Harry cảm thấy như nó đang mang một loại bùa chú trong lồng ngực suốt 2 tuần tiếp đó, một bí mật rực ngời ủng hộ nó qua suốt những tiết học của Umbridge và giúp nó mỉm cười hòa nhã khi nó nhìn vào cặp mắt ốc nhồi khủng khiếp của bà ta. Nó và nhóm DA đang chống lại Umbridge ngay dưới mũi bà ta, làm cái việc mà bà và Bộ Pháp thuật căm sợ nhất, và bất cứ khi nào Harry phải đọc cuốn sách của Wilbert Slinkhard trong những tiết học của bà, thì nó liền thay thế bằng việc hồi tưởng về những ký ức đầy thích thú về buổi gặp mặt gần đây nhất, nhớ lại Neville đã Giải Giới Hermione thành công như thế nào, Colin Creevey đã áp chế được bùa Xúi Quẩy Trở Ngại sau nỗ lực của ba buổi họp mặt ra sao, Parvati Patil đã làm ra được một Lời Nguyền Thu Nhỏ tốt như thế nào đến nỗi cô đã thu nhỏ chiếc bàn mang tất cả những Bùa Hớt Lẻo lại thành bụi luôn.
Harry thấy rằng gần như không thể ấn định một tối cố định mỗi tuần cho những buổi họp mặt của nhóm DA, khi mà tụi nó phải dàn xếp các buổi tập Quidditch cho cả ba nhóm, cái mà thường xuyên được sắp đặt lại vì những điều kiện thời tiết xấu; nhưng Harry không cảm thấy lấy làm tiếc vì điều này; nó có cảm giác rằng dường như tốt hơn để giữ thời gian họp mặt của nhóm không thể đoán trước được. Nếu bất cứ kẻ nào đang theo dõi tụi nó, thì cũng khó mà nhận ra một sự trùng lặp nào.
Hermione đã nhanh chóng đặt ra một phương pháp liên lạc rất thông minh về thời gian và ngày của buổi họp mặt tới đến tất cả các thành viên, phòng trường hợp tụi nó cần thay đổi chúng trong thông báo ngắn gọn, bởi vì trông sẽ rất đáng nghi nếu học sinh của các nhà khác nhau được nhìn thấy đi qua Đại sảnh để nói chuyện quá thường xuyên. Hermione đưa ỗi thành viên của nhóm DA một đồng Galleon dởm ( Ron trở nên rất thích thú khi lần đầu tiên nó nhìn thấy cái rổ và tin rằng Hermione thực sự đang phát vàng).
"Các bạn có thấy các chữ số vòng quanh mép của những đồng tiền không?" Hermione nói, giơ một cái lên để kiểm tra vào cuối buổi họp thứ tư. Đồng tiền phát ra một ánh lập lòe to và vàng trong ánh sáng từ những ngọn đuốc. " Trên những đồng Galleon thật nó chỉ là một con số theo thứ tự dựa vào yêu tinh nào đã tính đồng xu. Trên những đồng giả này, tuy vậy, các con số sẽ thay đổi để đưa lại thời gian và ngày của buổi họp tới. Những đồng xu sẽ trở nên nóng khi ngày họp thay đổi, vì vậy nếu các bạn đang mang nó trong túi, các bạn sẽ có thể cảm thấy ngay.
Mỗi bạn lấy một đồng, và khi Harry chọn ngày họp của buổi họp tới bạn ấy sẽ thay đổi các con số trên đồng xu của bạn ấy, và bởi vì mình đã đặt một Bùa Không Kiên Định lên tụi nó, tất cả sẽ tự thay như cái của bạn Harry."
Một sự yên lặng hoàn toàn chào đón những lời nói của Hermione. Cô bé nhìn quanh tất cả các khuôn mặt đang quay lên nhìn mình, đúng hơn là khá bối rối.
" Ừm - mình nghĩ đó là một ý kiến hay," Cô bé nói ngập ngừng,"Ý mình là, ngay cả nếu Umbridge hỏi chúng mình dốc túi ra, thì cũng không có gì ám muội về việc mang một đồng galleon, phải không? Nhưng...ừm, nếu các bạn không muốn sử dụng chúng - "
" Bạn có thể tạo ra một Bùa Không Kiên Định?" Terry Boot nói.
