Từ ngày Hiếu Hiền hoàng hậu tạ thế, tuy rằng việc vặt ở hậu cung không ngừng xuất hiện nhưng rốt cuộc mọi việc cũng đều an bình mà đâu ra đó. Lục Quân tĩnh tâm dưỡng bệnh, cơ hồ là bế quan trong cung, ngày ngày ăn chay niệm Phật cầu khẩn, hy vọng Hoàng đế có thể bình ổn thịnh nộ. Trong cung chỉ có Ngọc Nghiên độc sủng cũng bởi vì nàng đang mang long thai, không thể thị tẩm, tất cả mọi người đều nịnh bợ nàng. Ân sủng Mai tần không còn như trước, chỉ riêng Ý Hoan thì vẫn nhận được chút ân sủng. Ngoài ra, ngoại trừ Hải Lan không cần ân sủng thì những người khác như Yến Uyển, Lục Anh Lạc, Uyển Nhân và Tú đáp ứng vẫn bình thường. Còn Như Ý, ngoại trừ xử lý mọi việc hậu cung thì toàn tâm toàn ý nuôi nấng Vĩnh Kỳ. Ở hậu cung yên ổn như vậy nhưng ở tiền triều lại không chút an ổn. Từ khi Hiếu Hiền hoàng hậu tạ thế, phong ba không ngừng xuất hiện, đầu tiên là Hoàng đế phát hiện văn thư sắc phong Hoàng hậu được dịch sai lầm, từ chữ “Hoàng tỷ” dịch thành “Tiền Thái hậu” cho nên Hoàng đế thịnh nộ nói Hàn Lâm viên Hình bộ thượng thư A Khắc Đôn mắc tội đại bất kính mà xử tử; Hình bộ Mãn Hán thượng thư bị cách chức, còn Hàn Lâm viện soạn tế văn Hoàng hậu, lại dùng hai chữ “Tuyền đài”, Hoàng đế cho rằng hai chữ này dùng cho thường nhân, “Há có thể tôn vinh Hoàng hậu được sao?”, ngay cả trọng thần tam triều, đại học sĩ Trương Đình Ngọc cũng bị phạt giảm bổng lộc. Quang Lộc Tư Khanh mua sắm các vật dùng trong buổi nghi thức tế lễ Hoàng hậu lại bị Hoàng đế định tội: “Không hề sạch sẽ” cho nên Quang Lộc Tư Khanh bị giáng cấp thuyên chuyển. Tông Nhân phủ cũng bị vài lần răn dạy, ngoài ra còn có 40 văn võ quan viên của các tỉnh ngoài Mãn Thanh lại không có tấu chương xin vào kinh thành bái lạy Hoàng hậu cho nên cũng bị giáng cấp. Một đám quan viên trong tang kỳ Hoàng hậu cũng bị nhận trừng phạt. Lưỡng Giang tổng đốc Doãn Kế Thiện, Mân Chiết Tổng đốc khách Nhĩ Cát Thiện, thủy vận Tổng đốc Uẩn, Chiết Giang tuần phủ Cố Tông, Giang Tây tuần phủ Khai Thái, Hà Nam tuần phủ Thạc Sắc trước đây đều là những trọng thần của tiên đế mà vẫn bị trừng phạt, bị Hoàng đế răn dạy trên tiền triều. Ngay cả Trương Đình Ngọc là trọng trần tam triều, là lực lược chống đỡ địa vị của Hiếu Hiền hoàng hậu trong hậu cung, sau khi Hiếu Hiền hoàng hậu tạ thế, Trương Đình Ngọc vẫn bị định tội, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người cho nên lúc Lý Ngọc đến thỉnh Như Ý, sắc mặt hắn đều biến đổi, có chút bất an: “Nhàn quý phi, Cao Bân đại nhân và Trương Đình Ngọc đại nhân đang bị Hoàng thượng răn dạy ở Dưỡng Tâm điện, Hoàng thượng đang cực kỳ phẫn nộ, thỉnh nương nương đi xem thử thế nào” Như Ý hỏi: “Sao Hoàng thượng lại răn dạy bọn họ? Không phải trước đây hai ngày ở tiền triều, bọn họ cũng đã bị răn dạy rồi sao?” Lý Ngọc vội nói: “Nguyên là lần trước Trương đại nhân và Cao đại nhân lần trước đã bị răn dạy, hai ngày sau Hoàng thượng có nói sẽ đem chiếc thuyền Thanh Tước của Hiếu Hiền hoàng hậu khi đi đông tuần sẽ được đưa vào cung bảo tồn, Cao đại nhân nguyên không dám bác bỏ nhưng Trương đại nhân ỷ vào là lão thần, mặc dù có khen ngợi phu thê Hoàng thượng tình thâm nhưng lại nói việc đó không ổn” “Không ổn sao?” Như Ý nghi hoặc nói: “Thuyền Thanh Tước là nơi ở cuối cùng của Hiếu Hiền hoàng hậu, Hoàng thượng chỉ là muốn giữ lại chiếc thuyền này thì có gì là không ổn chứ?” Lý Ngọc nhíu mày, khoa tay múa chân nói: “Cũng bởi vì chiếc thuyền quá lớn mà cửa thành lại quá hẹp, căn bản vào không được trong thành cho nên Hoàng thượng muốn dỡ cửa thành xuống để đưa chiếc thuyền vào kinh” Như Ý chấn động nói: “Chuyện lớn như vậy, khó trách Trương Đình Ngọc lại phản đối” Lý Ngọc xoa tay nói: “Đúng vậy ạ cho nên Hoàng thượng tức giận, trách cứ hai vị đại nhân không có tâm can! Hai vị đại nhân bị trách cứ thì không sao nhưng nếu long thể Hoàng thượng bị tổn thương thì sao tốt được ạ” Từ khi xử lý xong tang sự Hiếu Hiền hoàng hậu thì Hoàng thượng luôn luôn tức giận, Như Ý cảm thấy có chút căng thẳng cho nên liền lệnh liễn kiệu tới theo Lý Ngọc vào Dưỡng Tâm điện. Trong Dưỡng Tâm điện im lặng cực kỳ, các thái giám cung nữ đều đứng bên ngoài hầu hạ, cả đám lặng ngắt như tờ, khoanh tay cúi đầu, sợ Hoàng đế nổi giận lôi đình mà liên lụy đến bọn họ. Lý Ngọc đỡ tay Như Ý bước xuống liễn kiệu, ý bảo Nhị Tâm và Lăng Chi đứng ở phía ngoài, không cần vào trong hầu hạ. Nàng mới bước lên bậc thang