Lục Quân bị thất sủng cho đến mùa xuân năm Càn Long thứ 15, trong khi đó Ngọc Nghiên được trở lại vị trí Gia phi như xưa nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì ân sủng của Ngọc Nghiên vẫn không được như trước. Ngày ngày làm bạn bên cạnh Hoàng đế chính là nữ nhân xưa nay luôn nhận được ân sủng là Thư phi Ý Hoan. Như Ý bước vào thư phòng của Dưỡng Tâm điện thì đã thấy Y Hoan ngồi bên cạnh Hoàng đế mà cùng nhau đọc sách. Nàng hành lễ một cái rồi cười nói xấu hổ: “Hoàng thượng vạn an, thần thiếp đến không đúng lúc rồi” Ý Hoan đứng dậy, sắc mặt ửng đỏ: “Hoàng quý phi lại thích nói đùa. Muội muội chỉ là hầu hạ Hoàng thượng đọc sách mà thôi” Hoàng đế mỉm cười đứng dậy, nắm tay Như Ý nói: “Trời đang nắng nóng, sao nàng lại đến đây? Coi chừng lại bị cảm mạo” Như Ý vội nói: “Trên đường đến đây đều ngồi trên kiệu liễn cho nên cũng không thấy nóng lắm” Nhị Tâm đứng ở bên cạnh, cười nói: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng quý phi nương nương thấy dạo này nắng nóng, Ngự Thiện phòng có đưa điểm tâm đến cho Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng lại không muốn dùng cho nên nương nương mới cố ý làm chút đồ điểm tâm đưa tới cho Hoàng thượng” Ý Hoan nhìn hộp đồ ăn trong tay Nhị Tâm rồi cười nói: “Tay nghề của Hoàng quý phi luôn hơn hẳn muội muội. Xưa nay Hoàng thượng sợ nóng mà món điểm tâm của Ngự Thiện phòng lại quá ngọt, làm mất đi hương vị cho nên món ăn không còn thú vị nữa” Hoàng đế mỉm cười nhẹ nhàng như đám mây mỏng manh ở phía chân trời: “Hài ngày nay đều có hai vị ái phi ở bên cạnh trẫm cũng khiến trẫm cảm thấy vui vẻ một chút, không như ở tiền triều những lão nhân kia ầm ĩ cả ngày” Như Ý bất giác hỏi: “Hoàng thượng có chuyện phiền lòng sao? Thần thiếp vốn đến đây để bẩm báo cho Hoàng thượng biết chi phí lục cung tháng này. Nếu Hoàng thượng phiền lòng như vậy, thần thiếp sẽ không nói nữa” Hoàng đế xua tay cười nói: “Chuyện lục cung, nàng cứ quản lý đi, không cần đến bẩm báo với trẫm. Hôm qua ở trên tiền triều, Lễ bộ có nhắc đến chuyện Hiếu Hiền hoàng hậu đã tạ thế được ba năm cho nên cần phải lập hậu. Ai ngờ trẫm còn chưa lên tiếng thì Trương Đình Ngọc đã bước lên nói với trẫm rằng Phú Sát thị là gia tộc lớn nhất trong bát thế gia vọng tộc Mãn Châu, lại là gia tộc có gia thế hiển hách cho nên nếu muốn lập hậu thì phải lập người có xuất thân Phú Sát thị mới tốt. Hắn mới nói ra câu này thì đám triều thần trong triều đều phụ họa theo hắn, nói muốn đưa Tấn quý nhân lên làm Hoàng hậu” Ý Hoan hơi có khiếp sợ, liếc mắt nhìn Như Ý rồi nói: “Tấn quý nhân mới vào cung chưa được bao lâu, tuy xuất thân tốt nhưng tư tịch lại ngắn thì sao có thể khiến lục cung tâm phục chứ?” Tấn quý nhân có tuổi trẻ mạo mỹ, lại có xuất thân hiển hách cho nên Hoàng đế cũng khó tránh khỏi việc sủng ái nàng ta nhưng Như Ý chưa từng để vào mắt một nha đầu nhỏ tuổi như vậy, huống chi tuy Hoàng thượng ân sủng nhưng lại ban thưởng thuốc mang thai cho nên nàng cũng không để ý lắm. Như Ý trầm ngâm rồi nói: “Hoàng thượng nổi giận không phải vì Tấn quý nhân có thể đảm đương được ngôi vị Hoàng hậu hay không mà là vì Trương Đình Ngọc nhất hô bá ứng* trong triều có phải không?” (*Nhất hô bá ứng nghĩa là người người đều hưởng ứng làm theo) Đôi mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia tối tăm: “Sau khi tiên đế băng hà thì trong triều có Ngạc Nhĩ Thái và Trương Đình Ngọc là đại thần phụ chính, trẫm cũng đã hạ lệnh sau khi hai người này qua đời sẽ được đặc ân tế riêng trong Thái Miếu*. Tế riêng trong Thái Miếu là thần chúc cao nhất vinh diệu nhưng hai người bọn họ đều là lão thần, lại tận tâm phụ tá tiên đế cho nên trẫm cũng đều bỏ qua cho bọn họ nhiều lần. Nhưng bây giờ xem ra, tuy Trương Đình Ngọc tỉnh bơ, không chút biến sắc nhưng lại ngấm ngầm có ý đồ lớn như vậy” (*Thái Miếu là một di tích có thời nhà Minh, nhà Thanh. Đây là nơi thờ cúng tổ tiên, các vị tiên đế) Như Ý dò xét sắc mặt Hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Trương Đình Ngọc và Hòa Thân gia có 30 người thân cận trong triều và chức vị quan trọng ở địa phương, lại thêm bạn cũ môn sinh cho nên thế lực không phải nhỏ. Khó trách Trương Đình Ngọc mới nói một câu muốn lập Tấn quý nhân làm Hoàng hậu thì đã có nhiều người phụ họa theo như vậy” “Bọn họ phụ họa thì cứ phụ họa, trẫm vẫn không đồng ý. Trẫm lấy thứ tự lúc ở Vương phủ ra nói, nói rằng nàng lúc đó có địa vị Trắc phúc tấn, đứng sau Hiếu Hiền hoàng hậu, tư lịch lại thâm sâu, với lại còn có Thuần quý phi, Gia phi và Du phi, những người này cũng đều là người cũ lúc còn ở Vương phủ. Tấn quý nhân thật sự khó có thể làm phi tần tâm phục. Ngoài ra, lịch sử tổ tông chưa bao giờ có việc một phi tần có chức quý nhân lại nhảy lên thành Hoàng hậu được” Đôi mắt Ý Hoan chợt lóe ra một tia tươi cười: “Những người có lòng dạ như vậy, chắc chắn cũng sẽ nhắc đến việc tiến cử của Hiếu Hiền hoàng hậu trước khi lâm chung, bọn họ muốn tiến cử Thuần quý phi làm Hoàng hậu sao?” Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Nàng thật thông minh, Trương Đình Ngọc cũng đã nói như vậy” Ý Hoan hơi nhíu mày: “Ngôi vị Hoàng hậu là do Hoàng thượng quyết định, sao lại có chuyện Hoàng hậu tiền nhiệm quyết định được chứ? Lại còn các đại thần trong triều lại nói đến chuyện này nữa chứ? Nếu không phải Trương Đình Ngọc hồ đồ thì chắc chắn hắn đã đi quá giới hạn rồi” Hoàng đế nói: “Hồ đồ cũng được, đi quá giới hạn cũng được, trẫm sao có thể dung túng cho hắn kết bè các đảng mà xen vào chuyện quốc sự của trẫm chứ? Triều đình này là của trẫm, chứ không phải của Trương Đình Ngọc. Vì thế Trương Đình Ngọc liền dâng tấu lên trẫm, nói bây giờ hắn đã lớn tuổi nên muốn cáo lão về quê, lại còn nói một câu: “Lấy thế tông di chiếu gả hưởng Thái Miếu, khất thượng một lời vì khoán”.” Như Ý hơi biến sắc: “Sao lại như vậy được? Trương Đình Ngọc sợ Hoàng thượng không đồng ý cho nên bắt Hoàng thượng phải cam đoan sao? Đúng là quá vô lễ” Hoàng đế nhận một miếng cam do Ý Hoan đưa đến mà chậm rãi nói: “Nếu hắn muốn thử thì trẫm sẽ thành toàn cho hắn, chỉ cần hắn an phận mà tránh xa ánh mắt của trẫm thì trẫm sẽ hứa cho hắn một cái an ổn đến già. Trẫm đã lệnh cho quân cơ đại thần Uông Do Đôn xem những tấu chương của hắn rồi, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ” Như Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi”. Nàng chần chờ một lát rồi nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có một chuyển không thể không bẩm báo, chỉ cần Hoàng thượng nghe thôi, không cần phải lo lắng” Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng rồi thản nhiên nói: “Nàng nói đi” Như Ý yên tĩnh nhu hòa, ẩn hiện một chút sầu lo, nàng thấy sắc mặt Hoàng đế hơi có chút buông lỏng thì mới dám nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, phúc tấn của Vĩnh Hoàng là Y Lạp Lý thị có qua bẩm báo nói từ đầu mùa xuân năm nay, trên người Vĩnh Hoàng không được tốt, càng ngày càng bệnh nặng. Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng nếu như rãnh rỗi thì hãy đi thăm Vĩnh Hoàng một chút” Hoàng đế bình tĩnh đến mức lạnh nhạt: “Bệnh tình của Vĩnh Hoàng, trẫm cũng có biết một chút, đơn giản cũng là vì tâm tư hắn quá nặng mà thôi. Trẫm cũng lệnh cho các thái y tài giỏi đi thăm hắn, trẫm chỉ cần tâm tư hắn an phận một chút, đừng có mơ tưởng vô vọng là tốt rồi” Như Ý nghe khẩu khí của Hoàng đế thì cũng biết hắn vẫn còn để ý đến chuyện Vĩnh Hoàng năm đó có ước muốn đoạt ngôi vị Thái tử cho nên nàng mới nói: “Thần thiếp có thể đi thăm hắn một chút có được không? Cũng xem như trấn an…” Hoàng đế xua tay nói: “Không cần. Bây giờ nàng đã là Hoàng quý phi, thân phận quý trọng. Nếu nàng đi đến đó, Vĩnh Hoàng lại động tâm tư gì nữa. Vĩnh Hoàng đã có dưỡng mẫu của hắn là Thuần quý phi thăm hỏi rồi, tốt nhất nàng đừng đến mấy nơi thị phi như vậy” Như Ý chỉ phải đứng dậy đáp ứng thì Lý Ngọc cũng vừa tiến vào nói: “Hoàng thượng, Trương Đình Ngọc đại nhân muốn cầu kiến” Hoàng đế không vui nói: “Bây giờ hắn đến đây làm gì?” Lý Ngọc nói: “Trương Đình Ngọc đại nhân vui sướng, nói đại nhân biết Hoàng thượng hạ chỉ hứa cho đại nhân được hưởng Thái Miếu cho nên đến đây để tạ ơn” Đến lúc này, không chỉ có Hoàng đế mà ngay cả Như Ý và Ý Hoan đều thay đổi sắc mặt. Hoàng đế đứng thẳng dậy, đi đến thư phòng lật từng tấu chương, biến sắc nói: “Trẫm vừa mới phê tấu chương không lâu, vẫn chưa phát đi thì sao Trương Đình Ngọc lại biết chứ?” Hắn liếc mắt nhìn Lý Ngọc, phẫn nộ quát: “Lý Ngọc!” Lý Ngọc sợ tới mức vội quỳ xuống: “Hoàng thượng, nô tài không dám!” Như Ý vội nói: “Hoàng thượng, Lý Ngọc không dám. Nội giám không được tham gia vào chính sự cho nên chắc chắn Lý Ngọc không dám nhìn vào tấu chương của Hoàng thượng” “Như vậy thì chỉ có Uông Do Đôn!” Sắc mặt Hoàng đế rất khó coi: “Đúng. Uông Do Đôn có xuất thân từ môn hạ của Trương Đình Ngọc, nhất định là do hắn nói cho Trương Đình Ngọc biết, đúng là lớn mật! Dám tự tiện làm lộ ý chỉ của trẫm, rốt cuộc trong lòng Uông Do Đôn trẫm là Hoàng đế hay là Trương Đình Ngọc là Hoàng đế? Trẫm là chi chủ thiên hạ, nay trong triều có đại thần sinh ra môn hộ vây cánh như vậy thì sao trẫm có thể nuông chiều được chứ?” Ý Hoan lạnh lùng nói: “Tất nhiên Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, cái người môn sinh này lại quên chi chủ thiên hạ mà lại đem sư trưởng áp đảo Hoàng thượng, quả thật đúng là không nên”
Hoàng đế giận tái mặt: “Nếu Trương Đình Ngọc đã đến thì trẫm sẽ gặp hắn. Lý Ngọc, truyền hắn vào đi” Lý Ngọc vội vàng ra ngoài, Như Ý và Ý Hoan không dám ở lại cho nên liền cũng cáo lui quay về. Hai nàng mới bước ra cửa điện thì đã thấy Trương Đình Ngọc đầy mặt vui mừng mà đang đứng chờ ngoài điện. Trương Đình Ngọc hành lễ nói: “Hoàng quý phi nương nương vạn phúc kim an, Thư phi nương nương vạn phúc kim an” Như Ý và Ý Hoan hơi hạ thấp người, nhìn hắn đầy vẻ mãn nguyện đi vào. Ý Hoan khinh thường nói: “Tự cho là thông minh thì mới tự rước lấy nhục nhã! Hắn cho rằng hắn đã đỡ được một vị Hoàng hậu Phú Sát thị thì chẳng lẽ sau này có thêm một vị Hoàng hậu xuất thân Phú Sát thị nữa sao?” Như Ý im lặng mỉm cười nói: “Hậu cung và tiền triều đều riêng biệt, cho dù Trương Đình Ngọc là lão thần tam triều thì cũng không thể ngoại lệ, tâm tính Hoàng thượng mạnh mẽ như vậy, há có thể cho bên người bên cạnh dao động sao?” Ý Hoan cười nói: “Hắn càng tiến cử người bên ngoài thì càng thành toàn cho tỷ tỷ. Muội muội xin chúc mừng tỷ tỷ trước” Quả nhiên Hoàng đế giận tím mặt, luôn miệng trách cứ Trương Đình Ngọc nói: “Được hưởng việc tế riêng trong Thái Miếu là dành cho các nguyên lão có công lao trác tuyệt, Trương Đình Ngọc ngươi có tài năng gì chứ, có công tích gì mà có thể sánh vai với các nguyên lão đại thần chứ? Ngạc Nhĩ Thái có công bao bình định Miêu Cương, Trương Đình Ngọc ngươi chỉ có chút am hiểu mà lại dám sao chép chỉ dụ, lại cuồng vọng tự đại như thế sao?” Hoàng đế mắng không ngừng, Trương Đình Ngọc đổ mồ hôi lạnh mà Hoàng đế vẫn chưa hết giận, hạ lệnh cách đi tước vị của Trương Đình Ngọc, chỉ lấy chức vị Đại học sĩ ban cho Trương Đình Ngọc rồi đuổi về quê dưỡng lão, lại hạ chiếu chỉ Uông Do Đôn không được tham gia vào đại học sĩ và Hình bộ thượng thư. Từ đó, không còn ai dám tùy ý xen vào chuyện lập hậu. Vào một ngày cuối mùa thu, Như Ý nhàn rỗi cho nên liền đến Trữ Tú cung thăm Ý Hoan. Thị nữ mới đỡ tay Như Ý bước vào trong điện, liền nhịn không được mà cười nói: “Lúc trước mỗi lần đến đây là ta luôn ngửi thấy mùi thuốc nặng nề, bây giờ đến chỉ ngửi thấy mùi hoa thanh đạm” Ý Hoan cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Như Ý, rồi nghiêng người đỡ Như Ý ngồi xuống, nhẹ nhàng thở dài một cái: “Năm trước muội muội có nghe tỷ tỷ nói chuyện cho nên cũng đã nghĩ thoáng đi. Hoàng thượng vẫn ban thưởng thuốc mang thai như thường, còn các tần phi khác thì tự tìm phương thuốc để uống. Bây giờ muội cũng chẳng còn hứng thú đến việc này, nếu nhớ thì uống, không nhớ thì không uống, cũng chẳng sao” Như Ý cười nói: “Bây giờ ta cũng không uống nữa, dù gì ta tuổi cũng đã lớn, có con hay không thì đều tùy thuộc vào ý trời mà thôi” Ý Hoan mỉm cười: “Đúng vậy, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện con cái thì sẽ không thoải mái được, chi bằng rảnh rỗi chăm sóc hoa cỏ, trong lòng cũng thanh tịnh một chút” Ở bên ngoài hành lang có con chim sơn ca và vẽ mi nhảy nhót, con hát con họa, khiến cho khung cảnh không chút nào tĩnh lặng. Như Ý cười nói: “Hoàng thượng rất thích những con điểu tước này ở Viên Minh Viên, hóa ra muội cũng thích như vậy”. Đáy mắt nàng chợt lóe lên một tia bỡn cợt, thổi mạnh vào hai má Ý Hoan nói: “Chỉ là Hoàng thượng sủng ái muội như vậy, hai ngày trước mới lệnh cho tú phòng thêu chiếc màn che Hợp Hoan Uyên ương mà độc thưởng cho muội. Muội có Uyên ương rồi thì cần gì phải nuôi chim chóc khác làm gì?” Hai gò má của Ý Hoan đỏ hồng lên, giận hờn nói: “Đây cũng là lời nói của một Hoàng quý phi sao? Chẳng có chút tôn trọng nào cả!”