" Ừh," Hermione trả lời.
" Nhưng đó....đó là kiến thức thường đẳng, đúng vậy," Cậu nói một cách yếu ớt.
" Ồ," Hermione nói, cố gắng trông thật khiêm tốn." Ồ......ừm.....đúng, mình cho là nó như vậy."
" Vậy tại sao bạn không ở trong nhà Ravenclaw?" cậu bé hỏi gặng, nhìn chằm chằm vào Hermione với chút ít gần như băn khoăn. "Cùng với bộ não như của bạn?"
"Ừm, Chiếc mũ phân loại đã nghiêm túc xem xét đặt mình vào nhà Ravenclaw trong suốt lúc phân loại," Hermione nói sáng ngời, "nhưng cuối cùng nó quyết định mình vào Gryffindor. Vậy thì, đó có nghĩa là chúng mình sẽ dùng những đồng Galleon, phải không?"
Có vài tiếng rầm rì tán thành và mọi người tiến tới chọn một đồng từ cái giỏ. Harry nhìn nghiêng vào Hermione.
" Bạn biết những điều này nhắc mình tới cái gì không?"
" Không, gì vậy?"
" Những vết sẹo của tụi Tử Thần Thực Tử. Voldemort chạm vào một trong số bọn chúng, và tất cả những vết sẹo của chúng cháy bỏng, và chúng biết rằng chúng phải nhập bọn với hắn."
" Ừm....đúng," Hermione yên lặng nói, "Mình lấy cái ý tưởng từ đó. Nhưng bạn chú ý mình đã quyết định khắc ngày lên những mảnh kim loại hơn là lên da thịt các thành viên của tụi mình."
"Ừh.....mình thích cách của bạn hơn," Harry nói, cười toe toét khi nó đút nhanh đồng Galleon vào túi. "Mình cho rằng nguy hiểm duy nhất với những đồng này là chúng ta có thể vô tình sử dụng chúng."
"Khó lắm," Ron nói, nó đang kiểm tra đồng Galleon giả của mình với một dáng điệu hơi ảm đạm. "Mình chưa bao giờ có một đồng Galleon thực sự nào để mà nhầm lẫn đâu."
Khi mà trận Quidditch đầu tiên của mùa giải, Gryffindor đấu với Slytherin, đang đến gần hơn, những buổi họp DA của chúng được đặt vào sự tạm giữ bởi vì Angelina khăng khăng đòi trên hầu hết những buổi tập hàng ngày. Sự thật rằng Cúp Quidditch đã quá lâu không được giữ cộng thêm nhiều vào với sự thích thú và quan tâm xung quanh cuộc thi đấu sắp tới; những học sinh nhà Revanclaw và Huflepuff đều nói chuyện một cách thích thú sống động trong sự tác động, đối với họ, tất nhiên, sẽ chơi vào năm tới; và Đứng đầu mỗi nhà của đội ganh đua, mặc dù họ cố gắng che giấu nó dưới sự giả vờ hòa nhã của tinh thần thể thao, đều quyết tâm để nhìn thấy chiến thắng riêng của mình. Harry nhận thấy Giáo sư McGonagall quan tâm nhiều đến việc đánh bại Slytherin như thế nào khi bà kiêng khem trong việc giao bài tập về nhà cho chúng trong tuần dẫn tới trận đấu.
"Ta nghĩ các trò đã nhận đủ tiến bộ thời gian này" Bà trịnh thượng nói. Không ai có thể tin vào tai mình cho đến khi bà nhìn trực tiếp vào Harry và Ron và nói dứt khoát, "Ta đã quen với việc nhìn thấy chiếc cúp Quidditch trong phòng làm việc của mình, các cậu bé, và ta thực sự không muốn phải đưa nó cho Giáo sư Snape đâu, vì vậy hãy sử dụng thời gian phụ để luyện tập, nhớ chứ?"
