Tô Tử Tích nhìn người trước mặt, rõ ràng là một nữ hài quần áo bảo thủ, cử chỉ ngoan ngoãn.
Cho nên, hắn cảm thấy rất tò mò đối với cái yêu cầu vô cùng tương phản với vẻ bề ngoài này của cô.
"Vì cái gì muốn tôi khám?"
Liên Hân đương nhiên không có lý do gì, cô chỉ là muốn tạo ít điều kiện để câu dẫn hắn mà thôi.
"Bởi vì anh là phó viện trưởng, khẳng định tay nghề càng tốt."
Tô Tử Tích cười cười "Nhưng tôi không có thời gian."
Liên Hân hai mắt mong chờ mà nhìn hắn "Tôi có thể đợi."
Tô Tử Tích cảm thấy hứng thú, hỏi "Vậy cô muốn kiểm tra cái gì?"
"Chờ...chờ một chút."
Liên Hân giơ tay ra hiệu, sau đó nhanh chóng lên mạng tra thử vài đề mục kiểm tra sức khoẻ yêu cầu cởi bỏ quần áo.
"Ừm~ khám phụ khoa, nhũ tuyến, siêu âm."
Tô Tử Tích nhướng mày.
"Muốn tôi giúp cô khám mấy cái này?"
Liên Hân gật đầu.
"Đích thân khám? Người khác thì không được?"
Liên Hân ra sức gật đầu.
Tô Tử Tích câu môi cười một chút, ý vị thâm trường mà nhìn Liên Hân, sau đó nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đứng dậy, duỗi tay xoa đầu cô một cái.
Không nói hai lời liền cầm lấy chồng tư liệu mà rời đi.
Liên Hân không hiểu hắn có ý tứ gì, cho nên cũng đi theo ra ngoài.
Cuối cùng phát hiện hắn đã mang theo một đám bác sĩ, mênh mông cuồn cuộn mà đi tuần tra bệnh viện.
Hiển nhiên là không có thái độ muốn đáp lại cô!
Liên Hân đành phải ỉu xìu mà dẹp đường hồi phủ.
***
Nữ hài thích la hét chói tai kia vẫn như cũ ăn vạ ở nhà trọ, sống chết không đi.
Lâm Lập Phong tối nay liền phải tiến trường quân đội, hắn vừa được nếm thử được mùi đời, dục vọng dĩ nhiên cực kỳ mãnh liệt.
Hơn nữa, tính cách của tên nhóc này lại còn dính người thật sự, đối mặt với việc sắp chia lìa Liên Hân, hắn không nghĩ lãng phí thời gian.
Vì vậy Lâm Lập Phong chỉ đơn giản là mặc kệ Miêu Miêu, cả buổi chiều đều cùng Liên Hân nhốt ở trong phòng vui vẻ vận động.
Tiểu huyệt của Liên Hân suốt buổi vẫn luôn tràn đầy mà kẹp lấy côn th*t lớn, ngay cả những lúc nó mềm xuống rồi cũng luyến tiếc không muốn lấy ra ngoài.
Lâm Lập Phong phía trên một tay chơi đùa, một bên tấm tắc ra tiếng mà mút, đem đầu ngực nho nhỏ phấn nộn liếm đến tinh lượng sưng đỏ, mà hiện tại ngay ở bên dưới vẫn còn không biết mệt mỏi, nhiệt tình thâm nhập.
Bên ngoài lại vang lên tiếng Miêu Miêu tức giận đá chân vào cửa.
Lâm Lập Phong đối với thái độ không hiểu lễ nghĩa, tính tình tùy hứng của đứa con gái này đã là không thể nhẫn nhịn.
Hắn đem hai chân Liên Hân triền ở trên eo, bế thốc người lên trực tiếp áp lên cửa mà cắm. Trong lúc cao tốc phát lực còn đập ra tiếng "phịch phịch phịch" truyền ra bên ngoài.
Miêu Miêu dại ra một chút, nhưng không hề biết thức thời thoái lui, ngược lại càng ra sức la to, mắng chửi Liên Hân.
Lâm Lập Phong nhăn mày, trực tiếp mở cửa, vừa đỡ cặp mông tròn trịa của Liên Hân vừa ra sức đỉnh eo.
"Nếu em tiếp tục ngang ngược không biết phép tắc như vậy, anh cũng chỉ có thể xem như em không tồn tại mà thôi."
Nói xong hắn liền ôm chặt lấy Liên Hân, ở ngay trước mặt Miêu Miêu vừa đi vừa làm.
Nhà lớn như vậy, không biết bao nhiêu chỗ có thể trưng dùng, hắn căn bản không nghĩ chỉ quanh quẩn ở trong phòng mà làm Liên Hân.
Sắp tới phải bị giam lỏng trong trường quân sự một tháng ròng, Lâm Lập Phong muốn ở thang lầu, ban công, phòng bếp, tủ áo, bàn ăn, mỗi một chỗ đều phải hảo hảo mà cho bảo bối ăn no một trận.