. Bỗng nhiên nàng nhìn chằm chằm vào Như Ý nói: “Hoàng quý phi nói như vậy là muốn nói muội không để ý sao?” Mỗi lần Ý Hoan nói chuyện thì đều có chứa năm phần vui đùa, năm phần nghiêm túc. Trong lòng Như Ý khẽ run lên, đột nhiên nghe thấy nàng hỏi thì liền thấy xúc động. Như Ý không muốn suy tư mà nói: “Nếu nói không để ý thì cũng đều là tâm địa nữ tử, khó tránh khỏi có chút ích kỷ. Huống chi những ngày này muội đều nhận được ân sủng thì ta sẽ chịu lạnh nhạt vài ngày thì sao ta có thể không xót xa chứ? Chỉ là vì ta và muội thân thiết với nhau, đều cảm thấy tâm tính hợp lý mà cũng đã trong cung lâu rồi cho nên mới hiểu được cái chuyện ghen tuông của người bình thường đều thấy dư thừa ở chốn này, càng ghen tuông thì càng phiền não mà thôi” Ý Hoan hơi có chút giật mình: “Lời nói của tỷ tỷ cũng như tâm tư của muội. Mặc dù Hoàng thượng thương muội nhưng mỗi lần Hoàng thượng sủng hạnh người khác, trong lòng muội cũng thấy nóng như lửa đốt, ngay cả đối với tỷ tỷ, có mấy lần cũng nhịn không được. Nhưng mà trải qua ngày tháng thì mới hiểu được cái tâm ma này sẽ làm mình chịu khổ cho nên muội mới nuôi dưỡng những con chim này để cho trong lòng thoải mái, mà ở trong chốn hậu cung này, nói chuyện hay làm việc gì cũng đều phải bắt chính mình cẩn thận. Có khi có những chuyện không thể nói với người khác thì muội cũng có thể nói chuyện với những con chim này, cũng xem như giải tỏa được tâm tư của mình” Ý Hoan từ khi ở bên cạnh Hoàng đế, luôn nhận được ân sủng không ngừng. Có khi nàng nói chuyện bén nhọn, đối với người khác cũng không có thân thiện, vì nàng được Hoàng đế sủng ái cho nên không có ai dám so đo với nàng. Mấy năm nay, trong mắt người bên cạnh, nàng luôn là người sống thật với chính mình nhưng không ngờ trong lòng nàng lại chứa đầy tâm tư mà lạnh lẽo như vậy. Như Ý ôn nhiên vuốt ve khuôn mặt Ý Hoan mà ôn nhu nói: “Đó là bởi vì muội không muốn qua lại với người trong cung. Phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm như vậy, ngoài trừ Dực Khôn cung của ta, hiếm khi thấy muội lui tới các cung khác” Ý Hoan lấy một cái kéo nhỏ, tinh tế cắt bỏ những cành lá dư thừa của đóa hoa trên bàn rồi quay đầu nói: “Muội hay lui tới với tỷ tỷ cũng bởi vì tính tình hợp nhau. Còn những kẻ dư thừa kia thì không đáng để tốn khí lực lui tới, nếu rãnh rổi muội chỉ dọn dẹp chính mình là được rồi” Như Ý nhìn sơ qua cái bố trí trong điện, trong điện được bố trí như một khuê các bình thường của một nữ tử, ngoại trừ cái giá sách ra thì chỗ nào cũng có cẩm tú trang sức: “Ngoại trừ Trữ Tú cung của muội ra thì không còn ai có thể tự mình dọn dẹp đến mức sạch sẽ thư thái như vậy” Ý Hoan nói: “Người khô tịnh thì tâm cũng sạch sẽ” “Chúng ta đang ở nơi này, xuanh quanh đều luôn có mùi máu không sạch sẽ, có đôi khi khó tránh khỏi việc đôi tay mình phải dơ bẩn. Có thể cầu được tâm can sạch sẽ, cũng coi như hiếm thấy”. Như Ý mỉm cười, thấy bên tay nàng có một quyển thơ của Ôn Đình Quân*, nói: “Ngày ấy lúc còn ở trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ có nhắc đến một câu thơ hay của Ôn Đình Quân, vậy mà muội cũng chú ý nữa” (*Ôn Đình Quân là nhà thơ thời Đường, ông tinh thông âm nhạc, là một thi nhân tài tử mẫn tiệp, từ trẻ đã nổi danh thi từ nhưng thi không đỗ nên đi chu du đây đó. Từ của ông lời rất đẹp, phái Hoa gian liệt ông vào người đứng thứ nhất đời Đường. Bài hát Bồ Tát Man trong phim Chân Hoàn truyện là được phổ nhạc từ bài thơ cùng tên của Ôn Đình Quân) Trên mặt Ý Hoan hồng hào: “Tỷ tỷ vẫn là người chú ý, còn có thể lưu tâm thay muội đến những thứ này. Muội chỉ là nghe Hoàng thượng nhắc đến, tùy tay sưu tầm mà đọc thôi” Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Tam Bảo vội vã chạy vào nói: “Nương nương, nương nương, không tốt rồi” Như Ý giận tái mặt nói: “Có chuyện gì từ từ nói, sao lại hấp tấp như vậy?” Tam Bảo lau mồ hôi nói: “Bẩm nương nương, người trong phủ Đại a ca đến báo Đại a ca bệnh nặng, sợ là không qua khỏi” Như Ý nóng như lửa đốt mà liền đứng dậy, bởi vì đứng dậy quá nhanh cho nên thân thể bất giác lung lay một chút, liền nói: “Thuần quý phi biết chưa?” Tam Bảo nói: “Đại phúc tấn đến bẩm báo cho Hoàng quý phi nương nương biết trước, chỉ sợ giờ này Chung Túy cung vẫn chưa biết” Như Ý vội nói: “Thuần quý phi là dưỡng mẫu của Đại a ca, ngươi nói Lăng Chi mau đi báo cho Chung Túy cung biết đi. Còn ngươi hãy đến Dưỡng Tâm điện báo cho Hoàng thượng, còn nữa, ngươi hãy chuẩn bị liễn kiệu, bổn cung sẽ đi thăm Vĩnh Hoàng” Ý Hoan thấy Như Ý lo lắng, liền thở dài: “Từ lúc Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời, Vĩnh Hoàng lại bị khiển trách cho nên bệnh tình càng ngày càng nặng. Đang là một Hoàng tử tốt lành, ai ngờ… Tỷ tỷ đi đường cẩn thận, đừng quá nóng vội” Như Ý sao còn có thể cùng Ý Hoan phân trần nữa chứ cho nên nàng vội vàng rời khỏi Trữ Tú cung. Nàng mới bước ra khỏi cung thì đã thấy các cung nữ lớn tuổi đứng dựa vào bức tường hồng, dường như các cung nữ này đã trên 40 tuổi, cũng bởi vì không còn nơi nào để đi sau khi xuất cung cho nên mới tiếp tục ở lại trong cung hầu hạ. Đám cung nữ đang nghe thái giám Nội vụ phủ dặn dò, Như Ý chỉ nhìn một chút thì nghe Vân Chi nói: “Bẩm Hoàng quý phi, đây là đám cung nữ mà Nội vụ phủ mới đưa từ Viên Minh Viên đến, nói là bọn họ làm việc quen tay, cực kỳ lão luyện cho nên đang muốn đưa bọn họ đến các cung” Như Ý gật đầu, cũng không muốn hỏi nhiều. Đột nhiên, có một cung nữ mặc y phục màu xanh chạy ra, quát: “Triệu công công, ông dựa vào cái gì mà dám thu tiền bạc mọi