Từ trấn đến nha huyện không xa, bước chân nàng cũng nhanh, chỉ cần hai khắc là đến nơi.
Phàn Trường Ngọc may mắn, gặp được người quen sắp lên huyện thành nên bắt xe bò của đối phương, khi đến huyện nha thì nha sai cũng vừa bắt đầu làm nhiệm vụ.
Nàng báo với thủ vệ ở cổng tên của Vương bộ đầu, trong giây lát, nàng được dẫn vào trị phòng ở phía sau nha môn.
"...Ta đã gặp nhiều lưu dân khi đang tuần tra trên đường phố, và đưa tất cả bọn họ vào trong đại lao của nha môn. Chỉ vài ngày nữa là giao thừa, đó là thời cơ tốt!"
Bên trong, Vương bộ đầu dường như đang phát biểu, vì vậy Phàn Trường Ngọc không vội vàng đi vào, chỉ lặng lẽ chờ đợi ở ngoài cửa.
Sau khi Vương bộ đầu giao phó xong hết, qua khóe mắt liếc thấy Phàn Trường Ngọc đang đợi ở ngoài cửa, giơ tay lên, bọn bộ khoái liền cầm bội đao tốp năm tốp ba đi ra ngoài, như thể bọn họ đang tuần tra đường phố.
Lúc này Phàn Trường Ngọc mới vào cửa nói: "Vương thúc hôm nay khá bận, quấy rầy Vương thúc rồi."
Ngoài trời rất lạnh, trong phòng đốt chậu than hồng rất ấm áp, trên mi mắt nàng rất nhanh đọng lại một tầng sương mù.
Vương bộ đầu rót cho nàng một chén trà gừng để tránh lạnh, nói: "Không bận rộn, năm nào cũng vậy, nhưng năm nay thổ phỉ hoành hành quá, giết người không ít. Nói đúng ra là những kẻ không có hộ tịch lộ dẫn đều sẽ bị bắt vào trong đại lao, hai ngày nay đang đuổi bắt lưu dân tị nạn và ăn mày.”
Khi Phàn Trường Ngọc nghe thấy điều này, nghĩ rằng Ngôn Chính không có hộ tịch, nàng không thể không nắm chặt một đôi tay cóng đến đỏ bừng.
Vương bộ đầu thấy nàng dường như có điều gì đó khó nói, liền hỏi: "Hôm nay cháu đến đây để sang tên căn nhà của cháu à?"
Phàn Trường Ngọc gật đầu.
Vương bộ đầu nói: "Trước đó ta đã quên nói với cháu, rằng đơn kiện của Phàn đại đã được đưa lên, trước khi vụ kiện khép lại, tài sản không thể được sang tên. Nhưng đừng lo lắng, vì cháu đã kén được rể, ngay cả trên công đường, huyện lệnh đại nhân cũng sẽ trao tài sản mà phụ mẫu cháu để lại cho cháu, nó chỉ phiền phức hơn một chút thôi."
Phàn Trường Ngọc không ngờ rằng có một quá trình phức tạp như vậy.
Nàng nhớ tới chậu nước tối qua đổ ngoài tường viện, hỏi: "Vậy nếu đến ngày xử án trên công đường hôm đó, đại bá không đến thì sao?"
Vương bộ đầu liếc nhìn nàng và nói: "Đơn kiện sẽ không có giá trị, đồng thời hành động này bị nghi ngờ là nhiễu loạn công đường, vì vậy phải đánh ông ta hai mươi trượng để làm gương!"
Phàn Trường Ngọc ngay lập tức hối hận vì lẽ ra đêm qua nàng nên dội cả gáo nước lạnh vào tường.
Vương bộ đầu hỏi nàng, "Tại sao cháu lại hỏi điều này?"
Phàn Trường Ngọc ho nhẹ một tiếng: "Hiếu kỳ thôi ạ."
Cầm chén trà nóng hổi trong tay, nàng vô thức dùng đầu ngón tay xoa xoa thành chén: “Còn một việc, cháu muốn nhờ Vương thúc giúp.”
Vương bộ đầu nói: "Nói đi."
Lúc này, Phàn Trường Ngọc mới đem thân thế của Tạ Chinh nói ra hết: "Bọn sơn tặc đã sớm lấy hết bạc và toàn bộ hộ tịch văn thư trên người của phu quân cháu, nhưng giờ chàng ấy đã ở rể nhà cháu, cháu nghĩ thay chàng ấy bổ sung một cái hộ tịch."
