Thấy người đến càng lúc càng đông, tôi thở dài định giấu vết mực đỏ đi.
"Đừng nhúc nhích." - Triệu Tinh Hà nói.
Cậu ấy nhìn tôi: "Cậu định bỏ qua à?"
Tôi giật mình.
“Không, tôi sẽ tính sổ sau.” - Tôi nói.
“Tại sao không phải là lần này?” – Triệu Tinh Hà tiếp tục.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi nhìn thấy sự tức giận trong mắt cậu ấy.
Bây giờ tôi đang phân vân, tôi không tức giận, tại sao cậu ấy lại tức giận.
"Bởi vì... lần này tôi định bỏ qua, không quan tâm tới bọn họ. Hơn nữa hiện tại nhiều người như vậy, để người ta nhìn thấy cũng xấu hổ..." Tôi rụt rụt cổ
"Cậu định làm chuyện xấu sao?" - Tống Lâm mặc dù không nắm rõ toàn bộ sự tình, nhưng hắn rất xứng làm đầu gấu học đường, hắn đã nhạy cảm cảm nhận được.
Nhưng Triệu Tinh Hà hoàn toàn phớt lờ hắn và tiếp tục nói với tôi: "Cậu tính làm gì? Theo tôi, cậu nên báo với giáo viên chủ nhiệm và để cô ấy trừng phạt họ."
Giọng điệu khá ngớ ngẩn.
Tôi nghe xong chỉ cười bất đắc dĩ:
"Vô dụng thôi, tôi vừa mới nói, tôi không biết họ tính làm gì, bọn họ có thể tìm được lý do để trốn tránh trách nhiệm."
Tôi cầm lọ mực đỏ lên: “Lần sau, lần sau tôi…”
Cậu ấy nắm lấy cánh tay tôi.
"Vậy nếu... có ai đó phát hiện ra thì sao?" cậu ấy nói.
Tôi sững người: "Ý cậu là sao? Ý cậu là... để tôi đổ mực đỏ lại lên người họ à?"
Nếu vậy thì tôi khác gì bọn họ? Tôi vô thức nắm chặt vạt áo.
Đây rõ ràng là kế hoạch mà Hứa Nguyên đặc biệt lập ra để nhắm vào tôi sau khi cô ta có được bức ảnh kia.
Tôi có thể nghĩ đến nhiều kế hoạch của Hứa Nguyên nhưng kế hoạch này quả thực là tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi không hiểu logic này.
- -------
12
Tôi nghi ngờ nhìn Triệu Tinh Hà, nhưng cậu ấy chưa kịp nói, Đỗ Tĩnh Mạch đã cắt ngang: “Vậy là có người bắt nạt Niên Niên à?” - Sau khi lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi một lúc, Đỗ Tĩnh Mạch cuối cùng cũng nhận ra.
Nhận thấy Triệu Tinh Hà không có ý nói chuyện với cô ấy, tôi đã tóm tắt chuyện đang diễn ra với Đỗ Tĩnh Mạch.
Tống Lâm ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Dám giở trò này dưới mắt tôi, chắc tự thấy sống đủ rồi!"
"Đúng vậy!" Đỗ Tĩnh Mạch tràn đầy phẫn nộ: "Quá đáng rồi! Bọn họ nhất định phải bị trừng phạt!"
Tôi thầm nghĩ cảm xúc của bọn họ quá khó bình ổn, vừa định xoa dịu họ thì đã thấy Triệu Tinh Hà vỗ cánh tay của Đỗ Tĩnh Mạch: "Tốt lắm! Cậu thật hào hiệp, dũng cảm và nhiệt huyết, cậu chính là hiện thân của công lý!"
Đỗ Tĩnh Mạch rõ ràng là sửng sốt,
Nhưng cô ấy nghe ra mình được khen nên vui vẻ nói: “Ừ, tôi…”
"Vì vậy, chúng ta hãy vẩy mực đỏ lên người cậu." Triệu Tinh Hà tiếp tục.
Tôi:"……"
Tống Lâm: "..."
Đỗ Tĩnh Mạch: "..."
- -------
13
Chúng tôi tham gia vào kế hoạch của Triệu Tinh Hà, cậu ấy giải thích: "Giáo viên sẽ không quan tâm giải quyết nếu sự việc không làm ai bị thương. Vì vậy, mực đỏ này phải được đổ lên người cậu."
