Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 31



Như Ý cùng Hải Lan ngồi trên kiệu quay trở về Diên Hi cung. Bước qua cánh cửa cung màu đỏ thẫm, Như Ý mới cảm giác dưới chân mềm nhũn ra. Hải Lan vội vàng đỡ lấy nàng, Như Ý được nàng giữ cho đứng vững, oán trách nói: “Vừa rồi muội không quản tính mạng mà tiến vào, sao lại không để ý chính mình như vậy chứ?”
Hải Lan ảm đạm nói: “Muội chỉ có mỗi tỷ tỷ, tỷ tỷ bị các nàng đổ oan thì muội còn có cái gì dựa vào chứ? Huống chi đêm qua tỷ tỷ đã cứu sống muội thì về sau muội cũng sẽ cứu tỷ tỷ”.
Như Ý nhìn nàng, đáy lòng cảm động không nói nên lời, chỉ nắm chặt tay nàng: “Ta nghĩ muội đang sợ hãi đến như vậy, về sau sẽ không dám ra Diên Hi cung nữa chứ”.
Ánh mắt Hải Lan ngày càng sáng: “Hôm qua thì sợ, hôm nay thì không còn sợ nữa rồi. Tỷ tỷ nói đúng, nếu muội muội vẫn sợ hãi, cho dù người khác chưa tính kế với muội thì muội sẽ tự giết chính mình trước thôi”
Vào trong cung, Như Ý đưa Hải Lan vào điện phía sau. Trời bắt đầu tối, Nhị Tâm lặng lẽ đưa Lý Ngọc vào trong Noãn các. Lý Ngọc do dự đứng ở trước cửa, Như Ý nhìn hắn ngoắc tay nói: “Sao không đi vào?”
Lý Ngọc chần chờ: “Tiểu chủ, nô tài sợ làm phiền tiểu chủ”
Như Ý cười nói: “Nếu sợ phiền toái thì đã không gọi ngươi đến rồi. Ngươi yên tâm, lúc này Vương Khâm đã đến Hàm Phúc cung hầu hạ rồi, hắn sẽ không đếm xỉa tới ngươi đâu”.
Nhị Tâm cằn nhằn Lý Ngọc một phen, Lý Ngọc mới chịu ngồi xuống, Lý Ngọc vội vàng che ống quần lại, Như Ý nhịn không được cười: “Cuốn ống quần lên nào, ở chỗ bổn cung thì còn sợ cái gì nữa chứ?” Lý Ngọc mới vén ống quần lên, Như Ý thấy trên đầu gối hắn bầm tím, da thịt bên ngoài sấm huyết, không khỏi thay đổi thần sắc, liền hỏi: “Ngươi quỳ bao lâu rồi?”
Lý Ngọc mang theo vài phần thương tâm ủy khuất: “Quỳ trên mái ngói một canh giờ, quỳ đến khi ngói vỡ ra, sau đó quỳ tiếp một canh giờ trên dây xích sắt”.
Như Ý mang theo vài phần ý tứ hàm xúc điều tra nhìn hắn: “Là vì ngươi nhất thời hầu hạ không chu toàn sao?”
Lý Ngọc thương tâm, chỉ thút tha thút thít nói: “Mấy việc hầu hạ này nô tài đều làm chu toàn cho nên Hoàng thượng thấy rất thích nhưng Vương phó tổng quản lại không thấy vui cho nên hôm nay tìm cớ để trách phạt nô tài”.
Như Ý thở dài, vươn tay lấy trên cái tủ một bình thuốc bột, cẩn thận thoa lên vết thương hắn. Lý Ngọc đau đớn cố gắng cắn răng chịu đựng, vội vàng ngăn cản nói: “Nhàn phi nương nương, ngọc thể nương nương tôn quý, sao lại có thể làm phiền nương nương làm việc này thay nô tài được chứ ạ?”
Như Ý nắm tay hắn nói: “Đây là dược phấn do Vân Nam tiến cống, dùng tam thất cùng hoa hồng tế ma mà tạo thành, có tác dụng cầm máu. Nếu ngươi muốn ngày mai có thể đứng trước Hoàng thượng hầu hạ thì hãy ngoan ngoãn dùng thượng dược này đi”.
Nhị Tâm cười, gõ nhẽ trên trán của Lý Ngọc một cái nói: “Ngươi thật có phúc khí. Ta hầu hạ tiểu chủ lâu như vậy mà tiểu chủ mới một lần thay ta bôi thượng dược này lúc ta bị phỏng thôi”.
Lý Ngọc cảm kích đến rơi nước mắt: “Đa tạ Nhàn phi nương nương”.
Như Ý thở dài: “Ngươi không cần cảm ơn, cũng nhờ có ngươi hôm qua bẩm báo với Hoàng thượng mà bổn cung mới được yên ổn, bổn cung không ngờ vì giúp bổn cung mà ngươi lại rơi tình thế này”.