Nụ cười trên mặt Vương bộ đầu biến mất, một lúc sau ông ta mới nói: "Ngay thời điểm này, bổ sung hộ tịch lúc này thật sự không dễ dàng chút nào."
Nhưng đến khi Phàn Trường Ngọc và Phàn đại lên công đường thẩm vấn, nếu nàng nói rằng đã kén rể, thì huyện lệnh nhất định sẽ hỏi chàng rể kia là người nơi nào, nếu không có hộ tịch để chứng minh thân phận, nói không chừng chàng rể kia cũng sẽ bị bắt vào đại lao.
Đến lúc đó sợ rằng nhà cửa sẽ mất hết, phu quân thì còn gặp cảnh lao tù.
Vương bộ đầu đi tới đi lui hai vòng trong trị phòng, cuối cùng hung hăng giậm chân một cái, nói với Phàn Trường Ngọc: "Cháu đi với thúc."
Chủ bộ quản hộ tịch là hảo bằng hữu với Vương bộ đầu, nhờ mối quan hệ này mà hắn đã giúp Phàn Trường Ngọc đăng ký hộ tịch cho chàng rể kia.
Phàn Trường Ngọc ngàn lần cảm tạ Vương bộ đầu, nhưng Vương bộ đầu chỉ nói: "Đừng nói chuyện này với người ngoài, nếu không thúc sẽ không có hậu quả tốt. Năm đó, phụ thân của cháu từng có ân cứu mạng với thúc, hôm nay giúp lại cháu, xem như trả cho phụ thân cháu một cái ân tình đi ..."
Phàn Trường Ngọc vội vàng cam đoan: "Thúc đã giúp cháu ân tình lớn như vậy, cháu cảm kích còn chưa kịp, sao lại đem chuyện này ra bên ngoài nói bậy được."
Vương bộ đầu nhớ tới cố nhân thì cảm khái: "Phụ thân của cháu thật sự là một người kỳ lạ, với thân thủ của ông ấy, năm đó có thể tiến vào nha môn làm việc, nhưng ông ấy lại nhất quyết đi mổ lợn."
Phàn Trường Ngọc nói: “Những năm đầu phụ thân cháu ra ngoài áp tiêu, mẫu thân cháu vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Sau khi phụ thân cháu rửa tay gác kiếm, vì để cho mẫu thân cháu yên lòng, nên muốn kiếm nghề nghiệp sống ổn định”.
Đây là những gì trước đây nàng đã nghe được từ phụ mẫu của nàng.
Vương bộ đầu cũng biết tính khí của cố nhân, nên chỉ thở dài không nói gì.
Sau khi Phàn Trường Ngọc từ biệt Vương bộ đầu, nàng đã đến cửa hàng bánh kẹo ưa thích của muội muội để mua một gói kẹo mạch nha.
Nàng vốn định nghĩ sau khi sang tên được quyền sở hữu tài sản, sẽ bán mấy mẫu ruộng ở quê đổi lấy bạc, thuận tiền trên đường về mua ít đồ ăn tết, cũng có tiền mua heo và heo giống.
Nhưng kế hoạch lại biến hóa vô chừng, tài sản tạm thời không thể sang tên, thứ duy nhất nàng có trong túi lúc này là số bạc ít ỏi của những người hàng xóm hôm qua đến uống rượu mừng đám cưới, cộng lại chưa đến một lượng.
Đương nhiên, thuốc bổ mà Phàn Trường Ngọc định mua cho Ngôn Chính không thể mua được, nhưng nàng không thể về tay không, khi nhìn thấy một người bán hàng rong bán những thứ như dây cột tóc, nàng đã bỏ ra mấy văn tiền mua cho hắn một dây cột tóc màu xanh đậm.
Ngoại trừ đại hôn hôm đó, hắn hầu như cũng không buộc tóc nữa.
Phàn Trường Ngọc đoán rằng đó là vì hắn ấy không có dây buộc tóc, dây buộc tóc màu đỏ cho đại hôn không phù hợp sử dụng ngày thường, vì vậy nên đã mua cho hắn một chiếc.
