Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 47



Hôm nay là ngày đầu tiên sau trận tuyết rơi, dưới mái hiên của phủ Tế châu treo những tấm rèm trúc mỏng để cản gió, xuyên qua kẽ hở có thể lờ mờ nhìn thấy ba cành hàn mai trong đình viện.

Bên trong phòng hơi truyền ra tiếng đối thoại, trên bậc thang dưới mái hiên có thủ vệ mặt áo giáp xếp thành hình chữ nhạn, vẻ mặt uy nghiêm.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau.

"Kẻ nào lại dám xông vào phủ Tế Châu!"

Thủ vệ bên trong đình nghe thấy tiếng đánh nhau ngoài cửa, có người ở nguyên tại chỗ canh giữ nghiêm ngặt phòng nghị sự, một số người thì cầm đao xông ra cửa chi viện.

Chỉ là những người tới cũng là một đám thị vệ cầm thương cầm kích, một tên lính của phủ Tế Châu bị tướng quân mặc giáp trụ một cước đá bay về phía sau.

Hắn ta giương một đôi mắt tràn đầy địch ý: "Hạ Kính Nguyên, lết ra đây cho ta!"

Khi các quan viên Tế châu nghe thấy động tĩnh đi ra khỏi phòng nghị sự nhìn thấy hắn ta, đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Chỉ có Trịnh Văn Thường lập tức hét lớn: "Lớn mật, dám gọi thẳng tên của đại nhân!"

Ngụy Tuyên cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý tới, cầm kiếm trong tay tiến đến đại sảnh phòng nghị sự, bội đao trong tay Trịnh Văn Thường cũng đã ra khỏi vỏ ba tấc.

Thấy hai người sắp động binh khí, bên trong phòng truyền ra một giọng nói bình tĩnh nặng nề: "Văn Thường, lui ra đi."

Trịnh Văn Thường quay đầu liếc nhìn thoáng về phía sau, thanh bội đao trong tay mặc dù đã tra vào vỏ, nhưng khi đối mặt với Ngụy Tuyên vẫn trừng mắt giận dữ.

Khóe miệng Ngụy Tuyên bĩu một cái, trực tiếp rút kiếm bổ tới, Trịnh Văn Thường nhanh chóng né tránh, nhìn thấy cảnh này, quan văn xung quanh nhao nhao hô lên chạy trốn, vô cùng chật vật.

“Đại công tử đến chỗ của hạ quan, cũng chỉ là muốn làm khó xử đám quan viên dưới quyền của hạ quan sao?” Hạ Kính Nguyên ngồi vững vàng trên ghế phía trên, nhìn người trong sảnh, trong mắt hiện lên một chút thất vọng.

Đúng là Ngụy Nghiêm độc chiếm triều chính, nhưng ông ta có thể nắm quyền hơn mười năm, toàn bộ triều đại Đại Dận sau chiến tranh đã có thể phục hồi dưới sự cai trị của ông ta, mặc dù bản chất ông ta trời sinh đa nghi, nhưng rất giỏi dùng người.

Tại sao nhi tử của Ngụy Nghiêm lại là một người hữu dũng vô mưu, thích việc lớn hám công to như vậy?

Nhìn thấy ánh mắt của ông ta, Ngụy Tuyên càng thêm tức giận, giống như linh cẩu nhe răng, chĩa kiếm về phía Trịnh Văn Thường nói: “Tay sai dưới quyền của ngươi là một đám chó săn, cũng dám sủa loạn với bản tướng quân, hay là nói, Hạ Kính Nguyên ngươi căn bản không để Ngụy gia vào mắt?"

Hạ Kính Nguyên nói: "Thừa tướng đối với Hạ mỗ có ân, Hạ mỗ phụng lệnh thừa tướng chắn giữ Tế châu, sao lại nói là không để Ngụy gia vào mắt?"

Ông ta ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Vẫn là... lời này của đại công tử, chẳng qua cảm thấy người của Hạ mỗ không để đại công tử vào mắt?"

Ngụy Tuyên bị lời nói của ông ta chọc tức, vẻ mặt hung ác nói: "Ngươi thật to gan, người đâu, lại bắt ông ta tống vào đại lao!"

