Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 154



Với một âm thanh "keng" lanh lảnh, lưỡi đao bổ xuống lần nữa đã bị Tạ Ngũ dùng dây thừng vừa trượt từ cửa thành xuống chặn lại.
Biết rõ là phải chết, nhưng vẫn có mười tướng sĩ tự nguyện đi theo Tạ Ngũ, dùng dây thừng từ trên cửa thành trượt xuống để tương trợ.
Phàn Tiểu Linh kiệt sức đến mức phải chống trường đao mới có thể đứng ổn định. . Ngôn Tình Trọng Sinh
Thấy nàng bị thương như vậy, Tạ Ngũ gấp đến đỏ mắt: "Đô úy, đi mau!"
Bảy tám nghĩa sĩ đi theo Tạ Ngũ, liều mạng ngăn cản những tử sĩ kia, những người còn lại thì đỡ lấy Phàn Tiểu Linh, giúp nàng quay trở lại: “Đô úy, ở thành lầu bên kia có dây thừng, chúng thuộc hạ đưa ngài trở về! Hà tướng quân nói, đô úy đã thay đại quân trì hoãn hơn nửa canh giờ, như vậy đủ rồi, thời gian còn lại cứ để mọi người trên cửa thành lấp mạng cùng nhau bảo vệ Lư thành... Ách..."
Tiếng nói của quân binh đỡ lấy Phàn Tiểu Linh đột ngột im bặt.
Một thanh trường đao dài xuyên qua lồng n.g.ự.c của hắn ta.
Hắn ta nhìn mũi d.a.o đang chảy m.á.u xuyên qua lồng n.g.ự.c của mình, khi ngã xuống, điều duy nhất hắn ta lặp lại chính là một câu: "Đô úy, đi..."
Chỉ có Tạ Ngũ là chủ lực ngăn chặn mười mấy tên tử sĩ ở phía sau, hắn ta không thể địch lại bọn chúng, trên người bị đ.â.m nhiều nhát đao, quỳ rạp trong vũng máu, quay lưng lại với Phàn Tiểu Linh, rốt cuộc không đứng lên nữa.
Phàn Tiểu Linh đã không thể nâng đao lên, nhìn thấy một màn này, đáy mắt nàng tựa như có huyết sắc không ngừng trào lên, trong cổ họng dường như có tiếng hổ gầm nhưng lại rên rỉ, vung trường đao c.h.ặ.t đ.ầ.u một tên tử sĩ ở gần đó.
Một tên tử sĩ khác có ý đồ g.i.ế.c một tiểu binh khác đang đỡ lấy nàng, cũng trực tiếp bị nàng cắt đứt nửa eo, sau khi ngã xuống đất vẫn còn đang co giật, một lượng m.á.u lớn cùng với nội tạng trượt ra khỏi eo.
Một màn c.h.é.m ngang lưng tàn nhẫn như vậy, ngay cả đám tử sĩ g.i.ế.c người như ngóe nhìn thấy, cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Thanh trường đao trong tay Phàn Tiểu Linh vẫn đang rỉ máu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, tròng mắt trắng dã tràn ngập tơ máu, đỏ rực đến đáng sợ, đầu tóc rối bù, quả thật giống như ác ma chui ra từ địa ngục.
Đám tử sĩ sợ hãi, không dám tiến lên nữa.
Bên trong quân trận phía sau không biết là ai hô to một tiếng: "Chúa công có lệnh, công thành—"
Đám quân tốt quan sát trận chiến chỉnh đốn đã lâu muốn lần nữa công thành, có đại quân trợ trận, mấy tên tử sĩ bị Phàn Tiểu Linh chế trụ cũng đang ổn định lại tinh thần, đang muốn động thử lần nữa thì cát vàng dưới chân rung chuyển.
Cát mịn đá vụn đều rung động, như thể có một con thú khổng lồ đang băng qua ngọn núi giày xéo thung lũng, cả đại địa đều muốn bị vỡ ra.
"Ô--"
Khi tiếng tù và đầu tiên vang lên, quân Tế châu trên cửa thành còn không kịp phản ứng.
"Ô ô--"
Khi tiếng tù và có sức công phá mạnh mẽ lại vang lên, quân Tế châu trên cửa thành mới vui mừng điên cuồng, hét lên: "Viện quân đến rồi!"
