Đến buổi tối, Hoàng thượng quả nhiên đến đây. Trần Mạn Nhu vẻ mặt vui sướng đi ra nghênh đón, sau khi hành lễ mới đứng bên người Hoàng thượng ngước mặt hỏi: "Hoàng thượng, có muốn dùng bữa khuya? Canh trứng gà hoa đào kia, thiếp lập tức đi chuẩn bị cho ngài? Món đó lúc nào ăn thì mới làm, bằng không, trứng gà sẽ bị hỏng."
Lúc này cách thời gian dùng bữa tối đã xa, thời gian Hoàng thượng xử lý chính vụ dài như vậy, cũng có chút đói, liền gật đầu đáp: "Được, vậy làm phiền ái phi."
Mặt Trần Mạn Nhu đỏ hồng: "Có thể làm thức ăn cho Hoàng thượng, thiếp sẽ không vất vả đâu, thỉnh Hoàng thượng chờ, thiếp lập tức sẽ trở lại."
Nói xong liền đi hướng phòng bếp, mắt thấy sắp vào phòng bếp, bỗng nhiên đứng lại: "Tẫn Hoan, ngươi đi giữ Thanh Hạnh lại, để cho nàng làm mấy việc đều không cần xuất hiện ở tiền điện."
Sắc mặt Tẫn Hoan cũng nghiêm túc lên, nhanh chóng xoay người đi trở về. May mắn Trần Mạn Nhu nghĩ đến đúng lúc, lúc Tẫn Hoan nhanh di chuyển tới chính điện, liền thấy Thanh Hạnh bưng một cái khay, nhăn mày chầm chậm chuẩn bị vào cửa.
"Thanh Hạnh! Lại đây một chút." Tẫn Hoan lập tức hô, Thanh Hạnh có chút do dự nhìn nhìn khay trên tay: "Tẫn Hoan tỷ tỷ có chuyện gì? Hoàng thượng còn ở bên trong chờ nước trà cùng điểm tâm, bằng không, chờ nô tỳ đem những thứ này đưa vào đã?"
"Nương nương tìm ngươi có chuyện." Tẫn Hoan hai ba bước cuối cùng trước lúc Thanh Hạnh muốn xoay người túm nàng lại: "Nước trà điểm tâm để ta đưa vào, ngươi hiện tại lập tức đi phòng bếp, nương nương tìm ngươi có việc gấp."
Nói xong, liền đoạt cái khay trong tay Thanh Hạnh, Đối Nguyệt ở bên trong nghe thấy thanh âm, lập tức đi ra nghênh đón cười nói: "Thanh Hạnh ngươi đi nhanh đi thôi, Hoàng thượng ở đây đã có người hầu hạ."
Thanh Hạnh có chút không cam lòng, chẳng qua Tẫn Hoan chặn cửa, ánh mắt Đối Nguyệt lại thập phần không tốt, nàng đành phải xoay người đi ra. Tẫn Hoan hướng Thanh Hạnh bĩu môi, Đối Nguyệt nhẹ giọng nói: "Ngươi yên tâm, ta biết phải làm sao, ngươi nhanh đem trà nước đưa vào trước đi."
Thấy Đối Nguyệt đuổi theo Thanh Hạnh, Tẫn Hoan mới yên tâm bưng khay đi vào. Nhìn thấy Hoàng thượng đang ngồi trên mỹ nhân tháp lật xem một quyển sách, Tẫn Hoan cũng không dám kinh động Hoàng thượng, chỉ nhẹ nhàng đem khay để xuống, liền cung kính đứng ở bên cạnh cây cột làm người vô hình.
Làm canh tương đối mau, Trần Mạn Nhu dùng thời gian một nén nhang thì đã trở lại. Nàng cũng không cho người hỗ trợ, tự mình bưng bưng mâm tiến vào, cười đem chén để lên bàn: "Hoàng thượng, vẫn còn nóng, ngài nếm thử? Buổi tối không thể ăn nhiều đồ mặn, cho nên thiếp để thêm chút mật, làm thành vị ngọt, cũng không biết Hoàng thượng ngài có thích không."
