Hệ Thống Cải Tạo

Chương 14: Chuyện hôm nay



Lục Cảnh vốn dĩ tràn ngập áy náy đối với Mạnh Nhạc Nhạc, nhưng trong khi đi xe buýt lại nghe được Vương Duyệt nói là Mạnh Nhạc Nhạc chủ động đổi lều cùng cô ta, Lục Cảnh lại không khỏi sửng sốt.

Đây là trùng hợp? Hay là do có người thiết kế?

Vương Duyệt lại nói thêm vài chuyện về Mạnh Nhạc Nhạc.

“Nhạc Nhạc luôn gặp phải mấy người không tốt, trước kia cô ấy có thích một nam sinh, ai biết đối phương lại có bạn gái rồi, dù cô ấy có cố đến mấy đối phương cũng không muốn chia tay, làm Nhạc Nhạc thương tâm suy sụp lắm.”

Lục Cảnh nhíu mày, đây còn không phải đi cạy góc tường người ta sao.

“Lần trước em đã nói với Nhạc Nhạc muốn giới thiệu con trai chú Lưu cho cô ấy, nhưng hình như cô ấy không thích lắm.” Vương Duyệt nhíu mày nói.

“Cũng là do em không nghĩ kỹ, gia cảnh Nhạc Nhạc như thế, chắc sẽ càng muốn tìm người có thể giúp đỡ cô ấy hơn, chú Lưu lại chỉ là lái xe cho nhà em, chắc chắn không đủ tốt rồi.”

Xem ra đây là chê nghèo hám giàu, muốn câu rùa vàng rồi? Ấn tượng trong lòng Lục Cảnh đối với Mạnh Nhạc Nhạc đã tuột xuống tận đáy, trước đó hắn còn do dự không biết có nên nói mọi việc cho Duyệt Duyệt cầu xin tha thứ, cũng như sẽ bồi thường cho Mạnh Nhạc Nhạc hay không.

Hiện tại xem ra bản thân hắn cũng là bị người ta tính kế rồi, một đứa con gái như vậy căn bản không xứng với sự áy náy của hắn, cũng không xứng để hắn và Duyệt Duyệt bất hòa, về sau nhất định phải bảo Duyệt Duyệt tránh xa loại con gái như cô ta chút.

Đến khi trông thấy Mạnh Nhạc Nhạc hôn Tiêu Diệp, Lục Cảnh lại càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình.

Lục Cảnh hiểu quá rõ Tiêu Diệp, Tiêu Diệp tuyệt không phải dạng người sẽ chủ động tán tỉnh con gái, huống hồ, bằng vào điều kiện của Tiêu Diệp vốn cũng chẳng cần làm loại chuyện này. Hơn nữa Tiêu Diệp là dạng người vừa khắc chế vừa rất khó tiếp cận, không có khả năng chưa gì đã thân mật thế với một người chỉ vừa quen biết. Ngẫm lại những gì Vương Duyệt nói về Mạnh Nhạc Nhạc… Cô ta là vì xuống tay thất bại với mình, cho nên đổi đối tượng sang Tiêu Diệp sao?

Đúng là làm người ta ghê tởm.

-------------------------------------------------------

Vương Duyệt cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta nhìn Mạnh Nhạc Nhạc chằm chằm, con tiện nhân này.

Vương Duyệt vẫn luôn không thèm để Mạnh Nhạc Nhạc vào mắt. Dưới góc nhìn của cô ta, cô gái này vừa xấu vừa béo, học tập cũng chỉ làng nhàng, giao tiếp còn kém, thậm chí không thể ngoan ngoãn làm một đứa tuỳ tùng cho cô, mỗi lần cô ta gọi Mạnh Nhạc Nhạc, đều chỉ để dùng đối phương như phông nền, làm nổi bật lên chỗ tốt đẹp của bản thân.

Thậm chí đến tận trước đêm qua, cô gái này cũng chưa từng được cô ta coi vào mắt.

Thế mà đêm qua, cô lại làm Vương Duyệt phải rửa mắt mà nhìn.