bạch ngọc thì đã nghe giọng nói phẫn nộ của Hoàng đế: “Hiếu Hiền hoàng hậu là chi mẫu thiên hạ, trẫm vì chi mẫu thiên hạ mà phá đi một tòa tường thành thì có xá gì chứ? Phu thê nhà các ngươi còn đang lưỡng toàn, nỗi đau mất thê của trẫm thì sao các ngươi hiểu được chứ? Tất cả các ngươi đều là đám người không có tâm can mà miệng luôn nói điều nhân nghĩa đạo đức. Ra ngoài hết đi!” Như Ý đứng ở ngoài điện, liền thấy hai vị lão thần nhìn nhau, thấy Như Ý, liền khom người thỉnh an: “Nhàn quý phi nương nương vạn phúc” Như Ý hơi gật đầu, cũng không để ý đến việc bọn họ không tỏ ra cung kính với nàng, cũng bởi vì nàng và Hiếu Hiền hoàng hậu, Tuệ Hiền Hoàng quý phi tranh đấu gay gắt nửa đời, Trương Đình Ngọc luôn bảo vệ Hoàng hậu, Cao Bân là phụ thân của Hoàng quý phi thì làm sao có thể cung kính với nàng được chứ? Nàng nhìn bóng dáng hai người rồi cũng chỉ mỉm cười nhẹ, tôn trọng và cung kính. Nàng chậm rãi đi vào trong điện, Hoàng đế đang ngồi trên ghế lạnh lẽo mà ngẩng đầu lên, khuôn mặt chứa đầy mệt mỏi, giọng nói phát ra sự ủ rũ thản nhiên: “Nàng đến rồi. Lúc nãy trẫm nổi giận, nàng cũng đều nghe thấy, nàng thấy có sợ không?” Như Ý đến gần bên cạnh hắn: “Quân tử nổi giận, tứ hải run sợ, thần thiếp tất nhiên là sợ rồi, đâu chỉ có thần thiếp sợ mà ngay cả hai vị đại nhân Trương Đình Ngọc và Cao Bân lúc đi ra ngoài cũng nơm nớp lo sợ, như bị sét đánh. Thần thiếp thấy bọn họ rất là kinh sợ, không chỉ có bọn họ mà ngay cả trên dưới triều đình cũng đều kính sợ Hoàng thượng” Hoàng đế thở nhẹ một hơi: “Như Ý, trẫm đã 37 tuổi rồi” Như Ý đến phía sau Hoàng đế, ôm chặt lấy hắn, cảm khái rất nhiều: “Dạ. Thần thiếp cũng đã làm bạn với Hoàng thượng được 17 năm. Mười bảy năm qua, thần thiếp chưa bao giờ thấy Hoàng thượng nổi giận lôi đình như vậy”. Nàng lấy một hộp cao bạc hà, lấy ngón tay lấy một ít cao mà nhẹ nhàng xoa trán Hoàng đế: “Hoàng thượng nổi giận với người bên ngoài cũng được nhưng đừng quá nổi giận mà làm tổn thương thân mình. Thần thiếp nghĩ, lần này Hoàng thượng chắc chắn sẽ thấy cao hứng lắm” Hoàng đế nhắm mắt trầm ngâm: “Sao trẫm lại thấy cao hứng chứ?” Như Ý tươi cười: “Mấy ngày nay, người ngoài đều thấy Hoàng thượng nóng tính nổi giận, thấy Hoàng thượng xử phạt người dưới, xử phạt nguyên lão tam triều, hoặc là cựu thần tiên đế hoặc là mẫu gia tần phi. Đối với những người đuôi to khó vẫy, bọn họ ở tiền triều luôn cậy già lên mặt cản tay Hoàng thượng, Hoàng thượng thừa dịp này để trừ bỏ bọn họ, danh chính ngôn thuận, mọi cử chỉ tình thâm của Hoàng thượng đều không còn ai lên án nữa” Khóe miệng Hoàng thượng lộ ra vài phần mỉm cười nhẹ nhàng, hắn nắm chặt tay nàng nói: “Như Ý, cần gì phải thông minh như vậy chứ?” Như Ý vươn ngón tay mảnh dài, cùng nắm chặt tay Hoàng đế: “Không phải thần thiếp thông minh mà là thần thiếp cùng Hoàng thượng nhất tâm với nhau” Hoàng đế lấy mu bàn tay nàng đưa lên đôi má hắn nói: “Trẫm thích cái từ của nàng: Nhất tâm” Như Ý tươi cười dịu dàng, có một chút cảm động, lại có một tia nghi hoặc. Có lẽ đối với người bên ngoài thấy Hoàng đế đối với Hoàng hậu cũng là nhất tâm nhưng cái gọi là nhất tâm này, vốn dĩ ở trong mắt người bên ngoài là như gấm như hoa, sắc màu rực rỡ nhưng ai biết được trong lòng lại vỡ nát. Ai biết được chứ? Lặng im một lát, Như Ý vẫn hỏi: “Tuy rằng Hoàng thượng răn dạy Trương Đình Ngọc và Cao Bân nhưng chuyện chiếc thuyền Thanh Tước, chắc hẳn trong lòng Hoàng thượng đã có bàn tính?” Hoàng thượng gật đầu nói: “Lễ bộ Thượng thư Hải Vọng đã nghĩ ra một cách đưa thuyền vào thành rồi. Trẫm nghĩ Hiếu Hiền hoàng hậu chết ở ngoài cung, cuối cùng cái nơi chứa hơi thở cuối cùng của nàng cũng đã được đưa vào cung, như vậy cũng biểu lược được thương nhớ” Như Ý cúi đầu nói: “Tâm ý Hoàng thượng đôi với Hoàng hậu rõ ràng, thần thiếp kính phục” Hoàng đế nói: “Hiếu Hiền hoàng hậu cũng đã tạ thế, trẫm lại thương tâm không thôi, chỉ là trẫm muốn dùng chuyện lần này để quét sạch triều định, có như vậy mới khiến đám người bảo thủ kia hãy thôi nghĩ trẫm vẫn là một Hoàng đế vừa mới đăng cơ” Như Ý mỉm cười nhợt nhạt: “Chuyện nghị sự triều đình, thần thiếp không hiểu. Thần thiếp chỉ biết là vua nào triều thần nấy, tự tay mình đề bạt lên thì mới có thể mang ơn chân chính, mới không có hai lòng” Hoàng đế hiểu ý, cười nói: “Ngược lại trẫm không sợ bọn họ hai lòng, bọn họ không dám như vậy! Chỉ là trẫm muốn khiến cho