người rồi mới phân phó đến lục cung chứ? Chúng ta có vài người không có tiền, ông lại đưa chúng ta đến lãnh cung hầu việc, trên đời này không có đạo lý như vậy” Như Ý nghe được hai chữ “lãnh cung”, tự nhiên xúc động nhớ đến chuyện xưa cho nên liền nhìn cung nữ kia. Triệu công công kia cao lớn thô kệch, kéo cung nữ kia mà lôi trên mặt đất hai vòng rồi nắm đầu nàng đập vào tường mà quát: “Các ngươi chỉ là cung nữ nhỏ nhoi ở Viên Minh Viên, bây giờ được vào cung mà các ngươi có mắt như mù mà không biết may mắn sao? Đánh chết ngươi cũng chưa hết tội” Tuy rằng Như Ý đang vội đến phủ đệ của Vĩnh Hoàng nhưng thấy chuyện đó cũng không khỏi nhíu mày một cái cho nên nàng gọi tiểu thái giảm Tiểu An lên nói: “Tiểu An, ngươi đến nói với Triệu thái giám kia rằng hắn ngang ngược bá đạo, bổn cung đều thấy cho nên hãy đưa hắn đến Thận Hình tư lĩnh 50 đại côn, từ nay về sau không cần ở lại Nội vụ phủ hầu việc nữa” Tiểu An nhanh chóng tiến lên, Triệu công công nhìn thấy Như Ý bước đến, sớm đã bị dọa sợ mà chân tay mềm nhũn. Như Ý không muốn nghe hắn giải thích dong dài cho nên lệnh cho Tiểu An đến Nội Vụ phủ thông báo việc phân phó các cung nữ đến lục cung rồi rời đi. Cung nữ mới vừa bị đánh kia vội chạy lên nói: “Đa tạ Hoàng quý phi nương nương chủ trì công đạo” Như Ý thấy nàng bị đánh mà thần sắc vẫn luôn quật cường, không chút kinh sợ cho nên liền nói: “Ngươi là người thẳng tính, chỉ là chuyện gì cũng phản kháng như vậy, ngươi không sợ chịu thiệt sao?” Cung nữ kia không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: “Nô tỳ chịu thiệt thì cũng không sao nhưng nô tỳ không thể để các tỷ muội chịu thiệt được ạ” Như Ý thấy nàng bị đánh đến mặt mày xám tro, nhìn kỹ tướng mạo lại đoan trang chỉnh tề, lại là người hào phóng mà có chủ ý, Như Ý nghĩ đến Nhị Tâm từ lúc bị thương ở chân trái thì không còn là người đắc lực nữa cho nên liền nói: ‘Tính tình ngươi như vậy thì sẽ bị chịu thiệt nhưng bổn cung lại thích ngươi. Ngươi đi rửa mặt sạch sẽ rồi đến Dực Khôn cung đợi đi, ngươi sẽ ở lại bên cạnh bổn cung hầu việc”. Nàng nói xong, liền vội vàng rời đi. Lúc nàng tới phủ của Vĩnh Hoàng thì đã thấy các phúc tấn cách cách đều đã quỳ trên mặt đất mà khóc lóc nức nở. Lục Quân cũng đã tới trước, cùng Y Lạp Lý thị ngồi ở trên giường, nàng thấy Như Ý bước vào, liền lau nước mắt ở khóe mắt rồi nói: “Hoàng quý phi vạn an” Như Ý vội đè tay Lục Quân lại nói: “Lúc này đang bát nháo thì cần gì phải giữ quy tắc này làm gì”. Nàng dứt lời, liền quay đầu nhìn Y Lạp Lý thị nói: “Thái y đã chẩn mạch chưa? Thái y đã nói thế nào?” Ý Lạp Lý thị khóc đến mức hai mắt đỏ ngầu, nàng nghe Như Ý hỏi cho nên vội vàng thôi khóc mà nói: “Bẩm nương nương, Thái y nói Vĩnh Hoàng bị ác mộng quấn thân, ngày đêm bất an, lòng dạ đứt quãng cho nên chỉ sợ là…” Trong lòng Như Ý trầm xuống, sắc mặt không tốt: “Đừng nói bậy! Vĩnh Hoàng chỉ mới 23 tuổi thì sao lòng dạ đứt quãng được chứ?” Ý Lạp Lý thị không thể nói rõ, chỉ nghẹn ngào nói: “Hai năm nay trên người Vĩnh Hoàng không được tốt, lại ưu tư quá độ, chuyện gì cũng suy nghĩ nhưng lại không nói cho thiếp thị nghe. Vài lần đang ngủ liền tỉnh giấc mà khóc lớn nói mình bất hiếu. Mấy ngày trước đây là ngày giỗ của Hiếu Hiền hoàng hậu, Vĩnh Hoàng lại gặp ác mộng nhiều hơn, nói muốn đi tìm Hiếu Hiền hoàng hậu giải bày. Thiếp thị cũng thấy rất sợ hãi…” Ý Lạp Lý thị còn chưa dứt lời thì trên mặt đã bị nhận một cái tát, sắc mặt Lục Quân trắng bệch, nàng thở hổn hển mà chỉ tay vào mặt Ý Lạp Lý thị nói: “Chung quy cũng là ngươi không chăm sóc tốt cho Vĩnh Hoàng, bây giờ còn nói hươu nói vượn như vậy sao? Vĩnh Hoàng là người con có hiếu thì sao có thể gặp được ác mộng chứ? Muốn đi tìm về cõi tiên mà gặp Hiếu Hiền hoàng hậu giải bày gì chứ? Ngươi lại dám hồ đồ mà còn đổ oan cho Vĩnh Hoàng bất hiểu! Bổn cung thấy Vĩnh Hoàng không khỏe cũng là do các ngươi ngày thường không biết nặng nhẹ mà chăm sóc hắn chu đáo mà thôi” Xưa nay Lục Quân là người có tính tình ôn hòa, bây giờ đột nhiên nổi giận như vậy thì tất nhiên Như Ý hiểu rõ cũng vì Y Lạp Lý thị không biết cách ăn nói. Nếu những lời đó mà bay đến tai Hoàng đế thì chắc chắn hắn sẽ nhớ đến chuyện Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương bất hiếu trước linh vị Hiếu Hiền hoàng hậu, tới lúc đó Hoàng đế sẽ lại nổi giận lôi đình. Như Ý vội vàng kéo tay Lục Quân khuyên nhủ: “Tỷ tỷ đừng nóng giận. Con dâu xưa nay là người hiểu biết, chỉ là nhất thời sốt ruột mà không biết cách nói chuyện mà thôi”. Nàng nói xong liền nhìn chằm chằm vào Y Lạp Lý thị, ôn nhu nói: “Những lời lúc nãy đừng có nhắc lại nữa”. Như Ý nhìn Vĩnh Hoàng đang mê man mà nằm trên giường, thấy trên trán hắn đổ đầy mồ hôi. Nàng thấy đau lòng không thôi, vội lấy chiếc khăn tay ra mà cẩn thận lau mồ hôi trên trán của hắn, trong lòng nàng càng thêm áy náy không thôi. Dường như Vĩnh Hoàng cảm giác được động tác của nàng cho nên liền có chút tỉnh táo. Hắn giật thân mình, bỗng nhiên mở mắt ra rồi thẫn thờ nhìn mà lớn tiếng nói: “Ngạch nương, ngạch nương, ngạch nương đừng đi, ngạch nương đợi nhi thần một chút, ngạch nương đừng thương tâm nhi thần” Lục Quân vội ngồi xuống, giữ chặt tay Vĩnh Hoàng mà rơi lệ nói: ‘Vĩnh Hoàng, Vĩnh Hoàng, ngạch nương ở đây”. Như Ý nghe thấy tiếng la thảm thiết của nàng, nhất thời cũng xúc động tâm can mà kêu lên: “Vĩnh Hoàng” Hai người gọi vài tiếng thì lại không thấy Vĩnh Hoàng có bất cứ hành động nào đáp lại. Lục Quân ngượng ngùng nói: ‘Ngạch nương gì chứ? Chỉ sợ là chúng ta đều đa tình mà thôi, Vĩnh Hoàng đang gọi thân mẫu của hắn là Triết Mẫn Hoàng quý phi mà thôi”. Nàng dứt lời liền than thở: “Tuy rằng mấy năm nay thần thiếp dưỡng dục hắn nhưng rốt cuộc đứa hài tử này lại không chịu gọi thần thiếp bằng hai tiếng ngạch nương” Như Ý đau xót nói: “Rốt cuộc Vĩnh Hoàng cũng là đứa hiếu thảo” Vừa hay thì có Thái y bước vào mà lật mí mắt Vĩnh Hoàng rồi đổ chén thuốc vào miệng Vĩnh Hoàng, dập đầu nói: “Hoàng quý phi nương nương thứ tội, Thuần quý phi nương nương thứ tội, Đại a ca sợ là không còn ở trên nhân thế bao nhiêu nữa cho nên hai vị nương nương muốn nói cái gì thì hãy nói nhanh đi ạ” Như Ý nghe lời này xong, bỗng