Vương Duyệt quả thật đã ngủ từ sớm, cũng không muốn chuyển chỗ, liền tống cổ Mạnh Nhạc Nhạc sang lều của mình.

Nhưng không được bao lâu, trong lúc cô ta mơ mơ mơ màng màng ngủ lại nghe thấy giọng của Lục Cảnh, ma xui quỷ khiến thế nào tỉnh lại, lo lắng là Lục Cảnh đang tìm mình bèn thử hỏi một câu, sau đó lại không ngủ được nữa.

Sau đó cô ta lại nghe thấy cuộc đối thoại làm khóe mắt cô ta muốn trợn nứt luôn.

“Cô..... Có thể thả lỏng ra một chút không, tôi không rút ra được.....”

“Anh... cố dùng sức rút ra đi...”

“Tôi.... khả năng là cần..... Kích thích các điểm mẫn cảm của cô một chút, nếu cô không đồng ý thì thôi vậy... Chúng ta chờ thêm một chút...”

“A, khăn quàng cổ, khăn quàng cổ bị nhét vào rồi.”

Còn có cả tiếng đụ nhau bành bạch cùng âm thanh thở dốc thô nặng của nam nữ. 

Đó là giọng Lục Cảnh!

Bạn trai của mình, ở khoảng cách cách mình chưa đến 2 mét, ngay trong lều của chính mình, lại đang nện một con ả xấu chó trước nay cô ta luôn khinh thường. 

Sao bọn họ dám? Sao Mạnh Nhạc Nhạc lại dám?

Vương Duyệt hận không thể xông lên tách 2 người ra, rồi đánh chết con tiện nhân Mạnh Nhạc Nhạc này.

Nhưng mà cô ta lại nhịn xuống, vì cô ta nghĩ đến mẹ mình.

Cha mẹ Vương Duyệt đều có gia cảnh rất tốt đẹp, được tự do yêu đương, người cha ôn nhu, người mẹ hiền huệ, từ nhỏ cô ta đã được hưởng thụ toàn bộ những tình cảm cùng vật chất tốt đẹp nhất cứ như công chúa vậy.

Thẳng đến năm ấy cô ta 7 tuổi, người cha ngoại tình bị người mẹ phát hiện, sau khi bà làm loạn một trận, toàn bộ nhà cửa lâm vào sự tranh chấp vô cùng vô tận không có điểm dừng, mỗi ngày ngoài cãi nhau thì cũng chỉ còn chửi rủa. Hai con người vốn dịu dàng lễ độ đến thế,giờ hoàn toàn thay đổi, chửi thẳng mặt những khuyết điểm của nhau, bất mãn khó chịu.

Lúc đó, Vương Duyệt lần đầu tiên được biết, cuộc sống trong nhung lụa tốt đẹp hoàn hảo của mình đã không còn nữa rồi.

Ngày mà mẹ cô ta bỏ đi, Vương Duyệt dù có khóc lóc cầu xin cũng vẫn chỉ vô dụng.

Về sau cô ta đã được bà nội nuôi lớn, bà nội đã nói với cô ta vô số lần, tất cả những điều này đều là do mẹ cô ta không chịu đựng được. Biết bao gia đình đều phải trải qua những việc tương tự, vì sao người khác đều có thể nhịn, mà bà ta lại không thể buông tha, cứ đòi truy cứu đến cùng? Giờ thì hay chưa, cửa nát nhà tan, ai cũng đã hoàn toàn thay đổi, gia đình tan đàn xẻ nghé.

Vô số đêm cô đơn, Vương Duyệt nhìn người khác có đầy đủ cả cha mẹ, vậy mà bản thân cũng có cha có mẹ mà lại như đứa trẻ mồ côi. Cô ta dần dần hận mẹ mình. 

Đúng vậy, đều là do bà ta quá tuyệt tình, không phải cha đã xin lỗi rồi sao, đã muốn quay đầu lại rồi sao? Tại sao bà còn không đồng ý?

