Hoàng đế dặn Như Ý ngồi xuống, trên mặt vẫn tươi cười thản nhiên: “Hoàng quý phi, nghe nói những ngày gần đây nàng vẫn đi Vũ Hoa các cầu phúc?” Như Ý hạ thấp người xuống nói: “Dạ. Ba Tang đại sư hiếm khi vào cung cho nên thần thiếp muốn thành tâm cầu khẩn, khẩn cầu an khang” Ngọc Nghiên ngồi bên cạnh Hoàng đế, trong tay cầm chiếc quạt tròn ngọc lan trong suốt mà nhẹ nhàng quạt, nói: “Thần thiếp hy vọng Cửu a ca có thể bình an lớn lên cho nên mỗi ngày sáng sớm đều đưa cho cung nhân đem bảo kinh văn sao chép đến Vũ Hoa các, nhờ đại sư đọc. Hoàng thượng cũng biết thần thiếp thờ phụng Đàn Quân giáo cho nên chưa từng đi đến Vũ Hoa các. Nếu nói đến tâm ý thì Hoàng quý phi chân thành hơn thần thiếp cho nên thập phần thành kính”. Nàng mỉm cười, liếc mắt nhìn Như Ý: “Kỳ thật, cũng không phải thần thiếp dụng tâm với Cửu a ca không đủ mà là thần thiếp thân là tần phi, nghĩ đến chuyện đêm qua mới chợt nhớ, đại sư tuy rằng là người xuất gia tu hành nhưng chung quay vẫn là nam tử” Giọng điệu Hoàng đế thản nhiên, không phân biệt được là khen ngợi hay là chối bỏ: ‘Đại sư rốt cuộc cũng là đại sư, nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều” Ngọc Nghiên nũng nịu cười nói: “Thần thiếp nào dám suy nghĩ nhiều, chỉ là thuận miệng mà nói ra thôi. Nói đến chuyện đó, đúng là Hoàng quý phi và Ba Tang đại sư lại có duyên với nhau, Tang hương tốt như vậy, vòng tay cũng tốt, cái gì cũng đều cho Hoàng quý phi” Như Ý nghe giọng nói của Ngọc Nghiện không tốt, liền nói: “Đúng là mùi Tạng hương rất tốt, hôm qua Ba Tang đại sư có tặng cho thần thiếp một ít, thần thiếp ngửi thấy rất thơm cho nên có đem đến cho Thái hậu một ít” Nàng nhìn Ngọc Nghiên đang mỉm cười: “Gia quý phi mới vừa sinh con mà tin tức lại linh thông như vậy, hóa ra là nhìn chằm chằm vào bổn cung. Còn về chiếc vòng tay, bổn cung quả thật không biết, thỉnh quý phi nói rõ xem sao” “Được lắm, thần thiếp xin tuân chỉ”. Nàng vỗ tay hai cái thì thấy thị nữ bên cạnh Ngọc Nghiên là Trinh Thục bước vào. Trinh Thục thấy Như Ý, liền cung kính hành lễ một cái rồi đưa chiếc vòng tay Thất Bảo* vào tay Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, hôm qua nô tỳ phụng mệnh nương nương đi đến Vũ Hoa các mà đưa kinh văn cầu khẩn Cửu a ca thì có thấy Ba Tang đại sự cùng Hoàng quý phi có cử chỉ thân mật, khe khẽ nói nhỏ. Ba Tang đại sự có mang theo một chiếc hộp Tạng hương đưa đến trong tay Hoàng quý phi, lại đem chiếc vòng tay này đeo lên cổ tay Hoàng quý phi, làm ước vật đính ước” (*Vòng tay Thất Bảo: theo Phật giáo thượng thừa, trong cuốn Kinh Pháp Hoa có nói Thất Bảo là 7 loại khoáng vật hoàn toàn tự nhiên, không chút pha tạp là: vàng, bạc, lưu ly, hổ phách, mã não, san hô, ngọc bích. 7 loại châu báu này vật trân quý ở cõi Phật, cụ thể là cõi của nước Phật A di đà. Đối với Phật giáo Mật Tông thì Thất Bảo là Hồng ngọc túy, Mật Lạp, Xà cừ, Trân châu, san hô, vàng và bạc.) Như Ý nghe vậy, đột