Liên Hân đã sớm bị cắm đến không biết hôm nay là hôm nào, bên người hết thảy đều hóa thành hư vô.
Trong đầu cô chỉ có tiểu huyệt bị nong đến hết cỡ, cùng với côn th*t hữu lực đâm vào rút ra.
Bên trong tầng tầng lớp lớp nếp uốn không ngừng căng ra, co lại, căng ra, co lại.
Liên Hân vừa ngứa ngáy khó nhịn lại được Lâm Lập Phong "gãi" đến đúng chỗ đúng ý, thích thú vô cùng.
Cho nên cô chỉ biết dạng rộng chân ra, ân a mà kêu, mặc kệ cho hắn chơi.
Miêu Miêu nhìn bọn họ hồn nhiên quên mình vuốt ve lẫn nhau, tiện nữ kia vươn đầu lưỡi tới liền bị Lâm Lập Phong tinh tế mà liếm liêu triền bọc.
Hắn đem nữ nhân ôm thật chặt đè ở góc tường, đưa lưng lại đem người chắn đến kín mít giống như sợ bị Miêu Miêu nhìn thấy. Chỉ để lộ ra cặp mông rắn chắc ở giữa hai chân giơ cao của nữ nhân, "bạch bạch" nhấp nhô lên xuống.
Hắn che chở bảo vệ, hắn dịu dàng ôn nhu. Vẫn là cái loại ôn nhu, chu đáo, săn sóc người khác của Phong ca ca năm nào.
Chỉ là, Miêu Miêu rốt cuộc khóc thành tiếng, che miệng lại đóng sầm cửa, rời đi.
Tiếng động lớn thình lình kinh tới Liên Hân, cô mơ mơ màng màng mà câu lấy Lâm Lập Phong, nhỏ giọng hừ hừ.
"A~? Chuyện gì vậy?"
Lâm Lập Phong hôn hôn lên khoé mắt Liên Hân.
"Không có gì."
***
Buổi tối, Liên Hân đưa Lâm Lập Phong đến trường.
Hai người ở trong vườn trường trao đổi nước bọt, sau khi tách ra, Lâm Lập Phong dùng ngón cái xoa xoa cặp môi đẫy đà.
Hắn không hề mang theo dâm tà ý vị, thực lòng lo lắng cho cô mà hỏi "Buổi tối ngứa ngáy làm sao bây giờ?"
Liên Hân bĩu môi.
Cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tiếng còi vang lên, quân huấn chính thức bắt đầu, cổng trường ở phía sau lưng khép lại.
Một tháng tới đây, cô sẽ không còn thấy được Lâm Lập Phong.
***
Sau đó, thời gian hệ thống trừng phạt lại sắp bắt đầu.
Vị phó viện trưởng ngọc thụ lâm phong kia hiển nhiên là quá khó chơi, có lẽ cô lại phải chịu khổ hình trừng phạt trong một đoạn thời gian, không biết ngày tháng kế tiếp làm sao để sống sót.
Quả nhiên, hôm đó nửa đêm hình phạt đúng hạn mà tới, thậm chí so với giai đoạn một càng thêm thảm thiết.
Hôm sau dậy, Liên Hân đến nhà hàng Phi Điểu đăng ký làm nhân viên giao cơm.
***
Liên Hân công tác ở bộ phận giao hàng.
Cô dùng mottor điện hăng hăng hái hái mà đi giao thức ăn đã được hai ngày, còn tính là thuận lợi.
Mỗi lần ngang qua bệnh viện Sâm Vĩnh, Liên Hân đều sẽ nghĩ cách đi lên tìm Tô Tử Tích, lắc lư tới lui trước mặt hắn.
Tô Tử Tích đối với hành vi này thật ra cũng chưa bao giờ phát giận.
Hắn luôn là như có như không mà cười, ngẫu nhiên còn sẽ trêu ghẹo vài câu, làm Liên Hân tự thân đôi khi cảm thấy bản thân chính là biến thái.
Bất quá thời gian rảnh của Tô Tử Tích cũng quá ít.
Lúc nào cô đến cũng thấy hắn chân dài uy phong lẫm liệt mà dẫn theo một đám mặc áo blouse trắng, trông không khác gì hoàng đế đi tuần.
Liên Hân mặc một thân đồng phục Phi Điểu, bưng mặt mà ngồi ở khu ghế chờ, tầm mắt xa xa nhìn theo bóng dáng đĩnh bạt của Tô Tử Tích.
Cô cảm thấy hôm nay có lẽ lại là một ngày vô vọng, cho nên quyết định bỏ của chạy lấy người.
Lúc này, một vị y tá trang dung tinh xảo đột nhiên đi đến trước mặt Liên Hân, khoanh tay nhìn xuống.
"Cô gái nhỏ, có thể đừng cứ mỗi ngày đều chạy đến đây làm phiền Tô phó viện trưởng hay không? Nhìn trộm cũng là một hình thức quấy nhiễu."