Rồi trong lòng cô ta lại càng âm thầm nguyền rủa người đàn bà đã vứt bỏ chồng con là mẹ mình sẽ sớm bị báo ứng.

Cũng vì nguyên nhân đó, mà khi Vương Duyệt phát hiện Lục Cảnh gian díu với Mạnh Nhạc Nhạc, phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là dùng lý trí để phân tích tình huống, cũng không phải việc đánh tra nam mắng tiện nữ, mà là yên lặng ngủ đông trong bóng tối.

Cô ta ngoan độc chửi rủa con tiện nhân Mạnh Nhạc Nhạc phá hoại tình yêu của mình, cô ta còn thề với bản thân, nhất định phải làm cho con tiện nhân Mạnh Nhạc Nhạc thân bại danh liệt.

Sáng sớm, Vương Duyệt trang điểm tinh xảo thật dày, cô ta cố nén sự giận dữ, vẫn cười đùa nói chuyện với Mạnh Nhạc Nhạc. Phản ứng không bình thường của Lục Cảnh lại càng làm cô ta  cảm thấy, tất cả đều do Mạnh Nhạc Nhạc sai, là Mạnh Nhạc Nhạc ti tiện đi ve vãn bạn trai người khác.

Đến khi Tiêu Diệp chờ xe buýt nói bóng nói gió dò hỏi mình, Vương Duyệt lại cảm nhận được thái độ của Tiêu Diệp với Mạnh Nhạc Nhạc khá khác biệt, cô ta cũng biết, chỉ sợ Tiêu Diệp đã sớm nhìn ra chuyện của Mạnh Nhạc Nhạc cùng Lục Cảnh, thế là đột nhiên nhanh trí, mở miệng nói là Mạnh Nhạc Nhạc chủ động yêu cầu đổi lều, quả nhiên sắc mặt Tiêu Diệp lập tức sa sầm.

Nhưng cô ta hoàn toàn không thể ngờ, dưới tình huống đã biết rõ Mạnh Nhạc Nhạc tự thiết kế lên giường với Lục Cảnh như thế, Tiêu Diệp còn sẽ hôn Mạnh Nhạc Nhạc.

Chợt ngẩng lên đối đầu với ánh mắt cảnh cáo của, Vương Duyệt bỗng ngẩn ra, cô ta đã hiểu, Tiêu Diệp là đang làm cho mình và Lục Cảnh xem, anh muốn thu Mạnh Nhạc Nhạc vào dưới cánh chim để che chở, cũng là đang cảnh cáo bọn họ, cảnh cáo cô ta và Lục Cảnh.

Đáng chết, con tiện tì Mạnh Nhạc Nhạc này mà cũng xứng? Cho rằng dính lên người Tiêu Diệp rồi sẽ không có việc gì sao? Người như Tiêu Diệp sao lại đi thích Mạnh Nhạc Nhạc được, chỉ sợ cũng là nhất thời bị con đĩ này mê hoặc mà thôi.

Vương Duyệt ẩn đi tia ác độc trong đáy mắt, nhưng cũng không tin Tiêu Diệp sẽ vì một con béo xấu xí mà thật sự trở mặt với cô ta.

Bầu không khí khi mới tới còn có thể cho là ấm áp hài hòa, đến khi trở về, toàn bộ khoang xe đều chỉ còn trầm mặc câm lặng.

Xe vừa xuống dưới chân núi, Tiêu Diệp đã nhận được một cuộc điện thoại, mặt mũi cũng lập tức biến sắc.

Tiêu Diệp cúp điện thoại cũng không kịp nói gì, chỉ lập tức xuống xe, khi xuống xe cũng chỉ kịp để lại cho Mạnh Nhạc Nhạc một ánh nhìn thật sâu.

----------------------------------

Tiêu Diệp ra đi vội vã bởi vì nhận được  mệnh lệnh từ cấp trên, có một nhiệm vụ quan trọng xảy ra vấn đề, người có thể xử lý cũng chỉ có mình anh. Nên anh cần phải nhanh chóng quay về.

