửa quả này cho ngươi.” (Ỏ~~~)
Tiêu Lăng giận đến phát run, hắn biết Cảnh Dương đang cố ý làm nhục mình nhưng vẫn không dám tỏ ra phản kháng.
Đám người Dương Tuấn Mậu cũng đều cúi đầu không dám nói lời nào. Tuy rằng Mật Hương Quả đã bị Cảnh Dương dùng chân nghiền qua vài cái và dính đầy bùn đất, nhưng nó vẫn tản ra mùi thơm ngọt lịm mê người, khiến bọn họ nhịn không được muốn nuốt nước miếng. Hơn nữa, tiên khí nồng đậm trong tiên quả càng mê hoặc bọn họ, nếu Cảnh Dương có thể để bọn họ rửa sạch bùn đất trên tiên quả rồi thưởng cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ bằng lòng nhận lấy.
“Sao, không muốn nhận?” Cảnh Dương cúi đầu nhìn Tiêu Lăng rõ ràng đang run rẩy nói “Không nhận cũng được thôi, vậy……, phạt ngươi đến phòng giam 10 ngày.”
Tiêu Lăng nghe xong thì chấn động trong lòng, mặc dù hắn chưa từng đến phòng giam của Đảo Chúc Dương, nhưng cũng biết nó là một nơi như thế nào, nghe nói không có ai sống sót đi ra khỏi đó cả. Cho nên hắn biết Cảnh Dương là đang dùng tính mạng để uy hiếp mình, tôn nghiêm và tính mạng, hắn chỉ có thể chọn một.
Đời trước, khi Tiêu Cảnh đối mặt với sự uy hiếp và sỉ nhục của Tiêu Lăng, lần nào cũng thà chết để bảo vệ tôn nghiêm của mình. Cảnh Dương muốn nhìn coi khi đến phiên mình, Tiêu Lăng sẽ lựa chọn như thế nào.
Tiêu Lăng rất sợ chết, cũng rất không muốn chết. Cho nên hắn vươn bàn tay không ngừng run rẩy của mình nhặt tiên quả dính đầy bùn đất lên, từ từ đưa lên miệng rồi cắn một miếng, sau đó nuốt luôn cả bùn đất vào.
Cảnh Dương đá tiên quả trên tay Tiêu Lăng, làm nó lại lần nữa rơi xuống bùn đất “Ta nghĩ kỹ rồi, cảm thấy người như ngươi không xứng để ăn tiên quả, cho nên nửa quả này cho chim ăn thì hơn.”
Ngón tay của Tiêu Lăng bấu chặt bùn đất, hàm răng nghiến đến gần như muốn chảy máu.
Cảnh Dương ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt của Tiêu Lăng nói “Cảm giác bị làm nhục thế nào? Rất không dễ chịu có đúng không? Đây chẳng qua chỉ là một chút khai vị mà thôi, ngươi, còn có mẫu thân và ngoại tổ của ngươi, một người ta cũng sẽ không bỏ qua. Ta sẽ từ từ thanh toán tất cả nợ nần với các ngươi, đến lúc đó xem ngươi có thể gánh nổi hay không nha, đệ đệ.”
Cảnh Dương đứng lên nói với Tùng Âm “Sai người cầm nửa tiên quả này cho chim ăn đi, loại người này chỉ xứng ăn bùn thôi, không xứng ăn tiên quả.”
“Vâng.” Tùng Âm cung kính đáp.
Chờ đoàn người của Cảnh Dương đi xa rồi, Tiêu Lăng mới dám ngẩng đầu hung hăng trừng bóng dáng của Cảnh Dương. Trong lòng thề nhất định phải nghĩ cách báo thù cho sự nhục nhã ngày hôm nay.
Cảnh Dương trở lại Linh Phong Các và tìm được Bạch Quảng đang đọc sách ở trong thư phòng. Hắn khá tò mò không biết người như Bạch Quảng sẽ đọc loại sách gì, thế là thò lại gần xem, nhưng phát hiện trên sách chẳng có chữ gì cả.
Bạch Quảng vươn tay kéo Cảnh Dương ngồi vào lòng mình, hỏi hắn “Không phải nói chỉ đi hái Mật Hương Quả sao? Sao lại đi lâu như vậy?”
“Ta tìm được chút việc vui trên đường.” Cảnh Dương lấy cuốn sách trên tay y hỏi “Ngươi đang đọc sách gì vậy? Một chữ cũng không có, ngươi đang dùng nó để giả vờ giả vịt sao? Diễn cho ai xem?”
“Chờ sau khi ngươi thành thần rồi, ngươi tự nhiên sẽ có thể đọc được chữ thấy trên đó.” Bạch Quảng nhéo nhéo cằm của Cảnh Dương rồi hôn lên miệng hắn.
Khi y muốn hôn sâu, Cảnh Dương liền lùi lại.
“Ờm…….” Cảnh Dương cúi đầu, tựa hồ không biết có nên hỏi hay không. Thật ra hắn muốn hỏi một số chuyện liên quan đến Thương Vọng, nhưng lại không dám. Bởi vì lúc trước mỗi lần hắn nhắc đến Thương Vọng, tuy Bạch Quảng ngoài mặt thì rất bình tĩnh, nhưng Cảnh Dương có thể cảm giác được là y thực sự đang rất tức giận.
Cảnh Dương cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng bọn họ chính là cùng một người, tại sao khi hắn hỏi về Thương Vọng thì Bạch Quảng lại tức giận chứ.
“Em muốn hỏi Thương Vọng?” Vẻ mặt của Bạch Quảng rất bình tĩnh, nhưng không khí xung quanh rõ ràng đã trở nên rất lạnh lẽo.
“Không có, không có!” Cảnh Dương nhanh chóng lắc đầu. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Thương Vọng nhìn rất ôn nhu mà mỗi lần xuất hiện thì Đảo Chúc Dương lại là băng thiên tuyết địa. Còn Bạch Quảng hầu như lúc nào cũng là vẻ mặt lạnh nhạt thì lại làm Đảo Chúc Dương toả sáng rực rỡ, bốn mùa như xuân.
“Vậy em muốn nói cái gì?” Bạch Quảng truy hỏi.
“Ta…….” Cảnh Dương nhìn ra bên ngoài, hắn rõ ràng còn có một buổi chiều và một buổi tối có thể nghỉ ngơi, nhưng nếu không nói gì để không khí khôi phục lại nhiệt độ bình thường, thì khi song tu Bạch Quảng sẽ dùng những tư thế để hành hắn. Vì thế hắn chỉ có thể thở dài trong lòng và nói “Ta cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu song tu rồi.”
“Nếu em đã gấp gáp như vậy, ta đành phải chiều em thôi.” Bạch Quảng nhéo cằm Cảnh Dương một cái, sau đó bế hắn lên đi đến mật thất.
Cảnh Dương ôm cổ Bạch Quảng và vùi mặt vào vai y, nghĩ đến kế tiếp lại là một tháng song tu, Cảnh Dương thầm rơi lệ cho cái eo già của mình.