Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 9



Dọc theo đường đi ngồi siêu xe của sửu nhi cỡ bự đến bệnh viện, thầy Nhậm bỗng nhiên phát hiện, vị giáo sư Ninh này hình như là một gã trai khá giàu có. Chỉ chiếc xe này cùng với quần áo trên người hắn cũng đã nõi rõ điểm đó, một người như vậy thế mà lại chạy đến tiểu học tư nhân làm giáo viên tâm lý? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất khả nghi, Nhậm Trúc nghiêng mặt đánh giá Ninh Huân, không mấy gì vui phát hiện hắn ta trừ có tiền ra còn có giá trị nhan sắc thậm chí là một loại khí chất phong độ nhẹ nhàng, điều này làm cho hắn thoạt nhìn cực kì có sức hút, dưới tình huống không nói lời nào, thật sự là rất hấp dẫn người khác.


"Thế nào? Có phải tôi rất đẹp hay không?"


Ninh Huân tự nhiên phát hiện Nhậm Trúc nhìn chăm chú vào mình, khóe môi hắn khẽ nhếch, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo. Thầy Nhậm bình tĩnh chuyển hai mắt mình đi, chứng vọng tưởng phỏng chừng cũng là một loại bệnh tâm lý ha.


Ninh Huân cũng không nói gì nữa, hắn chỉ là tập trung nhìn chăm chú vào phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến bệnh viện trung tâm. Sau đó hai người một người cõng một đứa, trực tiếp cõng hai đứa trẻ tới khu nhập viện, sau khi Ninh Huân xuống liền gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh khu nhập viện đã có bác sĩ đi ra tiếp bọn họ, chờ khi đã đặt hai đứa nhóc lên giường bệnh rồi, Nhậm Trúc mới quay đầu nhìn Ninh Huân đang duỗi cặp chân dài ngồi bên cạnh, khẽ gật đầu: "Cảm ơn."


Ninh Huân nở nụ cười: "Nên làm, hai đứa cũng là học sinh của tôi."


Nhậm Trúc không nói gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Lỗ Húc, hiện tại đã 7 giờ rưỡi tối, một nhà cục trưởng Lỗ đã sớm bởi vì Lỗ Ban Ban chưa đúng giờ trở về mà tập thể bắt đầu lo âu, điện thoại của Nhậm Trúc tới khá là đúng lúc, nếu chậm một chút nữa thôi, cục trưởng Lỗ chắc đã báo công an luôn rồi.


"Alô? Là thầy Nhậm à? Ban Ban của chúng tôi có phải đang ở chỗ thầy không? Hôm nay nó chưa làm xong bài tập đúng không? Nếu đúng thì thầy cứ việc phạt nó, nhưng mà ít nhất thầy cũng phải thông báo cho nhà tôi một tiếng chứ." Cục trưởng Lỗ vừa mở miệng liền vào thẳng chủ đề.


Nhậm Trúc quay đầu nhìn thoáng qua Lỗ tiểu béo vô cùng thê thảm, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy rất không tiện mở miệng, chỉ có điều anh vẫn thở dài nói: "Hôm nay Lỗ Ban Ban thấy việc nghĩa hăng hái làm, trợ giúp bạn cùng lớp của em ấy, nhưng bởi vì là 2 đánh 6, cho nên hiện giờ cả hai em đều bị thương nằm ở bệnh viện, song cục trưởng Lỗ yên tâm đi, hai em ấy chỉ là bị thương ngoài da, không có trở ngại gì cả."


Dù vậy nhưng hai mươi phút sau cả gia đình Lỗ Ban Ban đều chạy lại đây, mẹ Lỗ phỏng chừng là vì trước giờ chưa từng thấy con mình thảm cỡ này, tức khắc hô lên, cũng may được cục trưởng Lỗ nhắc nhở bà rất nhanh đã bình tĩnh lại, song dù thế mẹ Lỗ cũng rất tức giận.


"Thằng bé này sao đột nhiên lại trở nên ngu như vậy! Không có chuyện gì thấy việc nghĩa hăng hái làm làm cái gì chứ! Nó ở nhà chúng tôi còn không nỡ để nó bị va chạm một chút, hiện tại thế mà lại bị đánh đến thê thảm như vậy, thật sự khiến tôi đau lòng chết rồi!"


Nhậm Trúc mặc kệ mẹ và ông bà nội Lỗ Ban Ban đau lòng cu cậu ra sao, chỉ nói với cục trưởng Lỗ sắc mặt không tốt lắm: "Chuyện này tôi cảm thấy Ban Ban làm rất tốt, ít nhất tôi có thể khẳng định lần tới khi Ban Ban gặp phải chuyện nguy hiểm như hôm nay, Chu Lai tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả tiến lên giúp em ấy. Mà đây là chuyện những đàn em của trò ấy không cách nào làm được."


