Hãy Yêu Em Thật Nhiều

Chương 37: Thế giới phàm trần chưa bao giờ được nhìn thấy



Cô nàng vừa nói đi lấy thứ gì đó giờ đang ngồi xổm dưới gốc cây chơi với cún con.

Thương Nam buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, tóc không đen mà chuyển sang màu vàng đỏ khi ánh mặt trời chiếu vào.

Một tay cô cầm miếng thịt hướng vào mũi chú chó, tay kia lợi dụng sự không không đề phòng mà kéo chân cún con, nó lo lắng quay lại và không hiểu tại sao miếng thịt ngay trước mặt mà không thể ăn được?

Bạch Lê đi tới nói: "Sao lại bắt nạt nó?"

Thương Nam nghe thấy thanh âm ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của Bạch Lê ươn ướt, nụ cười trên môi, ở má còn có hai lúm đồng tiền quả lê.

Trong lúc cô còn đang lơ đãng, miếng thịt đã bị chú cún giật mất.

Nó ngậm miếng thịt vào miệng, nuốt chửng, nhanh chóng đào hai lần xuống đất rồi biến mất trong chớp mắt.

Đất bị đào đính lên hết ống quần của Thương Nam, hôm nay cô lại mặc quần đen, cô dùng tay phủi đi vết đất và mỉm cười với Bạch Lê.

"Cún con này... vẫn có chút ác cảm."

"Đối với người như cô, sao có thể không ôm hận?" Bạch Lê từ trong túi móc ra một chiếc khăn giấy ướt đưa cho cô, "Tôi nói cho cô biết, đừng có mà coi thường chú cún nhỏ này, nó có chỉ số IQ rất cao, tương đương với một đứa trẻ sáu bảy tuổi. Lần sau đến, hãy cẩn thận kẻo bị cắn đó."

"Haha." Thương Nam cầm khăn giấy ướt, vừa cười vừa lau lau ống quần, "Nghe cô nói như vậy, hẳn rất có kinh nghiệm, cô đã từng nuôi chó chưa?"

"Ừ, tôi đã nuôi một chú chó Corgi."

Vừa dứt lời, chú cún con vừa biến mất không dấu vết lại chạy về, không chỉ mình nó mà phía sau còn có rất nhiều con khác.

Con lớn nhất cao bằng nửa người.

Kiểm tra trực quan, có khoảng một chục...

Bạch Lê đang nói chuyện nuôi chó bỗng nhiên hoảng sợ, vội vàng nắm lấy cánh tay Thương Nam, trốn ở phía sau cô.

"Có phải nó đi gọi tất cả người thân và bạn bè không?!"

Thương Nam sửng sốt một chút, không phải vừa nói cô ấy có một con chó sao? Nghĩ đi nghĩ lại cô mới hiểu ngay rằng nuôi chó thì không có nghĩa là không sợ chó, hơn nữa nếu nhìn thấy một đàn chó như vậy sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

"Không sao đâu." Thương Nam vỗ vai cô ấy, bảo vệ người phía sau, sau đó vẫy tay với đàn chó: "Này! Ở yên đó!"

Cứ như vậy, đàn chó thật sự không đến nữa, đột nhiên đổi hướng rồi lại bỏ chạy.

Bạch Lê kinh ngạc: "Cô... Vì cái gì bọn chúng lại nghe lời như vậy?!"

Thương Nam chớp mắt: "Ồ... Tôi nuôi chúng."

Bạch Lê "...."

Vua của các loài chó...Ôi!

Thương Nam không dám ở lại lâu, sợ bọn chó lại tới nên đề nghị quay về.

Hai người sóng vai nhau đi vào tòa nhà, vừa quay lại phòng học liền nhìn thấy Lục Thiều qua cửa sổ đứng một mình ở sân sau, bên cạnh có một cái giếng.

Da đầu Bạch Lê tê dại, "Này... cậu ấy..."