bọn họ đừng nghĩ đến việc có chỗ dựa vào mà có thể tự cho mình là lão thần, muốn trẫm phải nghe lời bọn họ mà khoa tay múa chân thoải mái. Nếu bọn họ đã già thì hãy cho bọn họ lui về nghỉ ngơi đi” Trong lòng Như Ý vừa động, muốn nói cái gì đó nhưng vẫn cảm giác không ổn, chỉ đành phải nói: “Hoàng thượng nói đúng, chỉ là đối với người ngoài thì thôi đi nhưng Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương rốt cuộc vẫn là hài tử thân sinh của Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng có nóng giận thì cũng hãy bỏ qua đi. Vĩnh Hoàng ôm bệnh từ ngày đó đến nay, người nào cũng không dám gặp, Vĩnh Chương vẫn còn ủ rũ, quả thật rất đáng thương” Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, lãnh đạm nói: “Tâm tư của nữ nhân lúc nào cũng ôn nhu như vậy nhưng lại không thể nhìn xa trông rộng. Như Ý, nàng luôn là người thông thấu thông minh nhất nhưng vì sao nàng vẫn không hiểu rõ nhỉ?” Như Ý ngẩn người ra, rồi nói: “Thần thiếp chỉ là một nữ tử nhỏ nhoi, nhãn giới thiển cận, ngẫu nhiên có thể đoán được tâm tư Hoàng thượng cũng chỉ là may mắn mà thôi, sao Hoàng thượng nói thần thiếp là người có đôi mắt sáng như đuốc chứ?” Lúc này Hoàng đế mới thoải mái tươi cười: “Được rồi. Nàng vẫn luôn ở trong chốn hậu cung, nhìn cái thế giời này chỉ bằng Tử Cấm thành, khó trách có nhiều chuyện bị che ánh mắt. Chuyện của Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương, tất nhiên là bọn chúng có chỗ bất hiếu nhưng trẫm cũng hiểu rõ, tuy bọn chúng bất hiếu nhưng Hiếu Hiền hoàng hậu cũng có chỗ không phải, khó trách được hai hài tử đó”
Như Ý thấy khẩu khí Hoàng đế có chút buông lỏng mà thở ra nhẹ nhàng, vội nói: “Hoàng thượng nói đúng, bọn chúng còn trẻ, khó tránh khỏi sai lầm” Giọng điệu Hoàng đế chợt sắc bén, hắn đứng bên khung cửa sổ, tâm tư khó dò: “Nhưng trẫm vẫn để ý, bọn chúng thân là trưởng tử và tam tử của trẫm nhưng lúc nào cũng mơ ước ngôi vị Thái tử. Bọn chúng vì giữ đạo hiếu với Hiếu Hiền hoàng hậu mà có bao nhiêu cử chỉ, đương nhiên trẫm đều nhìn thấy nhưng mà một đứa tự xưng là vì trưởng tử, một đứa tự xưng là có mẹ đẻ mà có thể trông cậy vào để tranh đấu tình cảm, những hành vi đó không phải là muốn trẫm chết sao?” Như Ý thấy khẩu khí Hoàng đế tuy rằng bình tĩnh nhưng lại mang ý tứ hàm xúc lạnh lẽo, nàng vội cuối thân người xuống nói: “Hoàng thượng bớt giận. Hoàng thượng đang tuổi sung mãn, các a ca không dám có tâm tư như vậy, nhất là Vĩnh Hoàng vì Triết Mẫn Hoàng quý phi qua đời sớm, hắn không có mẹ đẻ chỉ bảo cho nên hắn chỉ có thể dựa vào Hoàng thượng, hắn lại càng không dám có chi tâm đi quá giới hạn như vậy” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Không dám nhưng rốt cuộc hắn cũng đã có tâm tư như vậy. Thánh tổ Khang Hi có nhiều con cái, trưởng tử Dận Nhưng lại có âm mưu đoạt vị cho nên mới bị giam cầm đến chết. Vết xe đổ, sao trẫm có thể không để ý chứ? Huống chi là nhi tử của trẫm thì phải nghe theo lời nói của trẫm, thuận theo tâm ý của trẫm. Trẫm đang thương tâm thì sao bọn chúng lại không thương tâm, trước mặt các tần phi Hoàng thân quốc thích mà lại bất đồng với tâm ý của trẫm như vậy thì sao trẫm có thể nhẫn nhịn được chứ?” A, đây mới là chân ý. Phu thê thiên gia, phụ tử Hoàng tộc, nói đến cùng cũng chỉ là quân thần bình thường, chỉ có thể thuận theo. Không, nếu làm thần tử thì cũng có lúc nói thẳng can gián nhưng đã làm thê tử thì lại không thể, chỉ có thể phục tùng thuận theo, cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Các nàng đều không thể có chủ kiến và ý niệm riêng mình, vì thế Như Ý im lặng, im lặng nhưng trong lòng hiểu rõ, vận mệnh Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương đáng buồn, cũng có lẽ chỉ có mình Hải Lan mới có thể nhìn thấu được thế sự. Ban đêm, Như Ý ở lại Dưỡng Tâm điện. Hoàng đế ngủ thật say nhưng nàng lại khó ngủ, nàng nắm chặt tay hắn mà cố gắng đi ngủ. Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt bên gối đang ngủ say, khóe miệng người đó hơi nhếch lên mà mang ấm áp, khóe mắt cũng không thể che giấu được dung nhan nguy nga như Ngọc Sơn, quả nhiên là một nam tử tuấn tú, ngay cả năm tháng cũng không cô phụ hắn. Tay nàng nắm chặt tay hắn, vẫn là cái nắm tay quen thuộc như thời hoa niên đã mất đi, rốt cuộc bọn họ đều đã thay đổi. Hắn không còn là một thiếu niên vô tư như ngày nào mà giờ đây đã là một đế vương, còn nàng đã không còn là một khuê tú kiêu căng bốc đồng mà đã là một cung phi giỏi về mưu tính. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì bọn họ đều vẫn xứng đôi, tài trí lẫn nhau đều xứng đôi. Như Ý xuất thần suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo. Nàng thò tay lấy áo ngủ bằng gấm để bao lại thân mình, nhưng rốt cuộc nàng nằm lại gần bên cạnh thân thể một nam nhân ấm áp. Cái bản năng này cơ hồ khiến thân nàng đổ mồ hôi lạnh. Đúng, có lẽ lạnh từ trong lòng nàng, người nam nhân này không hẳn có thể bảo vệ lấy nàng, như vậy sẽ là ai? Ai có thể mặc nguy hiểm mà cố gắng bảo vệ nàng được chứ? Nàng suy nghĩ thật kỹ, tìm kiếm thật kỹ nhưng chỉ duy nhất nhớ tới một người mà người đó lại là Lăng Vân Triệt. Bất chợt Hoàng đế ngủ mớ, rên rỉ một tiếng, hắn ôn nhu nỉ non: “Lang Hoa, Lang Hoa…” Như Ý cẩn thận nhớ kỹ một lát rồi mới nhận ra là khuê danh của Hiếu Hiền hoàng hậu. Trong trí nhớ của nàng, Hoàng đế chưa bao giờ gọi khuê danh của Hoàng hậu như vậy, hắn vẫn lấy thân phận mà xưng hô, là “Phúc tấn” hoặc là “Hoàng hậu”. Nàng nhìn Hoàng đế đang gặp mơ mộng mà lắc đầu thống khổ, trên trán đổ ra mồ hôi ẩm ướt, nàng rốt cuộc nhịn không được liền đẩy Hoàng đế tỉnh dậy, mềm nhẹ mà lau mồ hôi cho hắn: “Hoàng thượng, Hoàng thượng làm sao vậy?” Hoàng đế chợt bật dậy, ánh mắt mờ mịt mà nhìn ánh nến mỏng manh, hắn hít thở phập phồng không ngừng. Như Ý ôn nhu hỏi: “Hoàng thượng, có phải Hoàng thượng gặp phải ác mộng không?” Hoàng đế phục hồi tinh thần, mệt mỏi tựa vào đầu giường, lắc đầu nói: “Như Ý, là trẫm mơ thấy Hiếu Hiền hoàng hậu. Nàng ấy đứng ở trước giường của trẫm, khuôn mặt tràn đầy nước mắt mà tra hỏi trẫm, hỏi trẫm ngày sau có ai thay thế nàng ấy mà làm chủ vị Trường Xuân cung. Nàng ấy còn tra hỏi trẫm thẳng thừng: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, vì sao lâu rồi Hoàng thượng không gọi khuê danh thần thiếp? Có phải Hoàng thượng vẫn đang nghi ngờ thần thiếp, oán hận thần thiếp hay không?”. Hoàng đế suy sụp cúi đầu: “Trước lúc lâm chung Hoàng hậu đã hỏi trẫm những điều đó nhưng vì trẫm luôn nghĩ tới những sai lầm ngày xưa của nàng ấy mà không chịu gọi nàng ấy một tiếng: “Lang Hoa” cho nên nàng ấy mới xuất hiện trong mộng của trẫm, quấn chặt lấy trẫm không buông” Như Ý nhìn Hoàng đế, thần sắc lãnh đạm ôn nhiên, cố gắng bình tĩnh nói: “Đã làm người thì không thể không có sai lầm. Mặc dù Hiếu Hiền hoàng hậu đã tạ thế nhưng tâm ý Hoàng đế đối với nàng ấy sẽ không có ai có thể thay thế được”. Thật lâu sau, Hoàng đế thở dài một hơi, gọi Dục Hô vào nói: “Ngươi đi nói cho Lý Ngọc, truyền ý chỉ của trẫm, tẩm cung Trường Xuân cung của Hiếu Hiền hoàng hậu vẫn giữ nguyên như cũ, toàn bộ những vật dụng mà Hoàng hậu đã từng dùng qua như y phục, trang sức trang điểm cũng đều đặt nguyên như cũ. Ngày giỗ hai mươi lăm tháng chạp hằng năm, trẫm đều đích thân đi đến đó thể hiện tưởng nhớ. Trường Xuân cung, trẫm sẽ không cho bất kỳ tần phi nào đến đó ở” Dục Hô đáp ứng lui xuống, Như Ý yên lặng nghe lời dặn dò của Hoàng đế, thần sắc im lặng như thường: “Hoàng thượng làm như vậy, Hiếu Hiền hoàng hậu đang ở cửu tuyền cũng sẽ thấy an ủi, Hoàng thượng cũng có thể an tâm” Hoàng đế thở dài: “Trẫm đã tự tay sao chép Thuật bi chú một ngàn lần rồi. Vài ngày nữa trẫm sẽ đích thân đưa đến trước linh vị Hoàng hậu mà hỏa thiêu, hi vọng nàng ấy ở dưới cửu tuyền có thể gặp được Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông, có như vậy trẫm mới thấy an tâm” Hoàng đế nói xong liền nằm xuống ngủ, Như Ý nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong lòng có vô số tơ vò quẩn quanh triền miên, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt lại mà cố gắng đi ngủ. Lúc Như Ý tỉnh lại thì đã thấy Hoàng đế đứng dậy, đang chuẩn bị mặc bào phục đi vào tiền triều. Như Ý vẫn còn buồn ngủ nhưng vẫn đứng dậy hầu hạ Hoàng đế mặc long bào, đôi mắt Hoàng đế có chút màu xanh đen, Như Ý đứng ở trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng đêm qua ngủ không được ngon, khi nào trở về, thần thiếp sẽ nấu một chén canh táo đỏ chờ Hoàng thượng” Hoàng đế hòa nhã nói: “Việc này giao cho hạ nhân làm đi. Đêm qua nàng cũng ngủ không được an ổn cho nên nàng hãy nghỉ ngơi đi” Như Ý “Dạ” một tiếng nhỏ nhẹ rồi phụng dưỡng Hoàng đế rời đi, rồi nàng ngồi liễn kiệu quay về Dực Khôn cung. Nhị Tâm đi bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, vì