Snape rõ ràng không kém thiên vị hơn; ông đã giữ chỗ tập ném Quidditch trước cho sự luyện tập của nhà Slytherin quá thường xuyên đến nỗi những thành viên nhà Gryffindor gặp khó khăn trong việc xoay xở để được chơi. Ông cũng quay một cái tai hươu tới rất nhiều bản báo cáo những cố gắng của nhà Slytherin để bỏ bùa những cầu thủ nhà Gryffindor trong hành lang. Khi Alicia Spinnet xuất hiện trong cánh bệnh viện cùng cặp lông mày của cô bé trở nên quá dày và nhanh, chúng che mờ tầm nhìn và làm tắc nghẽn miệng của cô bé, Snape khăng khăng rằng cô đã phải thử Bùa Dày Đặc Tóc lên bản thân và từ chối lắng nghe theo mười bốn nhân chứng, những người nhấn mạnh rằng họ đã nhìn thấy Thủ môn Slytherin, Miles Bletchley, đánh cô bé từ đằng sau cùng một Bùa Xúi Quẩy trong khi cô đang học trong thư viện.
Harry cảm thấy lạc quan về những cơ hội của nhà Gryffindor; xét cho cùng, họ chưa bao giờ thua đội của Malfoy. Phải thừa nhận rằng, Ron vẫn chưa thực hiện được như trình độ của Wood, nhưng nó đang tập luyện cực kỳ chăm chỉ để cải thiện. Điểm yếu lớn nhất của nó là một cái xu hướng đánh mất sự tự tin sau khi nó mắc một lỗi ngớ ngẩn; nếu Ron để lọt một bàn, nó trở nên bối rối và do đó có thể thất bại nhiều hơn. Mặt khác, Harry đã nhìn thấy Ron làm một vài sự cứu nguy thực sự ngoạn bàc khi nó đang trên sự phấn khởi; trong một lần luyện tập đáng ghi nhớ, Ron đã treo một tay từ cây chổi và đá mạnh trái Quaffle đi từ vòng gôn đến nỗi nó bay vút lên chiều dài của đường ném bóng và qua tâm vòng ở đầu kia. Những người còn lại trong đội cảm thấy sự cứu nguy này có thể so sánh được một cách tốt đẹp với cái được làm bởi Barry Ryan, Thủ môn Quốc tế Ai-len đấu lại Tầm thủ đỉnh cao của Ba Lan, Ladislaw Zamojski. Ngay cả Fred đã nói rằng Ron có thể làm anh ấy và George tự hào, và rằng họ đang nghiêm túc xem xét thừa nhận Ron có họ hàng với họ, thứ mà họ quả quyết với Ron họ đã cố gắng phủ nhận trong bốn năm.
Điều duy nhất thực sự làm Harry lo lắng là Ron đang cho phép bao nhiêu mẹo vặt của đội Slytherin để làm nó bối rối trước khi cả họ có thể bước vào sân. Harry, tất nhiên, đã chịu đựng được những lời bình luận cạnh khóe của bọn chúng suốt bốn năm học, vì thế những lời xì xào như, "Này, Potty, tao nghe thấy Warrington thề đánh bật mày ra khỏi cây chổi của mày vào thứ bảy đấy," chẳng những không làm ớn lạnh máu của Harry, mà nó còn làm Harry cười thêm. "Ý định của Warrinton quá là lâm ly. Tao sẽ lo lắng hơn đấy nếu nó nhắm vào cái người cạnh tao đây." Harry trả miếng, làm Ron và Hermione cười phá lên và làm tắt cái nụ cười tự mãn ra khỏi mặt Pansy Parkinson.
Nhưng Ron chưa bao giờ chịu đựng được một chiến dịch lăng mạ, chế nhạo và hăm doạ triền miên. Khi những đứa nhà Slytherin, một vài đứa là học sinh năm thứ bẩy và lớn hơn Ron nhiều, thì thầm khi chúng đi ngang qua trong hành lang, "Giữ sẵn cái giường của mày trong nhà thương chưa, Weasley?". Nó không cười, nhưng trở nên hơi xanh xao mảnh khảnh. Khi Draco Malfoy bắt chước Ron làm rơi trái Quaffle (lần nào Ron cũng vậy khi chúng gặp nhau), đôi tai Ron nóng bừng lên và tay nó rung quá mạnh đến nỗi nó có thể đánh rơi bất cứ cái gì nó đang giữ lúc đó.