"Yên tâm, cậu ấy sẽ không nhảy đâu. Hơn nữa, đây là một cái giếng cạn, đã bị lấp từ lâu, hiện tại chỉ là vật trang trí mà thôi." Thương Nam kéo ghế ngồi xuống.

Bạch Lê: "Cô hiểu rõ cậu ấy như vậy sao?"

Thương Nam cười nói: "Lời này nghe quen ghê, bác sĩ Nhiễm cũng hỏi tôi."

Nói xong, cô hơi quay đầu lại nhìn Bạch Lê, "Này... cô không cảm thấy giữa Lục Thiều và tôi có chuyện gì sao?"

"Không thể nào." Bạch Lê nhướng mày, nhếch lên khóe miệng, "Nếu thật sự có ý đó, sao cô có thể giúp đỡ như vậy... Mang cậu ấy đến cho tôi? Đây không phải là chuyện cười à."

"Nếu tôi bị cận thị thì sao?" Thương Nam cố ý trêu chọc cô.

Vẻ mặt của Bạch Lê đột nhiên trở nên nghiêm túc, và đôi mắt mở to, như thể trời và đất đang thay đổi giữa ngày đêm.

"Cô nói thật hay đùa vậy?"

"..." Hoa anh đào rơi xuống biển

"Nếu là đùa thì tôi sẽ coi như không nghe thấy, nhưng nếu đó là sự thật thì..."

Bạch Lê lông mày nhíu lại, hai tay gãy gãy! Cô đập bàn, giọng nói đột nhiên cao lên quãng tám, và nói một cách chính trực.

"Tôi nói cho cô biết! Nhiễm Ninh là chị em tốt của tôi, nếu cô dám lợi dụng cậu ấy, tôi sẽ không để yên đâu! Từ giờ trở đi tôi sẽ không làm gì khác ngoài việc đấu với cô đến hơi thở cuối cùng!"

Hai má cô sưng lên vì tức giận, khiến khuôn mặt tròn trịa hơn, không hề đáng sợ chút nào.

Thương Nam nhìn cô ấy rồi mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lục Thiều lại sợ cô ấy đến như vậy. Cô gái này thẳng thắn, không giấu giếm bất cứ điều gì trong lời nói của mình. Cô cũng sẵn sàng đứng lên vì bạn bè nên mới đập bàn.... Thương Nam thậm chí có thể nghĩ đến viễn cảnh trước đây Lục Thiều đã bị chỉ trích như thế nào...

Có hơi hung dữ nhưng... tính tình rất tốt.

Ngày nay, không còn nhiều người thẳng thắn nữa.

Thông thường, khi bị chỉ trích thì nên đáp lại bằng vài câu, tại sao người này chỉ im lặng, mà còn cười?

Bạch Lê có chút không yên tâm, nghĩ đến cô ấy học tâm lý học, sợ bị lừa gạt, trong lòng đột nhiên lo lắng.

"Có chuyện muốn nói thì cứ nói đi, sao lại cười?!"

"Tôi không được cười sao?" Thương Nam nắm chặt nắm đấm, đưa lên miệng hắng giọng, lông mày nhíu lại, đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Nói thật... Lục Thiều không phải mẫu người của tôi, nhưng mà..."

Trong lòng Bạch Lê vừa mới nhẹ nhõm, nhưng lại trong nháy mắt lại dâng lên.

"Nhưng cái gì?"

"Tôi cũng có động cơ vụ lợi."

Thương Nam giơ hai tay lên, dùng lòng bàn tay đỡ cằm, đôi mắt hơi nheo lại vô thức tỏa ra tia sáng dịu dàng.

"Tôi chỉ muốn xem tình yêu là như thế nào thôi?"

Bạch Lê không biết tại sao, trong lòng đột nhiên có một tia chấn động, lúc này cô cảm thấy có chút hụt hẫng, ngơ ngác nhìn Thương Nam hồi lâu, từng chữ một như hạt đậu nhảy ra.

"Nếu cô muốn biết nhiều như vậy, chúng ta tâm sự đi."