sao khi Hiếu Hiền hoàng hậu còn sống mà Hoàng thượng chỉ đối đãi bình thường nhưng sau khi tạ thế thì Hoàng thượng lại tình thâm như thế, nhớ mãi không quên vậy?” Như Ý thản nhiên cười nói: “Có đôi khi, cái tình thâm không phải chỉ để cho người bên ngoài thấy mà còn làm cho chính mình thấy. Chỉ là nhập diễn quá giỏi cho nên ngay cả chính mình đều thấy tin tưởng là thật mà không chút nghi ngờ” Nhị Tâm có chút mờ mịt: “Nương nương nói gì, nô tỳ không hiểu được” Như Ý thở dài một hơi: “Cần gì phải hiểu chứ? Ngươi chỉ cần biết rằng, lúc ngươi còn sống mà hắn đối đãi với ngươi tốt thì mới đúng là tốt”. Nàng ngưng thần một lát: “Nhị Tâm, ngươi cũng đã 30 tuổi rồi? Ta cũng từng nói khi ngươi 25 tuổi thì ta sẽ cho ngươi xuất cung, vậy mà thấm thoát trôi qua, ta đã quên ngươi bây giờ 30 tuổi rồi. Tháng 9 này là sinh thần của ngươi, ta sẽ cho ngươi xuất cung” Nhị Tâm cười nói: “Dạ. Ngày tháng trôi qua thật nhanh, 25 tuổi là lúc được rời cung nhưng mà vẫn có cảm giác không rời xa được nương nương, bây giờ cũng đã 30 rồi” “Từ lúc ta rời khỏi lãnh cung, ngươi nói ngươi muốn hầu hạ ta nhiều thêm, vậy mà bây giờ cũng đã 30, cũng đã có thể xuất cung mà tìm cho mình một phu quân thật tốt. Giang Dữ Bân là người thích hợp nhất, ta sẽ nói Hoàng thượng ban hôn cho ngươi” Trên khuôn mặt Nhị Tâm mang theo ửng đỏ, thành khẩn nói: “Nhưng nô tỳ vẫn muốn hầu hạ nương nương thêm vài năm nữa” Như Ý mỉm cười: “Tuổi tác không đợi con người, thời điểm đẹp nhất của một nữ nhân cũng đã sắp qua rồi, ngươi đừng cô phụ nó như vậy, ngươi không chịu gả chồng, Giang Dữ Bân sẽ oán hận bổn cung lắm đó. Chỉ là, dù cho ngươi được gả đi nhưng vào ban ngày vẫn tiến cung hầu hạ, ban đêm mới được ra khỏi cung, nếu đã như vậy thì cũng chẳng hay ho gì, ta hi vọng ngươi có thể ra ngoài cung mãi mãi mà an ổn sống cả đời” Nhị Tâm kích động, đôi mắt rưng rưng, hai người đang nói chuyện thì liễn kiệu cũng dừng lại, rốt cuộc cũng đã đến cửa Dực Khôn cung. Nhị Tâm đỡ Như Ý xuống kiệu, Tam Bảo vội vàng chạy lên nghênh đón nói: “Nương nương đã quay về, Diên Hi cung cho người đến truyền tin nói Du phi đêm qua đã đến Từ Ninh cung của Thái hậu mà đến nay vẫn chưa về. Theo người hầu nói, Du phi nương nương đã quỳ trong sân viện Từ Ninh cung đã được một đêm, Thái hậu đến giờ vẫn chưa cho Du phi đứng lên” Như Ý chợt cảm thấy lạnh lẽo, vội hỏi: “Người bên ngoài có biết tin này không?” Tam Bảo lắc đầu nói: “Du phi nương nương tự mình dạy dỗ cung nhân Diên Hi cung cho nên bọn họ đều hiểu đúng mực, chỉ dám đem tin này tới nơi này của chúng ta, người bên ngoài đều không biết” Như Ý suy nghĩ rồi đi về phía trước vài bước: “Nhị Tâm, ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ một chút” Nhị Tâm đáp ứng, thay nàng lấy chiếc áo choàng xuống nói: “Dạ. Nô tỳ sẽ hầu hạ nương nương đi ngủ rồi sẽ đánh thức Ngũ A ca dậy để đi đến Thượng thư phòng” Như Ý bước đi hai bước, than nhẹ một tiếng, chung quy nhịn không được mà xoay người lại: “Đi Từ Ninh cung!” Như Ý đến Từ Ninh cung khi sắc trời đã tờ mờ sáng, Như Ý đứng lặng một lát, hít thở thật sâu, cái nơi này, cho dù nàng đã đến bao nhiêu lần rồi nhưng nàng vẫn luôn thấy sợ hãi và kính trọng. Đúng vậy, Thái hậu đã từng cứu nàng, là ân nhân của nàng nhưng đối với toàn bộ Ô Lạt Na Lạp thị mà nói, Thái hậu chính là người đã hủy đi hết toàn bộ vinh hoa, hủy đi hết toàn bộ những nơi dựa vào của tộc nhân của nàng. Ân oán xen lẫn, đây mới là chân chính kinh sợ và kính trọng. Nhưng giờ phút này, Hải Lan đang quỳ bên trong, tuy rằng nàng không biết vì sao nhưng Như Ý vẫn luôn cảm thấy bất an. Tuy rằng Thái hậu chủ trì công việc lục cung nhưng lại không nhúng tay vào việc nhỏ, hơn nữa nàng ta luôn là người ôn hòa, ít khi phạt ai quỳ cả một đêm. Như Ý càng chạy vào Từ Ninh cung thì đáy lòng càng lo sợ. Bên ngoài các tiểu cung nữ chạy vào bẩm báo, đi ra nghênh đón nàng là Phúc Gìa, Phúc Già thấy Như Ý không chút sợ hãi mà bình thản nên liền nói: “Nương nương ngồi đợi một lát. Thái hậu đã dậy rồi nhưng đang trang điểm, khi nào xong sẽ gặp nương nương” Thái hậu yêu thích nhất là hoa cỏ tươi, Hoàng đế lại hết sức hiếu dưỡng cho nên trong ngoài Từ Ninh cung luôn có đầy hoa mộc quý báu để khiến Thái hậu vui vẻ, như là: hoa hải đường, hoa mẫu đơn, hoa ngọc lan, hoa nghênh xuân đều là loại thượng phẩm. Nhà ấm trồng hoa còn chuyên tâm chăm sóc loại hoa Thái hậu yêu thích nhất là hoa hợp hoan, bởi vật Từ Ninh cung lúc nào cũng có đầy hoa. Như Ý nhìn trong sân viện, ngoài trừa hoa cỏ thì bốn phía lẳng lặng, không có người nào đang quỳ. Như Ý càng lo lắng, hỏi nhỏ: “Cô cô, Du phi đâu rồi?” Phúc Già cười dài nói: “Du phi nương nương dù sao cũng là người có phân vị, cũng là người có con thì sao Thái hậu lại để nàng ta mất hết thể diện chứ, có quỳ thì cũng sẽ không quỳ ở đây. