Sau khi ngồi ăn hết 5 trái mãn cầu Trương Gia Bảo nhàm chán không có chuyện gì làm. Nghe thấy tiếng Trương Kiên và Dương Hoài An đang nghị sự, cậu kéo ghế ngồi gần 2 người rồi ngồi xuống nghe.
Mà thật lạ là sao cậu nghe không hiểu gì dị. Và rồi 2 mắt cậu cứ nhíu lại nhíu lại. Trương Kiên đang bàn bạc chuyện thì thấy Dương Hoài An đang nhìn về một phía nên y bất giác nhìn theo, thì thấy đệ đệ mình đang ngồi trên ghế mà say sưa ngủ.
Trương Kiên: '' Bảo Bảo thật là sao lại ngủ ở đây, ở đây lạnh lắm".
Bổng Dương Hoài An đứng dậy, đi lấy chăn cho cậu ngủ rồi nói: " Cứ để cho đệ ấy ngủ đi. Chúng ta tiếp tục".
Khi Trương Gia Bảo tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lạ. Bên ngoài cậu nghe loáng thoáng được tiếng nói chuyện. Thấy vậy cậu nhẹ nhàn bước xuống giường rồi đi ra ngoài.
Lấy tay dụi mắt cho tỉnh táo và lại gần hai người cậu nói: " Ca Ca đã xong chưa ạ". Thấy cậu tỉnh hai người cũng thôi không nữa. Trương Kiên nhịn ra ngoài cửa trời đã gần tối: " Trời đã tối rồi chúng thần phải về, ngày sau lại nói tiếp, cáo từ điện hạ".
Trương Gia Bảo: " Tạm biệt Thái tử ca ca".
Dương Hoài An xoa đầu cậu: " Ừm. Lên đường cẩn thận. À 2 ngày sau là đến Trung Thu đệ có muốn đi cùng ta không ''.
Trương Gia Bảo gật đầu như trống bỏi mà tạm biệt: ''Đi chứ đi chứ, hẹn gặp lại thái tử ca ca ''.
Hai ngày sau, như lời hẹn Dương Hoài An đến đón cậu chơi Trung Thu cùng với Trương Kiên, Trương Kiều. Dạo quanh bờ hồ cậu bị một quầy lồng đèn thu hút có ngôi sao, con thỏ, con cọp,... rất đẹp mất.
Dương Hoài An thấy vậy kéo tay cậu đến quầy hàng, bỏ lại hai huynh muội Trương gia cùng thủ vệ với vẻ mặt ba chấm. Trương Kiều bổng thấy có gì đó mờ ám mà nhìn hướng hắn và cậu mà không nghĩ ra.
Quay qua Trương Kiên đang ngắm nhìn phong cảnh hỏi: '' Huynh có thấy thái tử điện hạ đối xử với Bảo Bảo cưng chiều quá không ''.
Trương Kiên: '' Đệ đệ mình đáng yêu như dị tất nhiên là ai mà chẳng muốn cưng chiều rồi''.
Trương Kiều gật đầu biểu cảm đồng ý hai tay hai chân rồi nhanh chóng hoà vào cuộc chơi.
Dương Hoài An đi đến quầy đèn lồng: '' Ông chủ. Cho ta đèn lồng con mèo màu trắng này''. Hắn nhanh chỉ đến cái đèn lồng đẹp nhất trong quầy.
Ông chủ: '' Thưa công tử. Cái đèn lồng này tôi không bán, chỉ khi nào người trả lời thành công ba câu hỏi này ta sẽ tặng cho''.
Dương Hoài An: '' Được! Ngươi nói đi''.
Ông chủ: '' Câu hỏi thứ nhất: 'vì mày tao phải đánh tao, vì tao tao phải đánh cả tao lẫn mày'. Xin hỏi công tử con này là con gì ?''.
Trương Gia Bảo im lặng kế bên nghĩ quen thế nghe ở đâu rồi nhỉ. Dương Hoài An nhanh chóng đáp: '' Là con muỗi ''.
Ông chủ: '' Chính xác. Câu thứ hai: 'cái gì bằng cái vung, vùng xuống ao. Đào chẳng thấy, lấy chẳng được?', mời công tử trả lời''.
Dương Hoài An trầm ngâm suy nghĩ bỗng nhìn xuống mặt hồ thì thấy mặt trăng: '' Mặt trăng thì bằng cái vung, chiếu xuống hồ thành hình mặt, đào không được mà cũng chẳng lấy được. Vậy chính xác là mặt trăng''.
Ông chủ vừa vỗ tay vừa nói: '' Chính xác! Công tử thật thông minh. Vậy sau đây là câu hỏi thứ ba: ' Nhà Hoa có 5 chị em lần lượt tên là Huệ, Lan, Mai, Cúc. Hỏi tên của người cuối cùng là gì', mời''.
Dương Hoài An đáp ngay tức thì: '' Là tên Hoa''.
Ông chủ: '' Chúc mừng công tử! Đèn lồng của công tử đây''.
Dương Hoài An nhận lấy lồng đèn rồi đưa cho cậu. Trương Gia Bảo cầm đèn lồng nhìn rồi lại nhìn hắn :" Cảm ơn thái tử ca ca! Đệ thích lắm''. Nói xong cậu nở một nụ cười hạnh phúc.
Dương Hoài An nhìn cậu cười mà trong lòng như có ai đang đánh vào bịch bịch. Mặt hắn vẫn lạnh tanh nhưng hai lỗ tay bất giác đỏ lên trong bóng tối.
Cả hai dắt tay nhau đi khắp các quầy hàng đồ chơi đồ ăn chẳng mấy chóc trên tay hắn đã không còn rảnh ran nữa. Dương Hoài An quay đầu lại lẵng lặng nhìn lại hộ vệ mình ở phía sau, hộ vệ hiểu ý giúp hắn cầm đồ và bảo vệ phía sau.
Sau khi đưa ba huynh muội Trương gia trở về Dương Hoài An cứ suy nghĩ về phúc giây ban nãy, không biết sau trong phút chốc hắn cảm thấy mình muốn bắt cậu đem về phủ thái tử của mình mà cưng chiều, muốn cậu chỉ thuộc về một mình hắn.
Hệ thống 003 vừa ăn bỏng ngô vừa xem: '' Là yêu đó trời ơi, lại còn suy với chả nghĩ ''.
Đến sáng hôm sau, Dương Hoài An gặp Trương Kiên với hai mắt thâm quầng vì một đêm không ngủ. Trương Kiên lo lắng: '' Thái tử điện hạ, người không sao chứ. Có phải bị bệnh rồi không ?''.
Dương Hoài An : '' Không biết nữa chắc có lẽ ta bệnh thật rồi. Trương Kiên, ta ,sao mà lúc ta gặp một người mà tim cứ đậm bịch bịch, muốn cưng chiều y, muốn y là của mình. Tại lại như nào ta có phải là bị bệnh rồi không?''.
Trương Kiên: ''Cái này xác thật là bị bệnh. Điện hạ ngài bị bệnh tương tự rồi''.
Dương Hoài An hoang mang: '' Bệnh tương tư là gì?''.
Trương Kiên: '' Là bệnh chỉ xuất hiện chỉ khi ngài thích một người. Điện hạ ngài yêu rồi''.