Liên Hân chột dạ "Tôi có làm gì đâu? Chỉ tới kiểm tra sức khoẻ mà thôi."
Y tá lườm lườm liếc mắt một cái, đều là hồ ly ngàn năm với nhau, còn định chơi trò Liêu Trai gì vậy?
Toàn viện trên dưới có nữ nhân nào không muốn cùng Tô Tử Tích yêu đương vụng trộm? Ai chưa từng mơ mộng được Tô phó viện trưởng kéo vào phòng nhỏ cưỡng gian?
Đến đám tiểu kỹ nữ một bụng tâm cơ* trong bệnh viện còn không đủ bản lĩnh, con nhỏ giao cơm này thì tính là cái đinh gì?
Liên Hân tự nhiên bị người kỳ thị, cảm thấy oan khuất vô cùng.
Cô cũng có muốn đâu?
Mỹ nam trên đời bao la vô kể, cô lại không có rắp tâm một hai phải cùng quần chúng y tá đoạt lấy một cây côn th*t.
Người ta chính là có nỗi khổ tâm!
***
Tô Tử Tích vừa vặn mới tuần tra xong, thoáng thấy Liên Hân bị y tá nói đến cúi đầu súc vai, hắn nhướng mày, chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới, đứng ở phía sau chăm chú lắng nghe.
"Chỉ là một đứa giao cơm mà thôi, làm ơn đừng có nằm mơ nằm mộng nữa. Tô viện phó là người như cô có thể thích sao? Tôi cũng không biết cô dùng thủ đoạn gì để trà trộn vào đây, bảo an vì cái gì lại không ngăn cản? Đồ bệnh tâm thần."
Liên Hân buồn bực "Bởi vì tôi có giấy báo kiểm tra sức khoẻ, vẫn là do Tô phó viện trưởng phụ trách. Tôi còn một lần tái khám cùng phần cơm trưa miễn phí, chưa có dùng."
"Đến suất cơm trưa mà cũng không tha, quả nhiên thực nghèo hèn ghê tởm. Cũng không biết hạng người như làm sao mà đến Sâm Vĩnh được! Em gái, có phải đã dùng toàn bộ tiền gởi ngân hàng để đi khám sức khoẻ hay không? Ha ha."
Tô Tử Tích biểu tình lạnh xuống, cất tiếng cắt ngang.
"Eri, đây là thái độ của cô đối với bệnh nhân sao?"
Nữ y tá hốt hoảng, vừa xoay người nhìn thấy Tô Tử Tích liền lập tức thu liễm* cúi đầu.
Tô Tử Tích đem y tá trưởng gọi tới, giáo huấn bọn họ mười phút đồng hồ, sau đó mới quay lại nói với Liên Hân.
"Tôi hiện tại có chút thời gian rảnh, cô đi theo tôi, kiểm tra sức khoẻ."
Liên Hân hai mắt bắn ra mười dặm hào quang, giống như được hồi sinh tại chỗ.
Cô phấn chấn mà theo đuôi Tô Tử Tích.
***
Sau khi tiến vào buồng khám, Tô Tử Tích vươn tay đem mành chắn kéo lên, đeo găng tay y tế vào.
Hắn còn đang định bảo Liên Hân đem quần cởi bỏ, liền nhìn thấy đối phương đã từ trong ra ngoài lột đến sạch sẽ, lại còn đang đĩnh một cặp ngực trắng nõn mê người, vẻ mặt vô tội mà chỉ vào bàn khám phụ khoa.
"Tôi phải lên đó nằm sao?"
Tô Tử Tích:.......
Hắn cong mắt cười cười, lưng dựa vào kệ dụng cụ phía sau, lẳng lặng mà nhìn.
Liên Hân căng da đầu giả vờ như không có việc gì, chu chu một cặp mông đào, eo nhỏ gập xuống bắt đầu bò lên bàn khám, sau đó ngoan ngoãn đem hai chân dạng ra, đặt trên giá đỡ.
Bởi vì lúc nãy vẫn luôn ngồi xổm, hai cánh hoa còn dính sát vào nhau, cho nên Liên Hân còn thực tri kỷ mà đem chính mình tách ra trước mặt Tô Tử Tích.
Liên Hân nhìn thấy đũng quần của hắn kịch liệt bành trướng.
Tô Tử Tích gõ gõ ngón tay lên kệ, hầu kết lăn lộn, cặp mắt đào hoa thiên liên diễm liễm cong lên một cái, hơi dời tầm nhìn, cười cười mà nói.
"Chỉ cần cởi quần mà thôi, còn có——" hắn chỉ lên tường "Phải mặc váy khám bệnh vào."
———
*tâm cơ: suy nghĩ trù tính
*thu liễm: từ 收敛 này mình cũng không biết giải thích sao cho sát nghĩa, kỳ thực nghĩ là ai cũng biết, hic. Nói chung trong trường hợp này nghĩa là thu mình lại, thu lại thái độ ngang tàng