Hoàng thượng không có lên tiếng, cầm thìa bên cạnh múc một chút đưa lên miệng, vị canh cùng với mùi thơm hoa đào, hơn nữa có thêm mật ong ngọt lành, quả thật là ăn rất ngon, trọng yếu nhất là, vị ngọt cũng không làm người ta chán ngấy. Hắn luôn luôn không thích vị quá ngọt, nhưng món này lại vừa hợp.
"Không tệ, không nghĩ tới, ái phi của trẫm còn có một tay trù nghệ tốt như vậy." Hoàng thượng rất vui lòng khích lệ. Trần Mạn Nhu có chút ngượng ngùng vặn vặn khăn tử: "Nếu Hoàng thượng thích, thiếp mỗi ngày đều làm cho Hoàng thượng một phần, chỉ sợ Hoàng thượng không quá hai ngày liền chán ghét."
"Nếu như là ái phi tự tay làm, trẫm ăn cả đời cũng không chán ghét." Hoàng thượng cười ha ha nói, Trần Mạn Nhu tất nhiên là sẽ không cho rằng lời này sẽ trở thành thật sự. Chờ Hoàng thượng ăn xong canh trứng gà, biết Hoàng thượng trước khi đến đã tắm qua, cho nên Trần Mạn Nhu chỉ đề nghị phải giúp Hoàng thượng rửa chân.
Hoàng thượng lắc đầu: "Ngươi là phi tử của trẫm, loại chuyện này, vẫn nên giao cho nhón cung nữ nội thị làm là được, không cần ủy khuất ngươi."
"Thiếp không ủy khuất, Hoàng thượng ngài là trời của thiếp, thiếp có thể vì ngài làm một ít chuyện, cao hứng còn không kịp đâu, làm sao có thể ủy khuất?" Nói xong, đôi mắt đỏ lên, mang theo một chút cô đơn nói: "Chặng qua thiếp nghĩ đến, ngày xưa thời điểm còn ở nhà, cũng thường xuyên rửa chân cho phụ thân mẫu thân, làm tròn hiếu tâm. Hiện tại thiếp đã vào cung, tự nhiên là phải đặt Hoàng thượng ngài ở vị trí đầu tiên."
Nhắc tới Trần tướng quân, Hoàng thượng cũng không tiện từ chối. Đành phải đáp ứng Trần Mạn Nhu, bất đắc dĩ nhìn nàng cởi giày cho mình, sau đó cuốn tay áo rửa chân. Một đôi tay mềm mại, ngón tay tinh tế trắng nõn, trên móng tay mang theo vầng sáng hồng nhạt, thật giống như màu hồng nhạt của trân châu, mượt mà sáng bóng.
Chỉ vừa nhìn, đôi tay tốt đẹp kia làm cho người ta động tâm. Hơn nữa, đôi tay kia ở trên chân nhẹ nhàng ôn nhu dao động mát xa, một chút lại một chút, thật giống như là gãy nhẹ trong lòng, làm cho lòng người mềm nhũn ngứa ngáy, có một loại dục niệm khẩn cấp, theo dao động của đội tay, từ đáy lòng trào ra mãnh liệt, sau đó nhanh chóng chạy đến toàn thân.
"Ái phi, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi." Thanh âm Hoàng thượng có chút khàn khàn. Trần Mạn Nhu hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời, mang theo nhu tình cùng nhớ nhung say đắm thật sâu, hai má trắng nõn phấn nhuận, nâng lên cần cổ có độ cong thập phần mê người, cư cao lâm hạ, thậm chí Hoàng thượng có thể nhìn thấy, vạt áo trước ngực Trần Mạn Nhu hơi hơi rớt ra một ít, thấy phong cảnh tươi đẹp bên dưới, lại dụ hoặc suy nghĩ người khác.
Hoàng thượng đưa tay kéo Trần Mạn Nhu, trực tiếp đem người kéo vào lòng mình, cũng không quản chậu rửa chân dưới giường, giơ chân câu một cái, đã đem màn câu xuống. Sau đó nghiêng người, liền ở trên người Trần Mạn Nhu.