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì Du phi nương nương còn mặt mũi nào mà làm người được nữa chứ?” Như Ý đoán không ra cái việc tính toán của Thái hậu cho lên liền đi theo Phúc Gìa đến Noãn các ngồi xuống, Phúc Già chỉ vào một đĩa bánh cùng chén hạch đào trên bàn nói: “Đây là món mà Thái hậu chuẩn bị cho nương nương đêm qua, nương nương bây giờ cũng đã đói bụng rồi mà món này cũng đã lạnh cho nên nô tỳ sẽ cho người đổi chút điểm tâm ăn sáng cho nương nương” Như Ý kinh ngạc nhưng cũng cười nói: “Sao cô cô biết bổn cung vẫn chưa ăn sáng?” Phúc Già cười nói: “Sao nô tỳ biết được chứ, chỉ là nô tỳ làm theo lệnh của Thái hậu mà thôi. Đêm qua nương nương không tới, nhất định là vì thị tẩm cho nên không biết. Nếu sau khi thị tẩm thì cũng sẽ quay về cung buổi sớm. Với lại nương nương và Du phi nương nương đều là tỷ muội tình thâm, không phải như vậy sao?” Như Ý âm thầm líu lưỡi, ngay cả một cô cô bên cạnh Thái hậu cũng đã trở thành một người thông thấu con người, huống chi là Thái hậu. Nàng nhìn đồ ăn sáng đưa lên, nàng mới định thần mà dùng chút trà sữa rồi lại dùng một chén hạt dẻ nhỏ. Phúc Già đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm: “Trước lúc đi ngủ Thái hậu có dặn, nếu nương nương không dùng được cái gì thì Thái hậu cũng lười nói chuyện với nương nương. Nếu nương nương còn nuốt trôi được thì có thể nói chuyện thoải mái được rồi” Trong lòng Như Ý hơi phát trầm nhưng nàng vẫn mỉm cười như cũ: “Phúc Già cô cô, bổn cung đã ăn no rồi, Thái hậu nếu muốn lôi kéo trách phạt bổn cung và Du phi, bổn cung cũng đã có đủ khí lực chống đỡ, chỉ là Du phi…” Phúc Già sao lại không hiểu được, liền cười nói: “Nương nương yên tâm. Thái hậu phạt quỳ thì là phạt quỳ nhưng sẽ không để Du phi nương nương bị đói. Nếu Du phi nương nương có quỳ thì chắc giờ cũng đang ngủ rồi” Trả lời như thế, Như Ý cũng chỉ có thể im lặng. Nàng chờ đợi khoảng một nén nhang thì nghe tiếng tấm mành vén lên, Thái hậu từ phía sau tấm rèm bước ra chậm rãi: “Ai gia cũng biết, nếu Du phi bị phạt quỳ, thế nào sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đến, bởi vì chuyện này ít nhiều cũng có liên lụy đến ngươi” Như Ý vội đứng dậy hành lễ mà kinh sợ: “Thái hậu vạn phúc kim an, phú xuân an khang” Thái hậu xua tay nói: “Ai gia thì có gì mà vạn phúc chứ? Bẻ gãy hai hoàng tôn trong tay các ngươi, liên lụy Thuần quý phi, bàn tính hay như vậy ngay cả ai gia cũng không ngờ đến” Như Ý kính cẩn mỉm cười: “Thái hậu nói gì, thần thiếp không rõ” Thái hậu nhìn xung quanh, đã thấy các cung nữ đã sớm lui ra bên ngoài, Thái hậu lấy chèn nước trà trong tay Phúc Già súc miệng rồi chậm rãi lấy chén cháo tổ yến uống mấy ngụm rồi nói: “Không rõ ư? Ai gia chỉ cần xem trong chuyện này là ai có được lợi nhiều nhất thì có thể suy ra ai làm. Thuần quý phi cùng với ngươi đều là quý phi, nay nàng ta ôm bệnh không ra ngoài được, bây giờ chỉ còn ngươi độc chiếm hậu cung thì ngươi còn có thể nói gì nữa không? Chỉ là may mắn, Thuần quý phi còn có rất nhiều con, ngoại trừ Vĩnh Chương không hiểu chuyện, cho dù Hoàng thượng không thích Vĩnh Chương thì rốt cuộc vẫn còn Vĩnh Dung và Cảnh Nghiên, xem ra đây là phúc khí của ai gia, Thuần quý phi vẫn có phúc khí hơn ngươi nhiều” Như Ý khi nghe đến chuyện con cái, trong lòng đột nhiên buồn bã, phảng phất có cây châm bất ngờ đâm vào trong lòng nàng mà máu huyết tung ra, nàng cố gắng chống đỡ mà mỉm cười: “Phúc khí Thái hậu không có ai so sánh kịp, chỉ là theo lời Thái hậu nói, nghĩa là thần thiếp đã tính kế với Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương sao?” Thái hậu bỏ chén tổ yến xuống, vẫy tay nói: ‘Phúc Già, chén tổ yến này nhạt quá, ngươi thay ai gia đi cho thêm ít ngưu nhũ vào đi” Phúc Già đáp ứng một tiếng, đưa cung nữ lui ra, chỉ chừa lại Thái hậu và Như Ý. Thái hậu lấy khăn tay xoa khóe môi, rồi bỏ xuống, khuôn mặt chuyển sang lãnh lẽo: “Tâm tư của ngươi bây giờ càng ngày càng lợi hại, Vĩnh Chương thì thôi đi, ngay