Đại quân Sùng châu dưới cửa thành cũng vô thức quay đầu nhìn lại, phía xa là cát vàng đầy trời, nhưng tiếng vó ngựa chạy lại như sấm càng lúc càng tới gần.
Một lúc sau, một lá cờ chữ "Tạ" màu đỏ tươi xuất hiện trên bãi cát vàng nhô cao.
"Vũ An hầu, là Vũ An hầu mang theo Tạ gia quân tới rồi!"
Quân Tế châu trên cửa thành phảng phất như điên cuồng, Hà phó tướng kích động đến nói năng không được mạch lạc: “Mau mau, mở cửa thành, tất cả tướng sĩ trong thành theo ta ra khỏi thành g.i.ế.c địch!"
Khi quân Sùng châu dưới cửa thành nhìn thấy chữ Tạ, trong lòng đều sinh ra sự khiếp sợ, vốn là quân trận có trật tự, dần dần trở nên hỗn loạn.
Tiểu binh được Phàn Tiểu Linh cứu quỳ trên mặt đất, mừng rỡ khóc rống, hướng về phía nàng hét lên: "Đô úy, Vũ An hầu đích thân tới, chúng ta được cứu rồi!"
Phàn Tiểu Linh làm như không nghe thấy, nàng đã sớm mất hết sức lực, tay chân bủn rủn đến mức không thể điều khiển được, chỉ có thể vịn lấy mạch đao mới có thể chậm rãi quỳ xuống trước mặt Tạ Ngũ.
Tạ Ngũ và Tạ Thất được coi là một nửa người thân của nàng.
Nàng nhìn người nam tử trẻ tuổi mặt bê bết m.á.u với mấy thanh đao cắm trên người, chỉ cảm thấy cổ họng đau dữ dội, nước trong mắt hòa cùng m.á.u lăn dài trên mặt, thậm chí không thể nghẹn ngào gọi ra một câu "Tiểu Ngũ".
Những tướng sĩ may mắn sau khi cuồng hỉ vì sống sót qua tai kiếp, nhìn thấy cảnh chiến trường hoang tàn khắp nơi cùng với đồng đội c.h.ế.t đi, thần sắc cũng vô cùng thương tiếc.
-
Tuy quân Sùng châu có đến hai vạn người, nhưng qua mấy lượt công thành đã sớm bị hao mòn tinh thần, mắt thấy Tạ Chinh đích thân dẫn binh tới, chủ tướng trong quân lại không có chút uy vọng nào, thoáng chốc đã bị dọa đến hồn phi phách tán, rất nhanh đã bị Tạ gia quân và quân Tế châu trong ứng nội hợp bắt lấy, chỉ có một số binh mã chính quy thừa dịp hỗn loạn yểm hộ Tùy Nguyên Hoài chạy trốn, bị các tướng lĩnh có năng lực dưới trướng Tạ Chinh truy đuổi.
Khi Tạ Chinh dẫn một nhóm khinh kỵ binh vào thành, Hà phó tướng đã mang theo tất cả các tướng lĩnh cùng tiến đến nghênh đón hắn.
Nhìn thấy Tạ Chinh, ông ta suýt nữa là nước mắt đầy mặt: “May mà Hầu gia kịp thời tới tương trợ, nếu không Lư thành đã bị phá, mạt tướng không còn mặt mũi để gặp hương thân phụ lão Lư thành, ngày khác ở dưới suối vàng cũng không có mặt mũi gặp Hạ đại nhân!"
Thương thế trên người của Tạ Chinh vẫn còn chưa lành, chỉ mặc giáp nhẹ, một đường ra roi thúc ngựa chạy đến, lại xông trận g.i.ế.c địch, sau lưng vết roi nứt toác, sớm đã thấm ướt vạt áo, nhưng hắn luôn có thể chịu đựng được cơn đau, ngoại trừ trên mặt hơi tái nhợt khác thường, thậm chí không hiện lên tia đau đớn nào.
Nghe được Hà phó tướng lời nói, đáy mắt hắn mới có chút gợn sóng: "Hạ lão tướng quân... Đi rồi?"
Hà phó tướng lau nước mắt, nói: "Lão nhân gia ngài ấy ở trên thành lầu, đứng đấy mà đi."
Từ trước đến nay, võ tướng ít người kết thúc được yên lành.
Trầm mặc một lát, Tạ Chinh hỏi: "Linh đường đã sắp xếp thế nào, ta muốn thắp nén hương cho lão tướng quân."