Hai mắt cục trưởng Lỗ nhìn chằm chằm vào Nhậm Trúc, sau đó trong lòng thế mà lại nhịn không được đồng ý với lời anh nói. Nói thật, tức giận và đau lòng hôm nay của ông đều không bằng cảm giác kiêu ngạo, con trai mình ra làm sao ông đương nhiên biết rõ, nếu đổi lại trước đây, con ông tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng hiện tại ông ta càng thích con trai có tâm huyết như thế này hơn. Có thể ngồi lên vị trí cục trưởng cục giáo dục, Lỗ Húc ông đây trước giờ chưa từng là kẻ ngu.


"Ừm, còn phải cảm ơn hai thầy đã mang mấy đứa nhỏ đến đây, Ban Ban rất ít có thể kết bạn với một người bạn như thế, tuy nói...... nhà họ Chu hiện tại nghèo túng, nhưng kết bạn mà, mặc kệ thân phận địa vị, tính tình hợp ý là tốt rồi." Cục trưởng Lỗ cười nói xong lời này liền tỏ vẻ tiền thuốc men của Chu Lai ông ta bao hết, sau đó ông trực tiếp móc từ cặp công văn của mình ra hai tấm thẻ vàng: "Chút lòng thành này còn mong hai thầy nhận cho, bằng không chúng tôi không thể an lòng được."


Thật ra cục trưởng Lỗ luôn muốn đưa cho Nhậm Trúc cái gì đó, dù sao video trong tay anh hoặc nhiều hoặc ít đều có chút uy hiếp với ông ta, nhưng lúc trước đưa tiền tặng lễ đều bị từ chối, lúc này đây cũng xem như là quang minh chính đại.


Nhậm Trúc nhìn dáng vẻ này của cục trưởng Lỗ, nhướn nhướn mày. Anh cảm thấy giờ mình mà không nhận thẻ, có khả năng sẽ làm vị cục trưởng này hắc hóa mất, nhưng đó giờ anh đều không thu lễ, đương lúc nghĩ thế, Ninh Huân cũng đã đứng lên thay anh nhận hai tấm thẻ vàng kia.


"Cục trưởng Lỗ khách khí rồi. Đây đều là chuyện nên làm, tạ lễ này chúng tôi liền nhận vậy. Hy vọng cục trưởng Lỗ có thể chăm sóc tốt Ban Ban và Chu Lai, dù sao đã trải qua chuyện như thế, hai em ấy nói thế nào cũng nên là anh em tốt."


Nói xong lời này, Ninh Huân liền lôi kéo Nhậm Trúc mặt không cảm xúc rời đi, chờ sau khi ra cửa, Nhậm Trúc còn chưa kịp mở miệng, Ninh Huân liền nói: "Anh không phải người cứng đầu, tại sao cứ cố chấp với việc đó như thế? Nước quá trong ắt không có cá, người khắt khe ắt không có bạn. Chúng ta chỉ cần dùng tiền vào mục đích chính đáng là được không phải sao? Bây giờ anh cũng không có ý định liều mạng với vị cục trưởng kia."


Nhậm Trúc ngậm miệng lại. Anh không thể không cảm thán sự hiểu rõ lòng người và suy luận tâm lý của Ninh Huân chính xác đến kinh người. Nên nói quả nhiên là nghiên cứu tâm lý học sao? Giống như hắn làm chuyện gì luôn có thể tìm ra phương pháp thỏa đáng nhất, hơn nữa còn đạp lên trên điểm mấu chốt. Nắm chắc tâm lý của Lỗ Húc là như thế, cũng đạp lên phía trên điểm mấu chốt của ông ta.


"Tôi thật sự ghét tâm lý học."


Ninh Huân nghe vậy nở nụ cười, tiếng cười kia trầm thấp rồi lại mang theo vài phần đắc ý: "Ha ha, thông thường người nói như thế đều là bị tôi nói trúng tâm lý cả. Bất quá, tôi cũng không thích tự tiện nghiền ngẫm lòng người."


Nhậm Trúc cảm thấy đây là lời nói dối lớn nhất, người này quả thực là lúc nào cũng suy diễn tâm lý người khác.


Ninh Huân xoay người, biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Trừ bỏ một số chuyện cần thiết, tôi cũng chỉ không tự giác chú ý đối với người đặc biệt mà thôi."