Thương Nam vẫn lấy tay chống cằm, nhưng hoàn toàn nhắm mắt lại, uể oải nói: "Quên đi... phiền toái, đời này tôi không có hi vọng gì, nhìn người khác cũng tốt."

"Từ những gì cô nói, có vẻ như có một câu chuyện phía sau."

Thương Nam không khỏi bật cười, nụ cười càng tươi hơn, cô nhìn Bạch Lê cười một hồi, sau đó mới chậm rãi quay đầu, nhìn chậu củ cải xanh đang nắp trong góc.

"Tôi không có câu chuyện, tôi chỉ là khán giả."

...

...

Thứ hai đi làm, Bạch Lê gọi một ly trà sữa có ba dòng chữ lớn.

Không có trân châu dừa!!

Không có trân châu dừa!!

Không có trân châu dừa!!

Vừa đến buổi trưa, Bạch Lê bưng đồ ăn và trà sữa vào phòng trực.

"Phù,phù..."

Nhiễm Ninh không cần ngẩng đầu lên, chỉ nghe thanh âm cũng biết là Bạch Lê, nàng vẫn đang gõ chữ, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Vào đi, cậu đang làm gì thế?"

Bạch Lê nghe được, ngoan ngoãn đi vào, ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Ninh.

"Không phải cậu nói muốn ra ngoài ăn sao? Tại sao lại gọi đồ ăn mang về?" Nhiễm Ninh hỏi.

"Tôi chỉ... đột nhiên... không muốn ra ngoài ăn."

Bạch Lê dài giọng, hơi nghiêng người sang một bên, giống như không xương ngồi bên cạnh Nhiễm Ninh.

"Sao vậy?" Giọng nói của Nhiễm Ninh nhẹ nhàng, "Sao lại ủ rũ như vậy?"

Nhiễm Ninh cái gì cũng giỏi, nhưng nàng lại luôn giữ mọi chuyện trong lòng, Bạch Lê nghe nàng hỏi thì kéo ghế lại gần.

Sau hai ngày hai đêm đấu tranh tư tưởng, Bạch Lê vẫn cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng với Nhiễm Ninh, dù sao đây là chuyện giữa nàng và Lục Thiều, để người có liên quan ngoài chuyện này có vẻ hơi vô lý.

"Nhiễm Ninh..."

"Ừm?"

"À... Lục Thiều tới gặp tôi."

"Ồ."

Bạch Lê: "???" Bình tĩnh quá!

Nhiễm Ninh đang tập trung, đó hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, nàng thậm chí không có nửa giây để suy nghĩ, đã phản ứng ngay lập tức.

"Cậu nói gì?"

Bạch Lê: "Tôi nói Lục Thiều tới gặp tôi."

Biệu hiện như vậy chứng tỏ nàng có hơi mất bình tĩnh.

Trong lòng Nhiễm Ninh chợt co rút: "Cậu ấy tìm cậu làm gì?"

"Còn có thể làm gì nữa đây? Chỉ là vì cậu mà thôi... Gần đây toàn phớt lờ cậu ấy, làm người ta lo lắng đến nổi phải đến tìm tôi."

"Cậu ấy đã hỏi gì cậu?"

"Không có gì, chỉ hỏi trong bệnh viện có chuyện gì không? Nhưng...!" Bạch Lê đột nhiên dừng lại, "Yên tâm, tôi không có nói với cậu ấy điều gì cả."

"....Thật sao?"

Đôi mắt của Bạch Lê mở to, màu đen nhiều hơn phần trắng.

Xong, cô rời mắt khỏi Nhiễm Ninh.

Cô lại nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn, chạm vào vai Nhiễm Ninh, "Tôi là ai? Tôi nổi tiếng nghiêm khắc trong lời nói. Tôi và cậu cùng chí hướng! Tôi không hề nói một lời nào với Lục Thiều, tin tôi đi."

Nói xong, cô đẩy cốc trà sữa trong tay ra.

"Hãy uống trà sữa, không có trân châu dừa."