cả Vĩnh Hoàng mà do chính ngươi nuôi nấng mà ngươi cũng có thể xuống tay được, hổ dữ còn không ăn thịt con”. Thái hậu bỗng nhiên cười phá lên: “Ai gia quên, chính ngươi chưa từng sinh con đúng không? Chỉ là con nuôi thôi mà, tất nhiên không cần quá để bụng” Mặc dù Như Ý nhiều năm chịu ủy khuất nhưng lại không chịu nổi lời nói như vậy, nàng cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, ngẩng đầu nói: “Thái hậu sai rồi, chuyện lần này, cho dù thần thiếp tính kế với hai vị A ca thì nhiều lắm cũng làm cho bọn họ chịu chút răn dạy mà thôi. Hoàng thượng nổi giận lôi đình như vậy, có thể đoạt tuyệt ngôi vị Thái tử của hai vị A ca, ngay cả Thái hậu nuôi nấng Hoàng thượng nhiều năm như vậy, đều sẽ cảm thấy chuyện ngoài ý muốn, thần thiếp sao lại có thể tính kế được chứ?” Thái hậu híp hai mắt lại, thần sắc âm trầm: “Ý ngươi nói là ngươi và Du phi đều không sai, là do Hoàng đế trách phạt quá nặng sao?” “Thần thiếp không dám nói như vậy nhưng tâm Thái hậu sáng như gương, Hoàng thượng đăng cơ hơn mười hai năm, bây giờ không còn như trước kia mà chuyện gì cũng hỏi trọng thần của tiên đế. Bây giờ Hoàng thượng đã có chủ ý của riêng mình, người bên ngoài chỉ có thể thuận theo, không thể chống đối. Cho dù Trương Đình Ngọc và Cao Bân đều là lão thần thì cũng phải như vậy, nói chỉ là người khác”. Như Ý nhìn vào Thái hậu: “Có lẽ trong mắt Hoàng thượng “mẫu tử chi ân, phụ tử chi tình, phu thê chi nghĩa” vẫn còn kém quân thần một bậc mà thôi” Ánh mắt Thái hậu có chút ngờ vực mà nhìn nàng: “Đây là do ngươi phỏng đoán hay là Hoàng đế nói cho ngươi biết?” Như Ý thấy Thái hậu chưa động vào đồ ăn sáng, liền lấy một chén canh cốt tủy ngưu mà cung kính đưa vào tay Thái hậu: “Hoàng thượng thiên tâm khó dò, thần thiếp sao có thể biết được chứ? Hoàng thượng lại càng không nói cho thần thiếp biết cái gì, chỉ là Thái hậu dưỡng dục Hoàng thượng nhiều năm, đối với chuyện gì Hoàng thượng cũng đều để trong lòng, chẳng lẽ Thái hậu nhìn không ra sao? Nếu thật sự thần thiếp có tính kế thì cũng chỉ dám rơi vào hai chữ “vừa vặn” mà thôi. Nếu Du phi có chịu liên lụy thì cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Thái hậu cũng biết, từ sau khi Du phi sinh hạ Vĩnh Kỳ thì không còn nhận được ân sủng thì nàng ta cần gì phải tranh đấu tình cảm mà tính kế chứ” Thái hậu nhìn thần sắc Như Ý một lấy rồi mới nhận lấy chén canh mà nàng đưa tới, chậm rãi uống rồi nói: “Ngược lại ngươi càng ngày càng hiểu được Hoàng đế, cũng coi như ngươi thức thời, chính ngươi nhận mình tính kế với Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương, Du phi quỳ cả đêm mà không chịu nói ra việc cùng ngươi tính kế” Như Ý nhìn Thái hậu, trong lòng có chút lành lạnh sợ hãi nhưng vẫn nói: “Việc này không liên quan gì tới Du phi. Hơn nữa Thái hậu cũng là người từng trải, gặp qua chuyện như vậy, tất nhiên sẽ hiểu rõ, sẽ không đi oán tính kế nhân có bao nhiêu đáng sợ, mà là đáng thương kẻ tính kế” Thái hậu khẽ cười, tâm ý ngày lúc càng khó đoán: “Tâm tư của ngươi càng ngày càng giống với cô mẫu của ngươi”. Nàng liếc mắt nhìn phía sau rèm: “Du phi quỳ ở ngoài tẩm điện của ai gia, ngươi đi xem nàng ta đi” Như Ý vì Hải Lan mà lo lắng, nghe được câu này, liền chạy vào tẩm điện của Thái hậu, thấy Hải Lan quỳ trên mặt đất, thần sắc tuy rằng tái nhợt, mệt mỏi không chịu nổi nhưng cũng thấy được Hải Lan không bị tra tấn. Hải Lan vừa thấy Như Ý, nàng nhịn không được nước mắt rơi xuống lã chã: “Những lời tỷ tỷ đã nói, muội muội đều đã nghe thấy. Tỷ tỷ cần gì phải nói nhiều như vậy, nguyên bản là đều do muội làm, tỷ tỷ chưa từng làm qua chuyện này”
Như Ý ý bảo Hải Lan im lặng, rồi đỡ nàng đứng dậy, thay nàng xoa đầu gối nói: “Muội ngồi đây đi, để ta ra ngoài một chút. Nhớ rõ đừng lộn xộn, quỳ cả đêm rồi, đầu gối cũng chịu không nổi nữa rồi” Hải Lan rưng rưng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, Như Ý bước ra ngoài Noãn các, quỳ xuống nói: “Thái hậu thương hại, thần thiếp tâm lĩnh.”