nhiên biến sắc nói: “Tốt lắm, dám tự tiện thăm dò hành vi của chủ thượng, nếu chính mắt thấy đại sư đeo vòng tay của bổn cung, lại chưa nghe lời nói thì sao biết đó là vật đích ước? Chẳng lẽ ngày xưa trong cung, vật trang sức chúc phúc, tặng cho Phật châu để đeo trên người đều trở thành vật trao nhận đính ước sao? Còn nữa, nếu là vật đính ước thì vì sao bổn cung không mang trên cổ tay mà lại nằm trong tay ngươi chứ?” Khí chất Như Ý như hồ sâu nước xanh, nếu không phải là người thân cận thì sẽ thấy lạnh lẽo, giờ phút này đây, cái chất vấn như vậy, tuy rằng lời nói thong dong nhưng ngữ khí lại lạnh thấu xương, bất giác khiến Trinh Thục run rẩy lo sợ. Ngọc Nghiên mị nhãn như tơ, mỉm cười: “Hoàng quý phi cần gì phải tỏ ra khí thế mà bức hại người khác như vậy chứ, chỉ là Trinh Thục nói ra những việc chứng kiến mà thôi. Còn về phần vòng tay, là thần thiếp cùng lấy thứ này đến” Ngọc Nghiên lấy ra một quả gấp tinh xảo phương thắng*, phương thắng cực kỳ tinh xảo, lại làm thành đồ án huyên thảo, lại có chữ “đồng tâm song hợp, tương thông lẫn nhau”. Nàng đem phương thắng đưa cho Hoàng đế xem qua, gân xah trên trán Hoàng đế nhảy dựng, hắn nhắm mắt lại nói: “Trẫm đã xem rồi, nàng cho Hoàng quý phi nhìn đi” (*Phương thắng là một vật trang sức trên đầu của con gái, phương thắng này được làm bằng giấy màu mà xếp lại thành một bông hoa để cài lên mái tóc. Phương thắng còn có tên gọi khác là xuân thắng, đái thắng vì nó có bông mao như con gái cài hoa) Ngọc Nghiên nhẹ nhàng đáp ứng, đưa phương thắng vào tay Như Ý, cười dài nói: “Chiếc vòng tay kia và cái vật này được nhặt ở bên ngoài Dực Khôn cung. Lúc thị vệ tuần thú trong cung nhặt được, liền kinh sợ không thôi, không dám giao cho Hoàng quý phi mà giao thẳng đến cho thần thiếp. Thần thiếp chưa từng gặp chuyện như vậy cho nên cũng không biết thứ gì, lại càng không dám lén xem cho nên mới mời Hoàng thượng làm chủ. Hoàng quý phi tự mình xem đi” Như Ý lấy phương thẳng, mở ra liền thấy đó là một mảnh mai tiên màu hồng mỏng manh, vì nàng thường ngày yêu thích là hoa mai cho nên Nội vụ phủ đưa giấy viết thứ vào Dực Khôn cung rất nhiều. Nàng cảm thấy chợt lạnh, nàng mở chiếc phương thắng ra thì thấy trên tiên thượng có viết: “Trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt đắc hồng. Ức lang lang bất chí, ngưỡng vọng phi hồng.* Biết rõ việc này là phạm tội nhưng lại e chừng, cho nên mới đem chiếc vòng tay này ban tặng, cũng như xem là tâm ý. Vật này có Nhị Tâm làm chứng, quân như có tâm, tối nay đứng chờ phía đông Noãn các Dực Khôn cung, hiểu nhau quen biết, Như Lai cùng khanh, nguyện quân lưỡng toàn. (*Đây là khúc Tây Châu khúc là tên dân ca nhạc phủ Nam Triều ( nhạc phủ: quan đời Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và âm nhạc, đời sau gọi những thể thơ và tác phẩm làm theo loại này cũng là nhạc phủ). Là bài thơ trữ tình dài nhất trong dân ca nhạc phủ Nam Triều, lúc trước được