Trông cô ấy nhết nhách hơn lúc sáng một chút, tay áo ngắn màu trắng lấm bùn, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, vẫn giữ một nụ cười chuyên nghiệp, đi đâu cô ấy cũng như vậy, đã quen rồi.
Mí mắt Lục Thiều rũ xuống, tâm trạng rất khó chịu, căn bản không có ý định nói chuyện.
Có vẻ như người này sẽ không thỏa hiệp, cô ấy đã thử cả mềm và cứng, Lục Thiều sẽ không ăn bất cứ thứ nào, xem ra trừ khi là tự nguyện thì không ai có thể ép được. Dù sao ông chủ của cũng không thể làm gì cô, vậy một phóng viên trẻ có thể làm gì?
Ngu Tình nhìn cô chằm chằm vài giây rồi nói.
"Cô không cần trông đầy oán hận và cay đắng như vậy, nếu cô không muốn thì tôi cũng không ép buộc. Chỉ là tôi không hiểu là cô ghét tôi do con người tôi hay vì tôi là phóng viên? Nếu là do con người tôi, sau này tôi sẽ không làm phiền cô nữa và nói với cấp trên tìm người khác, nhưng nếu cô ghét nghề báo, thì tôi muốn hỏi nguyên nhân?
Lịch sự và không gây khó chịu.
Lục Thiều ngước lên đôi mắt rũ xuống.
"Tôi không hề ghét, tôi chỉ cảm thấy nó không cần thiết. Tôi không biết cô nghĩ gì về nghề phi công, nhưng trong mắt tôi... đây chỉ là một công việc bình thường. Nói cách khác, việc mọi người áp đặt danh hiệu lên nó thế nào? Không cần thiết đâu, việc cô phỏng vấn một người bình thường trên đường phố còn có ý nghĩa hơn đối với tôi ".
"Thì ra đó là điều cô nghĩ." Ngu Tình mỉm cười, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Có vẻ như trước đây tôi đã quá coi trọng cô. Nhận thức về tư tưởng của Đội trưởng Lục... quá hời hợt."
Lục Thiều cau mày.
Ngu Tình nói tiếp: "Được phỏng vấn và đưa tin không có nghĩa là tạo sự chú ý. Ý nghĩa lớn nhất mà ngành báo chí tồn tại là phản ánh những thay đổi trong xã hội và tình hình hiện tại. Trong suốt lịch sử phát triển, chúng ta đã nhìn thấy bắt đầu từ đàn ông là bầu trời, đến phụ nữ nâng đỡ nửa bầu trời, rồi ngày nay Phụ nữ độc lập, tự chủ, mỗi bước đi tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế đã trải qua biết bao gian khổ. Nhưng ngay cả trong thời đại văn minh, ngày nay xã hội đã cởi mở hơn, nhưng sự đàn áp và chỉ trích phụ nữ vẫn xuyên suốt mọi tầng lớp xã hội".
"Tôi chưa bao giờ muốn phỏng vấn cô vì nghề nghiệp của cô, mà vì thân phận phụ nữ. Hãy tự hỏi bản thân, cô đã từng trải qua sự phân biệt giới tính trước khi đạt được thành tích như hôm nay chưa? Để đánh đổ bức tường định kiến, phải có người tiên phong. Làm phi công đối với cô không có gì to tát nhưng nó có thể mang lại hy vọng cho người khác, cô không hy vọng một ngày nào đó xã hội này có thể thực sự đạt được sự bình đẳng giữa nam và nữ sao?"
Nói xong, Ngu Tình lại mỉm cười, vẻ mặt trở lại tự nhiên, cô lấy danh thiếp của mình ra đặt ở cạnh giường: "Đây là thông tin liên lạc của tôi, nếu Đội trưởng thay đổi ý định, có thể hãy liên hệ với tôi. Tất nhiên nếu vẫn không có gì thay đổi... Cũng không thành vấn đề, tôi nghĩ sẽ luôn có người sẵn sàng chiếm lấy ánh đèn sân khấu."
Sau đó, cô bước đi.