nhiên bi thương trào ra, quay sang một bên mà khóc nức nở. Qủa nhiên sau khi uống thuốc, Vĩnh Hoàng cũng tỉnh táo rất nhiêu, hai mắt cũng dần có thần mà nhìn chằm chằm Như Ý nói: “Mẫu thân tới rồi” Lục Quân thở dài nói: “Dù sao Vĩnh Hoàng cũng là người đã từng Hoàng quý phi nuôi dưỡng, còn thần thiếp thì thật vô dụng, hai hài tử của mình đều bị Hoàng thượng răn dạy, không ngốc đầu lên làm người được. Có nói gì thì Hoàng quý phi cứ nói đi”. Nàng nói xong rồi đưa các phúc tấn đi ra ngoài. Trong phòng lẳng lặng, phảng phất như một cái đầm nước rất sâu, ánh nắng lẻ loi mà chiếu trên mặt đất. Vĩnh Hoàng ho khan vài tiếng, nhẹ nhàng nói: “Đa ta mẫu thân còn thương nhớ hài tử này. Dưỡng dục chi ân khi con bé, nhi thần vẫn không dám quên” Nước mắt rơi đầy mắt Như Ý, nàng vỗ về cái trán của hắn mà ôn nhu nói: “Con ngoan. Mẫu thân vẫn còn nhớ rõ, cái đứa nhỏ này cái gì cũng giỏi, chỉ thua thiệt duy nhất là chuyện tình cảm mẫu tử. Mặc dù có mẫu thân và Thuần nương nương chăm sóc nhưng nếu Triết Mẫn Hoàng quý phi còn sống, chắc chắn con sẽ không đến mức này” Vĩnh Hoàng thở hổn hển từng đợt, khuôn mặt tái nhợt, một lúc sâu hắn mới giữ được một hơi: “Nhi thần tự biết là không thể. Mấy ngày nay nhi thần vẫn mơ thấy ngạch nương nhìn rưng rưng với nhi thần mà lại không nói gì, giống như có rất nhiều ủy khuất nhưng lại không thể nói ra được. Mấy ngày trước là ngày giỗ của Hiếu Hiền hoàng hậu, nhi thần càng mơ thấy Hiếu Hiền hoàng hậu đã uy hiếp mà cho ngạch nương ăn những gì, ngạch nương ăn xong thì liền đổ máu. Mẫu thân, trong lòng nhi thần hiểu rõ, là Hiếu Hiền hoàng hậu hại chết ngạch nương” Như Ý nhìn xương gò má cao cao của hắn, hai mắt hắn đã thâm đen, nàng không khỏi khổ sở nói: “Cái chết của Triết Mẫn Hoàng quý phi cũng thật kỳ quái, mẫu thân cũng đã nghe qua lời đồn đãi như vậy. Nhưng Vĩnh Hoàng à, nếu là lời đồn đãi thì không nên quá đa nghi, một khi đa nghi thì sẽ biến thành tâm ma, lúc đó con sẽ hại chết chính mình mà thôi” Vĩnh Hoàng khóc nức nở, tiếng khóc sụt sùi mà tuyệt vọng như vậy giống như tiếng khóc của một đứa trẻ bị lạc đường trong đêm: “Lúc nhỏ nhi thần đã mất ngạch nương, lại bị người khác bắt nạt nhưng nhi thần không thua kém ai cho nên cũng đã từng có ý niệm lợi dụng mẫu thân. Nhưng Hoàng a mã mắng nhi thần bất hiếu với Hiếu Hiền hoàng hậu, thật sự nhi thần không thể hiếu kính được. Là nàng ta hại nhi thần chịu khổ sở ở A ca sở, là nàng ta hại chết ngạch nương của nhi thần, là nàng ta cho ngạch nương ăn nhiều món ăn tương khắc như vậy, ba ba và rau dền, mạch môn và cá trích… Ăn những thứ đó sẽ tích độc, ngạch nương của nhi thần sẽ bị trúng độc mà đến chết. Nếu đã như vậy thì làm sao nhi thần có thể tẫn hiếu với nàng ta được chứ? Nhi thần… Nhi thần không muốn, không muốn ở lại cái nơi dơ bẩn này nữa!” Như Ý ôm Vĩnh Hoàng, tâm tư bi thương không ngừng, bỗng dưng có chút nghi hoặc nhanh chóng xuất hiến, khuếch tán cái tâm tư của nàng. Nàng nhịn không được mà nắm chặt lấy tay hắn nói: “Những món ăn tương khắc tích độc này ai nói cho con biết? Du phi đã từng nói cho con biết là Hiếu Hiền hoàng hậu hại chết ngạch nương của con nhưng muội ấy không biết nguyên nhân sâu xa là gì. Nói cho mẫu thân nghe, là ai nói cho con biết?” Vĩnh Hoàng nhất thời vội vã mà một ngụm đàm tràn lên, hắn khụ khụ nói: “Gia… Gia…” Nhiều năm đi trong sương mù, rốt cuộc cũng đã thấy được chút ánh sáng, Như Ý liên tục truy vấn: “Là Kim Ngọc Nghiên có phải không? Có phải không?”. Vĩnh Hoàng cố gắng há to miệng, cực lực hết sức muốn gật đầu. Như Ý thấy hắn như vậy, sợ tới mức bất chấp tất cả mà kêu lớn lên: “Thái y, thái y!” Vĩnh Hoàng giãy dụa trong lòng nàng, giống như con cá rời khỏi mặt nước mà đang kéo dài hơi tàn. Ánh mắt của hắn dần dần mờ đi, rốt cuộc cũng cố hết sức nhắm hai mắt lại, trở vể nơi an bình vĩnh cửu. Chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến, phảng phất giống như cơn gió mùa thu thổi qua trần ai, cơ hồn không có chút khí lực nhưng lại quấn lấy thân người, phảng phất vẫn giống như trước đây, Vĩnh Hoàng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, mỗi lần hắn học bài mệt mỏi là tựa vào khuỷu tay Như Ý mà say mê đi ngủ. Thái y vội chạy vào, sờ tay lên hơi thở Vĩnh Hoàng rồi ủ rũ nói: “Hoàng quý phi nương nương nén bi thương, Đại a ca đã đi rồi ạ” Như Ý nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt Vĩnh Hoàng, nhẹ giọng nói: “Con ngoan, con hãy ngủ đi, con hãy ngủ đi con nhé, cuối cùng con cũng có thể gặp được ngạch nương của con rồi”. Nàng cố gắng che miệng lại, cố gắng nhẫn nhịn cái nức nở mà chỉ trầm mặc, cứ để cho nước mắt tùy ý chảy xuống. Giờ Thân ngày 15 tháng 3 năm Càn Long thứ 15, Hoàng trưởng tử Vĩnh Hoàng tạ thế, truy phong thành Định An thân vương. Như Ý đến Dưỡng Tâm điện để bẩm báo cho Hoàng đế biết chuyện tang nghi của Vĩnh Hoàng, lúc đó Hoàng đế đang nằm trên Noãn các. Ngày xuân tươi đẹp như vậy nhưng lại không thể che đi thần sắc tiều tụy và bi thương của hắn. Hoàng đế vuốt nhẹ một miếng ngọc bội hình hai con sư tử thì nghe tiếng chân nàng nhẹ nhàng bước đến, hắn chỉ hơi ngẩng mặt một chút, yết hầu khàn khàn nói: ‘Nàng đến rồi sao?”
Trong lòng Như Ý trầm xuống, lại có chút chua xót gợn sóng nổi lên, cũng là vì những ngày xử lý tang phi của Vĩnh Hoàng, Hoàng đế vẫn không chịu bước chân đến, tuy rằng nàng làm dưỡng mẫu của Vĩnh Hoàng chỉ có mấy ngày nhưng trong lòng nàng cũng không khỏi oán nộ, ngay cả giây phút cuối cùng mà Hoàng đế vẫn không cho người trưởng tử này một chút thể diện. Nhưng bây giờ thấy hắn như vậy, Như Ý cũng không khỏi sinh ra một phần bi ai, nàng nhỏ nhẹ nói: “Hoàng thượng yên tâm, mọi chuyện đều đã xử lý xong” Hoàng đế cầm miếng ngọc bội có hình hai con sư tử đưa đến trước mặt Như Ý. Đó là một miếng ngọc bội màu xanh, ngọc lại trơn bóng nhẵn nhụi, màu sắc trầm tĩnh, miếng ngọc được khắc hình hai đầu con sư tử thân mật mà rúc đầu vào nhau, vừa thấy thì biết đây chính là cổ vật. Lời nói của Hoàng đế trống rỗng nhưng lại lộ ra mấy phần bi thương: “Trẫm đã tìm thứ này lâu rồi, thật sự rất lâu rồi, lúc nàng đi chủ trì tang nghi Vĩnh Hoàng thì trẫm vẫn còn đi tìm, muốn tìm ra cái vật mà ngày trước Chư Anh hay mang trên người. Nhưng trẫm tìm mãi mà vẫn không thấy, cũng may nhờ có Dục Hô nghĩ lại thì mới đến Khố phòng mà tìm thấy cái này. Trẫm nhớ rất rõ, đây là miếng ngọc bội hồi môn của Chư Anh. Tuy rằng cũng xuất thân Phú Sát thị nhưng nàng ấy không bằng được Lang Hoa cho nên miếng ngọc bội này cũng chẳng quý báu gì nhưng nàng ấy vẫn đeo trên người cho đến lúc chết”. Hắn nói liên miên: “Nàng xem, đôi mẹ con sư tử này thân thiết như vậy, không hề chút hiềm khích” Đồng tử Như Ý bỗng nhiên co lại: “Ý Hoàng thượng là tình cảm phụ tử không bằng đôi sư tử này sao?” Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, cũng không tức giận, chỉ là nắm chặt miếng ngọc bội kia trong tay mà vuốt ve: “Chỉ có nàng mới dám nói như vậy. Như Ý, nàng đúng là không sợ điều gì”. Hắn cười khổ: “Trẫm thật sự có lỗi với Chư Anh. Nàng ấy là nữ nhân đệ nhất của trẫm, nàng ấy là một nữ tử đơn thuần, mỗi khi nhìn thấy trẫm thì đều vui mừng mỉm cười” Như Ý thê lương nói: “Nhưng chúng ta, chung quy không có đổi xử tốt với đứa con của nàng ấy” Ánh mắt Hoàng đế vô cùng mệt mỏi, hắn chậm rãi nói: “Không phải trẫm cố ý không cho Vĩnh Hoàng thể diện”. Hắn cầm tay Như Ý nói: “Như Ý, trẫm thật sự không dám nhìn, lại càng không dám đối mặt. Những ngày Vĩnh Hoàng bị bệnh, trẫm không muốn nghe tin hắn bị bệnh, cũng không muốn đi gặp hắn. Trẫm sợ trong ánh mắt của hắn chứa đầy cái oán hận với trẫm, trẫm sợ, sợ lại có thêm một đứa con đi trước trẫm” Trong mắt không thể không có chút lệ quang, cái chua xót trong lồng ngực chậm rãi ùa lên cổ họng. Tất nhiên hắn nhẫm tâm nhưng rốt cuộc hắn cũng không có cái khó xử trong lòng. Như Ý chỉ phải ôn nhu nói: “Thần thiếp biết. Thần thiếp đã đem ý muốn của Hoàng thượng nói cho người trong phủ Vĩnh Hoàng biết, các A ca và các mệnh phụ cũng đều được an bài” Hoàng đế xê dịch thân thể yếu đuối mà tựa vào Như Ý, trong lòng bi thương: “Năm Càn Long thứ 3, Đoan Tuệ thái tử qua đời, năm Càn Long thứ 12 Thất a ca qua đời, năm Càn Lòng thứ 14 thì Cửu A ca qua đời. Bây giờ lại đến Đại a ca của trẫm. Từ ngày trẫm đăng cơ tới nay, vẫn tôn kính trời cao, tôn sùng Phật lý nhưng vì sao các con của trẫm lại đi trước trẫm như vậy chứ? Vì sao trẫm rơi vào cảnh thương tâm người đầu bạc tiễn người đâu xanh như vậy chứ? Rốt cuộc trẫm đã làm sai điều gì?” Có lệ ý mơ hồ bay đến, Như Ý nhỏ nhẹ nói: “Hoàng thượng, người nào ăn ngũ cốc hoa màu thân mình có bệnh, chịu không nổi thế sự mà mắc phải tâm bệnh. Đây không phải là lỗi của Hoàng thượng” Hoàng đế thở dài nói: “Trẫm biết nàng muốn nói tới điều gì và cũng chỉ có nàng mới dám nói với trẫm như vậy. Vĩnh Hoàng chết là vì tâm bệnh. Từ lúc Hiếu Hiền hoàng hậu chết đi, trẫm biết Vĩnh Hoàng có tâm tư đoạt ngôi vị Thái tử cho nên trẫm mới kiêng kị hắn. Hắn là đứa con của trẫm, hắn vừa mới trưởng thành, hắn còn trẻ như vậy mà trẫm lại dần già đi. Trẫm không thể không kiêng kị, không thể không nghi ngờ…” Trong lòng xúc động như nước thủy triều dâng lên, Như Ý lấy ngon tay che miệng Hoàng đế lại: “Hoàng thượng, Hoàng thượng đang ở tuổi sung mãn như mặt trời ban trưa…” Trong mắt Hoàng đế lộ ra vài phần nản lòng cùng tối tăm: “Như mặt trời ban trưa thì sau đó sẽ là mặt trời lặn xuống ở phía tây, thì làm sao so được với mặt trời đang dâng lên chứ?” Dường như Hoàng đế đang hỏi nhưng lại không ai có thể trả lời. Hắn đắm chìm vào bên trong suy nghĩ: “Con cái trưởng thành thì tất nhiên phải vui mừng nhưng trưởng thành mà vô năng thì lại khiến người ta lo lắng; trưởng thành mà có dã tâm thì lại khiến người ta kinh sợ. Nếu là con gái thì sẽ không khiến người ta lo lắng hay kinh sợ. Từ lúc Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích cho nên nay thì không thể không kiêng kị chuyện trưởng tử tranh quyền. Trưởng tử của Thái Tổ là Trử Anh ỷ vào chiến công lập được mà khiến lòng dạ hẹp hòi, lại đi thanh toán công thần cho nên cuối cùng mới bị Thái Tổ hạ lệnh tước hết binh quyền, cuối cùng oán hận mà chết. Trưởng tử của Thái Tông Hoàng Thái Cực là Hào Cách mơ ước ngôi vị Hoàng đế, lại kết bè phái cho nên cuối cùng lại chết vào tay Đa Nhĩ Cổn, trưởng tử của Thánh Tổ Khang Hi là Dận Đề yểm chú thái tử Dận Nhưng, rốt cuộc bị tước đi chức vị, mà cầm tù đến chết. Trưởng tử của tiên đế Ung Chính là Tam A ca Hoằng Thời, vì góp lời cho nghịch thần mà bị tiên đế trục xuất tông tịch. Như Ý, trẫm đã trải qua chuyện làm loạn của Hoằng Thời năm đó cho nên trẫm rất sợ hãi, sợ chính mình một tay nuôi lớn con cái rồi rốt cuộc lại giống như các trưởng tử của liệt tổ liệt tông. Vì thế trẫm mới răn dạy Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương nghiêm khắc như vậy nhưng trong lòng trẫm, trẫm vẫn luôn yêu thương Vĩnh Hoàng, chung quy bọn chúng cũng là con của trẫm!” Như Ý đau xót, rốt cuộc chịu đựng không được mà nước mắt rơi xuống. Nàng nghẹn ngào, cố gắng bình ổn khí tức rồi chậm rãi nói: “Hoàng thượng, nếu Vĩnh Hoàng hiểu rõ được tâm tư của Hoàng thượng thì chắc chắn nó ở dưới cửu tuyền cũng sẽ thấy an ủi. Thần thiếp đã đi thăm Vĩnh Hoàng, trước khi chết, nó vẫn nhớ mãi không quên mẹ đẻ Triết Mẫn Hoàng quý phi, nó cảm thấy hối hận không thể hiện được hiếu đạo dành cho mẹ đẻ của mình” Giọng nói Hoàng đế cực nhẹ như là đang nói mê: “Đối với cái chết của Triết Mẫn Hoàng quý phi, không phải trẫm không có nghi ngờ. Năm đó trẫm không hiểu được mà để bảo vệ nàng ấy, làm cho nàng ấy đang còn tươi trẻ mà phải tạ thế như thế, bây giờ trẫm lại nghi ngờ mà bức tử con trai của nàng ấy”. Hắn nhẹ nhàng cầm tay Như Ý, trong lòng ướt lạnh mồ hôi: “Như Ý, trẫm đang đứng trên vạn người, nhìn xuống ngàn vạn nhưng lại không có đứng cùng với trẫm cho nên trẫm luôn cảm thấy cô đơn lẻ loi, không ai có thể thấu hiểu được với trẫm” Ngón tay Như Ý chạm vào bím tóc Hoàng đế, đuôi tóc được buộc bằng một quả minh châu Xích Kim. Xưa nay Hoàng đế cột tóc chỉ dùng một viên minh châu màu vàng nhưng mà không biết sao, giờ đây Như Ý chỉ cảm thấy ánh sáng màu vàng kia trở nên u tối nặng nề, khiến cho người buộc tóc cũng cảm thấy mệt nhọc. Nàng ôn nhu nói: “Hoàng thượng không cần nhiều lo lắng như vậy. Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, cũng là người chồng, cũng là ngươi cha, đôi khi cũng nên đi xuống một chút, như vậy cũng không phải không tốt” Hoàng đế uể oải lắc đầu: “Nhưng ở nơi này, trẫm một khi đã đi lên thì sẽ không thể đi xuống được. Lúc trước trẫm vẫn cho rằng Hiếu Hiền hoàng hậu rất giống với một Hoàng hậu mà không giống như một nữ nhân nhưng hôm nay trẫm mới hiểu được, nàng ấy cũng là do thân bất do kỷ* mà thôi. Như Ý, địa vị Hoàng hậu của trẫm vẫn còn trống, trẫm rất muốn nàng nhanh đến bên cạnh trẫm, chúng ta cùng đứng bên cạnh nhau” (*Thân bất do kỷ nghĩa là làm những việc không theo ý mình) Nàng thấy lời nói của Hoàng đế nằm ngoài ý muốn của nàng, nàng khiếp sợ đến cực điểm, không ngờ Hoàng đế lại nói đến chuyện này, nhưng rốt cuộc đáy lòng nàng vẫn có chút hoan hỉ mờ mịt: “Đứng cùng nhau?” Hoàng đế gật đầu, yếu đuối mà ôn tồn: “Như Ý, nàng hãy nói cho trẫm nghe xem, chúng ta như hình với bóng nhiều năm như vậy, vô luận trẫm đối đãi nàng thế nào, lạnh nhạt với nàng thì nàng đối với trẫm có chút chân tâm nào không?” “Chân tâm sao?” Cái hoan hỉ của nàng liền vội biến mất đi, chung quy nàng vẫn tỉnh táo: “Hoàng thượng, thần thiếp vẫn cho rằng, nếu đã tin tưởng chân tâm lẫn nhau thì sẽ không hỏi như vậy” Hoàng đế thở dài một hơi, nắm bàn tay ẩm ướt của nàng nói: “Như Ý, trẫm cũng rất muốn tin tưởng, lúc nào cũng muốn tin tưởng, không có chút nghi ngờ nào nhưng bên cạnh trẫm có quá nhiều nữ tử, đối với trẫm không có chút tâm ý chân thành nào. Có lẽ, trong mắt các nàng, trẫm là người có khả năng cho các nàng ta tôn vinh và quý sủng, thậm chí cho được cái long bào này nhưng mà rốt cuộc lại không thắng được cái người trẫm này” “Không phải, không phải”. Nàng vội vàng phân bua: “Hoàng thượng, lúc thần thiếp vẫn còn là Thanh Anh, Hoàng thượng vẫn còn là một Hoàng tử thì thần thiếp đã ở bên cạnh Hoàng thượng. Thần thiếp thật sự hi vọng có thể cùng Hoàng thượng làm bạn như lúc còn trẻ và cho đến khi đầu bạc răng long vẫn không xa rời” Trong lòng nàng tràn đầy sự khẩn thiết, dường như muốn đem tâm tư và sự ủy khuất nhiều năm mà nói ra. Hoàng đế ôn nhu trầm mặc giây lát mà nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng gọi nàng: “Thanh Anh” Như Ý cười khổ, hít sâu một hơi, vẩy xuống cái nghi ngờ đang ở trong lòng nhiều năm: “Hoàng thượng, kỳ thật thần thiếp vẫn muốn hỏi, năm đó thần thiếp bị huynh trưởng của Hoàng thượng là Hoằng Thời chán ghét cho nên vẫn không chịu cưới thần thiếp mà cho nhập phủ, khiến thần thiếp bị làm trò cười”. Nàng ngưỡng mặt, nhìn sâu vào trong mắt Hoàng đế, phảng phất giống như do thám cái tình cảm chân thật: “Nhưng Hoàng thượng, vì sao lúc thần thiếp đang gặp xấu hổ nhất thì Hoàng thượng lại nguyện ý cưới thần thiếp, cho thần thiếp làm trắc phúc tấn của Hoàng thượng, lại đối xử tử tế với thần thiếp, làm cho người khác thấy thần thiếp được gả vào nơi tốt, có phải là vì muốn làm cho Ô Lạt Na Lạp thị có được thể diện viên mãn hay không?” Hoàng đế nhắm mắt lại, vươn tay chậm rãi mà vuốt ve đôi má của nàng. Tay hắn mềm nhẹ như vậy, mơ hồ giống như năm đó, yêu quý mơn trớn khuôn mặt của nàng. Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Như Ý, đây là cái mũi của nàng, đôi mắt ủa nàng, cái trán của nàng. Trẫm đều đã thấy quen thuộc, cho dù có nhắm mắt lại thì khuôn mặt của nàng vẫn còn ở trong đầu trẫm. Năm đó trẫm cười nàng, cưới được nàng chính là mong muốn của trẫm cũng như muốn an ủi chính nàng. Năm đó Hoằng Thời được cô mẫu của nàng là Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu nuôi nấng, cơ hồ hắn giống như một đích tử, còn trẫm chỉ là con của một thứ xuất. Sau khi cưới nàng, cho nàng nhập phủ, lúc đầu nàng vẫn luôn có tính kiêu ngạo nhưng thời gian trôi đi, nàng cũng dần dần trầm ổn. Nàng dần dần hiểu chuyện, trẫm cũng thấy vui mừng bởi vì nàng hiểu chuyện là vì nàng và cũng vì trẫm cho nên, trẫm và nàng đi bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, càng ngày càng luôn hiểu nhau”. Hoàng đế mở mắt ra, có chút sương mù ướt sũng hiện lên: “Trẫm nói như vậy, không biết nàng có hiểu không? Trẫm và nàng đều có cảm tình với nhau, nếu nói đó không phải là tình yêu nam nữ thì thật sự oan khuất, nếu nói đó chỉ là tình yêu nam nữ thì cũng là ủy khuất nó. Bởi vì trẫm đối với nàng, đã sớm vượt qua điều đó” Như Ý than nhẹ một tiếng, có vô hạn chua xót của năm tháng ngưng tụ lại trong tiếng thở dài kia: “Thần thiếp cũng biết thân biết phận, mỹ nhân trong cung trong phủ nhiều như mây, thần thiếp không phải là người đẹp nhất, tính tình cũng không phải tốt nhất. Thần thiếp làm con dâu nhưng thần thiếp lại không được lòng Thái hậu” Hoàng đế thở nhẹ: “Trẫm biết, cô mẫu Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu của nàng là tử địch của Thái hậu, tuy rằng Thái hậu đã cải danh Như Ý cho nàng, cho nàng cái thể diện nhưng trong lòng vẫn còn để ý. Chỉ là, năm đó tự tay tiên đế và Thái hậu lựa chọn Hiếu Hiền hoàng hậu, sau này Thái hậu đối đãi nàng ấy cũng chỉ là như vậy”. Hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Nhưng trẫm là Hoàng đế, trẫm mới là chi chủ thiên hạ! Chuyện lập ai làm Hoàng hậu là phải do trẫm quyết đinh! Cho dù là Trương Đình Ngọc, cho dù là Thái hậu thì cũng không thể tác động được trẫm” Trong lòng có chút ấm áp kéo dài, phảng phất giống như trở lại cái thời gian mà hắn và nàng nắm chặt tay nhau. Nàng đã từng ái mộ hắn, ngưỡng mặt lên nhìn hắn, là hắn đã cứu nàng rời khỏi sự xấu hổ, làm cho nàng không cần trở thành người một đời thất ý. Như Ý dự vào vai Hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà Hoàng thượng, lời nói của Hoàng thượng năm đó không lạnh lẽo như bây giờ” Hoàng đế mỉm cười: “Cho nên chúng ta phải đứng bên cạnh nhau”. Hắn thở dài một hơi: “Trẫm đã mất đi trưởng tử, mất đi hai vị đích tử. Trẫm hi vọng, sau khi lập nàng làm Hoàng hậu, trẫm sẽ có đích tử của riêng mình” Như Ý gục đầu xuống, thương cảm không thôi: “Nhưng thần thiếp cũng đã 33 tuổi, chắc hẳn không thể sinh dục được nữa rồi” Hoàng đế vươn tay ra, xen khẽ vào mười ngón tay của nàng mà nắm chặt: “Trời cao yêu thương, tất nhiên chúng ta sẽ có được đích tử, nếu trời cao không yêu thương, trẫm và nàng đều