coi là tác phẩm tiêu biểu của dân ca nhạc phủ Nam Triều. Trong thơ miêu tả một thiếu nữ từ đầu mùa xuân đến cuối mùa thu, từ thực tế đến cảnh trong mơ, đau khổ nhớ người yêu thương, tràn đầy nồng đậm hơi thở cuộc sống và sắc thái tìm cảm tươi đẹp, thể hiện rõ ràng đặc sắc của vùng sông nước Giang Nam và biểu hiện sự khéo léo.)) Cái đám chữ màu đen kia rơi thẳng vào trong mắt Như Ý. Đồng hồ báo thức chấn động ầm ầm vang, chỉ vài câu trong Tây Châu khúc, nguyên là nói lên nỗi tương tư của nữ tử đối với tình lang, lại có hạt sen cùng đồng tâm kết làm chứng. Câu nói kế tiếp, vốn là nhắc đến chuyện tình của Đạt Lai Lạt Ma Thương Ương Gia Thố đời thứ 6* làm thành câu thơ, nói đến việc phi tần cùng Lạt Ma tư thông, quả thật rất thỏa đáng. Những câu thơ kia làm cho ngũ tạng của nàng đều lạnh lẽo như miếng hàn băng, mấy chữ viết uyển chuyện nhẹ nhàng, rõ ràng là bút tích của nàng. (*Nói thêm: Thương Ương Gia Thố là vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tạng, theo quan điểm Phật giáo Mật Tông, Đạt Lai Lạt Ma là người lãnh đạo chính trị và tinh thần của Tây Tạng, người Tây Tạng xem Đạt Lai Lạt Ma là hiện thân của Quan Thế Âm, vị Đạt Lai Lạt Ma đời này chính là vị Đạt Lai Lạt Ma đời trước mà đầu thai thành. Vị Đạt Lai Lạt Ma mà hiện tại Trung Quốc đang cấm khi ai đó đến gặp mặt hoặc đất nước nào gặp mặt là vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 14 (như Lady Gaga đã từng gặp á) Tương truyền trước khi trở thành Đạt Lai Lạt Ma, vị Thương Ương Gia Thố đã có một ý trung nhân thông minh xinh đẹp tại quê nhà, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng sâu đậm. Sau khi Thương Ương Gia Thố tiến nhập cung điện Potala, ông chán ghét cuộc sống nhàm chán cứng nhắc của người đứng đầu Hoàng giáo trong thâm cung, luôn tưởng nhớ những sinh hoạt phong phú trong dân gian, vương vấn ý trung nhân xinh đẹp. Vào ban đêm ông thường cải trang xuất cung, gặp gỡ tình nhân, theo đuổi cuộc sống tình yêu lãng mạn. Vào một ngày tuyết lớn, Thiết Bổng Lạt Ma buổi sáng ngủ dậy, thấy có dấu chân người trên tuyết, bèn lần tìm theo dấu chân, cuối cùng thấy dấu chân biến mất trong tẩm cung của Thương Ương Gia Thố. Sau đó Thiết Bổng Lạt Ma trừng phạt nghiêm khắc người Lạt ma hầu cận bên cạnh Thương Ương Gia Thố, còn cho người xử tử ý trung nhân của ông, giam lỏng Thương Ương Gia Thố. Nếu các bạn có thời gian, các bạn đọc bài thơ Na Nhất Dạ (một đêm đó) của Thương Ương Gia Thố rất hay ^^ ] Hoàng đế nghiêng mình dựa vào tháp thượng, chậm rãi nói: “Như Ý, thưở nhỏ nàng học hỏi rất nhiều, thông hiểu Mãn Mông hãn tam ngữ, lại học thư pháp từ Vệ phu nhân trâm hoa tiểu tự. Tần phi trong cung hiểu được thi thư không nhiều, lại không có ai biết được thư pháp của Vệ thị cho nên dễ dàng đoán ra là ai viết những thứ này. Nếu Tuệ Hiền Hoàng quý phi còn sống, có lẽ có thể vẽ được mấy phần nhưng Tuệ Hiền Hoàng quý phi đã cưỡi hạc về trời cho nên không