Lý Ngọc nói: “Bởi vì Vương phó tổng quản không chịu bẩm báo, Nhị Tâm và nô tài có quen biết với nhau. Nô tài nghĩ, không thể khiến tiểu chủ gặp nạn ở Hàm Phúc cung”
Như Ý hơi thất thần, chợt nói: “Cái này ngươi thông minh hơn Vương Khâm nhiều. Nhưng Vương Khâm có tư lịch lâu dài, vị thứ cũng cao hơn ngươi, ngươi thông minh nhưng không được tùy tiện để lộ ra, hãy giấu ở trong lòng, nếu không chính cái thông minh đó sẽ hại ngươi mà thôi”.
Lý Ngọc có chút suy nghĩ: “Ý của nương nương là…”
Như Ý lấy tấm lụa trắng từ tay Nhị Tâm, thay Lý Ngọc đem băng bó đầu gối nói: “Khi chưa tới lúc thì đừng lộ thông minh ra ngoài, đặc biệt còn có người đang có vị thế hơn mình. Có người thích cái thông minh của ngươi nhưng cũng có người sẽ không thích. Nếu ngươi quay về thì đừng để lộ ra oán hận mà hãy nịnh hót Vương Khâm, có như vậy ngươi mới dễ sống sót”.
Lý Ngọc vội đứng lên, cúi đầu nói: “Là do nô tài hồ đồ, đa tạ nương nương chỉ điểm”.
Như Ý đem lọ thuốc nhét vào tay hắn nói: “Đây là thuốc tốt cho nên ngươi hãy thanh thủ thời gian mà dùng. Lúc hầu hạ cũng coi chừng một chút, để ý nhiều vào”.
Lý Ngọc đáp ứng đi ra, Nhị Tâm mím môi cười nói: “Rốt cuộc tiểu chủ cũng chịu để bụng”
Như Ý ngưng một lát, chậm rãi nói: “Có thể không để bụng sao? Những chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, thiếu chút nữa là mất mạng rồi! Vương Khâm là người thế nào chứ? Hoàng hậu đã sớm thu phục hắn, chỉ có Lý Ngọc thông minh là người mà ngươi sớm quen biết và tin cậy vào được”.
Nhị Tâm thấp giọng nói: “Nghe nói Hoàng hậu vì mượn sức Vương Khâm cho nên tính toán đem Liên Tâm bên người làm đối thực nhi với Vương Khâm”.
Như Ý mở to hai mắt: “Thật sao?”
“Cũng không hẳn như vậy! Vương Khâm coi trọng Liên Tâm đã lâu, chỉ là Hoàng hậu còn có tính toán cho nên mới chưa thành toàn cho hai người họ mà thôi”.
Như Ý xuất thần trong chốc lát: “Hoàng hậu cũng đáng thương, đứng trên vạn người cho nên cô tịch kinh hoàng, tựa như đứng trên chóp tháp, một trận gió nhỏ cũng biến thành gió lớn, thổi bay khiến cho người đứng cũng không vững”. Nàng nói xong liền lệnh cho Nhị Tâm đi qua thăm hỏi Hải Lan. Như Ý nhìn bóng dáng Nhị Tâm đi xa, trong lòng liền thở dài một trận, trong cung này có ai thấy nhẹ nhàng đâu? Nhỏ bé như nô tài trong cung, cao quý đứng trên vạn người như Hoàng hậu, ai lại không cảm thấy cô tịch, cố gắng cẩn thận như đi trên miếng băng mỏng chứ? “Đêm nay không biết thẻ bài của ai được lật nhỉ?”. Tâm niệm của Như Ý vừa nghĩ đến rồi nàng lại than nhẹ một tiếng xoay người vào phòng.
Hoàng đế đến gặp Như Ý. Như Ý không nghĩ Hoàng đế sẽ đến đây, cho nên đang lấy nước ấm có chứa cánh hoa hồng để tắm rửa. Tam Bảo vui sướng đi từ bên ngoài tiến vào, vui vẻ nói: “Tiểu chủ, Hoàng thượng đến! Tiểu chủ mau tiếp giá đi!”
Như Ý vội vàng lau sạch tay, chuẩn bị đứng lên thì Hoàng đế đã tiến vào, cười nói: “Mùi hoa hồng thơm quá, trẫm cứ nghĩ đây không phải mùa đông chứ”.
Như Ý cũng chưa kịp thay y phục, chỉ phải cúi xuống thỉnh an. Hoàng đế vội vàng đỡ nàng, ôn nhu nói: “Đã chịu hai ngày ủy khuất rồi, còn không mau ngồi xuống đi”.
Như Ý ngưng mắt nhìn hắn, không biết sao trong lòng Như Ý bỗng nhiên mềm nhũn, nhẫn nhịn hai ngày rồi, nước mắt liền lã chã rơi xuống. Mọi người hiểu ý, vội vàng lui xuống. Hoàng đế lấy tay lau nước mắt nàng, thấp giọng nói: “Nàng không phải là người hay khóc. Lúc này khóc thì nàng đã chịu khổ quá rồi”.