Tháng Mười tự tiêu tan trong một luồng gió rít và cơn mưa nặng hạt. Tháng Mười Một tới, lạnh như đóng băng, cùng gió mạnh mỗi buổi sáng và những cơn gió đóng băng cắt vào những khuôn mặt và đôi tay trần. Bầu trời và trần nhà Đại sảnh chuyển sang một màu xám nhợt nhạt ngọc trai, những dãy núi xung quanh trường Hogwart bao phủ trong tuyết, và nhiệt độ trong lâu đài hạ xuống quá thấp đến nỗi rất nhiều học sinh phải đeo găng tay da rồng bảo vệ khá dày trong hành lang giữa các tiết học.
Buổi sáng trận thi đấu hé một chút sáng sủa và lạnh lẽo. Khi Harry thức giấc, nó nhìn quanh vào giường Ron và thấy cậu đang ngồi thẳng dậy, đôi tay vòng quanh đầu gối, nhìn chằm chằm bất động vào không gian.
" Bạn khỏe chứ?" Harry nói.
Ron gật đầu nhưng không nói. Harry nhớ lại sinh động lúc Ron vô tình đặt Bùa Nôn Sên lên bản thân; giờ nó trông cũng xanh xao và đẫm mồ hôi như hồi đó, không kể đến miễn cưỡng phải mở miệng.
" Bạn chỉ cần một chút bữa sáng thôi," Harry nói khoẻ khoắn. "Đi nào."
Đại sảnh tràn ngập người nhanh chóng khi chúng xuống, nói chuyện to hơn và không khí hồ hởi hơn thường ngày. Khi chúng đi qua chiếc bàn nhà Slytherin, có một sự ầm ĩ bùng lên. Harry nhìn quanh và thấy, cộng thêm với những cái khăn quàng và mũ màu xanh bạc như thường lệ, mỗi người trong bọn họ đều đang đeo một phù hiệu bạc với hình dáng giống như một cái vương miện. Với rất nhiều lí do chúng vẫy tay với Ron, cười ồn ào. Harry có gắng nhìn xem cái gì được viết trên những phù hiệu khi nó đi ngang qua, nhưng nó quá lo âu đưa Ron vượt qua chiếc bàn đó một cách nhanh chóng nên không nấn ná đủ lâu để đọc.
Ron và Harry nhận một sự chào đón nồng nhiệt tại bàn nhà Gryffindor, nơi mọi người đều đang mặc đồng phục đỏ và vàng, nhưng trái lại làm phấn chấn tinh thần của Ron lên, sự cổ vũ dường như làm cạn đi tinh thần cuối cùng của nó. Ron ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất nhìn như thể nó đang đối mặt với bữa ăn cuối cùng của mình.
"Mình hẳn là điên mới làm việc này." Nó nói trong giọng thầm thì càu nhàu. "Điên".
"Đừng có ngốc thế." Harry cứng rắn nói, đưa Ron các loại ngũ cốc để chọn. "Bạn sẽ ổn thôi. Căng thẳng là chuyện bình thường mà."
"Mình thật vô tác dụng." Ron rền rĩ. "Mình thật tệ hại. Mình không thể chơi để cứu vãn cuộc đời mình. Mình đang nghĩ gì vậy nè?"
"Hiểu cái này này," Harry nghiêm nghị nói. "Nhìn vào lần cứu nguy bạn và chân bạn làm hôm trước, ngay cả Fred và George nói rằng nó thật xuất sắc."
Ron quay bộ mặt bị tra tấn sang Harry.
"Đó chỉ là một sự tình cờ." Ron khổ sở thì thầm. "Mình không có ý làm thế - Mình bị tuột ra khỏi cây chổi khi không ai trong số mấy bạn nhìn thấy và khi mình cố gắng ngồi lại, mình đã đá trái Quaffle hoàn toàn vô tình."
"Ừm." Harry nói, lấy lại tinh thần nhanh chóng từ bất ngờ không được thú vị lắm này. "Thêm một vài sự tình cờ nữa như vậy và cuộc đấu ở trong túi chúng mình, phải không?"
Hermione và Ginny ngồi xuống đối diện chúng, cũng đeo khăn quàng, găng tay và phù hiệu hoa hồng đỏ vàng.
"Anh thấy thế nào?" Ginny hỏi Ron, người đang nhìn chằm chằm vào chút xíu sữa còn lại ở đáy bát ngũ cốc trống rỗng của nó, như thể đang nghiêm túc cân nhắc việc thử trầm mình tử tự vào trong đó.