còn ai khác ngoài nàng mà thôi” Hoàng đế vừa nói xong, Ngọc Nghiên nói tiếp: “Thần thiếp vừa mới liếc mắt nhìn qua là đã biết là bút ký của Hoàng quý phi, Hoàng thượng cũng nhận ra được. Còn về chiếc vòng tay này lất làm tín vật dẫn thích khách… À, cũng có thể là gian phu…” Ngọc Nghiên che miệng, giọng nói mỏng manh nhưng lại rung động mãnh liệt: “Là do thần thiếp lỡ lời, dẫn lối gian phu bước vào Dực Khôn cung gặp nhau, ai ngờ bị người khác vô ý phát hiện kinh động cho nên hoảng sợ bỏ trốn, làm rơi vật này ở ngoài tường Dực Khôn cung” Như Ý đem mảnh giấy mai tiên Kim Hồng này đến trước người Hoàng đế, cố gắng trấn an nói: “Hoàng thượng nếu cho rằng những chữ này là do thần thiếp viết thì thần thiếp cũng không bác bỏ được, bởi vì thần thiếp cũng thấy đây là bút tích của thần thiếp nhưng thần thiếp chắc chắn không có viết những chữ như vậy, như có người học theo” Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Như Ý nói: “Nếu nói học theo thì làm gì có ai viết giống như đúc như vậy chứ? Người kia cũng thật coi trọng, uổng phí tâm cơ học chữ viết của Hoàng quý phi” Như Ý sao lại có thể để ý đến Ngọc Nghiên, chỉ nhìn Hoàng đế khẩn thiết nói: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tin tưởng thần thiếp, thần thiếp chưa bao giờ làm việc gì ruồng bỏ Hoàng thượng như vậy” Hoàng đế quay mặt đi, chậm rãi sờ cổ tay áo thêu hoa văn, dường như tâm tư vô hạn hỗn loãn: “Hoàng quý phi, lúc thích khách xuất hiện thì nàng đang làm gì?” Như Ý nói: “Thần thiếp đang xoa phấn, chuẩn bị đi nghỉ, việc này có Nhị Tâm làm chứng” Hoàng đế gật đầu, nhìn Ngọc Nghiên nói: ‘Ngọc Nghiên, nàng có đi hỏi người ở Vũ Hoa các, lúc đó Ba Tang đại sư đang làm gì?” Ngọc Nghiên hơi đắc ý: “Thần thiếp có hỏi qua, Ba Tang đại sư nói muốn tĩnh tâm tu luyện cho nên tự mình một trong phòng ở lầu hai Vũ Hoa các, không cho tăng nhân xuất nhập. Mà dựa vào tu vi của đại sư Tây Tạng thì muốn từ lầu hai nhảy xuống, tuyệt không chút khó khăn” “Cái này trẫm biết”. Cánh mũi Hoàng đế khẽ nhếch lên, hơi thở nặng nhọc: ‘Hoàng quý phi, sau khi nàng tắm rửa xoa phấn sau đó muốn đi ngủ, thích khách cũng đoán đúng thời điểm đó. Ban ngày có Trinh Thục nhìn thấy Ba Tạng tặng nàng vòng tay, buổi tối lại có thích khách gây chuyện ở Dực Khôn cung. Mà thị vệ nhìn thấy thích khách mặc y phục màu hồng, tăng bào Lạt Ma cũng có màu hồng, chữ viết trên giấy cũng thật sự quá đẹp. Hoàng quý phi, nàng nói cho trẫm biết, ngoại trừ lấy lý do trùng hợp thì trẫm còn có thể dựa vào cái gì để giải thích chuyện này chứ?” Như Ý nghe được giọng điệu của Hoàng đế, tuy rằng bình thản nhưng ngữ khí lẫm liệt, khiến toàn thân nàng đổ mồ hôi ròng ròng. Như Ý nhìn Hoàng đế, trong mắt kinh sợ và lo sợ dần dần thối lui mà nhường chỗ cho thất vọng: “Hoàng thượng không tin thần thiếp sao? Nếu thần thiếp tư thông tăng lữ thì vì sao lại không dặn dò cung nhân, nếu gặp thích khách thì đừng kêu lên, người