Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 40: Đêm khuya thích vận động (H+)



Hắn đặt bát canh giải rượu còn một nửa xuống đất, hắn cúi đầu xuống nói bên tai y:"Ta đang giúp người giải rượu.", Nguyên Quân Bạch chỉ "ừm" một tiếng rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Cố Phong cười nhanh chóng buông màn giường xuống, Cố Phong mở rộng ngoại bào của Nguyên Quân Bạch, chạm đến thắt lưng. Nội bào cũng nhanh chóng bị hắn cởi ra. Cố Phong ném y phục ra ngoài giường, chen tay vào giữa đùi Nguyên Quân Bạch banh rộng hai chân.

Nguyên Quân Bạch bị hắn làm tỉnh giấc mơ màng tỉnh lại, y nhìn hắn đang tự hỏi Cố Phong sắp làm gì, hơi nhướn người nhìn xuống thì bỗng ngượng chín cả người. Cố Phong cư nhiên quăng bỏ tiết khố, đưa nhục bổng của hắn vào miệng ngậm lấy. Hai mắt Cố Phong như có tinh quang soi rọi, tà mị vô song, nửa như cười nửa như không nhìn về phía Nguyên Quân Bạch. Nguyên Quân Bạch đỏ mặt, nhưng không rời mắt được cảnh tượng này.


Cố Phong đưa một ngón tay khai thông hậu huyệt của Nguyên Quân Bạch, nơi duy nhất trên cơ thể Nguyên Quân Bạch mà y chưa từng chạm vào. Nguyên Quân Bạch chìm đắm mất phương hướng theo động tác càng lúc càng nhanh của Cố Phong. Y tự bịt miệng lại sợ sẽ làm ồn, khi sắp phóng ra thì vô thức nắm lấy tóc Cố Phong giật mạnh. Y muốn giật để nhắc nhở Cố Phong nhả ra, nhưng không nói nổi, bởi vì có cái gì đó nhờn nhợn chặn lại trong cổ họng, cuối cùng thành ra bắn đầy miệng Cố Phong. Cố Phong không quan tâm kéo Nguyên Quân Bạch lại gần, âu yếm trao một nụ hôn chia sẻ dòng dịch thể này. Cùng lúc, hắn cho thêm ngón tay thứ hai khuấy động không ngừng hậu huyệt.

Nguyên Quân Bạch rời nụ hôn, kinh hô kêu lên. Thứ y vừa nuốt là dịch thể của chính y, ước gì kiếm được hố nào để chui xuống giả chết ngay bây giờ.


Cố Phong lại hôn hắn, nụ hôn lần này mạnh bạo hơn. Dư vị này, ngọt ngào này, và cả chiếm hữu này khiến y run run tiếp nhận. Y chưa bao giờ nghĩ qua sẽ có lúc hoang đường với Cố Phong theo cách này.

Cố Phong nhét đến ngón tay thứ ba, Nguyên Quân Bạch cắn răng, siết tay vào chăn. Trí óc Nguyên Quân Bạch mụ mẫm dần, trước mắt chỉ còn lại gương mặt tuấn tú của Cố Phong, ngoài ra đều không thấy được gì. Có điều, dù không thấy, y vẫn cảm nhận được có một thứ gì đó vừa nóng vừa cứng đang chọc chọc vào đùi hắn. Y thất kinh. Y cũng không dám nghĩ tới.

“Sư tôn!”, Cố Phong gọi y một tiếng, nhưng lại không nói gì. Nguyên Quân Bạch cảm thấy tiếng gọi này có bao nhiêu nặng nề, đang muốn đáp trả thì Cố Phong đột ngột rút những ngón tay ra và từ từ đưa cỗ nhiệt hỏa luôn kìm nén bấy lâu vào.


Nguyên Quân Bạch nhỏ giọng, nói: “Không được…không…đợi chút…”

Cố Phong làm để cho y cơ hội để nói, hắn hung hãn tiến vào, nhất quyết phải chạm được đến đỉnh, nhất quyết phải biến sư tôn trở thành người của hắn.