Bốn phía yên tĩnh vô thanh, chỉ có nghẹn ngào trầm mặc. Hoàng đế ôm chầm lấy nàng, lẳng lặng đặt đầu nàng vào vai của mình, khóc nức nở nói: “Trẫm cứ nghĩ rằng trẫm lạnh nhạt với nàng vài ngày thì nàng sẽ có lợi một chút, sẽ không có ai nhìn chằm chằm vào nàng. Là trẫm sơ sót”.
Như Ý nhịn chút rơi nước mắt: ” Bên ngoài lạnh như vậy, đêm đã khuya sao Hoàng thượng còn đến đây chứ?”
Hoàng đế lấy tay nàng đặt lên ngực hắn: “Không đến đây thì sao biết nơi này có an ổn hay không chứ?”
Như Ý nhịn không được, nở nụ cười: “Thần thiếp có thể đi đến Dưỡng Tâm điện”.
Lời còn chưa dứt, Hoàng đế đã hôn lên cái trán của nàng, hắn dùng đôi tay ấm áp ôm lấy nàng, muốn trấn an nàng đã chịu kinh nhục nhiều ngày. Ngữ khí Hoàng đế trầm thấp: “Hôm qua trẫm nhìn thấy cả người nàng ướt đẫm ở Hàm Phúc cung, trẫm muốn đến ôm nàng, phủ thêm xiêm y cho nàng, muốn trách phạt thật nặng những người sỉ nhục nàng nhưng nghĩ kỹ, trẫm không thể làm như vậy, bởi vì ở trước mặt người khác mà trẫm trân trọng nàng thì sẽ hại nàng mà thôi. Như Ý, chuyện xảy ra hôm nay, trẫm mới suy nghĩ lại, có lẽ vì trẫm lạnh nhạt với nàng cho nên các nàng ta mới càng đắc ý, nghĩ rằng nàng đang thất sủng, cho nên dám khi dễ nàng, hãm hại nàng. Nàng yên tâm, trẫm sẽ không như vậy nữa”.
Như Ý dựa sát vào Hoàng đế, cảm nhận được mùi hương trên người hắn xa lạ mà quen thuộc, Cái mùi kia làm cho nàng cảm thấy an tâm. Nàng nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp thích nhất ba chữ”
“Ba chữ nào”
“Nàng yên tâm”. Có những lời này, cho dù thần thiếp bị nhốt ở Thận hình tư thì thần thiếp cũng an tâm mà không sợ điều gì”.
Hoàng đế thở nhẹ nhàng nói: “May mắn là nàng hiểu được”.
Như Ý kéo cổ Hoàng đế lại, trán nàng để sát cái cằm của hắn: “Thần thiếp hiểu được. Cái đêm thần thiếp được gả cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn thần thiếp liền nói câu nói đầu tiên là “nàng yên tâm”. Thần thiếp bắt đầu cảm thấy yên tâm và về sau vẫn như vậy”.
Hoàng đế cúi đầu hôn lên tay nàng, nỉ non nói: “Nàng hiểu được là tốt rồi”
Như Ý hiểu được, cho dù mấy ngày nay tịch mịch lạnh nhạt không gặp nhau nhưng vẫn có thể cảm thụ được tình ý trong lòng.
Sáng hôm nay Như Ý tỉnh dậy thì thấy Hoàng đế đang đứng dậy mặc long bào, Vương Khâm cùng vài cung nữ vội vàng hầu hạ. Như Ý vừa ngồi dậy, Hoàng đế vội giữ nàng nằm xuống ôn thanh nói: “Nàng mệt rồi, cố gắng ngủ thêm chút nữa đi. Trẫm đi trước”.
Như Ý đỏ mặt, liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái rồi liền lui vào trong chăn. Hoàng đế vừa mới đi xong, cung nhân trong cung đều vui sướng đến mức không nhịn được, A Nhược cười tiến vào nói: “Tiểu chủ, tiểu chủ có biết trước khi Hoàng thượng ra khỏi cửa có nói gì không?” A Nhược kéo dài ngữ điệu, bắt chước ngữ khí Hoàng đế nói: “A Nhược, cố gắng chăm sóc tiểu chủ của ngươi, tối nay trẫm sẽ đến thăm nàng ấy”. Nói xong A Nhược nhịn không được cười lên một tiếng, rồi đi ra ngoài.
Như Ý tỉnh dậy lúc đã qua giờ Tỵ một khắc, trong lòng không có chút gì vướng bận cho nên ngủ thật yên bình. Nàng đứng lên rửa mặt chải đầu, viết mấy câu đối xuân rồi gọi đám cung nhân treo lên, rồi lại mời Hải Lan đến dùng cơm trưa với nàng.