"Hiểu chưa?" cậu ấy nói với Đỗ Tĩnh Mạch.
Đỗ Tĩnh Mạch sửng sốt: "Cho nên, vì sao lại là tôi?"
Triệu Tinh Hà nhìn tôi và nói: "Bởi vì cậu ấy bị thì là vô tình, nhưng nếu cậu bị thì là cố ý."
Hiểu rồi.
Triệu Tinh Hà đã đúng.
Nếu chỉ có một mình tôi, Hứa Nguyên có thể sẽ lấy nó bằng cách nói "Có lẽ cô ấy đã vô tình đặt nhầm chỗ".
Nhưng nếu Đỗ Tĩnh Mạch bị bắt nạt, có lẽ giáo viên không cần phải ra tay, trong trường sẽ có người thích cô ấy đứng ra bảo vệ cô ấy.
"Đúng vậy, nhưng..." Đỗ Tĩnh Mạch do dự.
"Hào hiệp dũng cảm, có trái tim ấm áp." Triệu Tinh Hà nói.
Đỗ Tĩnh Mạch đột nhiên trở nên vướng víu.
"Chính nghĩa hiện thân!" Triệu Tinh Hà thở dài.
Đỗ Tĩnh Mạch trông giống như sắp ra chiến trường.
"Chiến luôn!" cô ấy kêu lên.
- -------
14
Kế hoạch sẽ được hoàn thành sớm.
Để tạo hiệu ứng phóng đại, Đỗ Tĩnh Mạch cố ý đi ra ngoài một lúc, và chỉ đi vào khi mọi người gần như đã đông đủ.
Vừa ngồi xuống, cô ấy đã hét lên: "A——ai bôi mực đỏ vào chỗ của tôi!!"
Ánh mắt của cả lớp lập tức bị cô ấy thu hút.
“Khóc đi.” Triệu Tinh Hà quay đầu nhẹ giọng nhắc nhở.
Đỗ Tĩnh Mạch cong môi và bắt đầu khóc lớn: “Ai đó đã bắt nạt tôi— Chắc họ ghen tị với vẻ đẹp của tôi và muốn làm tôi trở nên xấu xí"
Tiếng khóc của cô ấy ngay lập tức khơi dậy sự quan tâm của cả lớp, đặc biệt là các nam sinh.
Mọi người hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Trong tiếng ồn ào, có học sinh nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua hình như tôi thấy Hứa Nguyên đến đây..."
Mọi người lại chuyển sự chú ý sang Hứa Nguyên. Thấy nạn nhân không phải tôi mà là Đỗ Tĩnh Mạch, Hứa Nguyên đã hoảng sợ từ lâu.
Cậu ta xua tay điên cuồng và nói: "Tôi không có!"
Đỗ Tĩnh Mạch lạnh lùng nói: "Có người nhìn thấy, cậu còn không thừa nhận, rõ ràng là ghen tị với tôi!"
Vừa nói, cô ấy vừa khóc.
Đám đông đột nhiên trở nên ồn ào hơn.
Lúc này cô giáo bước vào nói: "Sao các em ầm ĩ thế?"
Không cần Đỗ Tĩnh Mạch mở miệng, đám đông đã nhao nhao kể cho cô.
Hứa Nguyên vẫn không chịu thừa nhận.
Triệu Tinh Hà lạnh lùng nói: "Có thể xem camera giám sát."
Mọi người sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới nhớ tới còn có camera giám sát.
Vài người trong chúng tôi nhìn nhau.
Đúng vậy, camera giám sát.
Chỉ khi sự việc trở nên nghiêm trọng, chúng tôi mới kiểm tra nó.
Chỉ có Đỗ Tĩnh Mạch mới có thể làm nên chuyện.
Tất cả mọi thứ, rất hợp lý.
- -------
15
Bây giờ Hứa Nguyên không thể để mọi người kiểm tra, vì dù cô ta không để mực chỗ Đỗ Tĩnh Mạch nhưng việc cô ta để mực vào chỗ của tôi là chắc chắn.
Cuối cùng, cô ta bị giáo viên phạt gọi bố mẹ đến viết bản tự kiểm điểm rồi xin lỗi Đỗ Tĩnh Mạch.
Trước khi đi, cô ta oán hận nhìn tôi, nhắn cho tôi một tín hiệu: "Hãy đợi đấy!"