phát giác thích khách kia lại là thái giám chưởng thế trong cung thần thiếp là Tam Bảo nữa?” Ngọc Nghiên cười nhạo nói: “Chuyện yêu đương vụng trộm thì sao nói cho người khác biết chứ? Tất nhiên phải bí ẩn thập phần rồi. Từ lúc Hiếu Hiền hoàng hậu đi về cõi tiên, Hoàng thượng ít đến lục cung, Hoàng quý phi lại có lục dục nhiệt tình như hỏa cho nên mới không chịu nổi lạnh lẽo sao?” Hoàng đế nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, nghiêm trọng đến mức tỏa ra lửa: “Trẫm cái gì cũng không tin, chỉ tin vào bằng chứng vững chắc như núi” Ngọc Nghiên nói: “Hoàng thượng, nếu trong giấy có có nhắc đến thị tỳ bên cạnh Hoàng quý phi là Nhị Tâm, thì không bằng đem Nhị Tâm đến Thận Hình tư tra vấn để tìm cái minh bạch ạ” Sắc mặt Như Ý đại biến, vội la lên: “Thận Hình tư lấy hình phạt tra khảo, sao có thể đưa Nhị Tâm đi đến chỗ đó cơ chứ?” Ngọc Nghiên mỉm cười, liếc mắt nhìn Như Ý: “Sắp đến tiết vạn thọ của Hoàng thượng, vốn nghĩ rằng Hoàng quý phi hay đến Vũ Hoa các là muốn cầu khẩn tiết vạn thọ của Hoàng thượng, ai ngờ lại có nguyên do này. Hoàng thượng chắc chắn sẽ thấy bực bội về chuyện này lắm” Hoàng đế im lặng một lát, trong ánh mắt không chút ôn nhu, chỉ nói ra một chữ: “Tra” Như Ý không biết làm sao nàng có thể bước ra Khải Tường cung được, bên ngoài thời tiết nóng bức, ánh mặt trời chiếu xuống miếng ngói xanh của Tử Cấm thành, bốc hơi nóng rực rỡ. Nàng ngồi ở trong điện hồi lâu, chỉ cảm thấy hai đầu gối bủn rủn, tay chân phát lạnh, trong lòng tràn đầy chán ghét phiền não, vừa nghĩ đến Nhị Tâm, lại càng khổ sở lo sợ. Nàng vẫn cảm thấy khó chịu, cảm thấy trong ngực phiền muộn không thôi, lập tức liền muốn nôn mửa ra ngoài. Lăng Vân Triệt đang đứng canh giữ bên ngoài, vừa thấy Như Ý như thế, sắc mặt nàng trắng bệch, người cũng lung lay sắp đổ, hắn vội vàng bỏ qua quỷ củ, lập tức chạy lên đỡ lấy cánh tay nàng, vội vàng nói: “Hoàng quý phi làm sao vậy?” Như Ý chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng vào nàng khiến nàng cảm thấy choáng váng, nàng cố gắng chống đỡ mạnh mẽ, miễn cưỡng trấn định tinh thần, cảm kích nhìn Vân Triệt ột cái, bản năng muốn rút tay ra khỏi hắn, trong miệng chỉ nói: “Đa tạ” Lý Ngọc đi ra sau, vừa thấy cảnh đó, chân hắn cũng không vững nhưng không dám để lộ ra, nhanh chóng chạy lên thay Lăng Vân Triệt đỡ lấy Như Ý, hoảng sợ không ngừng nói: “Hoàng quý phi nương nương vạn an”. Hắn nhẹ giọng thân thiết nói: “Chuyện này vẫn chưa rõ ràng, nương nương cẩn thận thân mình”. Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn phía sau: “Nếu không có người nhìn thấy cũng không hay” Như Ý xua tay, cố gắng chống đỡ thân mình, đè lại lồng ngực nói: “Bổn cung biết” Lăng Vân Triệt thấy thần sắc Như Ý như vậy, lại vừa rồi nghe thấy trong điện có tranh chấp lớn tiếng, hắn nghe được hai ba câu liền biết có chuyện lớn xảy ra. Hẳn là thị vệ, có rất nhiều chuyện không thể làm chủ nhưng giờ phút này hắn thấy Như Ý như vậy, không biết sao liền sinh ra một dũng khí, bình tĩnh nói: “Vô luận vì chuyện gì, Hoàng quý phi cũng đừng nên u sầu. Nếu vi thần giúp được chuyện gì thì nhất định không ngại cực khổ”. Thần sắc hắn kiên định như đỉnh núi bàn thạch: “Hoàng quý phi cứ yên tâm” Như Ý vốn đang thất vọng, lại đang chịu ủy khuất lo sợ, nghe được lời nói này của Lăng Vân Triệt, tuy biết chỉ là xoa dịu nàng nhưng giờ phút này đây, nàng lại cảm thấy an ủi, nàng không biết nên nói gì với hắn, chỉ cố gắng liếc mắt nhìn hắn, cố gắng cướp lấy một ít mạnh mẽ yên ổn trong ánh mắt hắn. Chỉ là nàng vẫn không nhịn được cái buồn bã, vì sao trong điện, người đó lại nói ra những lời đó với nàng chứ? Lý Ngọc liếc mắt nhìn Lăng Vân Triệt, lập tức nói: “Nô tài cũng vậy”. Hắn thấy Như Ý đang suy yếu, liền nói: “Sắc mặt nương nương không tốt, nô tài đi thỉnh thái y cho nương nương nhé?” Lý Ngọc đang muốn gọi người thì Như Ý vội ngăn lại, nhẹ giọng nói: “Lúc này gọi thái y không thích hợp, mọi người sẽ cho rằng bổn cung kiều trương giả vờ. Mà thôi, ngươi đưa bổn cung trở về trước đi” Như Ý quay về Dực Khôn cung thì đã thấy Tam Bảo và các cung nhân đừng ở phía ngoài cung, nàng liếc mắt quét nhìn xung quanh, thấy đám cung nhân vây quanh nhưng lại không có Nhị Tâm, trong lòng nàng lạnh đi một nửa. Nàng không muốn nói nhiều, chỉ phải vội vàng nói: “Đi tìm Lý Ngọc, đến Thận Hình tư thông báo một chút”
Tam Bảo thấy Tiến Trung bên cạnh Hoàng đế cùng Tiến Bảo bước vào trong điện cùng với Như Ý, hắn vội vàng gật đầu rời đi. Như Ý vẫn ở trong Dực Khôn cung, suốt ngày có bốn ma ma của Thận Hình tư đến canh giữ bên cạnh, việc ăn uống cũng do các ma ma chuẩn bị, không cho cung nhân của Dực Khôn cung hầu hạ, nàng đã bị giam lỏng. Gió thổi mưa giông như vậy mà nàng hốt hoảng, mỗi người ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là giúp ai, nàng nhớ năm đó lúc nhập vào lãnh cung, cũng đã từng hoảng loạn như vậy. Như Ý bó tay, lại lo lắng tình trạng của Nhị Tâm ở Thận Hình tư, nàng ngủ không chút yên ổn, nàng tỉnh dậy sớm buổi sáng, đôi mắt đen như đám mây đen bình thường. Đến ngày 13, tiết vạn thọ của Hoàng đế cũng đến, mấy tháng nay Lục Quân ôm bệnh không ra ngoài, vậy mà giờ đây nàng ăn mặc lộng lẫy ngồi vào vị trí. Như Ý ăn năn hối lỗi sau khi được tấn phong Hoàng quý phi cho nên nàng chủ trì đại lễ tiết vạn thọ xong rồi quay về cung, không thể tham dự thịnh yến. Ngọc Nghiên mặc y phục mày đỏ tươi, ôm Cửu a ca ngồi bên cạnh Hoàng đế, phong cảnh vô hạn. Dực Khôn cung gặp chuyện như vậy, sớm đã truyền ồn ào khắp trong lục cung, đám tần phi ngấm ngầm nghị luận. Các pháp sư ở Vũ Hoa các cũng không được xuất nhập ra ngoài cho nên lời đồn đãi nói rằng chuyện Như Ý bị đột nhiên giam lỏng là có liên quan đến các pháp sư Vũ Hoa các, dần dần nói đến việc chuyện tư thông, Hải Lan gấp gáp đến độ vài lần đến Dực Khôn cung gặp Như Ý nhưng nàng lại không thể vào được. Ngay