"Bạn ấy chỉ căng thẳng thôi" Harry nói.
"Ồ, đó là một dấu hiệu tốt đó, mình chưa bao giờ thấy bạn biểu diễn cũng như trong bài kiểm tra nếu bạn không có chút xíu căng thẳng." Hermione nồng nhiệt nói.
"Xin chào" Một giọng nói mơ màng mập mờ vang lên sau lưng. Harry nhìn lên: Luna Lovegood vừa đi qua từ dãy bàn nhà Ravenclaw. Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cô bé và một vài đang cười một cách công khai và chỉ trỏ, cô bé đã thành công kiếm được một cái mũ hình dáng trông như đầu của một con sư tử to thật sự.
"Em ủng hộ đội Gryffindor." Luna nói, chỉ một cách không cần thiết lên cái mũ. "Nhìn coi.."
Cô tiến lên và gõ nhẹ cây đũa phép vào cái mũ. Nó mở rộng miệng và vang ra một tiếng gầm cực kỳ giống thật khiến tất cả học sinh xung quanh đó nhảy dựng lên.
"Tuyệt không?" Luna vui vẻ nói. "Em muốn nó nhai một con rắn tượng trưng cho nhà Slytherin, anh chị biết đấy, nhưng mà không có đủ thời gian. Dù sao......chúc may mắn, Ronald!"
Cô bé lại đi. Tụi nó vẫn chưa hoàn hồn từ cú sốc về cái mũ của Luna trước khi Angelina hấp tấp tiến đến, đi cùng Katie và Alicia, đôi lông mày của cô bé đã khoan dung quay trở lại như bình thường bởi Bà Pomfrey.
"Khi mấy em sẵn sàng" Cô nói, "Chúng ta sẽ đi thẳng xuống sân, kiểm tra các điều kiện và sự thay đổi."
"Chúng em sẽ xuống đó ngay" Harry cam đoan với cô. "Ron chỉ phải ăn sáng chút xíu thôi."
Tuy vậy, nó trở nên rõ ràng là sau mười phút, Ron không có khả năng ăn được thêm bất cứ thứ gì và Harry nghĩ rằng tốt nhất là đưa Ron xuống phòng thay đồ. Khi chúng đứng lên từ bàn ăn, Hermione cũng đứng dậy, và cầm tay Harry kéo sang một bên.
"Đừng để Ron nhìn thấy cái gì trên mấy tấm phù hiệu của nhà Slytherin." Cô bé thì thầm gấp.
Harry nhìn một cách dò hỏi vào Hermione, nhưng cô bé rung cây đũa phép cảnh báo; Ron vừa mới đi nhẹ nhàng tới chỗ của họ, trông thất bại và tuyệt vọng.
"Chúc may mắn, Ron" Hermione nói, đứng kiễng lên và hôn lên má cậu. "Và bạn, Harry-"
Ron dường như trở nên tỉnh táo hơn một chút khi chúng bước trở lại ngang qua Đại sảnh. Nó chạm vào chỗ trên má nơi Hermione đã hôn, nhìn bối rối, như thể nó khá là không chắc chắn cái vừa mới xảy ra. Ron dường như quá mất trí để nhận thấy nhiều thứ xung quanh, nhưng Harry quăng một cái liếc nhìn tò mò vào những tấm phù hiệu hình vương miện khi chúng đi qua chiếc bàn nhà Slytherin, và lần này cậu hiểu những từ khắc trên đó:
Weasley là vị vua của chúng ta. (Weasley is our King)
Cùng với một cảm giác khó chịu rằng đây không có gì tốt đẹp, nó thúc giục Ron đi qua Lối vào Đại sảnh, đi xuống những bậc thang đá và ra ngoài không khí lạnh băng.
Cỏ phủ đầy sương giá kêu lạo xạo dưới chân Harry và Ron khi chúng vội vàng đi xuống bãi cỏ nghiêng tới sân vận động. Hoàn toàn không có ngọn gió nào và bầu trời là một màu trắng ngọc trai đều đều; điều đó có nghĩa là tầm nhìn sẽ khá tốt mà không có điều trở ngại của ánh nắng mặt trời trực tiếp vào mắt. Harry chỉ ra những nhân tố có lợi này với Ron khi chúng bước đi, nhưng cậu không chắc chắn rằng Ron đang lắng nghe.