Trần Mạn Nhu mang theo chút kinh hoảng, trong mắt lại vẫn tràn đầy đều là tín nhiệm cùng ỷ lại như cũ, trên mặt còn mang theo chút ngượng ngùng: "Hoàng thượng?"
Kêu một tiếng, không biết nhớ đến cái gì, hàm răng khẽ cắn đôi môi, cư nhiên chủ động đưa tay cởi đai lưng Hoàng thượng đi. Hoàng thượng cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhận thấy động tác của Trần Mạn Nhu, lại thấy ngượng ngùng trên mặt Trần Mạn Nhu, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, nguyên bản động tác có chút vội vàng, liền mang theo vài phần nhu hòa.
"Ái phi, giúp trẫm cởi quần áo." Bàn tay thật to từ cổ áo chui vào trong quần áo, lòng bàn tay giống như mang theo ngọn lửa đặt lên bánh bao tròn trịa bên trái, ngẫu nhiên ngón tay còn ở trên đỉnh bánh bao xoa bóp ấn ấn.
Thân mình Trần Mạn Nhu run run, mắt hàm xuân ba liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái: "Hoàng thượng ~ "
Một tiếng kêu trăm chuyển ngàn hồi, là do Trần Mạn Nhu căn cứ "Đảo quốc tình yêu động tác phiến" đời trước nghiên cứu tổng kết ra, mềm mại đáng yêu có thể chảy ra nước, sau đó hợp với đặc điểm bản thân —— hồn nhiên, hiệu quả tăng thêm một trăm lần.
Quả nhiên, bàn tay của Hoàng thượng tạm dừng một chút, tiếp theo bàn tay còn lại thập phần nhanh chóng đem quần áo vướng bận trên người nàng toàn bộ kéo xuống. Trần Mạn Nhu rất phối hợp nâng thân mình, thuận tiện đem đai lưng của Hoàng thượng cởi bỏ, sau đó cũng cởi xuống quần áo của hắn. Dù sao cũng phải công bằng một chút, chỉ thoát quần áo một người rất có thể thể hiện vấn đề cấp bậc xã hội.
"Da thịt ái phi, thật sự là mềm mịn." Hoàng thượng cười một tiếng, một bàn tay không chút khách khí sờ trên đùi Trần Mạn Nhu. Trần Mạn Nhu cong chân ở trên đùi Hoàng thượng ma sát, đưa tay ở trên thắt lưng Hoàng thượng cũng sờ soạng hai cái.
Nàng không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà, nàng sẽ học. Nàng cũng biết, sờ bộ vị nào trên người nam nhân, sẽ làm cho nam nhân càng thêm hưng phấn. Ba năm thời gian, cũng đủ cho nàng từ ngây ngô trở nên thành thục hẳn lên.
Mắt thấy Hoàng thượng đã chuẩn bị sẵn sàng ra trận, Trần Mạn Nhu lập tức nhanh chóng lấy gối đầu lót dưới lưng. May mắn lúc này Hoàng thượng đang hưng trí bừng bừng, không có tâm tình tò mò với cái gối đầu.
Chỉ đưa tay tách hai chân Trần Mạn Nhu ra, đem cây thương dưới thân để ở cửa vào, thẳng lưng mà vào. Sau đó, thoải mái thở dài một hơi. Trần Mạn Nhu cũng rên rỉ một tiếng, hai chân quấn chặt trên lưng Hoàng thượng, nhịn không được rụt lui một cái.
Sau đó, liền cảm thấy thân mình mạnh mẽ bị đụng một cái. Không đợi Trần Mạn Nhu phân biệt được cảm giác, va chạm kia, giống như cuồng phong bạo vũ, mãnh liệt làm cho nàng rốt cuộc không thể nghĩ được gì khác.
Một đêm tới tới lui lui giằng co hai ba lần, Hoàng thượng mới xem như bình ổn xuống, nằm ở bên người Trần Mạn Nhu, đưa tay đem tóc nàng vuốt về phía sau: "Ngươi lấy gối đầu làm cái gì? Thắt lưng không thoải mái?"