Khi Phàn Trường Ngọc đang trả tiền, một nam nhân ăn mặc rách rưới lao về phía trước mặt nàng, thậm chí còn hoảng sợ xô ngã mấy quầy hàng, quan sai đuổi theo vừa chạy vừa hét: "Đứng lại!"
Nam nhân kia không dám dừng lại, hắn ta tiếp tục liều lĩnh chạy về phía trước, đám quan sai cũng vội vàng đuổi theo.
Phàn Trường Ngọc cho rằng nam nhân đã phạm phải điều gì đó, nhưng bên cạnh có người tặc lưỡi “chậc” một tiếng: "Nghe nói tân quan mới đến liền đốt ba ngọn đuốc, vị tiết độ sứ vừa tiếp quản Huy châu kia quả xứng là người Ngụy thị, sơn phĩ cướp lấy cờ hiệu, lại không phái binh đi vây quét trấn áp bọn sơn phĩ kia, ngược lại đốt đuốc tới trên người lưu dân từ phía bắc chạy nạn tới, những lưu dân chạy nạn phải ly biệt quê hương này thật vô tội làm sao…”
Hóa ra những quan sai đó đang đuổi theo những lưu dân, khi nghĩ đến những lời của Vương bộ đầu, Phàn Trường Ngọc không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng liếc nhìn người vừa mới nói, người đó và đồng liêu bên cạnh hắn đều mặc trường sam cùng phong cách, Phàn Trường Ngọc cũng nhìn thấy Tống Nghiễn mặc loại trường sam này, đó là đồng phục của trường huyện, có vẻ như mấy người này đều thư sinh của trường huyện.
Đồng liêu bên cạnh của người đó cười khẩy: "Phụ tử Ngụy thị một tay che trời, hoàng quyền suy tàn, toàn bộ vương triều Đại Dận từ lâu đã mục nát tận gốc rễ! Hiện tại binh quyền ở Huy châu cũng đã rơi vào trong tay của phụ tử Ngụy thị, theo ta thấy, Đại Dận này să đổi thành họ Ngụy được rồi!"
Mặc dù Phàn Trường Ngọc từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi huyện Thanh Bình, nhưng cũng biết phụ tử Ngụy thị trong miệng bọn họ là người phương nào.
Đương triều tể tướng Ngụy Nghiêm, mười sáu năm trước thái tử Thừa Đức thân chinh chết trận ở Cẩm châu, lão Hoàng đế vì bi thương quá đội mà băng hà, ông ta nâng đỡ ấu đế thượng vị, nắm giữ triều chính hơn mười năm, hiện tại bách tính Đại Dận chỉ biết đến tể tướng, không biết Hoàng đế.
Nhi tử của ông ta Ngụy Tuyên thậm chí còn tự so sánh mình với thái tử, trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu của trung thần lương tướng, không ngoa khi nói tội ác chồng chất.
Bách tính bình thường chỉ quan tâm đến việc kiếm sống, những tin tức mà họ nghe được là do quan phủ đặc biệt đưa ra, nội tình trong đó, những thư sinh muốn có công danh biết nhiều hơn môt chút thì hay phân tích thời cuộc.
Phàn Trường Ngọc không khỏi vểnh tai lên tiếp tục nghe.
Thư sinh lúc trước nói chuyện nay lại nói: "Không có Vũ an hầu trấn thủ đại quan Tây Bắc, thiện hạ này còn có thể thái bình được bao lâu còn khó nói, Ngụy Nghiêm kia có dã tâm nhưng có lẽ không có gan ngồi trên long ỷ! "
Danh hào Vũ An hầu Tạ Chinh, tại bản triều được xem như là sấm bên tai, nhưng bất quá có những lời khen chê không đồng nhất.
Phụ thân của hắn chính là người năm đó theo thái tử Thừa Đức thân chinh đến Cẩm Châu, vạn tiễn xuyên tâm chết đứng bảo vệ quân kỳ không ngã xuống, chính là Hộ quốc đại tướng quân Tạ Lâm Sơn.
Quyền nghiêng triều chính hơn mười năm, Ngụy Nghiêm chính là cữu cữu của hắn.
Dạng thân thế này, bản thân hắn vốn đã gây ra nhiều tranh cãi, hắn vốn được cữu cữu hắn nuôi lớn, các triều thần đều coi hắn ta là Ngụy đảng.