Angelina đã thay đồ và đang nói chuyện với mọi người trong đội khi chúng bước vào. Harry và Ron kéo áo choàng của chúng lên (Ron cố gắng làm chiếc áo của nó từ đằng sau ra đằng trước trong vài phút trước khi Alicia thấy thương hại và đến giúp nó), sau đó chúng ngồi xuống lắng nghe cuộc nói chuyện trước trận đấu trong khi những tiếng nói rì rào bên ngoài trở nên to hơn đều đều khi đám đông đổ ra từ toà lâu đài tiến tới sân thi đấu.
"Ok, chị chỉ vừa khám phá ra đội hình cuối cùng của nhà Slytherin," Angelina nói, tra cứu một tấm da dê. "Những Tấn thủ năm ngoái, Derrick và Bole, đều không còn, nhưng xem chừng Montague vẫn thay thế chúng bằng mấy con khỉ đột như thường lệ, hơn là một ai có thể bay giỏi đặc biệt. Đó là hai chàng cục mịch tên Crabble và Goyle, chị không biết nhiều về chúng -"
"Tụi em biết," Harry và Ron đồng thanh nói.
"Ừm, chúng không nhìn đủ thông minh để nói đâu là đuôi chổi từ cái kia," Angelina nói, bỏ mảnh da dê vào túi, "nhưng chị luôn luôn ngạc nhiên Derrick và Bole có thể tìm được đường vào sân mà không cần biển hướng dẫn."
"Crabble và Goyle là giống y như vậy," Harry cam đoan với cô.
Họ có thể nghe hàng trăm tiếng bước chân đang trèo lên những chiếc ghế dài được chất đống tại chỗ đứng cho khán giả. Một vài người đang hát, mặc dù Harry không thể nghe ra lời. Nó đang bắt đầu trở nên căng thẳng, nhưng nó biết những bồn chồn lo lắng của nó chẳng là gì so với của Ron, người đang ôm chặt bụng và lại nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, quai hàm của nó đang nghiến và nước da trở nên tái xám đi.
"Đến giờ rồi," Angelina nói trong giọng im lặng, nhìn đồng hồ. "Đi thôi mọi người.....Chúc may mắn!"
Cả đội đứng lên, đặt cây chổi lên vai và đi thành hàng đơn ra khỏi phòng thay đồ và vào ánh sáng mặt trời chói loà. Một âm thanh gầm lên chào đón họ mà lẫn vào đó Harry vẫn nghe thấy những giọng hát, mặc dù nó bị nghẹt lại bởi tiếng hoan hô và huýt sáo.
Đội Slytherin đang đứng đó đợi họ. Chũng cũng đeo những phù hiệu bạc giống hình vương miện. Thủ quân mới, Montague, xây dựng dọc theo một đội hình như Dudley Dursley, cùng cẳng tay đồ sộ như đùi lợn có lông. Crabble và Goyle núp sau nó, gần như to bằng, nháy mắt đần độn trong ánh nắng mặt trời, đu đưa những cái vợt Tấn thủ mới của chúng. Malfoy đứng sang một bên, ánh nắng lập loè trên cái đầu vàng trắng bệch của nó. Nó bắt được ánh mắt Harry và cười khẩy, vỗ nhẹ vào phù hiệu hình vương miện trên ngực.
"Hai thủ quân, bắt tay nhau" Bà Hooch-trọng tài ra lệnh, khi Angelina và Montague tiến đến gần nhau hơn. Harry có thể nói rằng Montague đang cố gắng bóp nát những ngón tay của Angelina, mặc dù cô không hề cau mày. "Trèo lên chổi..."
Bà Hooch đưa còi lên miệng và thổi.
Những trái bóng được thả ra và mười bốn cầu thủ bắn vọt lên không. Ra khỏi khoé mắt Harry nhìn thấy Ron phóng vụt lên về phía cầu môn. Harry vọt lên cao hơn, tránh trái Bludger, và bắt đầu lên đường trên một khu rộng của sân, nhìn chăm chú xung quanh ột tia sáng màu vàng; mặt bên kia của sân vận động, Draco Malfoy cũng làm chính xác y hệt như vậy.
