Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung

Chương 26: Gia Nhập Chiến Trường



•••

Ở Hắc Nham Thành.

“Hắt xì!”

Lâm hắt hơi một cái rồi nghĩ thầm:

“Có người nhắc đến ta à?”

“Thôi kệ!”

Sau đó Lâm tiếp tục công việc của mình.

“Mị Nhi, muội điều chỉnh lại nồng độ của khí hidro một chút!”

Hiện tại Lâm đang phải truyền thụ uyên bác hóa học của hắn ở thời hiện đại cho Lôi Mị. Bởi bản thân nàng là không có dị hỏa trên người nên việc luyện đan thường phải dựa vào việc đốt lửa kết hợp với mấy cái đỉnh(lò luyện đan).

“Vâng!”

Lôi Mị cũng rất nghe lời mà tiếp thu. Hiện tại cả 3 người đang cắm trại ở bên ngoài Hắc Nham Thành, do Lâm cùng Minh Nguyệt đã tiến đến Mạc Thiết dong binh đoàn mà trời thì đã gần tối nên cả bọn quyết định cắm trại ngoài trời và Lâm cũng bắt đầu việc dạy học cho Lôi Mị.

Lôi Mị cũng khá thông minh nên ngay từ ban đầu đã có thể tạo ra ngọn lửa màu lam giống Lâm, có điều chưa thuần phục lắm. Nhưng Lâm tin cô nàng sẽ thành thạo nó sớm thôi, vì tương lai éo bỏ sức ra làm, bồi dưỡng nàng là hợp lý.

“Phu quân nay thật là oai phong nha! Không giống cái tên phải khổ sở vì mù đường như ngày hôm qua a!”

Minh Nguyệt lên tiếng trêu chọc. Lâm nghe vậy thì trên trán xuất hiện hắc tuyến, liếc xéo về phía Minh Nguyệt nói:

“Vậy hôm nay nàng muốn ăn gia pháp thay cho bữa tối?”

Minh Nguyệt nghe Lâm nói vậy thì chợt đổ mồ hôi lạnh, vội vã chạy lại ép sát bộ ngực của mình vào người Lâm nũng nịu nói:

“Phu quân! Như vậy hình như không tốt lắm a!”

“Ta nghĩ là tốt lắm chứ!”

Lâm cười như không cười nhìn Minh Nguyệt nói. Minh Nguyệt nghe vậy thì đã xác định số phận của mình tối nay rồi.

“Nhưng thôi! Tha nàng lần này vậy!”

Lâm cười nói. Vốn hắn cũng muốn trêu ngược lại nàng a.

“Phu quân là nhất!”

Minh Nguyệt đối với Lâm thì có 2 nỗi sợ, 1 là gia pháp của hắn, 2 chính là không được ăn món ăn do hắn làm. Có lẽ Minh Nguyệt đã thành con nghiện món ăn của hắn rồi a.

“Rồi rồi! Đừng rộn! Ta còn phải chỉ dạy Lôi Mị đây này!”

Lâm véo cái mũi của Minh Nguyệt nói. Sau một hồi, khi thấy Lôi Mị đã có tiến bộ chút ít thì Lâm nói:

“Được rồi! Hôm nay đến đây thôi! Mị Nhi, muội đi lại chỗ Minh Nguyệt nghỉ ngơi đi! Ta đi làm đồ ăn!”

Nói xong, Lâm cũng rời đi, đến một góc cây gần đó thì hắn lấy ra dụng cụ làm bếp và nguyên liệu để chế biến.

Nhìn bóng lưng của Lâm rời đi thì Lôi Mị vẫn đứng đó, nghĩ thầm:

“Rốt cuộc Diệp công tử là người thế nào?”

Chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi, Lôi Mị đã nhìn thấy hết tất cả biểu hiện của Lâm. Khi thì như một Ma Đầu đồ sát người khác không sợ vấy máu. Khi thì ôn nhu chăm sóc người bên cạnh mình một cách cẩn thận.

“Thất thần chuyện gì vậy tiểu cô nương?”

Đúng lúc này, Minh Nguyệt đi đến mở miệng hỏi.

“Ahhh!”

Do có giọng nói bất ngờ vang lên từ đằng sau khiến Lôi Mị có chút giật mình, hét lên.

“Minh Nguyệt tỷ, đừng làm muội giật mình chứ!”

Lôi Mị nói.

“Hửm? Có gì mà phải giật mình?”

Minh Nguyệt nhìn theo hướng mà Lôi Mị nhìn thì khóe miệng hơi cong lên nói:

“Ra là vậy! Không nhờ phu quân lại là gu của Mị Nhi a!”

Minh Nguyệt trêu đùa nói.

“Không...không có!”

Lôi Mị lắc đầu phủ định, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng.

“Không lẽ mình thích hắn sao?”