Thủ đoạn của Tạ Chinh thực sự rất tàn bạo, giống hệt như cữu cữu của hắn.
Năm mười bảy tuổi hắn đoạt lại Cẩm Châu, một trận chiến thành danh, thiên hạ đến nay khi nhắc tới vẫn khiếp sợ, nghe nói sau khi đoạt Cẩm Châu, đồ sát toàn thành, già trẻ cũng không buông tha, tám trăm thân kỵ dưới trướng, binh giáp đều nhiễm đỏ một màu máu tươi, thế nhân từ đó gọi tám trăm thân kỵ kia chính là huyết y kỵ.
* huyết y kỵ: kỵ binh mặc áo máu.
Người Bắc Ngật khi nghe tến danh xưng của hắn càng khiếp đảm hơn, hắn còn đoạt lại được mười hai quận ở Liêu Đông đã bị Bắc Ngật chiếm giữ từ thời tiền triều.
Với những chiến công lừng lẫy của mình, hai mươi tuổi thì hắn đã được phong làm Vũ An hầu.
Lấy Vũ An thiên hạ, qua các triều đại chuyển dời, phong hào này cũng chỉ vỏn vẹn dành riêng cho một người là hắn mà thôi.
Trong tay Ngụy Nghiêm có một thanh đao sắc bén không ai có thể ngăn cản như hắn, mới có thể chiếm giữ vị trí Tể tướng thống trị thế lực hoàng quyền, nắm giữ triều chính đến nay.
Triều thần một mặt công kích Tạ Chinh là Ngụy đảng, một mặt lại trông cậy vào hắn trấn thủ biên cương. Thậm chí có người khẳng định, nếu như vẫn có hắn đóng giữ biên cương, thì thiên hạ có thể bình an; nếu như hắn đặt ý tại triều chính, thì càn khôn sẽ loạn.
Lúc này, Phàn Trường Ngọc đột nhiên nghe thư sinh nói "Không có Vũ An hầu trấn giữ đại quan Tây Bắc", nàng cảm thấy kỳ quái, có người đi trước một bước hỏi nàng: "Vũ An Hầu làm sao vậy?"
Thư sinh nói: "Các người còn không biết sao? Sau đại chiến ở Sùng Châu, Vũ An hầu sống chết không rõ, nhưng binh quyền của ngài ấy ở Huy châu đã bị Ngụy Tuyên tiếp quản, có lẽ ngài ấy chết."
Những người ở đây không khỏi một trận ồn ào, càng nhiều người đưa ra lời chất vấn thư sinh kia là thật hay giả.
Thế nhân đều căm ghét con đao sắc bén Vũ An hầu trong tay Ngụy Nghiêm, cũng ghét hắn coi mạng người như cỏ rác, giết người như ngóe, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn là trụ cột Tây Bắc của vương triều Đại Dận.
Trụ cột này nếu bị đánh gãy, không biết trong vương triều Đại Dận còn có ai có thể nhô lên chống đỡ bầu trời Tây Bắc này.
Thư sinh bị mọi người chất vấn đến mức không thể quay lại, tức giận nói: "Nếu như các người cảm thấy lời ta nói là giả, vậy chính mình đi hỏi một chút, xem Tây Bắc vừa rồi có phải hay không đã thay đổi tiết độ sứ !"
Phàn Trường Ngọc nghe đầy lỗ tai chuyện quốc gia đại sự, trên đường về nhà cũng có chút lo lắng.
Tế Châu ở cạnh Sùng Châu, nếu chiến tranh lan đến Tế Châu, nàng và muội muội không biết chạy nạn đi đâu.
Nghĩ rằng Ngôn Chính đã trốn thoát khỏi Sùng Châu, Phàn Trường Ngọc cảm thấy khi trở về có thể hỏi hắn một chút, không chừng có thể hắn biết được một số chuyện liên quan đến Vũ An hầu trên chiến trường Sùng Châu.
Sùng Châu bất quá chỉ là nơi phản loạn, như thế nào chiến thần Đại Dận lại thất thủ ở đó?
Rẽ sang một khúc ngoặt khác, khi sắp đến đầu ngõ, nàng đụng phải một phụ nhân sống trong ngõ, thân thiện chào hỏi: “Đào thẩm đi mua thức ăn sao?”
Phụ nhân gật đầu, nhưng lại do dự muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút kỳ quái.