Trên mặt của Hà phó tướng lộ ra vẻ xấu hổ: "Vẫn còn chưa kịp bố trí, phản tặc đang khí thế dữ dội, thật sự không thể quan tâm đến việc xử lý hậu sự cho Hạ đại nhân. Nếu không phải có Phàn đô úy và Trịnh giáo úy mang theo ba ngàn kỵ binh đến giúp, sau lại có Phàn đô úy đơn đấu với tướng lĩnh phản tặc để trì hoãn thời gian, chỉ sợ Lư thành không chống đỡ nổi đến khi Hầu gia mang binh đến trợ giúp.”
Tạ Chinh đột nhiên nhướng mắt: "Kiêu kỵ đô úy ở đây?"
Kiệu kỵ đô úy là phong hào của Phàn Tiểu Linh. Hà phó tướng không biết tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy, đáp: “Có chứ có chứ, chỉ là Phàn đô úy đối đầu với hơn mười tên hung tướng của phản tặc, đã bị trọng thương, hiện đang ở phía quân y bên kia..."
Ông ta còn chưa nói hết lời, bóng người liền vọt tới trước mặt, cổ áo ông ta đã bị nắm lấy, người trước mắt sắc mặt lạnh lùng, hiếm khi thấy thất thố, ép hỏi: "Quân y ở đâu?"
Hà phó tướng chưa tỉnh hồn chỉ một phương ướng, cổ áo đột nhiên buông lỏng, hô hấp trở nên đều hơn.
Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi ông ta nhìn lại Tạ Chinh, thấy hắn đã đi rất xa.
“Hầu gia đây là làm sao vậy?” Ông ta rất khó hiểu, đột nhiên nhớ tới trước khi rời thành Phàn Tiểu Linh có nói nàng là hậu nhân của Thường Sơn tướng quân Mạnh Thúc Viễn, trong lòng đột nhiên thấy lộp bộp.
Mọi người đều biết rằng Hộ quốc đại tướng quân Tạ Lâm Sơn và Thái tử Thừa Đức bị vây c.h.ế.t ở Cẩm châu, đều là do sự chậm trễ của Mạnh Thúc Viễn trong việc đưa lương, Hầu gia vội vàng tìm Phàn đô úy, chẳng lẽ hắn đã sớm biết thân phận của Phàn đô úy, muốn báo thù cho phụ thân của mình?
Hà phó tướng sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng đuổi theo: "Hầu gia, đừng xúc động, mặc kệ Mạnh Thúc Viễn như thế nào, Phàn đô úy đều là nghĩa sĩ tinh trung báo quốc!"
-
Phàn Tiểu Linh đang nằm trên giường của thương binh, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào mái nhà.
Trước kia hai mắt của nàng quá mức sung huyết, hiện tại trong tròng trắng mắt tơ m.á.u cũng không có mờ đi, tầm mắt nhìn đồ vật có chút mơ hồ, phảng phất bị một tầng sương mù mỏng ngăn cách.
Quân y nói phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể hồi phục.
Những vết thương trên người nàng đã được y nữ băng bó, vết thương nặng nhất là vết cắt ở bụng.
Cả đêm qua nàng chưa hề chợp mắt, từ sáng nay đến giờ đã trải qua hai trận chiến nữa, Phàn Tiểu Linh vô cùng mệt mỏi nhưng nàng vẫn không thấy buồn ngủ.
Cái c.h.ế.t của Hạ Kính Nguyên, Tạ Ngũ bị trọng thương, khiến nàng đả kích rất lớn.
Khi nàng từ chiến trường đi xuống, nàng nhìn thấy trên người Tạ Ngũ bị cắm mấy thanh đao, cho rằng hắn ta đã chết, nhìn hắn ta m.á.u me khắp người còn không dám chạm vào hắn ta.
Tạ Ngũ và Tạ Thất đã theo nàng vào trong quân doanh mò mẫm lâu như vậy, nàng sớm đã coi hai nam tử trẻ tuổi này như đệ đệ của mình.
Nếu Tạ Ngũ c.h.ế.t rồi, đối với nàng mà nói, cũng không khác gì như mất đi người thân.
Cũng may là binh lính khiêng Tạ Ngũ phát hiện hắn ta vẫn còn thở, mới vội vàng đưa đến cho quân y để xử lý vết thương.