Thầy Nhậm cảm thấy tên sửu nhi cỡ bự này sắp phóng đại chiêu!


Hai mắt Ninh Huân nhìn chăm chú vào Nhậm Trúc, biểu tình vừa mới nghiêm túc trở nên nhu hòa rất nhiều, thật giống như thâm tình nhìn chăm chú, hắn nói: "Tôi cảm thấy anh rất đặc biệt."


Trong lòng thầy Nhậm đột nhiên nhảy dựng, rũ mắt, lập tức đi về phía trước: "Ảo giác." 


Vừa nãy anh bỗng nhiên cảm thấy tên này đẹp trai muốn chết luôn, phỏng chừng cũng là ảo giác.


Ninh Huân nhún vai không phát biểu ý kiến, bất quá hắn rất nhanh đã đuổi theo: "Hai cái thẻ này một thẻ ít nhất có 50.000, anh nói chúng ta nên xài như thế nào mới tốt đây? Lấy đi mua ít dụng cụ học tập quyên đến cho bọn nhỏ vùng núi thế nào? Sau đó dư lại một ít thì làm phần thưởng cùng quỹ lớp thì sao? A, không phải thứ 7 chúng ta ra ngoại ô leo núi sao? Cũng có thể mua chút đồ dùng thiết yếu nha, nói tới đây, anh có chuẩn bị dụng cụ cần thiết cho việc leo núi chưa? Thừa dịp thời gian còn sớm, chúng ta cùng đi cửa hàng đi!"


Cái giọng điệu kia, quả thực tự quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.


Nhậm Trúc mắt trợn trắng: "Nói giống như thứ bảy anh cũng đi vậy, anh chỉ là giáo viên phụ đạo tâm lý mà thôi."


Ninh Huân đặc biệt đương nhiên đáp: "Tôi đương nhiên phải đi chứ! Ai biết mấy người ra ngoại ô leo núi có gặp phải chuyện gì hay không đâu! Có một người mười hạng toàn năng như tôi đây, tuyệt đối có thể đảm bảo an toàn các phương diện cho anh! Dù cho trông thân thủ anh không tồi, giống như có luyện tập, nhưng một người mang theo bốn mươi lăm người đi lên núi, vậy thì không dễ dàng đâu."


Những lời này trên cơ bản là nói đến trong tâm khảm thầy Nhậm, hơn nữa tuy nói một tháng này Nhậm Trúc đều có tập thể hình với luyện tập tán đả, nhưng khi leo núi cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Đợi một hồi lâu, chủ nhiệm Nhậm mới đặc biệt khó chịu hừ một tiếng: "Đi cửa hàng Kim Lập."


Giáo sư Ninh tựa như đã biết tính toán của anh, cả hướng lái xe cũng chính xác.


"Nói xem, ngày mai anh tính làm sao giúp Lỗ tiểu béo cùng Chu Tiểu Hỗn xả giận? Thông báo trường học gọi phụ huynh à? Cách đó gần như đã bị trường học dùng nát luôn rồi, mấy đứa nhỏ đó nếu đã trở thành như thế, gọi phụ huynh cũng chả có tác dụng gì." Giáo sư Ninh mặc dù đã trở thành giáo sư, nhưng vẫn rất để ý phương pháp phạt học sinh của giáo viên.


Vì thế hắn liền nhìn thấy thanh niên có khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ bên cạnh lộ ra một nụ cười lạnh có thể nói âm trầm : "Gọi phụ huynh cái gì? Chuyện mình tự mình làm, tự mình phạm sai lầm đương nhiên phải tự mình chịu. Chuyện đơn giản như gọi phụ huynh kia, sao tôi có thể làm được?"


Giáo sư Ninh: "......" Bỗng nhiên cảm thấy quanh thân lành lạnh.


Ngày hôm sau, giáo sư Ninh Huân liền thấy thầy Nhậm xử lí 6 thằng trẻ trâu Chu Hậu kia ra làm sao.


Sáu đứa tụi Chu Hậu cũng không phải học sinh trường tư nhân Kim Thụy, mà là học sinh lớp 7 của trung học số 12 cách một con phố. Trung học 12 là trường công lập, trong thành phố xếp hạng hơi thấp, học sinh trong trường phân thành hai cực, mà 6 đứa Chu Hậu tự nhiên là kia một cực ở đằng sau. Lớp của bọn nó giống như lớp 6-8, là lớp tệ có tiếng trong toàn khối.


