Sau khi những bức ảnh được đăng lên, Hứa Nguyên đã gửi thêm hai tin nhắn ngay sau đó:
[Mọi người đều biết vì sao Đường Niên không mặc đồng phục học sinh đúng không?Bởi vì đôi chân của cô ta rất ghê tởm, cho nên cô ra mới không dám lộ ra ngoài.]
[Lý do lúc đó cô ấy bỏ học là vì đánh nhau, hình như là do có người nói vài lời về cô ta.]
Lập tức, mọi người vang lên, trong đó có những người là nhóm bạn của Hứa Nguyên, có người là bạn học khác:
[Trời ơi, sợ quá đúng không?]
[Đúng vậy, đừng để mọi người nói về nó!]
[Chúng ta phải tránh xa cô ta]
...
Tôi xem từng tin nhắn một.
Trong cơn mê, tôi như lại nghe thấy trong đầu mình những lời giễu cợt, giễu cợt:
"Này...Nhìn vào đôi chân của cô ta, không có gì lạ khi cô ra không bao giờ mặc váy. "
"Ừ, quá ghê tởm."
"Tôi không dám đi dạo với cô ta."
...
Trong năm đầu tiên sau khi bị bỏng, tôi không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, khi ai đó hỏi tôi tại sao tôi luôn mặc quần dài, tôi sẽ mở ống quần cho họ xem và kể cho họ nghe kinh nghiệm của mình.
Nhưng khi mọi người xung quanh bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt thông cảm, thương hại, đàm tiếu hoặc ghê tởm, tôi đã trải qua lần chuyển trường đầu tiên.
Từ đó trở đi, tôi biết rằng mình không thể khoe chân được nữa.
- -------
42
Vì vậy, sau khi đến trường mới, ngay cả khi ai đó hỏi tôi tại sao tôi chỉ mặc quần dài, tôi sẽ chỉ lịch sự nói "Xin lỗi, tôi không thể nói".
Nhưng tôi không ngờ rằng nói ra điều này thực sự sẽ xúc phạm mọi người. Bí mật càng giấu kín, càng có nhiều người khám phá, câu này quả nhiên rất đúng.
Tôi bị những người đó kéo đến một góc không có người giám sát, họ đè tôi xuống, cởi quần của tôi trong lúc tôi vùng vẫy, và sau đó chỉ đơn giản là xé chúng từ một bên.
Vì vậy, tôi đã đánh một ai đó lần đầu tiên. Tôi cưỡi lên kẻ xúi giục và tát cô ta. Nhưng rồi tôi bị người khác lật úp xuống đất, bị chúng đánh, đá.
Sau đó, nhờ có một giáo viên đi ngang qua, sự việc tạm thời kết thúc. Nhưng nó còn lâu mới kết thúc.
- -------
43
Bố mẹ tôi bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng nhưng trước sự phản đối quyết liệt của các phụ huynh khác, mẹ tôi tức giận đến phát khóc.
Cô hiệu trưởng đề nghị: "Nếu không được thì em nên chuyển trường khác đi. Với tình huống hiện tại của Đường Niên, những phụ huynh kia nói có bằng chứng Đường Niên đánh người, nếu còn tiếp tục như vậy, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến bản thân em ấy, các học sinh khác, nhà trường và gia đình…”
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng bức ảnh tôi tát ai đó là do họ cố tình chụp. Nhưng…… tôi không hiểu. Tại sao người bị tổn thương lại là tôi?
Và người bị trừng phạt... vẫn lại là tôi?
- -------
44
Tôi chuyển đến trường trước trường này. Lần này, nếu ai đó tò mò về đôi chân của tôi một lần nữa, tôi chỉ đơn giản là từ chối trả lời. Tôi không muốn nói.
Khi tôi trở nên cứng rắn, thay vào đó những người khác sẽ sợ hãi tôi. Tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi có thể thoải mái rồi.
Cho đến hôm đó khi đi vệ sinh, tôi thấy một bạn cùng lớp bị ép uống nước đi vệ sinh. Nhìn thấy cô ấy, tôi nghĩ đến mình, nên tôi đã nói với cô giáo về điều đó.
Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ có một kết quả khác với tôi. Nhưng…… Hai chúng tôi giống hệt nhau.
- -------
45
Tôi đã chỉ điểm Hứa Nguyên. Giờ đây, cô ta đang mổ xẻ vết sẹo thầm kín nhất trong trái tim tôi và phơi bày nó trước mọi người.
Nhìn những tin nhắn lướt qua từng cái một trong nhóm lớp, tôi buộc mình phải bình tĩnh lại.
Bấm để mở hộp thư thoại nhưng không biết gõ gì.
Thanh minh? Nói tôi không đánh ai?
Xin lỗi? Nói tôi không cố ý để xin lỗi?
Hay đơn giản là trả lời bằng "SB"?
Tôi đang nghĩ đây, tin tức lóe lên, và có một số phản hồi Hứa Nguyên:
Đỗ Tĩnh Mạch: "Não cô bị úng à?"
Tống Lâm: "Cô cảm thấy sống đủ rồi phải không?"
Triệu Tinh Hà: "Cho cô ba giây, xóa ngay cho tôi"
Ngay sau đó, ba tin nhắn trả lời này bắt đầu được thu hồi từng cái một.
Tôi nhìn thấy điều đó nhưng tôi vẫn không thể nhịn được cười.
Sau một lúc...
Đỗ Tĩnh Mạch: " Đường Niên, đưa tôi ra khỏi danh sách đen."