Nguyên Quân Bạch đau đớn quên mất mình muốn nói gì. Cố Phong hơi tiết chế lại, từng chút từng chút đi tới, từng phân từng phân nong cơ thịt bên trong hậu huyệt nới rộng ra. Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng, cũng đã vào được trọn vẹn. Hắn ôm eo Nguyên Quân Bạch, cảm nhận hơi ấm và cả sự mát lạnh của cơ thịt đang bao bọc lấy nhục bổng của mình

Cố Phong cắn vào tai hắn, nửa thân dưới bắt đầu ra sức vận động. Nguyên Quân Bạch dần dần cảm nhận ngoài đau đớn ra còn có sự xấu hổ nói không nên lời, y muốn tìm cái hố nào đó chôn mình đi. Mồ hôi cả hai nhễ nhại hòa vào nhau. Mỗi lần Cố Phong đi vào, Nguyên Quân Bạch hụt mất cả nhịp thở, hai mắt mờ mịt hơi sương, lục phủ ngũ tạng thất điên bát đảo. Mỗi lần hắn đi ra, cơ thể y thiếu thốn lạ thường, nhốn nháo không yên. Suy cho cùng là ra hay vào đều hồn phi phách tán.
Cố Phong phát ra một âm thanh thấp nén lại khoái lạc dâng trào tột cùng, cường liệt bắn ra trong cơ thể Nguyên Quân Bạch. Hắn hướng môi mắt Nguyên Quân Bạch hôn hôn nồng nhiệt, mà Nguyên Quân Bạch cũng vừa xuất xong, toàn thân rã rời, y chẳng còn sức để mặc hắn thích làm gì thì làm.

“Sư tôn, người siết chặt vào!”

Nguyên Quân Bạch kinh tâm động phách. Tên hỗn đán này nhất định phải dạy dỗ hắn lại. Cố Phong đọc được ánh mắt thảng thốt của Nguyên Quân Bạch, cười hào sảng ghé vào tai hắn, dưới thân lại tiếp tục loạn động.

“Sư tôn, khi người ở trên giường thì dễ đoán hơn bình thường. Ta đây là đang giải rượu cho người đấy.”

Nguyên Quân Bạch bấu móng tay vào lưng Cố Phong, mắng qua kẽ răng:“Tên cơ hội nhà ngươi!”

“Đồ nhi thừa cơ hội với một mình người.”
Nguyên Quân Bạch cứng họng. Y có nói gì thì tên tiểu tử này cũng bắt bẻ được, quả là trò giỏi hơn thầy, không thể không hãnh diện đến mức muốn tìm cây cột nào đó đập đầu chết cho rồi.

Sau mấy lần đạt cao trào, Cố Phong nằm phủ phục lên người Nguyên Quân Bạch thở mệt mỏi. Nguyên Quân Bạch đẩy đẩy đầu y ra, rốt cuộc ai mới là người mệt hơn ai đây, cái tên nghiệp đồ này! Cố Phong bướng bỉnh không chịu dịch đi. Nguyên Quân Bạch cũng hết cách, chẳng còn sức đầu mà ngồi dậy đánh hắn.

"Quân Bạch"

Y nghe thấy Cố Phong gọi y bên tai, ôn nhu như vậy, chiếm hữu như vậy, lưu luyến như vậy. Mỗi một từ hắn nói đều rất trân trọng khiến y không khỏi có chút ngạc nhiên. Cố Phong vuốt ve y, hôn y, đem y ôm trong lòng, như bảo vệ trân bảo.

Hô hấp của Nguyên Quân Bạch cũng dần dần bình ổn trở lại, lưng thấm ướt tầng mò hôi mỏng, y dựa vào lồng ngực rộng lớn nóng rực của Cố Phong, hoảng hốt lại mơ hồ, rốt cuộc chậm rãi nhắm mắt, ngủ thϊếp đi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.