"Không, không phải..." Mặt Trần Mạn Nhu đỏ hồng nói, nhìn trộm Hoàng thượng, chỉ thấy Hoàng thượng nhíu mày. Trần Mạn Nhu vội vàng từ đầu giường lấy ra một quyển sách: " Là thiếp coi cái này... Thời điểm thiếp tiến cung, nói là đồ áp đáy hòm ... Thiếp, thiếp không cẩn thận..."
Nói tới đây, sắc mặt Trần Mạn Nhu bạo hồng, có chút nói không nên lời. Hoàng thượng lấy lại đây lật lật, cười ha ha: "Ái phi của trẫm cư nhiên còn có loại đồ vật này..."
"Là áp đáy hòm." Trần Mạn Nhu than thở một câu, đem mặt chôn trong lòng Hoàng thượng. Hoàng thượng vừa nghĩ liền hiểu được, lúc trước thời điểm Trần Mạn Nhu tiến cung tuổi vẫn còn nhỏ, bên cạnh đó mẹ ruột cũng không ở bên người, tổ mẫu tuổi đã cao không tiện giảng giải loại chuyện này, thế này mới cho nàng đông cung đồ.
Khó trách thời điểm nàng vừa mới tiến cung, động tác tuy rằng còn trúc trắc, nhưng cũng cũng không gượng ép, hoàn toàn là phản ứng tự nhiên. Là do, không nhận quá loại giáo dục này —— cái loại giáo dục của tiểu thư khuê các.
Nữ nhân khích lệ đối loại năng lực này của nam nhân, là loại khích lệ làm cho bọn họ đắc ý nhất. Hoàng thượng cũng là nam nhân, thấy Trần Mạn Nhu phản ứng tự nhiên, trong lòng cũng thích vài phần hơn trước.
"Trẫm thấy tư thế này không tệ, ái phi, chúng ta thử xem?" Hoàng thượng đưa tay kéo thân thể Trần Mạn Nhu cười hỏi. Trần Mạn Nhu ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ tránh ở trong lòng Hoàng thượng lắc đầu: "Không cần, Hoàng thượng ngày mai còn phải thượng triều."
Hoàng thượng có chút tiếc nuối buông sách: "Nếu ái phi không muốn, trẫm cũng không bắt buộc ..."
"Không phải không muốn..." Trần Mạn Nhu lập tức ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Hoàng thượng mang ý cười trêu tức, hai má nháy mắt giống như bị lửa thiêu, giống như vải đỏ. Qua hơn nữa ngày mới nói như muỗi kêu: "Buổi tối ngày mai... Thiếp... Nguyện ý..."
Hoàng thượng chỉ nghe được vài từ mấu chốt, tâm tình sung sướng đưa tay xoa bóp mũi Trần Mạn Nhu: "Được rồi, trẫm biết ái phi là nguyện ý. Ái phi thành tâm thương yêu, trẫm ngày mai lại tới đây cùng ái phi hảo hảo nghiên cứu vài tư thế này một chút."
Trần Mạn Nhu lúc này mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng, chỉ cần Hoàng thượng nói những lời này là được.
Chính là, sự tình còn chưa hoàn tất, không tới buổi tối ngày mai Hoàng thượng thật sự đến đây, Trần Mạn Nhu cũng không thể yên tâm.
Xấu hổ quẫn bách trốn trong lòng Hoàng thượng, Trần Mạn Nhu căm giận ở trước ngực Hoàng thượng cắn một cái, không nặng, cắn xong lại có chút hối hận, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mang ý cười của Hoàng thượng, vội vàng lại liếm liếm.
Bộ dáng nhỏ kia, làm Hoàng thượng lại cảm thấy trên người như đốt lửa, nhưng nghĩ đến ngày mai lâm triều, cũng chỉ có thể ôm sát Trần Mạn Nhu: "Ngủ đi, trẫm không đùa ngươi."
Không nghe thấy đáp lời, chỉ cảm thấy trước ngực như là bị bàn chải chà hai cái, sau đó không có động tĩnh. Hoàng Thượng cũng chỉ đưa tay sờ sờ tóc Trần Mạn Nhu, lập tức cũng nhắm hai mắt lại. Thời điểm sắp ngủ, mới đột nhiên nhớ đến, hình như là chưa cho người thu thập giường, cũng không tắm rửa.