Các thủ vệ mặc giáp phía sau định bước lên phía trước, nhưng Trịnh Văn Thường và đám võ tướng khác đã nhao nhao rút đao ngăn ở trước mặt, trong lúc nhất thời hai phe đối đầu giương cung bạt kiếm.

Giọng nói của Hạ Kính Nguyên vẫn bình thản: "Hạ quan là đại quan tam phẩm trong triều, đại công tử muốn giải hạ quan vào lao, cũng cần phải cầm thánh chỉ đến đây."

Ngụy Tuyên cười lạnh nói: "Đại chiến sắp đến, ngươi cản trở quân vụ, chỉ riêng một tội danh này, đã đủ để bản tướng quân tiền trảm hậu tấu!"

Hạ Kính Nguyên hỏi: "Hạ mỗ cản trở quân vụ gì?"

Ngụy Tuyên tức giận giơ tay chỉ ra ngoài: "Các tướng sĩ ở tiền tuyến Huy châu đẫm máu giết địch, lương thảo báo nguy, đến hai châu Thái, Tế chinh lương, ngươi chẳng những không phục quân lệnh, còn trói tướng sĩ bản tướng quân phái đến chinh lương. Hạ Kính Nguyên, ngươi cũng đang trông mong Huy châu bị rơi vào tay phản tặc sao?"

Hạ Kính Nguyên chỉ nói: "Thất bại của đại công tử không nên để bách tính gánh chịu, nếu hiện tại Huy châu chịu phong thủ, hoàn toàn có thể chống cự đến khi triều đình vận chuyển lương thực tới. Đại công tử lại muốn nóng lòng chinh lương, đơn giản chỉ là muốn mau chóng khai chiến với Sùng Châu, bách tính hai châu chết hay sống, đại công tử liền mặc kệ sao?”

Ngụy Tuyên nghiêm nghị nói: "Làm sao có khả năng không chinh được lương, đơn giản là đám tiện dân kia không muốn giao nộp lương thực mà thôi, Thái châu trước kia không phải cũng nói không chinh được lương sao, cuối cùng cũng đưa ra được mười vạn thạch?"

Khi nhắc đến Thái châu, Hạ Kính Nguyên lộ ra vẻ đau buồn, trách mắng: “Đánh chết người, cướp hạt giống năm sau làm quân lương, đây chẳng lẽ là chinh lương như miệng đại công tử nói?”

Ngụy Tuyên lạnh lùng nói: "Chỉ cần quét sạch phản tặc, toàn bộ tây bắc có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, nỗi khổ nhất thời đổi lấy lợi ích lâu dài, sao lại không thể?"

Hạ Kính Nguyên hỏi hắn ta: "Đại công tử có biết nỗi khổ nhất thời trong miệng của công tử là bao nhiêu nhân mạng của hai châu Thái, Tế không? Tin tức truyền về trong kinh, sẽ có bao nhiêu văn nhân sĩ tử dùng ngòi bút chỉ trích thừa tướng?"



Ngụy Tuyên sắc mặt âm trầm: "Một khi diệt được phản tặc, những thứ này đáng là gì? Hiện tại trước mắt phản tặc biết đường lương thực của Huy châu bị cắt đứt, trong thời gian ngắn không thể thông với Sùng Châu, cho nên thả lỏng cảnh giác, bản tướng quân chỉ cần nhanh chóng xuất binh, đánh một lần bất ngờ! Có được chiến công, tất cả những lời bàn tán kia đều bị che đi!"

Hạ Kính Nguyên thở dài: “Đại công tử lại nghe lời khuyên của hạ quan đi, thiên hạ này, chính là thiên hạ của bách tính Đại Dận, còn chưa đến thời điểm sơn cùng thủy tận, chớ áp bức bách tính đến mức này, khiến cho bách tính thiên hạ lạnh tâm."

Ngụy Tuyên chỉ hừ lạnh một tiếng: "Lòng dạ đàn bà!"

Hắn ta ngoan lệ nói: "Nếu như ngươi lại còn cản trở, bản tướng quân sẽ dùng uy quyền của tiết độ sứ, đoạt lấy quan ấn của ngươi!"