Tiểu phòng bếp làm đồ ăn, khiến mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng bay vào cung, Hải Lan không chần chừ liền ăn một mạch, hai người cười cười nói nói thì Tam Bảo vội vàng chạy vào, khoanh tay đứng ở cạnh cửa không chút lên tiếng. Như Ý biết hắn đang có điều quan trọng cần bẩm báo liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Ánh mắt Tam Bảo nhìn xung quanh bốn phía nhưng lại không nói. Như Ý liền phất tay, ý bảo cung nhân lui xuống: “Nói đi”.
Tam Bảo nói: “Thận hình tư vừa báo, nói có tiểu thái giám coi giữ dược liệu ở Thái y viện đã đến tự thú”

Như Ý ngẩn người ra nói: “Tự thú cái gì?”
“Nói thuốc mỡ thoa mặt của Mai đáp ứng, do hắn không cẩn thận trong lúc phối dược (pha thuốc) cho nên có có dính bột phấn bạch hoa đan vào thuốc cho nên mới gặp tai họa lớn như vậy”.
Hải Lan bưng chén canh, ngừng ăn nói: “Không đúng, nếu như vậy thì tại sao Tố Tâm dùng không có việc gì mà Mai đáp ứng dùng có chuyện chứ?”
Tam Bảo khinh xuy một tiếng: “Cũng đã hỏi và có nói do Tố Tâm dùng trên tay có một lần cho nên không có việc gì, còn Mai đáp ứng dùng nhiều nên mới bị như vậy”.
Như Ý nói: “Thận hình tư đã điều tra được gì rồi?”
Tam Bảo nói: “Đã dụng hình cho nên hắn mới nói ra mấy câu này, cho nên thỉnh tiểu chủ cho ý kiến”
Hải Lan buông chén canh nói: “Tỷ tỷ tin sao?
Như Ý cười: “Vậy muội có tin không?”
Hải Lan kiên quyết lắc đầu, Như Ý cười nhẹ: “Tam Bảo, ngươi đi nói cho Thận hình tư rằng bổn cung chỉ cần hắn nói ra hết những gì có trong bụng hắn rồi bẩm báo lại với bổn cung, còn những chuyện còn lại để cho bọn họ xử lý”
“Nhưng nếu dụng hình mà không ra điều gì thì…”
“Nếu hắn không nói ra thì cứ đánh hắn năm mươi đại bản rồi đưa đến Tân giả khố phục dịch là được”.
Tam Bảo đáp ứng lui xuống, Hải Lan nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ không cố gắng truy xét sao? Chuyện này chắc chắn có dự mưu, muốn hãm hại tỷ tỷ, nếu không tra kỹ…”
Như Ý định thần, uống hết chén canh, lắc đầu nói: “Tra không ra đâu”. Nàng thấy Hải Lan khó hiểu, nên nói: “Nếu tra kỹ thì chỉ sợ tiểu thái giam kia sợ tội mà tự sát mà thôi. Tuệ quý phi có thể tuyệt tình vì phủi sạch mọi chuyện mà khiến cho Hương Vân bị đánh chết, lại bị cắt lưỡi, miệng nhét đầy than nóng nhưng ta lại không thể làm vậy được”.
Hải Lan nói: “Nhưng chuyện lớn như vậy, Quý phi và Hoàng hậu cũng đều có liên lụy cơ mà”.
Như Ý nhẹ nhàng nói: “Bởi vì có liên lụy đến Quý phi và Hoàng hậu cho nên không thể tra được. Muội muội chịu ủy khuất đêm đó thì cũng không thể tra xét được chuyện Hồng La Thán. Hoàng đế mới đăng cơ, hậu cung cần yên tĩnh bình thản cho nên không thể gây ra chuyện lớn được. Một khi đã như vậy thì ta cần gì phải truy cứu đến cùng chứ?”
Khóe miệng Hải Lan cười nhẹ một cái: “Dù gì đi chăng nữa thì chuyện này cũng đều do Quý phi khiêu khích, Hoàng hậu thay Mai đáp ứng nói vài câu khiến cho tỷ tỷ chịu sự hiềm nghi, Mai đáp ứng được an ủi nhưng tỷ tỷ lại chịu ủy khuất, thế nhưng tỷ tỷ lại một lần nữa cho qua mọi chuyện”.
Như Ý cười vỗ nàng một cái: “Cũng học được cái nói ba hoa rồi. Nếu sự tình đã như vậy thì cứ tra xét thì cũng làm tổn hại đến thể diện, thôi thì cứ như vậy đi”.
Ban đêm Hoàng đế lại đến với Như Ý như lời hắn đã hứa. Hoàng đế thay y phục thị tẩm xong rồi nằm xuống nghe nàng kể hết sự tình, hắn bất giác bật cười: “Nàng nguyện ý như vậy sao?”
