Sau hơn nửa tháng học tập chăm chỉ ở trường học cấp 3. Trương Gia Bảo được Bạch Vi hẹn đi đến tiệm trà sữa gần trường để giải tỏa căng thẳng.
Đang trò chuyện vui vẻ bỗng Bạch Vi nhớ đến gì đó, nói: " A đúng rồi. Bảo, cậu còn nhớ cái cậu hoa khôi của trường cấp 2 của tụi mình không? Cái người mà theo đuổi Vũ lúc tụi mình học cuối cấp đó".
Trương Gia Bảo cố gắng tìm tòi trong trí nhớ của mình: " Hừm....là cái cậu trong có vẻ yếu đuối và ngây thơ đó hả?".
Bạch Vi gật gật đầu: " Đúng vậy. Nghe nói là bây giờ cậu ta đang bị quả báo mà bản thân đã gây ra ".
Dừng uống một ngụm trà sữa, y lại nói tiếp: " Nghe mấy đứa lớp dưới nói, tầm một tháng trước cậu ta đã bị cảnh sát bắt vì tội bạo lực học đường. Giờ đã bị nhà trường đuổi học rồi đó".
Trương Gia Bảo không thích bàn tán về chuyện người khác lắm, nói: " Thôi đó là việc của người ta, tự làm tự chịu thôi".
Bạch Vi cũng đồng ý : " Cậu nói đúng. Nhưng mà không phải lúc trước có những lần sách và quần áo của cậu cũng bị đốt à. Mà cậu ta lúc đó cũng theo đuổi Vũ nữa. Vậy chẳng lẽ cậu ta chính là người đã làm cái đó?".
Suy nghĩ xong y càng giận dữ, mặt mày hầm hầm như nếu có cậu hoa khôi kia ở đây thì sẽ đâm cậu ta thành trăm nhát vậy.
Không thể giảm bớt được giận dữ, Bạch Vi lấy điện thoại lướt đến tên anh mình nhận nút gọi. Ngay khi anh hai Bạch vừa bắt máy, y đã xổ một tràng: " Anh hai, em cần anh điều tra những việc xấu của gia đình nhà XXX và vạch trần sự thật ra cho mọi người thấy được sự xấu xí của cái nhà đó".
Anh hai Bạch đầu bên kia cười ra vẻ đáng tiếc nói: " Em chậm một một bước rồi. Mấy tháng trước cả nhà họ đã phá sản vì tội trốn thuế và buôn bán hàng lậu rồi. Quá khứ cũng bị khui sạch sẽ, giờ đang bị ngồi tù kìa".
Bạch Vi bất ngờ hỏi: " Ai là người làm vậy?".
Anh hai Bạch: " Anh cũng không biết. Chắc có lẽ gia đình đó đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi".
Trầm mặt một lúc, Bạch Vi nhấp nháy môi nói tên một người nào đó không ra tiếng. Rồi y trở lại bình thường cười nói: " Này chắc là quả báo rồi. Cảm ơn anh hai nhiều. Chiều em sẽ làm cho anh một cái bánh kem nha".
Anh hai Bạch đổ mồ hôi, từ chối ngay tức khắc: " Khỏi cần, anh còn muốn sống. Anh cúp đây, tối gặp ở nhà". Nói rồi anh ngắt máy.
Chỉ kịp kêu vài tiếng "anh anh" thì cuộc gọi đã bị dừng. Bạch Vi gãi gãi đầu hỏi Trương Gia Bảo: " Bộ bánh tớ làm đáng sợ tới vậy sao? Lúc trước hai mẹ tớ còn khen ngon mà".
Trương Gia Bảo không nỡ làm cậu buồn nhưng cũng không thể che giấu sự thật, vỗ vỗ vai y nói: "Cậu không nhớ ăn xong cái bánh đó, thì tới đến 2 dì còn nhập viện à".
Bạch Vi cứng họng, oán trách cậu: " Cậu cũng không cần nói vậy chứ. Tớ đã rất cố gắng mà".