Hạ Kính Nguyên bình tĩnh nhìn hắn một lúc, giơ tay cởi bỏ chiếc mũ quan trên đầu của mình xuống: "Vậy thì đại công tử cứ thu hồi quan ấn của hạ quan đi."

Một đám quan viên cầm đầu là Trịnh Văn Thường đứng đầu vội vàng hô lên: "Đại nhân, không thể!"

Ngụy Tuyên luôn luôn bảo thụ, nhất thời không chịu được khiêu khích, lúc này cười lạnh một tiếng: "Các triều thần nói cái gì mà Tạ Chinh là trụ cột của tây bắc, không có hắn, toàn bộ vùng tây bắc hiện không phải cũng rất tốt sao? Hạ Kính Nguyên, ngươi thật sự cho rằng bản tướng quân không dám đoạt ấn của ngươi, vậy ngươi cũng quá coi trọng chính mình đi!"

Hắn ta trực tiếp tiến lên một bước, lấy đi đại ấn châu mục Tế châu trên thư án, giơ cao trong tay, nhìn Hạ Kính Nguyên khiêu khích, ra lệnh cho đám quan viên của phủ Tế Châu: "Lập tức đi chinh lương cho bản tướng quân, buổi trưa ngày mai không thấy mười vạn thạch lương thực, liền đưa đầu tới gặp!"

Đám quan viên dưới trướng hai mặt nhìn nhau, đều là một mặt ngưng trọng.

Hạ Kính Nguyên ngồi ở chủ vị, nặng nề nhắm hai mắt lại.

-

Khi tin tức chinh lương lần nữa truyền đến trấn Lâm An, tất cả người dân trong trấn không ngừng kêu khổ, Phàn Trường Ngọc không biết lý do trong đó.

Khi nàng đi giao thịt cho chưởng quỹ mập mạp và Dật Hương lâu ở huyện thành, mới nghe nói phủ Tế châu đã đổi vị, vị thanh thiên đại lão gia họ Hạ kia trực tiếp bị cách chức và bị quản thúc, bách tính trong thành Tế châu đã tụ tập đến trước cổng nha môn phủ Tế châu náo loạn, hơn một trăm người đã bị bắt vào đại lao.

Dưới sự đàn áp khốc liệt của quan binh, hiện tại dân chúng cũng không dám náo loạn tiếp, chỉ là số lượng lương thực quan phủ đi đến từng nhà thu gom thật sự khiến người đều líu lưỡi.

Nông hộ đều lấy các hạt giống lương thực ra hết, vẫn không đủ định mức quân lương của người trong một nhà phải nộp lên. Biện pháp giải quyết của quan binh cũng đơn giản, nếu không đủ lương thực thì đưa bạc.

Nhưng không có bạc thì phải làm sao? Đi mượn hay đi cướp đều không phải việc của quan phủ, bọn họ chỉ cần gây áp lực là được.

Không ít người trong nông hộ cùng đường mạt lộ, dứt khoát chạy vào rừng làm thổ phỉ.

Quan binh cũng là hiếp yếu sợ mạnh, đối với dân chúng bình thường tay không tấc sắt thì có thể diễu võ giương oai, khi đối đầu với sơn tặc thổ phỉ thì có thể không khiêu khích thì không đi khiêu khích.

Từ chỗ nông dân không thể thu đủ số lương thực, cũng không lấy được tiền tài, đám quan binh bắt đầu tìm những thương hộ bên trong thành trấn thu tiền tài.

Mỗi nhà sẽ ấn theo đầu người mà thu tiền, một người giao ra một lượng bạc, trong nhà của Phàn Trường Ngọc phải nộp ba lượng.

Mọi người trong trấn đều xôn xao, lúc trước khi trưng binh, chỉ cần hai lượng bạc là có thể trả cho một đầu người, bây giờ phí chinh lương còn cao hơn trưng binh, đặc biệt là những hộ nhà nghèo có một đống người lớn trẻ nhỏ, quả thực là bức bọn họ vào đường cùng.