Như Ý dùng tay nhéo nhẹ mũi Hoàng đế, mang theo một tia bướng bỉnh tiếu ý: “Hoàng thượng không tin sao?”
Hoàng đế nhìn nàng mỉm cười: “Trẫm có gì không tin chứ? Trong cung toàn chuyện dơ bẩn, hậu cung cũng như vậy. Lúc trẫm còn là một Hoàng tử, nhìn thấy hậu cung của tiên đế cũng có vài người như vậy, như Hoàng ngạch nương cùng Tề phi các nàng đấu đá lẫn nhau, có rất nhiều chuyện không thể tra xét, nàng cũng hiểu chuyện cho nên mới bỏ qua chuyện này thì không có gì tốt hơn nữa”
Như Ý cười, an tĩnh nói: “Thần thiếp suy nghĩ, khi cho người khác một đường sống thì cũng cho mình một còn đường sống, chỉ là Mai đáp ứng, thật sự chịu sự ủy khuất”.
Hoàng đế nói: “Nói đến ủy khuất thì có ai không ủy khuất chứ? Quý phi nàng ta cảm thấy mình ủy khuất, Mai đáp ứng cũng thấy ủy khuất, nàng và Hải Lan làm sao lại không có ủy khuất chứ? Trẫm cũng có ủy khuất, tiền triều bận rộn như vậy mà hậu cung lại bất an”
Như Ý nằm trên vai Hoàng đế, ôn nhu nói: “Các nàng bất an nhưng thần thiếp im lặng, cũng coi như yên bình, an ổn”.
Hoàng đế cười, khẽ hôn lên trán của nàng, liền thấy trong lòng yên tĩnh.
Như Ý được sủng ái mọi người đều thấy rõ, tuy so với Quý phi thì không bằng nhưng Hoàng đế cách ba ngày lại đến thăm nàng một lần, cung nhân của Diên Hi cung đi trên đường cũng ưỡn ngực ra trước, đầu cũng ngẩng lên, không còn có bộ dáng phục tùng cúi thấp mặt xuống đất như trước nữa.
Như Ý lại không thích thần sắc này của bọn họ, trước mặt Tam Bảo, A Nhược và Nhị Tâm đã nhiều lần dặn dò, dặn dò bọn họ không được kiêu ngạo, không được khinh cuồng và càng không được ỷ thế hiếp người mà phát sinh tranh chấp với Hàm Phúc cung.
Ngày mùng tám tháng Chạp, Hoàng đế ở trong cung Hoàng hậu dùng bữa, liền cùng Hoàng hậu nói chuyện trong Noãn các. Hoàng hậu đem sổ sách Nội vụ phủ đưa qua nói: “Chi phí tháng này của hậu cung có giảm chút ít”.
Hoàng đế chậm rãi lật xem vài tờ, sau đó lại thổi nước trà cười nói: “Hoàng hậu thực hiện tiết kiệm nghiêm khắc, chi phí hậu cung cũng tiết kiệm được nhiều, đều là công lao của Hoàng hậu. Chỉ là trẫm vừa gặp qua các tần phi, thấy y phục kiểu dáng của bọn họ có chút khô khan, đơn bạc”.
Hoàng hậu cười cực kỳ khiêm tốn: “Hoàng thượng nói phải. Chỉ là thần thiếp nghĩ, tần phi trong cung không thiếu, về sau còn có thêm nhiều người mới. Nữ nhân tuổi trẻ, ai ai cũng muốn khoe sắc nhưng hiện tại triều đình còn có nhiều việc cần dùng ngân lượng, hậu cung có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm, xem như vì đại cuộc. Về phần khô khan, đơn bạc, thần thiếp cho rằng, tổ tông Đại Thanh có được giang sơn ngày hôm nay đều đổ bao nhiêu tính mạng, tần phi hậu cung đặc biệt không thể quên đi công đức gian nan của tổ tông, không nên theo đuổi trang sức hoa lệ mà làm mất đi phong khí đơn giản của tổ tông”.
Hoàng đế uống một ngụm trà, nhắm mắt một lát, nói: “Trẫm vừa mới nói một câu mà Hoàng hậu suy nghĩ chu đáo đến như vậy. Theo như lời Hoàng hậu nói thì ví dụ như chén trà xanh này, tuy rằng nó có vị chua nhưng nó vẫn có mùi hương nên vẫn dùng được vậy”
Hoàng hậu kính cẩn đáp: “Nếu Hoàng thượng thấy vị trà Thái Thanh này không ngon, thần thiếp sẽ cho người đổi và mang trà Bát Bảo đến”.