Cậu thở dài nói: " Sau này nấu ăn thì nhớ xem gia vị trước nhé. Cũng đừng làm bánh kem mà cho thêm ớt với cá vào".
Y mở to mắt oan ức nói: " Tớ chỉ làm theo công thức trên mạng thôi mà".
Trương Gia Bảo ôm trán: " Cậu không xem cái tiêu đề của nó là ' cách làm nên một chiếc bánh đến từ địa ngục à ' ? Sau này muốn học thì đến tiệm bánh có dịch vụ dạy làm mà học biết chưa".
Bạch Vi gật gật đầu, nghe lời nói: " Tớ biết rồi. À vậy thì sắp tới tớ muốn đến tiệm bánh học cách làm bánh sinh nhật á. Cậu muốn đi cùng không?".
Trương Gia Bảo nghĩ cũng sắp đến sinh nhật của Dương Vũ rồi nên gật đầu quyết định đồng ý sẽ cùng đi với y.
Thế là gần tới ngày sinh nhật hắn, Trương Gia Bảo đặc biệt xin nghỉ và nhờ một người trong nhà dụ Dương Vũ đi khỏi nhà. Còn bản thân thì đến tiệm làm bánh với Bạch Vi làm bánh kem, còn lại nhờ mọi người trong nhà trang trí.
Đến tối, khi Dương Vũ cùng ba mình trở về nhà sao một ngày làm việc mệt mỏi. Thấy trong 2 nhà bên nào cũng tối đen thì hỏi ba mình: " Bộ nhà mình với nhà cha Trương ương ngủ hết hay đi chơi rồi hả bà?".
Ba Dương không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nói: " Ba cũng không biết. Thôi mình vào nhà trước đi".
Dương Vũ nghe lời nhập mật khẩu mở cửa vào, trong bóng tối dần xuất hiện nhiều người cùng vỗ tay hát bài chúc mừng sinh nhật.
Bị đơ mất mấy giây, thì hắn bỗng nghe một giọng quen thuộc ở bên cạnh tài, hối thúc: " Cậu mau cầu nguyện rồi thổi nến đi".
Dương Vũ làm theo lời cậu, chắp tay lại nhắm mắt cầu nguyện điều ước bấy lâu nay của mình. 'Cầu mong cho tôi và Bảo Bảo suốt đời suốt kiếp mãi không chia lìa'. Rồi hắn mở mắt ra thổi tắt hết tất cả những ngọn nến trên bánh kem.
Lúc này, những người cầm báo giấy cùng người bật đèn cùng lúc mở ánh sáng và bắn pháo khắp phòng. Mọi người trong phòng cùng hô lớn: "Chúc mừng sinh nhật, Dương Vũ ''.
Dương Vũ cười tươi, lấy dao chuẩn bị cắt bánh kem. Ngay khi nhìn kĩ lại chiếc bánh, hắn bỗng ngạc nhiên nói : " Đây là...".
Mẹ Dương che miệng cười nói: " Đẹp lắm phải không? Đây chính là bánh kem bé Bảo tự làm đó".
Hắn nghe mẹ nói quay qua nhìn cậu: " Của cậu làm sao? Đẹp lắm". Nói rồi hắn nhịn không được lấy điện thoại ra chụp làm kỉ niệm.
Rồi sau đó mới bắt đầu cắt bánh kem cho mọi người trong phòng.
Tối đó khi kết thúc buổi tiệc, Dương Vũ ôm Trương Gia Bảo đang ngủ say trong lòng. Còn mình thì xem tấm hình bánh kem lúc nãy mà ánh mắt thoáng dịu dàng.
Trên tấm ảnh chính là hình phiên bản vẽ mini của hắn và cậu đang nắm tay nhau. Dương Vũ quay qua nhìn cậu một lúc rồi đặt điện thoại sang tủ đầu giường nhắm mắt ôm cậu ngủ.