Ánh đèn ngoài lều mờ mịt, có người mệt mỏi nằm trên mặt đất, trước thảm họa thiên nhiên, con người luôn quá nhỏ bé.
Ngu Tình chưa bước được vài bước thì đụng phải đội y tế.
Mặc dù ánh sáng mờ mịt nhưng Ngu Tình vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng Nhiễm Ninh đang đứng ở ngoài rìa.
Hãy chào hỏi và tiếp cận nàng.
"Xin chào bác sĩ Nhiễm."
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút, cô ấy đang gọi mình, nhưng sao cô ấy lại biết tên mình?
Nàng phủi bụi bẩn trên tay rồi bắt tay cô: "Xin chào, cho hỏi... cô vẫn ổn chứ?"
Ngu Tình ban đầu không nói gì mà lấy điện thoại di động từ trong túi ra và chỉ vào người trong ảnh: "Đây là cô."
Nhiễm Ninh ngước mắt lên thì thấy đây là bức ảnh nàng ôm người phụ nữ suy sụp tinh thần trong lúc giải cứu sáng nay, sau đó cũng không để ý.
"Cô rất dũng cảm, tôi thật ngưỡng mộ." Ngu Tình trong mắt tràn đầy sự kính trọng. "Các nhân viên y tế thật tuyệt vời. Tình hình rất khẩn cấp, người quay phim tình cờ quay được cảnh này, tôi hy vọng cô không phiền. Chúng tôi muốn thực hiện một loạt bài viết về các nhân viên y tế, bức ảnh này sẽ xuất hiện trên trang bìa. Tất nhiên, nếu cô cảm thấy bị áp lực thì không cần phải công bố. Tuy nhiên, nếu nó có thể được phát hành, tôi nghĩ người mẹ mất con sẽ nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn từ mọi tầng lớp xã hội".
Nhiễm Ninh không biết nhiều về báo chí, nhưng khi nhắc đến người mẹ, nàng không khỏi nghĩ đến cậu bé bị cắt thành hai mảnh.
"Chị ấy thế nào rồi?"
Ngu Tình đoán Nhiễm Ninh sẽ hỏi, cúi đầu với vẻ mặt buồn bã: "Cô ấy là người duy sống sót trong gia đình mười lăm người. Bác sĩ nói tình trạng của cô ấy cần phải được chăm sóc từ từ mới bình phục được, sức khỏe đã dần ổn định nhưng trạng thái tinh thần không tốt."
Chỉ trong vài ngày, đã xảy ra quá nhiều thảm kịch, nhưng chúng ta không thể làm gì được.
Nhiễm Ninh: "Bức ảnh này thật sự có thể giúp được chị ấy sao?"
Ngu Tình: "Tôi lấy nhân phẩm của mình hứa với cô, nếu cô không tin thì chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc, tôi sẽ gửi tình hình theo dõi của cô ấy cho cô."
Nhiễm Ninh: "Không phải tôi không tin cô, chỉ sợ không giúp được chị ấy, chỉ là một tấm ảnh, cô cứ việc dùng đi."
"Cám ơn." Ngu Tình bắt tay nàng, sau đó cười nói: "Trông cô khá lạnh lùng, nhưng là người nhạy cảm, tốt hơn một số người rất nhiều."
Nhiễm Ninh ánh mắt có chút giật mình. Một số người? Đó là... Lục Thiều.
Sau khi Ngu Tình rời đi, Bạch Lê cầm povidine đi tới, vừa rồi ánh sáng quá tối, cô chỉ có thể nhìn thấy đại khái thân hình chứ không rõ khuôn mặt, lúc này khi cô đến chỗ Nhiễm Ninh, liền hỏi...
"Ai vậy?"
"Nữ phóng viên."
"Nữ phóng viên?"
Bạch Lê quay đầu nhìn bóng người này từ phía sau... cô lập tức phản ứng.
"Cô ấy là người tới gặp Lục Thiều sao?"
Nhiễm Ninh cởi nửa áo khoác, lộ ra cánh tay bị cắn, chung quanh vết thương sưng tấy.
"Cô ấy tên là Ngu Tình."