Hoàng đế khoát tay nói: “Không cần. Ý tứ Hoàng hậu, trẫm đều hiểu rõ. Chỉ là từ khi còn ở Vương phủ, trẫm chỉ có mấy người hầu hạ, nhất thời cắt giảm các nàng, trẫm không đành lòng. Huống chi các nàng đều còn trẻ, thích ăn mặc xinh đẹp thì cũng không sao. Hoàng hậu nhìn xem, các nàng ấy tuy ăn mặc phong phú nhưng kiểu dáng y phục đó chỉ do cung nữ thêu thùa, cũng mất đi sự linh động, khiến người mặc cũng mang theo nặng nề”.
Hoàng hậu gật đầu đáp ứng, lại cười nói: “Hoàng thượng nói phải. Chỉ là tần phi hậu cung phải khác với người ở dân gian. Đoan chính trang nghiêm thì mới đẹp, chứ những người chỉ biết trang điểm thì chẳng khác nào là hồ mị, chẳng ra thể thống Hoàng gia gì cả”.
Hoàng đế đang bưng chén trà, liền nghe được câu này, nắp chén chạm vào mép chén, Noãn các vốn đang im lặng, cái thanh âm thanh thúy kia lọt vào tai khiến cho Hoàng hậu rùng mình, lập tức quỳ xuống nói: “Thần thiếp lỡ lời, xin Hoàng thượng thứ tội”.
Hoàng đế yên tĩnh giây lát, nhìn Hoàng hậu nói: “Vợ chồng nhiều năm như vậy, Hoàng hậu cần gì phải như thế”. Nói xong, Hoàng đế đưa tay đỡ Hoàng hậu đứng lên, trên đầu ngón tay hắn một có mùi hương nhẹ nhàng bay đên, trong lòng Hoàng hậu vừa động, liền biết mùi hương kia là hương khí Diên Hi cung. Hoàng hậu cố gắng giấu đi chua xót, bất an đang thẩm thấu trong lòng.
Hoàng hậu nghĩ nhưng vẫn khôi phục lại bình tĩnh tươi cười như thường: “Thần thiếp chỉ suy nghĩ chuẩn bị năm mới đến, các cung cũng đều ngóng trông bổng lộc, y phục, đặc biệt là Di quý nhân, Hải thường tại”
Hoàng đế ngưng thần một lát, cười nói: “Trẫm biết, như thân thể Tuệ quý phi yếu đuối, trẫm sẽ thăm nàng ta nhiều hơn một chút, Hoàng hậu không thấy ghen tị sao?”
Hoàng hậu nhìn thẳng Hoàng đế: “Thần thiếp là loại người đó sao? Chỉ là mưa móc ban đều cho lục cung mà thôi”.
Hoàng đế khẽ cười một cái, nói: “Nếu đã như vậy, trẫm sẽ đi thăm Hải Lan, Hoàng hậu nghỉ ngơi đi”
Hoàng hậu nhìn Hoàng đế ra ngoài, dưới chân không biết sao bước theo hai bước, bụng đầy tâm sự, liền biến thành một luồng thở dài trên môi.
Ngày đầu tiên của tháng Giêng, theo quy củ đám tần phi đi đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu ăn mặc lộng lẫy, cùng có các vị Hoàng tử công chúa tụ hợp. Thái hậu chỉ vào Đại a ca nói: “Ai ai cũng đều khỏe mạnh, Tam a ca đặc biệt dưỡng dục cho nên trông thật mập mạp, trắng trẻo nhưng sao Đại a ca lại gầy như vậy?”
Nhũ mẫu Đại a ca vội nói: “Tháng trước Đại a ca không chịu ăn uống, lại ham chơi, nếu lơ là một chút thì Đại a ca đã lẻn trốn trong tuyết rồi cho nên Đại a ca mới gầy ốm như vậy”.
Sắc mặt Thái hậu trầm xuống: “A ca dù sao cũng là chủ tử các ngươi, điều quan trọng là các ngươi có chiếu cố chu toàn hay không mà thôi, sao lại đổ lỗi cho A ca được chứ? Lần sau ai gia mà nghe những lời này thì lập tức đưa ra ngoài phạt trượng hình!”
Đãm nhũ mẫu kia vội vàng ngượng ngùng lui xuống, Hoàng hậu thấy thế mới vội đưa Nhị a ca và Tam công chúa đến bên cạnh Thái hậu đùa giỡn thì mới khiến Thái hậu vui vẻ một chút. Một hồi lâu, đám tần phi liền cáo lui quay về, chỉ còn lại Hoàng đế cùng Hoàng hậu ở lại Noãn các nói chuyện với Thái hậu.
Thái hậu cho Đế hậu ngồi xuống, cười nói: “Nghe nói gần đây trong cung xảy ra không ít chuyện, Hoàng hậu đều lo liệu được hết, có thật không?
Hoàng hậu an nhiên cười nói: “Nhi thần tuy rằng còn có cảm giác ngượng tay chuyện hậu cung nhưng hết thảy đều tốt đẹp cả”.