Lôi Mị thầm nghĩ, nhưng rất nhanh chóng lắc đầu xóa bỏ cái ý nghĩ đó.

Khoảng 30p sau, Lâm đi đến cùng với mâm đồ ăn trên tay. Cả 3 cùng nhau ngồi xuống thưởng thức bữa ăn.

•••

Sa mạc Tháp Nhĩ Qua.

Lâm cùng Minh Nguyệt và Lôi Mị đang đi đến Mạc Thiết Dong Binh Đoàn.

“Nóng vờ lờ!”

Lâm nhìn không được chửi một tiếng. Hắn nào ngờ sa mạc Tháp Nhĩ Qua lại nóng đến như vậy.

Sau một hồi di chuyển trên cái nóng của sa mạc thì cuối cùng, cả bọn cũng đến được nơi cần đến, Mạc Thiết Dong Binh Đoàn.

Mạc Thiết Dong Binh Đoàn là Dong Binh Đoàn do 2 tên ca ca của Tiêu Viêm sáng lập nên, dựa vào sự liên hợp với các Dong Binh Đoàn khác ở tòa thành này gầy dựng nên.

Còn lý do mà Lâm đến đây thì đơn giản, chỉ vì loli Thanh Lân.

“Aaaa!”

Bỗng có tiếng hét lớn ở phía phía xa xa. Lâm gật đầu ra hiệu với Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cũng hiểu Lâm định làm gì, bèn kéo Lôi Mị rồi nói:

“Chúng ta rời khỏi chỗ này một chút!”

Lời vừa dứt, Minh Nguyệt đã mang Lôi Mị rời đi.

Hiện tại chỉ còn Lâm ở lại, hắn rút Hắc Ảnh Kiếm ra và phóng về nơi phát ra tiếng hét.

Lâm chạy gần đến nơi, thì xa xa, hắn đã thấy một đội quân Xà Nhân đang dẫm đạp người dân bình thường, không có tu vi.

Mặc dù Lâm rất yêu thích vẻ đẹp của Mỹ Đỗ Toa, bất quá, một lũ Xà Nhân vô nhân đạo thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Lâm có thể bỏ qua cho Xà Nhân nhưng những tên vô nhân đạo thì dù cho là Nhân Tộc, Xà Tộc hay bất cứ chủng tộc nào thì hắn cũng sẽ trảm sát từng tên một.

Trước cảnh Nhân Tộc bị một lũ Xà Nhân vô nhân đạo chèn ép, nam giết nữ hiếp, hắn có thể đứng trơ mắt nhìn sao?

Lâm phóng với tốc độ tối đa chạy đến chiến trường.

“Kiếm kỹ, thức thứ nhất, Ảnh Trảm!”

Khi Lâm đã tiếp cận với chiến trường đủ gần, hắn bắt đầu phát động công kích.

Xoẹt Xoẹt Xoẹt

Chỉ trong phút chốc, 3 tên Xà Nhân ở ngay trước mặt hắn bị chẻ làm đôi, thậm chí bọn chúng còn không thấy được Lâm bởi vì tốc độ ra đòn và di chuyển của hắn quá nhanh.

Ngay khi Lâm phát hiện có một tên Xà Nhân chuẩn bị hạ thủ với một cụ lão và kế bên là một cô bé khoảng chừng 10 tuổi. Lâm lặp tức chuyển đổi tư thế, chuẩn bị ra một chiêu tầm xa.

“Kiếm kỹ, thức thứ 2, Phong Vân Trảm!”

Lời vừa dứt, Lâm trảm ra một cơn cuồng phong hướng thẳng tên Xà Nhân mà tiếp cận.

“Ahhh!”

Tên Xà Nhân bị cuồng phong từ Phong Vân Trảm của Lâm chạm đến cơ thể, cuốn theo thân thể của hắn lên không trung. Nhân cơ hội đó, Lâm vận Đấu Khí vào 2 chân nhằm gia tăng tốc độ chạy về phía cụ lão và cô bé.

“2 người không sao chứ?”

Vừa đến nơi thì Lâm lên tiếng hỏi.

“Không...không sao! Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay cứu lão già này!”

Cụ lão giọng khàn khàn nói. Bên cạnh cô bé cũng lên tiếng, giờ nhìn kỹ thì cô bé cũng khá dễ thương với mái tóc màu nâu dài tói vai, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mở miệng nói:

“Đa tạ ca ca đã cứu gia gia và Tiểu Tuyết!”

Tiểu Tuyết nở ra nụ cười nhìn Lâm. Lâm thấy vậy cũng cười mỉm đáp lại.

“Muội mau đưa gia gia đến chỗ đằng kia! Ở đấy sẽ có người bảo vệ muội!”

Lâm chỉ tay về một phương hướng, căn dặn nói

Sau đó, Lâm lại hướng trên không trung nói:

“Minh Nguyệt! Nàng đến đó bảo vệ bọn họ!”