Bạch Lê tức giận, "Tôi quan tâm đến cô ấy làm gì! Tại sao cô ấy lại đến chỗ cậu? Để tôi nói cho cậu biết... đừng làm gì ngốc nghếch!"
Chỉ cần nghe giọng nói, Nhiễm Ninh đã biết người này đang hiểu sai vấn đề.
"Cậu đang nói cái gì vậy? Là vì công việc..." Sau đó anh lại kể lại chuyện Ngu Tình vừa nói với Bạch Lê
"Cậu đang nghĩ đi đâu vậy?"
Bạch Lê cau mày: "Có phải tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Cậu có thấy những gì cô ấy nói với Lục Thiều sáng nay không? Và... không thấy cách cô ấy nhìn Lục Thiều thật sai trái sao?"
"Cũng tạm..."
"Cậu có sao không?! Cậu đúng là có một trái tim bao la rộng lớn!"
Nhiễm Ninh có chút ngơ ngác, thấp giọng nói: "Không phải ai cũng thích người đồng giới đâu. Hơn nữa... Lục Thiều cũng không có hấp dẫn như vậy."
"Cậu cũng đâu có biết bản thân hấp dẫn hay không." Bạch Lê đổ povidine lên vết thương của Nhiễm Ninh rồi lại ngẩng đầu lên, "Cậu không thấy hai người thật giống nhau sao? Bên ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại cứng rắn."
"...."
"Nhiễm Ninh, tôi nhắc nhở cậu, mặc dù trái tim của Lục Thiều đều hướng về cậu, nhưng không có gì đảm bảo sẽ không có người quan tâm đến cậu ấy. Nếu lần này cậu quay về có lời gì muốn nói... hãy nói rõ ràng với Lục Thiều ngay lập tức. Nếu để ai đó lợi dụng sơ hở, đến lúc hối hận cũng đã muộn rồi."
Nhiễm Ninh không trả lời nữa, nàng chỉ cảm thấy giữa đầu mình sưng tấy.
Bạch Lê thấy nàng ngơ ngác, lại vỗ vỗ nàng: "Cậu có nghe thấy không hả?"
"Tôi đã nghe thấy rồi."
Quá nửa đêm, mọi người về nghỉ ngơi.
Lục Thiều vẫn chưa ngủ, Nhiễm Ninh không trở lại, cô cảm thấy bất an.
Cô đứng trước cửa lều đợi cho đến khi nhìn thấy người mà mình đang mong ngóng mới vội vàng chống nạng và đi khập khiễng đi về phía nàng, sự quan tâm không thể che giấu.
Bạch Lê ở xa nhìn thấy liền nói với Nhiễm Ninh: "Người của cậu đến rồi kia, tôi đi đây, không làm bóng đèn cho hai người nữa."
Nghĩ nghĩ, cô bổ sung: "Cậu cũng nên chủ động đi, đừng lơ mơ nữa!"
Nhiễm Ninh vốn có một cái đầu với hai bộ não, vậy chúng ở đâu?
Lục Thiều cầm nước đi đến đứng trước mặt nàng.
Nhiễm Ninh thấy cô đang khẩn trương, giơ tay chải tóc cho cô: "Cậu còn chưa nghỉ ngơi à?"
Lục Thiều thành thật nói: "Đợi cậu."
Trong lòng Nhiễm Ninh run lên, đột nhiên không dám nhìn cô, nàng cầm lấy nước trong tay cô, uống một ngụm lớn.
"Chúng ta đi thôi, muộn rồi."
Nhiễm Ninh cảm thấy mình đã thất bại trước lời khuyên bảo của Bạch Lê và có thể nàng sẽ không bao giờ học được ý nghĩa của việc chủ động trong cuộc sống.
Vừa trở về liền nằm xuống, Bạch Lê rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ.
Nhiễm Ninh cũng nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Trong bóng tối... người bên cạnh dường như cử động, nàng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn vào một đôi mắt sâu thẳm.
"Tay cậu có đau không?"
Giọng Lục Thiều rất nhẹ, Nhiễm Ninh chưa kịp trả lời đã nghe cô nói tiếp.
"Tôi biết tình hình bây giờ rất đặc biệt, nhưng cậu có thể cẩn thận hơn được không? Tôi thực sự... thực sự rất lo lắng."