Nhiễm Ninh nhìn trà sữa bị ép đưa vào tay mình, lại nhìn Bạch Lê ánh mắt đảo quanh, khóe miệng hơi nhếch lên: "Cám ơn."

"Không cần cảm ơn." Bạch Lê mím môi, "Hừ... đi nha!"

Vừa rời khỏi phòng trực, Bạch Lê liền vội vàng thở dốc...

"Mình không muốn cậu ấy suy nghĩ nhiều. Chỉ cần cảm thấy mình không nói thì là không nói. Hơn nữa, sau này nếu bọn họ thật sự hòa giải, thì đúng là công đức vô lượng! Mình là người có công lớn. Cái này cũng xem như là trung thành. Đúng, chính là như vậy."

...

...

Cái khô hanh của tháng Tám đang thiêu đốt lòng người trẻ.

Lục Thiều ngồi trên lan can, khoanh chân, ngơ ngác nhìn về phía chân trời, cho đến khi mây và trăng hòa vào nhau, tia sáng ban ngày cuối cùng cũng tiêu tan.

Làn sóng nhiệt của đêm hè, bao trùm bởi mùi cỏ thoang thoảng, vuốt ve khuôn mặt thanh tú hết lần này đến lần khác. Mãi đến khi có vài tiếng chó sủa, những suy nghĩ vẩn vơ của cô mới được kéo trở lại.

Lục Thiều cúi đầu, nếp nhăn giữa lông mày chậm rãi biến mất, đôi mắt vốn đờ đẫn của cô cuối cùng đã có một bộ dáng khác, tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.

Cô ngẩng đầu nhìn nơi vừa rồi có tiếng chó sủa, trên môi nở nụ cười, nhiều năm như vậy... cuối cùng cô cũng nhìn thấy hy vọng. Lục Thiều cho rằng sau ngần ấy năm trầm mặc, lẽ ra cô phải trở thành một khung thép, bất khả xâm phạm, thậm chí là một giọt nước. Nhưng cô không ngờ rằng Bạch Lê chỉ bằng một lời đã phá vỡ tuyến phòng ngự của mình.

'Nhiễm Ninh cũng yêu cậu rất nhiều. '

Trong lòng như có tiếng sấm rền vang, hậu quả đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.

Sau khi lựa chọn nghề nghiệp này, Lục Thiều đã gạt sự sống và cái chết sang một bên, trong những năm qua cô đã thực hiện vô số nhiệm vụ, không có nhiệm vụ nào dễ dàng mà toàn nguy hiểm, cô sẵn sàng hy sinh bản thân mình vào thời điểm nguy hiểm nhất, tất cả đều hoàn thành.

Cô tưởng mình có thể không sợ hãi bằng cách coi nhẹ sự sống và cái chết, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình vẫn là một người bình thường.

Những năm qua, cô sống khép mình, không bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ, không biết đã bao nhiêu lần thầm nghĩ đến nhữnng chuyện đã xảy ra trước đây. Nửa đêm lại mơ thấy... làm bản thân muốn khóc, rồi ngày hôm sau lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa.

Thực lòng mà nói, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại nàng, ngày hôm đó trong văn phòng, nàng mở cửa bước vào, vừa mở miệng đã khiến cô choáng váng, ngay cả khi giọng nói có biến thành tro bụi, cô vẫn có thể vẫn nghe thấy nó.

Tuy lúc đó cô hành động rất bình tĩnh, nhưng thực ra đã rơi vào trạng thái bối bời, Nhiễm Ninh không thay đổi bao nhiêu, vẫn như trước, lạnh lùng. Thay đổi duy nhất có lẽ là khí chất, chuyển từ sự quyến rũ mọt sách mà nàng có khi còn đi học thành Ngự tỷ... rất nữ tính.

Tuy vẫn giận nàng nhưng cũng không muốn từ bỏ... Tại sao nàng muốn thì họ ở nhau, nhưng lại chia tay khi nàng không cần nữa? Đã bao nhiêu năm không gặp, nàng vẫn giữ được sự phóng khoáng, thanh cao như vậy.