Sau khi Tiêu Diệp xuống xe, vừa chuẩn bị lên máy bay chuyên dụng bay thẳng đến nơi, vừa dùng những phút cuối cùng gọi điện thoại cho đồng đội chí cốt của mình, nói rằng muốn thu xếp bảo vệ Mạnh Nhạc Nhạc.

Vương Duyệt chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.

Sáng nay, Tiêu Diệp nhất thời quá tức giận, quá để ý đến cảm xúc của bản thân mà đã bỏ qua những phản ứng của Vương Duyệt.

Đợi đến khi anh bình tĩnh cẩn thận ngẫm lại, thái độ Vương Duyệt lúc sáng, thời điểm cô ta chờ mong để nói chuyện với anh cùng ánh nhìn lúc cuối cùng, mỗi một chi tiết đều ẩn chứa hận thù với Mạnh Nhạc Nhạc. Rõ ràng trước đó còn không có, vậy lời giải thích duy nhất, là cô ta đã biết về chuyện đêm qua, thậm chí việc cô ta bảo Mạnh Nhạc Nhạc chủ động đổi lều hẳn cũng là bịa đặt.

Tiêu Diệp đã quá hiểu những người như Vương Duyệt, gia thế thì khủng, nhưng đều không phải là người nối nghiệp được gia tộc tập trung bồi dưỡng, tuy rằng cũng được tiếp nhận nền giáo dục ưu tú, nhưng đồng thời cũng khuyết thiếu sự rèn giũa, một đám đều bị nuôi thành tự cao tự đại không coi ai ra gì, từ trước đến nay đều sống theo tiêu chuẩn kép của bản thân.

Bọn họ cảm thấy mình có thể làm sai, nhưng làm sai thì dùng tiền đền bù một chút là được rồi, bản thân có sửa đổi hay không cũng chẳng quan trọng.

Nhưng một khi người khác có lỗi với mình, vậy sẽ chỉ hận không thể đuổi tận giết tuyệt.

Trước đó anh cũng đã phân tích xong mọi chuyện hôm nay, cũng suy nghĩ xem phải làm thế nào để có thể mau chóng xác định quan hệ với Mạnh Nhạc Nhạc, thậm chí còn tính đi gặp cả người lớn trong nhà luôn. Nhưng còn chưa kịp trao đổi với Mạnh Nhạc Nhạc, anh lại cảm thấy, đã có mình ở đây, hẳn là Vương Duyệt cũng không dám làm gì, thành ra thả lỏng tâm tình muốn từ từ hẵng tính, dù sao hoàn cảnh lẫn một đống tình huống hỗn loạn của ngày hôm nay cũng không thích hợp để họ bàn chuyện tình cảm. 

Nhưng rồi nhiệm vụ bất thình lình xảy đến đã đánh gãy toàn bộ kế hoạch của anh, giờ điều anh cần phải làm nhất là tìm cách bảo đảm an toàn cho Mạnh Nhạc Nhạc, chờ sau khi anh hoàn toàn giải quyết xong nhiệm vụ trở về sẽ nói tiếp.

--------------------------------

Mạnh Nhạc Nhạc thật sự không chịu nổi bầu không khí áp lực trong xe, không lâu sau khi Tiêu Diệp xuống xe, cũng muốn xuống luôn ở trạm xe điện ngầm.

Khi xuống xe, Vương Duyệt còn cười nói với cô.

“Nhạc Nhạc, lần sau tớ lại rủ cậu đi nhé.”

Mạnh Nhạc Nhạc lung tung đáp ứng, cô giờ đã cực kỳ hỗn loạn, cứ cảm thấy hành vi của mỗi người đều quá hoang mang khó hiểu.

Nhưng mà hai ngày một đêm này vẫn luôn trong tình trạng leo núi, giữa lúc đó còn có hai cuộc làm tình kịch liệt, cô cảm giác toàn thân đã quá mỏi mệt, đầu óc cũng rã rời đờ ra, cô cần phải nghỉ ngơi cho khỏe rồi cẩn thận suy xét mới được. 

==================
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.