Cùng ngày sau khi thầy Nhậm dạy xong tiết trên lớp liền tuyên bố với cả lớp rằng Chu Lai bị bắt nạt, Lỗ tiểu béo thấy việc nghĩa hăng hái làm, toàn thể học sinh lớp 6-8 đều cảm thấy điều này quá huyền ảo, chẳng lẽ không nên là Lỗ tiểu béo bắt nạt Chu Lai người khác thấy việc nghĩa hăng hái làm hả??? Lỗ tiểu béo thế mà trợ giúp Chu Lai?! Quả nhiên chủ nhiệm lớp thật đáng sợ! Bất quá kinh ngạc qua đi, toàn thể học sinh cả lớp bắt đầu lòng đầy căm phẫn, đặc biệt là đám đàn em của Lỗ tiểu béo, mọi người tỏ vẻ cục tức này tuyệt đối không thể nuốt!


Sau đó Nhậm Trúc liền chọn mười học sinh nam cao to đi theo anh, trực tiếp tiến vào lớp 7 của trung học 12, cực kì có khí thế gọi 6 đứa Chu Hậu.


Sáu đứa Chu Hậu ngày hôm qua tới 8 giờ tối mới tỉnh lại, cũng may bọn họ cũng không có trở ngại gì, hôm nay vẫn cứ lại đây đi học. Kết quả, mấy đứa đó làm sao cũng không nghĩ tới, thanh niên ngày hôm qua cầm gạch đập ngất tụi nó thế mà là thầy giáo?! Sau đó vị thầy giáo kia còn mang theo mười đứa học sinh tới đây là chuyện gì hả?! Là muốn khơi mào đại chiến hai trường học sao?! Đám Chu Hậu cực kì đề phòng nhìn Nhậm Trúc, mà chủ nhiệm lớp tụi nó cũng có chút thấp thỏm đi ra, dò hỏi nguyên nhân.


Chủ nhiệm Nhậm lộ ra một vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Sáu học sinh Chu Hậu của lớp thầy đêm qua ở trong con đường mòn nhỏ đánh cướp bạn học Chu Lai của lớp chúng tôi, may mắn bạn học Lỗ Ban Ban của lớp tôi và tôi đúng lúc đuổi tới mới ngăn trở mấy em ấy lại. Nhưng Lỗ Ban Ban và Chu Lai đều bị các trò ấy đánh vào bệnh viện, giờ tôi tới để thương lượng phương pháp giải quyết. Tỷ như bồi thường tiền thuốc men gì đó."


Chu Hậu nghe được lời này lập tức đứng phắt dậy: "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Tụi tui không có tiền!" Nếu như có tiền bọn nó còn đánh cướp người khác làm cái méo gì!?


Chủ nhiệm Nhậm cười lạnh một tiếng: "Vậy các cậu muốn vào trường giáo dưỡng sao? Sau đó tức chết cha mẹ các cậu, làm cho bọn họ không dám ngẩng đầu trước mặt mọi người phải không?"


Đám Chu Hậu nháy mắt liền đỏ mắt, một bộ muốn cùng Nhậm Trúc liều mạng. Tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc đó, chủ nhiệm Nhậm lại mở miệng: "Nếu các cậu đồng ý viết giấy kiểm điểm cùng giấy xin lỗi, trường giáo dưỡng và tiền thuốc men đều có thể thương lượng."


Chủ nhiệm lớp của Chu Hậu nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng gọi mấy đứa nó, sau đó nói: "Mấy thằng bé này nên dạy dỗ thật, nhưng vào trường giáo dưỡng thì không cần đâu thầy, mấy đứa nó nhất định sẽ viết kiểm điểm đàng hoàng, thầy thấy sao?"


Nhậm Trúc nghe thế, rốt cuộc lộ ra khuôn mặt thật dữ tợn của mình: "Ồ, vậy viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ, sau đó chép lại một trăm lần đi."


Tụi Chu Hậu: "..............................?!"


Ông đang nói giỡn hả?!


Chủ nhiệm Nhậm ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi chưa bao giờ nói giỡn. Hai chọn một, tương lai nằm trong tay các cậu."


Mười nhóc trẻ trâu lớp 6-8 lại đây trấn bãi: "......" Mẹ ơi cứu mạng! Chủ nhiệm lớp quả nhiên là Đại Ma Vương vô cùng đáng sợ!


Cơ mà nhìn Đại Ma Vương khi dễ người khác lại cảm giác có chút sương sướng làm sao bây giờ?


Tác giả có lời muốn nói: 23333!! 3000*100, úi chà, mị cảm thấy thiệt má nó đã luôn nha~


Chú thích: 2333 trong ngôn ngữ mạng bên Trung biểu thị tiếng cười ha ha ha, ở đây bà tác giả đang cười sung sướng há há há á :))

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.