Lục Thiều hô hấp không ổn định, có chút run rẩy, nghe được nàng bị cắn, đầu sắp nổ tung, cô hoảng sợ suốt đêm, mãi đến khi thấy nàng trở về mới yên tâm, nhưng người này chưa bao giờ đề cập đến vết thương. Cô không biết nên gọi nàng là mạnh mẽ hay liều mạng nữa...
Cảm giác bất lực không thể làm gì tràn ngập trong lòng Lục Thiều, lý trí nói rằng Nhiễm Ninh không sao, nhưng cô lại không thể khống chế được cảm xúc của mình, ngăn mình khỏi lo lắng.
Nhiễm Ninh nghiêng người: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận."
Cô biết chắc chắn nàng sẽ nói như vậy, cho dù cô có nói với nàng rằng mình đang rất lo lắng thì nàng vẫn bình tĩnh như vậy.
Lục Thiều thật sự bất lực, cô không biết phải làm thế nào để cho người phụ nữ trước mặt biết rằng nàng luôn đứng vị trí đầu tiên trong lòng mình, mỗi khi thấy nàng bị thương thì bản thân cũng cảm thấy đau đớn
Mở khóe miệng, cô phát ra một tiếng cười khúc khích.
Trong đêm tối, tầm nhìn của đôi mắt sẽ được chuyển đến bên tai, Nhiễm Ninh lại gần, có thể nghe rõ ràng thanh âm này: "Cậu cười cái gì?"
Lục Thiều ngẩng đầu, hai tay đặt ở sau đầu, giả vờ có chút tùy hứng, "Tôi tự cười nhạo mình, tưởng nếu cậu sắp khóc, liền lợi dụng ôm cậu, nhưng .. bây giờ hãy nhìn đi, không có tí hy vọng nào hết."
Nhiễm Ninh im lặng quay người lại và nằm xuống.
"Tôi đi ngủ chúc ngủ ngon."
Lục Thiều nghe được thanh âm, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Nhiễm Ninh, cô nhìn nàng một lúc, đôi mắt tươi cười hiện lên một tầng u sầu.
Khi nào tôi mới trở thành chỗ dựa thực sự của cậu.
"Chúc ngủ ngon."
...
...
Công tác tìm kiếm cứu nạn đang bước vào giai đoạn cuối và các đội y tế đến hỗ trợ bắt đầu rút về dần từ hôm nay.
Nhiễm Ninh và những người khác đã cố gắng cho đến giây phút cuối cùng.
Khi về nhà, Lục Thiều ngồi trên xe của đội y tế, Bạch Lê nhường cho cô ngai vàng bên cạnh Nhiễm Ninh, nháy mắt với ý bảo cô hãy nắm lấy cơ hội.
Điều hòa trong xe buýt được bật hết cỡ nên Lục Thiều cởi áo khoác ra đắp cho Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh nhìn quần áo trên người cô, nói: "Cậu không lạnh à?"
Lục Thiều mỉm cười không nói gì, tay luồn vào trong áo, chính xác là để nắm lấy tay Nhiễm Ninh đặt lên bụng của mình.
Nóng như lửa.
Lòng bàn tay Nhiễm Ninh đột nhiên đổ một tầng mồ hôi, hai má nóng bừng không thể khống chế, đối với một người gần ba mươi mà nhịp tim đập nhanh như mười tám.
Lại nhìn Lục Thiều, đang lười biếng tựa lưng vào ghế, thản nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra cô đặc biệt giỏi xử lý những chuyện như vậy. Ngay cả khi còn đi học, ngoại trừ lần nắm tay đầu tiên, cô đỏ mặt... Sau đó, muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn...
Bây giờ đã lớn rồi, cô ấy còn thoải mái hơn.
Nhiễm Ninh cũng muốn giống như Lục Thiều, nhưng nàng thật sự không làm được, loại chuyện này nàng không có năng lực.
"Có nóng không?"
Giọng nói cố ý hạ thấp của Lục Thiều lọt vào tai nàng, rất không đứng đắn.