Cô cố tình nói rằng hai người không quen biết, cố tình nhướng mày khi ngồi dưới gốc cây đào... nói rằng muốn xua đuổi tà ma, còn cố tình trêu chọc nàng vì cho rằng nàng không biết nấu ăn... biết người này đã thất bại trong buổi xem mắt, cô vẫn cố ý mỉa mai.

Nhưng tựa hồ, khi thấy nàng bị mình chọc giận, đồng thời cô cũng không thấy vui vẻ gì, và bắt đầu hối hận...

Chỉ vì nhưng chuyện cũ kỹ đã qua mà dùng lời nói làm tổn thương người khác.

Sau đó... Vẫn chứng nào tật nấy...

Không kìm được và muốn gặp nàng.

Thực ra, hôm đó không phải ngẫu nhiên vì trời mưa mà cô đưa nàng về. Sau khi gặp lại, mỗi ngày sau khi tan làm, cô sẽ lái xe vòng quanh bệnh viện, có khi thì tắt máy và đậu xe ngay bên lề. Nếu may mắn thì nhìn thấy Nhiễm Ninh từ cửa bệnh viện đi ra, hôm nào xui xẻo thì mãi đến tối cũng không thấy người đâu.

Ngày xưa, cô vốn tưởng rằng mình sẽ mãi như thế này, giống như một vũng nước đọng không gợn sóng, nhưng trong khi chờ đợi hết lần này đến lần khác, Lục Thiều nhận ra mình chẳng hề thay đổi chút nào, cô đang tự dối lòng, nói rằng mình đã buông tay. Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, có lẽ sẽ để lại sẹo, nhưng sẽ không còn đau nữa.

Cô không còn tức giận hay phàn nàn, thấy nàng bị mèo hoang dọa sợ, tại sao bản thân lại có chút oán giận?

Đó còn là gì khác ngoài sự đau lòng.

Cứ coi như vết sẹo đã lành và quên đi nỗi đau...

Lục Thiều thừa nhận mình vẫn rung động, vẫn còn tình cảm với nàng, và yêu nàng rất nhiều.

Khoảnh khắc cô quyết tâm đi theo sự dẫn dắt của trái tim, cũng là lúc thấy lòng thanh thản, không phải là cô cảm thấy mình thật vĩ đại vì sau chín năm vẫn có thể yêu trở lại, mà là cuối cùng cô không cần phải che giấu nữa và có thể đối mặt bản thân mình một cách thành thật, gạt đi những lời nói dối vì lòng tự trọng và thể diện.

Từng bước đến gần nàng hơn, từ từ hòa nhập vào cuộc sống của nàng từng chút một, dù là những chi tiết nhỏ nhất.

Lục Thiều biết trong lòng Nhiễm Ninh có mình, nếu không nàng sẽ không cho cô vào nhà, cùng ăn tối, hay giúp nàng sửa ống nước...

Mặc dù dè dặt và tế nhị nhưng nàng cũng phản ứng lại với cô theo cách riêng của mình.

Lục Thiều nhìn ảnh đại diện WeChat trên điện thoại với ánh mắt sâu thẳm, cưỡng lại sự thôi thúc muốn liên lạc với nàng, nhưng buộc mình phải chuyển màn hình thành màu đen.

Hãy cho nàng một chút thời gian cũng như cho hai ta một chút thời gian.

Sẽ ổn thôi.

Ngô Hải từ đâu lấy được vợt cầu lông, hưng phấn vẫy tay hét lớn: "Đội trưởng Lục, có muốn chơi không?"

Lục Thiều ngẩng đầu lên và nhảy xuống trong khi bám vào lan can - "Chơi!"

...

Trong phòng khám, Nhiễm Ninh đang ăn mì gói, cúi đầu nhìn điện thoại di động, vô tình lướt qua vòng bạn bè của ai đó, bấm vào thì phát hiện ra đó là một status được ghim.

[Where there is a will, there is a way]

Nơi nào có ý chí, nơi đó có đường đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.