Nụ cười trên môi Thái hậu bỗng nhiên dừng lại: “Sao ai gia nghe nói, Hoàng hậu ứng phó không kịp nhỉ? Nghe nói đám tần phi làm loạn ở Hàm Phúc cung rồi lại gây nháo nhào ở Dưỡng Tâm điện, thật không chút yên ổn”
Hoàng hậu đỏ mặt nói: “Nhi thần còn trẻ tuổi cho nên việc xử lý chuyện hậu cung không có kinh nghiệm..”
Hoàng đế vội nói: “Nàng không có kinh nghiệm nhưng Hoàng ngạch nương lại có”. Hắn mỉm cười nhìn về phía Thái hậu: “Hoàng ngạch nương, chuyện hậu cung còn phiền Hoàng ngạch nương chỉ điểm. Có Hoàng ngạch nương chỉ điểm cộng với tình tình khoan dung hiền lành trời sinh của Hoàng hậu, chắc chắn nàng ấy sẽ làm tốt”.
Thái hậu nói: “Ai gia đang muốn bảo dưỡng tuổi thọ cho nên buông tay tất cả, mặc kệ mọi thứ. Nhưng tâm ý Hoàng hậu có thừa nhưng lực lại không đủ, bây giờ hậu cung chỉ mới có vài người mà Hoàng hậu không lo
liệu được thì ngày sao người mới càng nhiều thì phải xử trí sao đây?”
Hoàng hậu cúi đầu, sợ hãi, không biết phải làm sao: “Bẩm Hoàng ngạch nương, nhi thần hiểu rõ”.
Thái hậu niệm Phật châu trong tay, chậm rãi nói: “Cung nhân và tần phi trong cung mỗi lần thấy ai gia đều xưng nô tỳ và thần thiếp. Duy chỉ có Hoàng hậu và Hoàng đế đều gọi “nhi thần” trước mặt ai gia cho nên Hoàng hậu, ai gia rất thương tâm ý của Hoàng hậu”
Hoàng hậu kính cẩn nói: “Dạ”
Thanh âm Thái hậu không cao nhưng lại lọt vào tai nặng nề: “Ai gia thương Hoàng hậu cho nên không thể không chỉ bảo Hoàng hậu. Hoàng hậu đừng có vội vàng quá”
Trên người Hoàng hậu rùng mình, chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, rõ ràng có mồ hôi lạnh lẽo chảy ra. Nàng chỉ phải nói: “Nhi thần lắng nghe Hoàng ngạch nương dạy bảo”
“Hoàng hậu muốn tiết kiệm, ai gia chỉ khen, không thể chỉ trích Hoàng hậu nhưng mà Hoàng hậu, Hoàng hậu nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm không sai nhưng cũng phải lưu tâm đến thể diện hậu cung nữa. Từ thời Khang Hi tiên đế đến nay cũng đã gần trăm năm, quốc khố đầy đủ, dân chúng an cư lạc nghiệp. Vào ngày Tết, các mệnh phụ phu phân của các đại thần vào Tử Cấm Thành bái kiến, nếu như bọn họ nhìn đám phi tần chủ tử ăn mặc không bằng bọn họ thì sẽ như thế nào? Thần dân đối với chúng ta có thể kính sợ, có thể sùng bái nhưng không thể có một tia khinh mạn chi tâm. Như Bồ Tát trong miếu, có thể không có kim thân, không có đàn cầu đầy đủ nhưng dân chúng vẫn kéo đến thành kính sùng bái đó sao? Nếu đám phi tần chủ tử trong cung ăn mặc như vậy thì bọn họ sẽ chỉ nói chúng ta keo kiệt, quá keo kiệt mà thôi”.
Đầu Hoàng hậu đã đổ đầy mồ hôi lạnh, không thể nói nên lời. Thái hậu vẫn tiếp tục nói: “Còn nữa, hiện tại chỉ mới có vài ba Hoàng tử mà chuyện truyền thừa muôn đời của Hoàng gia đều là chuyện quan trọng, Hoàng hậu khiến cho đám tần phi không được trang điểm mới mẻ thì Hoàng thượng sẽ nguyện ý mở mắt nhìn các nàng ta sao? Tâm tư nữ nhân lẽ thường là nếu không muốn trang điểm thì tất nhiên cũng sẽ nhìn chằm chằm vào người khác trang điểm, như vậy bên trong hậu cung cũng sẽ bất an. Chuyện nhỏ như vậy hóa ra lại là chuyện lớn, Hoàng hậu nghĩ thế nào?”
Hoàng đế nghe thấy giọng điệu Thái hậu trầm ổn mà Hoàng hậu đã đỏ mặt tai hồng, liền cười làm lành nói: “Hoàng ngạch nương ân cần dạy bảo như vậy, chắc chắn Hoàng hậu sẽ không dám có sai lầm”
Thái hậu mỉm cười nói: “Hoàng hậu thông minh hiền lành, tất nhiên mỗi điểm đều thông suốt nhưng Hoàng hậu, Hoàng hậu có biết trước mắt điều quan trọng nhất là gì không?”
