Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Chương 9



Nghĩ đến những người thất bại kia, hệ thống bất đắc dĩ thở dài, đồng thời cho thêm đoạn Giang Lê Thanh đánh người vào trong cốt truyện.

Giang Lê Thanh nheo mắt đọc những dòng chữ chạy trong đầu cô.

Trong nguyên tác quả thực có cảnh này, điểm khác nhau là, nữ chính trong nguyên tác đối mặt mấy tên quấy rối kia thì như thỏ con bị dọa sợ, chỉ đánh thiếu gia nhà họ Triệu mất vài cọng lông tơ mà thôi, không đến mức nằm viện như bây giờ.

Sau đó, cũng giống như hôm nay, thiếu gia nhà họ Triệu cáo trạng, Giang Lê Thanh bị cha Giang cưỡng ép kéo tới nhà họ Triệu xin lỗi.

Cô yếu đuối bất lực, không cam lòng cúi đầu xin lỗi người đã bắt nạt mình, thiếu gia nhà họ Triệu đương nhiên biết rõ cô là con gái ruột nhà họ Giang mới tìm về, nhưng thân là một trong những người đi theo nịnh bợ Giang Nặc Nặc, anh ta nhất định sẽ giúp nữ thần của mình xả giận, không bỏ qua cho nữ chính truyện ngược.

Dưới sự chèn ép của anh ta, nữ chính mở ra một hệ liệt nhiệm vụ nhánh phụ về ngược tâm ngược thân.

Giang Lê Thanh đã thuộc lòng đoạn này.

Những người xuyên không kia hoặc là từ chối không đến, hoặc là gi/ết đến tận cửa, đứng trước mặt cha mẹ người ta mà hành hung thiếu gia nhà họ Triệu, kết quả không cần nói cũng biết.

[Ting!]

[Cô có nhiệm vụ chính mới, xin hãy kiểm tra.]

Trước mặt cô xuất hiện một bảng điện tử trong suốt, Giang Lê Thanh đảo mắt nhìn qua chữ viết trên đó.

[Xin lỗi Triệu Minh (cốt truyện 5%) (đang tiến hành)]

Xin lỗi à…

Giang Lê Thanh nghiền ngẫm.

Hệ thống cảm thấy bất an, sợ cô làm thao tác gì đó trái quy định: [Kí chủ, cô đừng giống như mấy người làm nhiệm vụ lúc trước, đây là xã hội pháp trị, đánh người sẽ phải vào tù.]

Nó vẫn nhớ một đại tướng quân từ cổ đại xuyên tới, bởi vì đánh người trọng thương, bị phán 7 năm tù, sau khi ra ngoài thì cốt truyện đã nguội lạnh.

Chuyện xưa… thật không có gì hay ho để nhớ.

Giang Lê Thanh trừng to mắt: “Pháp luật chỉ dùng để bắt nạt nữ chính thôi à? Sao lúc bọn họ móc thận của tao lại không bị đưa đến đồn cảnh sát?”

Hệ thống: [...]

Giang Lê Thanh nhếch miệng, cô cũng lười so đo với một dãy số liệu: “Mày yên tâm đi, đồ bỏ đi như chúng ta sao có thể tùy tiện đánh người được? Tiểu 0, mày đừng nghĩ nhiều, tao tự có chừng mực.”

Không phải chỉ là xin lỗi thôi sao?

Chuyện nhỏ!

Ai mà chẳng là con cháu của ông trời, con cháu xin lỗi con cháu thì có vấn đề gì?

Giang Lê Thanh sửa sang quần áo, đi xuống lầu, lúc này, cha Giang cũng đã đổi bộ âu phục mới, chờ cô ở dưới.

Đám người hầu đang thu dọn đống lộn xộn mà heo con để lại, Giang Lê Thanh cũng cảm thấy hơi ngại.

“Vú Lưu.”

“Nhị tiểu thư.” Vú Lưu cầm khăn lau tiến lên.

Đối mặt với ánh mắt thúc giục của cha Giang, Giang Lê Thanh không rảnh để ý, cô lấy điện thoại di động ra: “Đều tại cha tôi tùy hứng, ông ấy không nên bảo tôi mang một con heo về làm con gái của ông ấy, khiến cho công việc của mọi người bị quá tải, số tiền này vú nhận đi, sau đó chia cho mọi người.”

Nói xong, tôi chuyển 8 ngàn qua Wechat cho vú Lưu.

Lúc này, người sửng sốt đổi thành vú Lưu, bà ta chưa kịp nói lời nào thì Giang Lê Thanh đã theo cha Giang đi ra ngoài.

Vú Lưu nhìn giao dịch trong điện thoại, không biết nên làm gì.



Dù sao Giang Lê Thanh cũng từng là người nghèo, hiểu rõ đi làm công ăn lương không dễ dàng.

Tiêu xài như vậy đúng là sướng thật, kết quả, nhìn thấy số tiền tiêu vặt trở về 0, cô cũng im lặng mất một lúc.

Cha Giang ngồi ở bên cạnh không nói gì, những lúc quan trọng như này, cô cũng ngại xin tiền ông ta, bèn trực tiếp…

[Giang Lê Thanh: Chuyển tôi ít tiền.]

[Giang Ngạn Thanh:?]

[Giang Lê Thanh: Anh.]

Đây là lần đầu tiên cô gọi Giang Ngạn Thanh là “anh” từ khi trở về nhà.

Đừng nói là cô có mục đích không thuần, vàng ròng bạc trắng, vô cùng thuần khiết nha.

Giang Ngạn Thanh cũng sốc, trực tiếp chuyển khoản 5 vạn, thuận tiện hỏi một câu: “Con heo hôm qua giá 1 vạn à?”

Giang Lê Thanh nhìn thấy nhiều số 0, tâm trạng rất tốt: “Con heo kia không đáng 1 vạn, nhưng một tiếng ‘anh’ của tôi đáng giá 5 vạn.”

Giang Ngạn Thanh:???

Giang Lê Thanh đặt điện thoại xuống.

Bây giờ cô cảm thấy bản thân lúc trước rất ngốc nghếch, danh dự thì đáng mấy đồng chứ? Cho dù cô có không thích nhà họ Giang, cũng không có tình cảm gì với Giang Ngạn Thanh, nhưng chỉ cần mối quan hệ huyết thống kia vẫn còn, thứ gì là của cô thì cô xứng đáng được nhận.

Giang Lê Thanh liếc nhìn cha Giang ở bên cạnh.

Mặc dù nhà họ Giang chướng mắt đứa con gái ruột này, nhưng chưa bao giờ định khắt khe cô. Có điều, trước đây, tiền tiêu vặt hay quà mẹ Giang mua cho cô đều bị Giang Nặc Nặc mượn cớ lấy đi, cô lại vì giữ chút mặt mũi mà không nhắc tới một lời.

Phải tìm cơ hội đòi lại toàn bộ những thứ thuộc về mình mới được.

Trong lúc cô suy nghĩ, ô tô đã rẽ vào một khu biệt thự phong cảnh đẹp đẽ.

Ô tô xuyên qua cổng chính, dừng trước cửa một biệt thự ba tầng, đợi cửa lớn mở ra, xe mới chậm rãi lái vào.

Đến nhà họ Triệu rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.