cả Ý Hoan được sủng ái có hỏi Hoàng đế chuyện Hoàng quý phi, hắn vẫn không trả trời. Cuối cùng, tiết vạn thọ vô cùng nào nhiệt, Hoàng đế vui vẻ như thường, vẫn là Thái hậu nói một câu: “Sắc màu rực rỡ như vậy, tất cả đều là nhờ vào tâm ý của một người” Ban đêm, Hoàng đế vẫn chưa ngủ ở cung nào, chỉ một mình nằm ở Dưỡng Tâm điện, Thái hậu biết tâm tư Hoàng đế cho nên mới nói: ‘Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời, tiết vạn thọ của Hoàng đế ai ai cùng đều không chút an tĩnh, vẫn là lẳng lẳng mà tưởng niệm nàng ta” Hoàng đế ảm đạm nói: “Dạ. Tiết vạn thọ năm vừa rồi của nhi thần, đều là do Hiếu Hiền hoàng hậu lo liệu, bây giờ nàng ấy đã đi, nhi thần vẫn luôn hi vọng có thể gặp lại hồn mộng của nàng ấy thêm một lần nữa” Thái hậu ôn tồn nói: “Ai gia biết Hoàng đế đang phiền lòng cái gì nhưng các pháp sư ở Vũ Hoa các đến cùng cũng là người tu hành, có rất nhiều chuyện không hỏi ra manh mối, thật sự không thích làm kinh động bốn phía, để tránh làm nhiễu chi tâm Phật tôn. Nếu thật sự có chuyện gì thì cũng chỉ là một người tu vi không đủ, mà không liên quan đến người khác” Ngọc Nghiên ngồi ở bên cạnh cười nói: “Thần thiếp biết cho nên các hoạt động của Vũ Hoa các vẫn giữ như cũ, chỉ là vì đề phòng hiềm khích, không cho các tần phi cung nhân xuất nhập thôi ạ. Còn chuyện tra vấn ở Thận Hình tư thì cũng chỉ có Nhị Tâm và các thị vệ tuần thú đêm đó làm chứng” Thái hậu hơi không vui, mỉm cười nhợt nhạt, chỉ nhìn Hoàng đế nói: “Ai gia đang cùng Hoàng đế nói chuyện, ngươi là gì mà dám xen miệng vào nói chứ” Ngọc Nghiên lập tức có chút ngượng ngùng, Hoàng đế vội nói: “Gia quý phi xuất thân Triều Tiên, có rất nhiều chuyện nàng vẫn không biết” Thái hậu thản nhiên “A” lên một tiếng, bình thản nói: “Nguyên lai là xuất thân Triều Tiên, rốt cuộc cũng chỉ là dị tộc”. Nàng không nhìn Ngọc Nghiên đang xấu hổ, chỉ ngoắc tay Vĩnh Dung nói: “Thuần quý phi, mau đưa Vĩnh Dung lên cho ai gia nhìn một cái nào” Như thế, Ngọc Nghiên cũng không dám ở trước mặt Thái hậu, lấy cớ nói đã tự mình chuẩn bị một bài múa “Lưu Hà Vũ” rồi cáo lui đi chuẩn bị. Đợi cho Ngọc Nghiên xuất hiện thì hoa đăng đã được thả, thân nàng màu tuyết trắng, lại trang điểm theo phong cách nữ tử Triều Tiên, tuy rằng nàng mới sinh hạ hài tử nhưng dáng người nàng vẫn mềm mại nhẹ nhàng như trước. Búi tóc của nàng được buộc bằng một đoạn dải băng, nếu nhìn không nghĩ thì cứ nghĩ đó là bóng dáng nguyệt hạ Lưu Vân. Gió thổi quần áo của nàng bay phấp phới, tựa như lướt nhẹ trong sương mù. Yến nhạc náo nhiệt vô cung, vang vọng ở bên tai, Ngọc Nghiên đánh trống cơm nhảy bài múa của Triều Tiên, mọi người đứng dậy hoan hô, giống như năm đó nàng là một thiếu nữ từ Triều Tiên tiến công đến Thanh quốc, lấy một khúc ca vui vẻ mà nhảy vào đôi mắt tươi trẻ của Hoàng đế. Thừa dịp đang lúc ca múa, Hải Lan đưa Vĩnh Kỳ đến trước mặt Hoàng đế nói đùa, Hoàng đế chỉ xem như thường. — HẾT QUYỂN BA —