Mặc dù người đã được khiêng về, nhưng quân y nói thương thế quá mức nghiêm trọng, có thể sống sót được hay không, còn phải xem mạng của hắn ta có cứng hay không.
Cái chữ "mạng" này, ép khiến trái tim của Phàn Tiểu Linh chìm xuống.
Lúc cửa phòng bị đẩy ra, nàng còn tưởng rằng là y nữ quay lại khuyên nàng uống thuốc, hai mắt vẫn vô thần nhìn nóc nhà, khàn giọng đáp: “A Hồi, ta uống không nổi, đừng lo lắng cho ta, đi chăm sóc cho những tướng sĩ khác đi."
A Hồi là tên của y nữ.
Hiện tại nàng thật sự ăn không vô thứ gì, đừng nói là uống thuốc, chỉ là uống miếng nước thôi, toàn bộ dạ dày đều co quắp, chỉ nôn ra mật.
Sau khi nàng nói xong, rất lâu sau ở cửa không ai lên tiếng, cũng không có tiếng bước chân rời đi.
Phàn Tiểu Linh tựa hồ đã nhận ra cái gì, ánh mắt thay đổi, nhìn về phía cửa.
Mặc dù đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh gặp nhau, nhưng khi thật sự nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy, trái tim nàng vẫn như bị bàn tay to lớn siết chặt, đau âm ỉ.
Bây giờ nàng không thể nhìn rõ gì cả, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được, hắn đã gầy đi rất nhiều, như thể đang bị bệnh.
Bóng người được bao bọc dưới lớp huyền giáp kia rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, trên môi thậm chí không có một chút huyết sắc, thoạt nhìn cũng không khá hơn bệnh nhân như nàng vừa mới ra khỏi chiến trường bao nhiêu, chỉ có sự sắc bén giữa lông mày càng sâu hơn trước đây.
Sau khi tách ra, có phải hắn trôi qua không được tốt không?
Ánh mắt hai người chạm nhau, ai cũng không lên tiếng.
Phàn Tiểu Linh vốn muốn nói một đôi lời, nhưng nghĩ đến lúc từ biệt hắn đã nói những lời kia, hoàng thượng cũng đã ban hôn cho hắn với trưởng công chúa, trong lòng nàng ngoại trừ chua xót, còn có một nỗi đau không thể diễn tả được, càng thêm không thể mở miệng nổi.
"Hầu gia! Hầu gia! Ngài chờ mạt tướng một chút a!"
Chốc lát này, Hà phó tướng đã vội vàng đuổi theo, nhìn thấy hai người bọn họ, một người nằm trên giường, một người đứng ở cửa ra vào, không ai nói lời nào, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ông ta lại nghĩ, chẳng lẽ Phàn Tiểu Linh không biết người trước mắt chính là Vũ An hầu sao?
Ông ta thấy Tạ Chinh không công kích tại chỗ, lá gan cũng lớn hơn, nhanh chóng nháy mắt với Phàn Tiểu Linh: “Hầu gia thương cảm cho thuộc hạ, đích thân đến xem xét vết thương của binh lính, Phàn đô úy còn không mau gặp qua Hầu gia."
Phàn Tiểu Linh thầm nghĩ thì ra là thế, khó trách lại gặp được hắn ở đây.
Nàng áp chế tất cả suy nghĩ, chống đỡ cố gắng đứng dậy, hơi cong môi, chắp tay hành lễ với Tạ Chinh, xa cách nói: "Mạt tướng Phàn Tiểu Linh, gặp qua Hầu gia."
Hắn từng nói, về sau chỉ coi nàng như sư muội đồng môn.
Kỳ thật nếu không phải bởi vì quan hệ của Đào Thái phó, chỉ sợ hắn cũng sẽ không muốn chút dây dưa với mình nữa đúng không?
Bây giờ chân tướng còn chưa rõ, hắn lại có hôn ước trên người, rốt cuộc Phàn Tiểu Linh không còn có thể nói những lời khiến hắn tin tưởng ngoại tổ phụ và phụ thân mình.
Không bằng coi như chưa từng quen biết qua, để không làm nhau khó xử.
Nàng nghĩ rằng đây là giải pháp hoàn hảo, nhưng sau khi nàng nói xong, trong phòng là một mảnh tĩnh mịch.
Có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Người đứng ở cửa yên lặng nhìn nàng hồi lâu mới cười nói: “Nàng gọi ta là gì?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.