Hoàng hậu vô lực suy nghĩ, chỉ nói: “Thỉnh Hoàng ngạch nương chỉ giáo”.
“Hiện tại Hoàng hậu chỉ có một công chúa và một hoàng tử nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Hoàng hậu vẫn còn trẻ, dù sao Hoàng hậu vẫn là Hoàng ngạch nương của những vị a ca, công chúa trong cung cho nên vẫn có thể hảo hảo nuôi nấng bọn chúng lớn lên. Hoàng hậu khống chế tần phi thì sẽ gây lục cung oán hận, khiến Hoàng thất vô hậu, đó là điều tối kị nhất cần tránh”.
Hoàng đế nói: “Như vậy chuyện lục cung…”

Thái hậu trầm ngâm liếc mắt nhìn Hoàng đế, chậm rãi lăn Phật châu không nói gì. Đôi mắt Thái hậu an hòa như nước nhưng Hoàng đế lại cảm giác ánh mắt kia giống như một luồng cường quang, chiếu rõ vào lòng mình. Hắn hiểu rõ ý tứ Thái hậu, châm chước nói: “Như vậy chuyện lục cung sẽ do Hoàng hậu chiếu cố, cách mười ngày thì mong Hoàng ngạch nương chỉ giáo thêm, Hoàng ngạch nương thấy thế nào ạ?”
Thái hậu cười, liền sửa ngọc vòng cổ Lưu Tô trên vạt áo: “Ý tứ thì có tốt, chỉ là Từ Ninh cung thanh tĩnh đã quen, Hoàng thượng không muốn ai gia được thanh thản sao?”
Hoàng hậu lập tức hiểu rõ, cung kính nói: “Thần thiếp non kém, còn thỉnh Hoàng ngạch nương chỉ bảo thêm”
Thái hậu nở nụ cười một tiếng: “Được rồi. Nếu như Hoàng đế và Hoàng hậu mong muốn, ai gia sẽ dùng chút xương cốt già cõi này giúp đỡ”. Nàng liếc mắt nhìn Hoàng hậu: “Về phần việc làm tiết kiệm chi sách của Hoàng hậu thì ai gia nghĩ Nội vụ phủ không cho xa hoa lãng phí là được, vật dụng hằng ngày của tần phi như thường, về phần ăn mặc, nói cho các nàng ta biết nếu thích dùng cái gì thì cứ dùng nhưng không được nhiều, mỗi quý chỉ cho phép dùng một lần là được”
Hoàng hậu đáp ứng, lại nghe Thái hậu phân phó vài câu là liền cáo lui cùng với Hoàng đế.
Phúc Già cô cô thấy Hoàng đế và Hoàng hậu cùng nhau ra ngoài, liền nói: “Thái hậu khổ tâm chiếu cố, rốt cuộc cũng thấy hiệu quả”
Thái hậu thở dài một tiếng: “Ngươi có thấy ai gia không nên tranh chấp những việc này không?
Phúc Già cúi đầu nói: “Thái hậu suy nghĩ chu toàn, nô tỳ không dám phỏng đoán”
“Ai gia nếu không phí tâm tư này thì Từ Ninh cung ngoài trừ các tần phi già cỗi của tiên đế đến thỉnh an thì còn ai để ý đến lão phế vật này chứ. Ai gia đã trở thành lão phế vật thì không sao nhưng ai gia vẫn còn có Nhu Thục công chúa, nếu không dựa vào ai gia thì ngày sau cũng sẽ bị gả đi xa như Đoan Thục công chúa chỉ hôn cho Chuẩn Cát Nhĩ mà thôi. Hơn nữa mẫu gia Phú Sát thị Hoàng hậu cũng là Mãn Châu Bát đại quý tộc*, Hoàng hậu lại hảo cường, một khi thành khí hậu thì ai gia sao còn có thể sống yên ổn được chứ?”
*8 dòng họ lớn của Mãn Châu.
Phúc Già cảm thán nói: “Thường ngày Hoàng hậu cũng hay thường đến nhưng hôm nay nô tỳ thấy rõ vẻ mặt nàng ta hoàn toàn chịu phục. Hôm nay tần phi đến thỉnh an, nô tỳ cũng thấy Nhàn phi phảng phất sự đắc ý hơn xưa, chắc vì được sủng ái”.
Thái hậu mỉm cười: “Lần trước chúng ta dùng người không phải vì cái này sao? Tuệ quý phi thì dễ khống chế, Nhàn phi lại có cái tình tình cẩn mật. Có nàng kia mua vui, Hoàng hậu mới không nhìn chằm chằm vào quyền lực trong cung, có như vậy chúng ta mới có thể xuất thủ được”
Phúc Già hiểu ý cười nói: “Cũng nhờ có Thái hậu chọn được một người vừa ý, mới hoàn thành được công đạo của Thái hậu”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.