Nhiễm Ninh khó chịu, không dùng sức mà nhéo cô, nhanh chóng rút tay mình ra, sau đó lại đẩy tay đối phương ra.
Được rồi, hiểu rồi.. cậu không lạnh, cậu nóng.
Giám đốc Vương từ phía trước hét lên: "Về thôi!"
Lúc này, năng lượng tinh nghịch của Lục Việt mới bị đè nén, cô mới nhận ra đây là một chiếc xe chở cả một nhóm người, đều là đồng nghiệp của Nhiễm Ninh, hành vi vừa rồi của cô thực sự không thích hợp.
Cô lập tức ngồi thẳng dậy, khoanh tay, hơi dịch sang một bên, nghiêm túc nói.
"Ngủ đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cho cậu."
Nói xong, thì im lặng.
Nhiễm Ninh lén lút nheo mắt, nhìn thấy quai hàm căng thẳng của người này. Vẫn muốn nói chuyện à? Một chặn đường dài còn ở phía trước.
Nghĩ xong nàng cũng không nói gì.
Nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, Lục Thiều đưa tay lên, nhẹ nhàng che mắt Nhiễm Ninh cho đến khi xe đến nơi.
"Nhiễm Ninh... Nhiễm Ninh..."
Sau vài lời thì thầm, Nhiễm Ninh từ từ tỉnh lại...
Bối rối "Đến nơi rồi sao?"
"Ừm."
Lục Thiều ngồi thẳng dậy, chân cô không thoải mái, cô đợi mọi người trong xe xuống hết mới chống nạng đứng dậy.
Lục Thiều nhìn chiếc áo khoác được nàng đắp suốt một đoạn đường, bây giờ lại nằm trong tay mình, cô đột nhiên mỉm cười, cúi người cố ý hít hà.
"Bây giờ cậu có mùi giống tôi."
Trong chốc lát, hơi nóng truyền thẳng vào tai khiến nàng ngứa ngáy.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hãy có thêm một câu chuyện 520 sau hôn nhân.
Ngày hôm đó Nhiễm Ninh tìm ra một cái hộp nhỏ, mở ra thì thấy trong đó có một số vật dụng cổ xưa.
Một hộp đầy đủ băng, đĩa, thẻ game...
Đây là bảo bối của Lục Thiều, cô luôn cảm thấy những thứ này đã chứng kiến ký ức thanh xuân cùng mình, cô không nỡ vứt chúng đi nên cho vào hộp rồi cất đi.
Nhiễm Ninh còn chưa hoàn thành 'săn tìm bảo vật', Lục Thiều đã từ phía sau đi tới, vòng tay qua eo, kéo nàng vào lòng.
"Tại sao cậu lại tìm cái này?"
Nhiễm Ninh xoa mặt cô, "Tôi muốn nhìn thấy thanh xuân của cậu."
"Đây là gì?"
"Tyrannosaurus."
"Cái này thì sao?"
"Bộ siêu tập 108 anh hùng lương sơn bạc."
"Cậu đã tập hợp tất cả chúng chưa?!"
"Làm sao được... không có người sinh năm 1990 nào có thể sưu tầm được những thứ này?"
Lục Thiều từ bên trong lấy ra một vật nhỏ cỡ lòng bàn tay, đó là một chiếc MP3, chỉ cần một cái ấn là có thể mở lên.
"Muốn nghe không?"
"Được rồi."
Cắm tai nghe vào, mỗi người một bên.
Bài hát vừa phát lên được mấy câu, Nhiễm Ninh lập tức cầm lên nói: "Đây là...?"
Lục Thiều mở to mắt, nói: "Hát có hay không?"
"..." Nhiễm Ninh lại đưa lên tai, nghe được vài câu thì tháo ra, thành thật nói: "Cậu không thấy là mình hát lạc nhịp à?"
Lục Thiều: "Sao có thể như vậy được! Giọng điệu năm nốt của tôi siêu chính xác!"
Nhiễm Ninh "Thực sự muốn bỏ chạy."
Mình xin mời Lục Thiều tặng các bạn bài "Phải Yêu" nhé, chúc các bạn 520 vui vẻ^_^