Phân phó xong, Lâm lại tiếp tục nhảy vào chiến trường.

Xoẹt Xoẹt Xoẹt

Từng nơi Lâm đi qua thì Xà Nhân cũng theo đó mà ngã xuống. Bất quá có điều bất thường ở đây.

“Có chuyện gì đó sai sai ở đây!”

Lâm thầm nghĩ. Từ nãy đến giờ, Xà Tộc chết dưới tay hắn là rất nhiều. Ấy vậy mà chết nhiều đồng tộc như vậy mà Xà Nhân vẫn không rút lui. Rốt cuộc là có chuyện gì?

“Hệ thống! Quét toàn chiến trường giùm ta! Kiểm tra xem có tên nào là bất thường không?”

Với kinh nghiệm chơi game của hắn thì một quân đoàn thì sẽ có thủ lĩnh mà thủ lĩnh lại là đầu não của cả quân đoàn. Việc cần làm là ưu tiên tìm hắn để làm cho quân đoàn tan rã.

[Đã tìm thấy! Phía trước, cách ký chủ 40m]

Hệ thống đáp. Lâm không nhiều lời mà kích hoạt Sharingan lên để thăm dò.

“Quả thật là rất bất thường?!”

Sau khi Lâm kích hoạt Sharingan lên để thăm dò thì hắn phát hiện bên trong cơ thể của tên Xà Nhân đó ngoài Đấu Khí ra thì có một nguồn sức mạnh khác, nó tối đen như mực.

Ngoài ra, Lâm còn phát hiện có 1 thân ảnh khác đang giao chiến với Xà Nhân đó.

“Tên này đúng là muốn chết rồi!”

Bởi Lâm cảm nhận được sức mạnh bất thường của Xà Nhân kia mạnh hơn cái tên đang giao chiến rất nhiều lần. Lâm không do dự mà phóng nhanh về phía trước.

Gần đến nơi thì Lâm chợt giật mình, tên Xà Nhân đó vậy mà toàn thân toàn một màu đen, 2 mắt đỏ rực.

Gào Gào Gào

Xà Nhân hét lên. Mà khoan, Xà Nhân thì có linh trí mà, thế quái nào tên này lại gào thét?

Ngay khi Hắc Xà Nhân chuẩn bị bổ một đao xuống người kia thì Lâm xuất thủ.

Keng

Đao và kiếm va chạm tạo nên một thanh âm chói tai.

“Này, ngươi mau lui lại! Ngươi ở đây cản đường lắm!”

Lâm vẫn tập trung đỡ đòn của Hắc Xà Nhân, miệng thì nói lớn với người phía sau. Trước đó, Lâm đã thấy được người này vết thương đã chi chít khắp người, ở lại cũng chỉ thêm vướng chân hắn.

“Nhưng mà...”

Nhưng người này lại không nỡ để Lâm ở lại. Bất quá, Lâm la lớn:

“Đi ngay!”

Nghe vậy thì người đó cũng chỉ có thể lui ra sau. Lâm cảm ứng được người đó đã lùi về sau thì chướng ngại đã hết.

“Đến quẩy rồi!”

Lời vừa dứt, Lâm kích hoạt tốc biến và xuất hiện ra đằng sau của Hắc Xà Nhân.

“Kiếm kỹ, thức thứ nhất, Ảnh Trảm!”

Trong tư thế trên không, Lâm chuẩn bị bổ một kiếm xuống ngay phần cổ.

Đinh

Tưởng rằng bản thân đã có thể chém phăng cái đầu của Hắc Xà Nhân thì ngay khu Hắc Ảnh Kiếm chạm vào lớp da của Hắc Xà Nhân thì âm thanh va chạm kim loại lại vang lên.

“Cứng vậy?”

Lâm cũng không ngờ Hắc Xà Nhân lại có lớp phòng thủ trâu bò đến vậy. Trong sự kinh ngạc của Lâm thì Hắc Xà Nhân cũng quơ thanh đao của mình ra đằng sau, nhằm chém trúng Lâm.

Keng

Bất quá, Lâm đã phản ứng kịp và đưa Hắc Ảnh Kiếm ra đón đỡ, mượn lực đạo của Hắc Xà Nhân đẩy Lâm ra xa nó.

Lâm lộn vài vòng rồi đáp xuống đất.

“Hú hồn! Xém tí đi gặp ông bà rồi!”

Lâm phủi phủi y phục nói. Sau đó, Lâm bắt đầu nghiêm túc lại, đôi mắt kích hoạt Sharingan, hơi thở dần ổn định lại.

Hít

Lâm hít lấy một hơi rồi nói.

“Đến lúc nghiêm túc rồi!”

---

Tác hôm nay tới đây thôi.

Hẹn ae ngày mai.

Mai là main quẩy hơi sướng đấy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.