. Thái hậu nhìn nàng nói: “Tất nhiên mọi chuyện vì ngươi nhưng có rất nhiều chuyện, chỉ cần nằm ở trong đầu ngươi là được, không cần si tâm vọng tưởng” Như Ý lẳng lặng nghe mà an phận cúi đầu: “Hết thảy mọi chuyện đều do Hoàng thượng và Thái hậu định đoạt, thần thiếp không dám si tâm vọng tưởng” Thái hậu bình tĩnh cười, thở dài nói: “Lời này tuy rằng thành thật nhưng cũng bất kính. Chẳng lẽ hậu cung này, ai gia không làm chủ được hay sao mà còn phải muốn Hoàng thượng định đoạt?” Như Ý nghe được lời này, cái sợ hãi trong lòng cũng giảm đi vài phần, khẽ cười nói: “Ai làm chủ thì Thái hậu là người rõ ràng hơn thần thiếp” Thái hậu mỉm cười, thản nhiên nói: “Ngươi không sợ ai gia đem chuyện ngươi tính kế Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương nói cho Hoàng đế nghe sao? Ngươi hại nhi tử của hắn, hắn sẽ không thể chấp nhận được ngươi nữa” Thần sắc Như Ý thanh đạm giống như mây khói: “Nếu nói tính kế thì ai chưa từng tính kế chứ? Thái hậu nếu nói cho Hoàng thượng biết thì cũng sẽ khiến Hoàng thượng trở thành một cô gia quả nhân (nghĩa là bậc đế vương cô độc). Thái hậu sẽ luyến tiếc” Thái hậu lạnh lùng cười nói: “Ai gia có bỏ được hay không là do ai gia định đoạt. Nếu ngươi đã nói vậy thì ai gia cũng không thể không trách phạt ngươi nhưng nếu ai gia phạt ngươi thì cũng không được, không phải vì ngươi mà là vì thể diện Hoàng gia. Chuyện này ai gia sẽ ghi tạc trong lòng, ngươi đi đi” Gánh nặng trong lòng Như Ý như được gỡ bỏ, vội nói: “Đa tạ Thái hậu, như vậy Du phi…” Mí mắt Thái hậu cũng không nâng lên: “Ngươi đã đi thì ai gia còn giữ nàng ta ở lại làm gì nữa, cả 2 ngươi cùng đi đi” Như Ý như phùng đại xá, vội cùng Diệp Tâm đưa Hải Lan ra ngoài Từ Ninh cung. Hải Lan nắm chặt tay Như Ý, từng bước đi chầm chậm. Nàng đứng ở đầu gió, tùy ý nước mắt rơi xuống: “Muội cứ nghĩ rằng tỷ tỷ sẽ hận muội ác độc mà mặc kệ muội muội chứ” Như Ý ngưng mắt nhìn Hải Lan: “Ta cũng đã nói rồi, muội làm hay ta làm thì có gì khác nhau đâu chứ? Ta không tha thứ cho muội thì có nghĩa là không tha thứ cho chính mình. Ta là người có ý niệm đó trước, chẳng qua muội vươn tay thực hiện cái ý niệm đó thôi. Còn chuyện tuyệt tình như vậy không phải là do muội hay do ta mà là do Hoàng thượng” Hải Lan tha nhẹ một tiếng: “Từ lúc tỷ tỷ bước ra khỏi lãnh cung, cũng từng nói cho muội biết tỷ tỷ sẽ càng trở nên quyết tuyệt nhẫn tâm hơn, không cho con đường sống nhưng mà giờ đây xem ra, tỷ tỷ vẫn còn có điều ràng buộc. Muội vẫn nghĩ, Hoàng thượng có thể vứt đi tình cảm phụ tử thì vì sao tỷ tỷ lại làm không được cơ chứ?” Ngữ khí Như Ý nặng nề: “Bởi vì ta chưa bao giờ đặt chân đến vị trí của Hoàng thượng đang đứng, nơi Hoàng thượng đang đứng mà nhìn chúng ta, cái nhìn đó không giống như cái nhìn mà chúng ta nhìn Hoàng thượng” Hải Lan nhìn Như Ý, nói: “Cho nên muội muội hi vọng tỷ tỷ có thể đứng sóng vai cùng với Hoàng thượng, cùng Hoàng thượng nhìn được bốn phương tám hướng, trong ngực đều có quyết đoán” Như Ý cười nói: “Đây là nguyện vọng của ta, cũng là nguyện vọng của Ô Lạt Na Lạp thị. Tuy rằng ta biết sẽ còn khó khăn nhưng ta sẽ cố gắng làm được” Diệp Tâm vội nói: “Mấy ngày nay Nhàn quý phi bận rộn việc xử lý hậu cung cho nên ít lui tới với tiểu chủ của chúng nô tỳ, tuy rằng tiểu chủ không nói nhưng trong lòng lúc nào cũng buồn rầu, nô tỳ nhìn là hiểu được liền” Hải Lan giận, liếc mắt nhìn Diệp Tâm rồi cười: “Kỳ thật mấy ngày nay muội vẫn nghĩ, nếu tỷ tỷ và muội muội lại xa cách như vậy thì rốt cuộc chúng ta sẽ thế nào đây?” Như Ý cười nói: “Bây giờ còn nghĩ như vậy nữa không?” Hải Lan suy nghĩ một lát: “Hiện tại thì vẫn còn nghĩ như vậy, nếu tỷ muội chúng ta không còn điều gì phải xa cách như vậy thì không biết về sau sẽ còn xa cách vì chuyện gì nữa không?” Như Ý nhợt nhạt cười nói: “Muội nhiều lo lắng quá, còn không mau hồi cung mà điều trị đầu gối của muội đi” Như Ý đỡ Hải Lan chậm rãi đi trên đường, xa xa có liễn kiệu màu vàng dần dần đi tới, hướng tới Từ Ninh cung. Như Ý hơi có chút kinh ngạc rồi vội hạ thấp người xuống nói: “Hoàng thượng vạn phúc kim an” Trên mặt Hoàng đế đầy vẻ thân thiết và lo lắng: “Từ Từ Ninh cung đi ra sao? Thái hậu có làm khó các nàng không?” Như Ý vội hỏi: “Không phải Hoàng thượng vừa mới tan triều sao? Sao lại biết thần thiếp và Du phi ở Từ Ninh cung?” Hoàng đế nói: “Thái hậu cho cung nhân đến truyền lời, nói nàng và Du phi đang bị chịu trách phạt, trẫm vừa mới tan triều cho nên liền chạy tới xem sao”. Hoàng đế nắm lấy tay nàng, hòa nhã nói: “Không có việc gì chứ?” Trong lòng Như Ý hơi có chút ấm áp: “Hoàng thượng yên tâm, không có việc gì cả” Hoàng đế hơi gật đầu, ôn nhu nói: “Nàng và Du phi đi về trước đi, trẫm đến thỉnh an Hoàng ngạch nương một chút”. Hai người đứng lùi sang một bên nhìn Hoàng đế rời đi rồi hai người hồi cung quay về.