là người yêu thích trẻ con, lúc đó trẫm sẽ cho nàng nuôi nấng một đứa, lúc đó chúng ta cũng có được đích tử cho nên nàng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa” Như Ý nhẹ nhàng gật đầu, cúi đầu vào lồng ngực Hoàng đế: “Nếu đã như vậy thì thần thiếp có thể có chút lòng tham nữa được không? Cái mà ngày đêm thần thiếp mong đợi, không chỉ cùng Hoàng thượng có được tình cảm phu thê mà còn có tình cảm tri kỷ, cốt nhục chi thân*” (*Câu đầy đủ là “cốt nhục chi thân, tích nhi bất thù” nghĩa là người thân ruột thịt, có thể chia rẽ với nhau nhưng không đoạn tuyệt) “Như Ý, nàng cảm thấy hoan ái nam nữ quá mức mờ mịt sao?” “Dạ”. Tâm ý nàng nặng nề: “Cái thần thiếp đang có chỉ là cái danh phận cùng với Hoàng thượng. Nếu có thể, thần thiếp càng hi vọng có thể nắm chắc được cái tình cảm, không thể để nó dễ dàng vỡ vụn” Hắn ôm lấy nàng, giữ vững tư thái bảo vệ mà gật đầu nhận lời: “Trẫm đồng ý với nàng, Như Ý, trẫm đồng ý với nàng” Cái tình cảm của nàng và hắn, kỳ thật ngay từ đầu đều chẳng có, là vì tranh đấu một hơi, gia nhập tôn thất, lại chịu ủy khuất để chở mong trở thành trắc phúc tấn của hắn, là hắn dựa vào cái gia tộc hiển hách của nàng và người bên ngoài để từng bước đi tới ngôi vị cửu tôn, lúc đó thì mới dần dần sinh ra vài phần chân tâm. Một đường đi tới như vậy, tất nhiên cũng đã có lúc vui mừng tươi đẹp nhưng vẫn luôn gian nan gập ghềnh, cơ hồ đã từng muốn lấy đi tính mạng của nàng, thế nhưng rốt cuộc cũng đã có thể đi đến hôm nay. Ngoài cửa sổ, xuân sắc dần dần xuất hiện.
Lúc nàng quay về Dực Khôn cung thì trên dưới lục cung sớm đã biết ý định lập hậu của Hoàng đế. Mặc dù đang có tang lễ của Hoàng trưởng tử, cái vui mừng không thể thể hiện ra nhưng cái gian khổ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã có được ngày này. Hải Lan sớm đã chờ đợi ở Dực Khôn cung, Như Ý từ xa đã thấy nàng, Như Ý không biết sao, liền thấy Hải Lan thì cả người chấn động mà vui sướng. Hải Lan thấy Như Ý thì liền vội vàng bước lên, nàng muốn cười nhưng không biết sao lại rơi nước mắt xuống mà nắm chặt cổ tay Như Ý, nức nở nói: “Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ tỷ cũng có được ngày này” Như Ý cũng xúc động, có nước mắt sôi trào mờ ảo: “Đúng. Chỉ là Vĩnh Hoàng mất đi một cái mệnh thì mới thành toàn được cho ta” Hải Lan nghe vậy, tự dưng thôi khóc mà nói: ‘Chỉ khi nào tỷ tỷ nắm được ngôi vị Hoàng hậu thì tỷ tỷ mới cảm thấy an toàn được một chút cho nên mặc kệ ai mất đi thì cũng không đáng tiếc” Trong lòng Như Ý ướt đẫm mồ hôi, nàng lặng yên nắm chặt tay Hải Lan, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai: “Đúng, con đường này chúng ta đều phải đi qua, làm những chuyện như vậy thì đều không tránh né được những chuyện vô ý nhưng Vĩnh Hoàng đã chết, tất nhiên ta thấy thương tâm nhưng lại biết một bí mật. Nguyên lai trừ muội ra, Kim Ngọc Nghiên cũng đã từng nói cho Vĩnh Hoàng biết chuyện Triết Mẫn Hoàng quý phi là do Hiếu Hiền hoàng hậu làm hại” Hải Lan kinh ngạc nói: “Kim Ngọc Nghiên sao?” Như Ý ngậm lại cái cảnh giác lạnh buốt xương: “Lời nói của Kim Ngọc Nghiên rõ ràng hơn muội rất nhiều, ngay cả việc Triết Mẫn Hoàng quý phi bị hại thế nào, ăn món ăn tương khắc nào mà chết đều nói rõ cho Vĩnh Hoàng biết. Hoàng thượng từng nói với ta, Hiếu Hiền hoàng hậu đến chết cũng không nhận hại chết Triết Mẫn Hoàng quý phi… Ta từ trước đến nay đều không tin nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là đã tin vài phần…” Hải Lan hít sâu một hơi, chau mày lên, rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình thản mà mỉm cười sắc bén cảnh giác: “Nếu như Hiếu Hiền hoàng hậu nói thật thì chỉ có duy nhất cái người nói rõ chuyện Triết Mẫn Hoàng quý phi bị hại chết từ đầu đến cuối thế nào mới chính là người xuống tay hại chết Triết Mẫn Hoàng quý phi”. Nàng nín thở ngưng thần, hít thở cũng dần dần phập phồng rõ rệt: “Tỷ tỷ có còn nhớ không? Lúc Hiếu Hiền hoàng hậu còn sống thì cái thói quen ăn uống tính hàn nhiệt vẫn hoàn toàn không biết gì, ngay cả món ăn của mình cũng không quá chú ý, vẫn là được Kim Ngọc Nghiên ngẫu nhiên nhắc nhở. Tuy rằng A Nhược và Song Hỉ đã nói là Tuệ Hiền Hoáng quý phi và Hiếu Hiền hoàng hậu đều đưa món ăn lạnh lẽo đến lãnh cung cho tỷ tỷ dùng nhưng người đứng sau lưng làm chủ, có lẽ là một người khác. Mà còn có rất nhiều chuyện, Hiếu Hiền hoàng hậu đến chết vẫn không nhận tội” Như Ý nheo đôi mắt lại, có một tia ánh sáng nhỏ vụn đâm vào đáy mắt hoảng sợ của nàng: “Bây giờ nghĩ lại, đúng là Kim Ngọc Nghiên đứng sau mọi chuyện. Nhưng mà Hải Lan à, nàng ta xuất thân Lý triều, đúng là xuất thân không bằng Tuệ Hiền Hoàng quý phi và Hiếu Hiền hoàng hậu, cũng không có thân phận tôn quý nhưng mà Hoàng thượng lại vì chuyện tình cảm hai nước cho nên không thể tuyệt tình và sẽ không dễ dàng động đến nàng ta” Hải Lan vỗ về tay Như Ý, nín thở mà cả giận: “Lúc trước không biết địch nhân đang ở nơi nào mà có thể ám toán vô số lần như vậy. Bây giờ cũng đã biết là ai, nếu muốn loại bỏ được nàng ta thì chỉ cần để ý cẩn thận đến nàng ta là được, nàng ta có thể ngang tàng hơn trơi sao? Năm rộng tháng dài, lúc nào nhàn rỗi, chúng ta cứ hãy chậm rãi mà tính toán là được” Bên trong cổ họng Như Ý chứa đầy quyết đoán nặng nề và lãnh liệt: “Đúng, phải từ từ tính toán, chúng ta ở trong hậu cung nhiều năm như vậy, bài học duy nhất có được là không phải đối đầu thẳng với đối phương mà là phải chậm rãi tính kế từng bước. Nửa đời cũng đã trôi qua, chúng ta cần phải ở bên cạnh nhau mà tính kế” Hai bàn tay của các nàng nắm chặt lẫn nhau, khớp xương bởi vì dùng quá nhiều lực cho nên hơi có chút trắng nhợt. Cho dù ngày huy hoàng vinh diệu sắp đến nhưng mà cái tình cảm tỷ muội tựa vào nhau vẫn giống như năm đó, làm bạn đồng hành, chưa bao giờ thay đổi. Sau đó các tần phi đến thăm nhưng Như Ý một mực khiêm tốn từ chối. Hoàng đế ban chỉ lập hậu vào ngày mùng bốn tháng Tám, sau hai ngày ban chỉ thì cũng phục hồi lại ngôi vị quý phi của Kim Ngọc Nghiên, cũng như xem là cái an ủi nỗi đau mất con của Ngọc Nghiên, cũng là bởi vì chuyện lập hậu là chuyện lớn mà các quốc gia đều hướng đến cho nên không thể không cho Lý triều thể diện.