Một nhà trên trấn trực tiếp đi mua thuốc độc, ngay trước mặt quan binh pha cho mỗi người vào nước lã cho mỗi người một bát, nói thẳng không có bạc cũng không có lương thực, nếu vẫn còn áp bức, bọn họ chỉ có thể chết cho xong chuyện.

Bây giờ Phàn Trường Ngọc đã có cách kiếm bạc, trả ba lượng bạc cũng không thành vấn đề, nhưng trong trấn có rất nhiều nhà giống như nhà của nàng lúc trước, móc hết vốn liếng cũng không thể bỏ ra số bạc nhiều như vậy.

Dân chúng tự phát tụ tập trước cổng huyện nha quỳ hoài không dậy, nhưng huyện lệnh cũng không hề ló mặt ra.

Sau khi nghe được nhiều loại tin tức như thế, Phàn Trường Ngọc cảm thấy tâm nặng nề hoảng loạn.

Buổi tối cầm cuốn "Luận ngữ", nàng không thể đọc tiếp được nữa, quay sang nhìn Tạ Chinh, nhưng thấy hắn đang viết phê bình chú giải gì đó trên các trang sách, vẻ mặt bình tĩnh, như thể không bị quấy nhiễu bởi những sự việc bên ngoài.

Nàng mấp máy môi nói: "Làn sóng chinh lương này của quan phủ, quả thực không xem bách tính như con người."

Đầu bút của Tạ Chinh không ngừng lại, hắn chỉ nói: "Quan phủ sẽ không thu bạc chinh lương án theo đầu người một lượng bạc."

Có một sự lạnh lùng không thể nhận thấy trong giọng nói của hắn.

Phàn Trường Ngọc khó hiểu: "Tại sao không, không phải đám người quan phủ kia đã đến từng nhà đòi sao?"



Tạ Chinh sau khi chú giải xong một trang, tạm thời đặt bút xuống, nói: “Phủ Tế Châu có hai mươi vạn hộ, tám trăm ngàn ngàn nhân khẩu, mỗi người một lượng bạc, toàn bộ Tế châu có thể thu được tám mươi vạn lượng bạc trắng. Vụ mùa thu hoạch năm ngoái do thời tiết thất bát, lương thực chỉ một trăm văn một thạch, bây giờ chiến sự nổ ra, giá thị trường cũng không tới một lượng bạc một thạch, tám mươi vạn lượng bạc trắng, chí ít có thể tám mươi vạn thạch lương thực. Tiền tuyến không cần nhiều lương thực như vậy, lần này chinh lương là do tình thế khẩn cấp."

Nói đến phần sau, trong con ngươi đen nhánh của hắn hiện lên vẻ lạnh lùng rợn người.

Ngụy Tuyên ngu như lợn, cũng không có khả năng cưỡng chế thu 80 vạn thạch lương thực ở Tế châu.

Lần này hắn ta vội vàng đi chinh lương, đơn giản là muốn trước khi Ngụy Nghiêm rút binh quyền của hắn ta, thừa dịp Sùng Châu nghỉ ngơi sau cuộc chiến, đánh bất ngờ khiến Sùng Châu trở tay không kịp thắng được một ván.

Chống cự đến khi lương thảo triều đình đưa tới, chỉ cần hai mươi vạn thạch lương thực là đủ.

Đã từ Thái châu chinh được mười vạn thạch, phủ Tế châu chỉ cần chinh mười vạn thạch nữa là được.

Lại cưỡng ép chinh tám mươi vạn, cái này có với công khai đánh cướp có gì khác biệt?

Nếu bị đẩy đến cực điểm, bách tính sẽ trực tiếp cầm vũ khí vùng lên, có khả năng cũng sẽ đầu quân với phản vương ở Sùng Châu bên cạnh.

Phàn Trường Ngọc nghe nói hắn tính toán một khoản như thế, cũng cảm thấy rằng phương pháp chinh lương của quan phủ quá khó có thể tưởng tượng được, nhưng vẫn hoang mang: “Nhưng đây thật sự là số bạc mà quan binh muốn lấy, những quan binh kia cũng không thể to gan bằng trời, cố tình thu nhiều thêm?”

Tạ Chinh nói: "Quan binh không dám, nhưng người phía trên bọn họ chưa hẳn không dám."

Tham ô trong triều sớm đã nhìn quen mắt, chẳng hạn như khi công bộ sửa đường khai mương hoặc cứu trợ thiên tai, số bạc từ quốc khố phát xuống, quan viên lớn nhỏ từng tầng đều sẽ cắt xén từng lớp, cuối cùng chỉ thừa lại chút bạc lẻ tẻ mới chân chính dùng đúng chỗ.

Thu thuế cũng vậy, mức thuế do triều đình định ra là thiết luật, quan viên dưới đáy không dám cắt xén, muốn ở giữa kiếm lợi túi riêng, chỉ có thể trưng thu cao các loại thương thuế lương thuế từ bách tính.

Phàn Trường Ngọc cũng không ngốc, nghe hắn nói như vậy, lập tức nắm chặt lòng bàn tay, "Ý của huynh là, rất có khả năng là huyện lệnh, hoặc là đại quan lớn hơn luyện lệnh muốn thu hết mồ hôi nước mắt của dân chúng sao?"

Tạ Chinh nói: “Nhìn các huyện lân cận thu lương bao nhiêu, không phải đã biết rồi sao?”

Phàn Trường Ngọc nói: "Ngày mai ta đến huyện thành giao hàng, xem có gặp được người huyện khác tới hay không, nếu gặp được thì ta sẽ hỏi một chút."

Nếu như các huyện khác thu không nhiều như vậy, thì đó chính là huyện lệnh Thanh Bình đang mượn cớ này để vơ vét của cải!

Tạ Chinh gật đầu không nói gì nữa.

Phàn Trường Ngọc đã bắt đầu ngáp, nhưng hắn lại lần nữa nhấc bút lên, như thể hắn muốn tiếp tục chú thích trên sách.

Phàn Trường Ngọc nhìn khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh nến của hắn, không khỏi nói: “Đừng viết muộn quá, tổn hại đến mắt, ngày mai lại viết.”

Tạ Chinh nói "Ừm", nhưng vẫn không ngừng bút.

Hắn vốn tưởng rằng Hạ Kính Nguyên có thể kiềm chế Ngụy Tuyên, nhưng không ngờ rằng Hạ Kính Nguyên lại bị Ngụy Tuyên kiềm chế.

Suy nghĩ sâu xa về nguyên nhân trong đó, đôi mắt đen láy lạnh lùng của hắn hiện lên một chút giễu cợt.

Hai mươi vạn thạch lương thực mà Triệu Tuân mua, đã được người của hắn tiếp nhận, người của Hạ Kính Nguyên cũng không tra ra được tung tích, bởi vì hoài nghi là việc làm của hắn, cho nên mới cố ý bỏ mặc Ngụy Tuyên làm như vậy, muốn nghĩ ép buộc hắn xuất hiện?

Cái gọi là nhất đại nho tướng yêu dân như con, chẳng qua là vậy.

Tin tức hắn tử trận đã truyền đi lâu như vậy, toàn bộ tây bắc đều náo loạn, tại thời điểm mấu chốt này không để cho người Bắc Ngất nhất định không được để người Bắc Ngất lợi dụng sơ hở, hắn nhất định phải quay về.

Khi ngòi bút viết ra nét chữ đoan chính sạch sẽ, khóe mắt thoáng thấy bóng nàng trên bàn, hắn mở miệng nói: "Sinh thần tháng này của nàng, nàng muốn cái gì?"

Phàn Trường Ngọc "A" một tiếng, sau đó nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, nói: "Hảo ý của huynh ta xin nhận, nhưng năm trước phụ mẫu của ta vừa qua đời, ta năm nay không làm sinh thần."

Đầu bút của Tạ Chinh dừng lại một lúc, nói: "Trước ước một điều đi, coi như là lễ vật sinh thần sau này."

Phàn Trường Ngọc nói: "Lời của huynh nghe kỳ quái, lễ vật sinh thần sau này có thể sau này lại cho, làm sao bây giờ lại bận tâm..."

Nói đến đây, bản thân nàng cũng dừng lại, sau đó nhìn chú thích dày đặc của hắn trên các trang sách, nụ cười trên mặt cũng biến mất: "Huynh muốn đi phải không?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.