"Và đó là Johnson - Jonhson cùng trái Quaffle, thật là một cầu thủ nữ tuyệt vời, tôi đã nói hàng năm trời mà cô ấy vẫn không chịu hẹn hò với tôi -"
"JORDAN!" Giáo sư McGonagall la lên.
" - Chỉ là một phần thú vị thôi mà, Giáo sư, cộng thêm một ít sự chú ý - và cô ấy cúi thình lình xuống né Warrington, vượt qua Montague, cô ấy - ái- vừa bị đánh từ đằng sau bởi một trái Bludger từ Crabbe...Montague bắt được trái Quaffle, Montague phóng ngược trở lại sân và - một trái Bludger đẹp từ George Weasley, đó là trái Bludger về phía trước dành cho Montague, cậu đã làm rơi trái Quaffle, Katie Bell bắt được rồi, Katie Bell của Gryffindor chuyền ngược qua cho Alicia Spinnet và Spinnet đã bay xa -"
Lời tường thuật của Lee Jordan vang xa qua sân vận động. Harry chăm chú lắng nghe như có thể qua tiếng gió huýt trong tai cùng tiếng ầm ĩ của đám đông, tất cả đều đang hét lên, la ó và hát.
"- né qua Warrington, tránh một trái Bludger - thoát hiểm rồi, Alicia - và đám đông thực sự yêu thích điều này, hãy lắng nghe họ, xem họ đang hát gì nào?"
Và khi Lee dừng lại để lắng nghe, bài hát vang lên to và rõ hơn từ biển nguời xanh bạc trong khu vực nhà Slytherin trên chỗ đứng.
"Weasley không thể cứu vãn một thứ gì. Nó không thể chặn đứng cả một cái nhẫn. Đó là lí do Slytherin đều hát: Weasley là vị vua của chúng ta.
Weasley được sinh ra trong một cái thùng. Nó luôn luôn để lọt lưới trái Quaffle. Weasley sẽ chắc chắn rằng chúng ta thắng. Weasley là vị vua của chúng ta."
" - và Alicia ném lại cho Angelina!" Lee hét lên, và khi Harry đổi hướng, trong người nó sôi lên vì cái vừa nghe được, nó biết Lee đang cố gắng nhấn chìm những lời bài hát. "Cố lên nào, Angelina - xem chừng cô ấy chỉ cần đập qua Thủ môn! CÔ ẤY SÚT - CÔ ẤY - aaaaa....."
Bletchley, Thủ môn nhà Slytherin, đã cứu được khung thành; nó ném trái Quaffle tới Warrington người tăng tốc độ vụt lên với trái bóng, chạy ngoằn ngoèo giữa Alicia và Katie; tiếng hát từ bên dưới trở nên to hơn và to hơn khi nó đến gần nữa và nữa cạnh Ron.
"Weasley là vị vua của chúng ta, Weasley là vị vua của chúng ta, Nó luôn luôn để lọt lưới trái Quaffle, Weasley là vị vua của chúng ta."
Harrry không thể giúp bản thân; nó từ bỏ việc tìm kiếm trái Snitch, lượn vòng xung quanh để xem Ron, một hình dáng cô độc ở tận cuối sân, bay lượn đằng trước ba cầu môn trong khi Warrington to lớn ném loạn xạ về phía nó.
"- và đó là Warrington cùng trái Quaffle. Warrinton tiến về phía khung thành, cậu ấy đã ra khỏi tầm trái Bludger với duy nhất một Thủ môn phía trước-"
Bài hát mạnh lên kinh khủng từ phía dãy nhà Slytherin bên dưới:
"Weasley không thể cứu vãn một thứ gì. Nó không thể che được dù chỉ một cái nhẫn tí ti..."
"- vậy đó là bài kiểm tra đầu tiên cho Thủ môn mới nhà Gryffindor Weasley, em trai của hai Tấn thủ Fred và George, và một tài năng mới hứa hẹn cho đội tuyển - tiến lên nào, Ron!"
Nhưng tiếng hét của sự sung sướng từ đoạn cuối nhà Slytherin: Ron đã lao xuống dữ dội, hai tay nó dang ra, và trái Quaffle bay vút lên giữa chúng thẳng qua tâm vòng khung thành của Ron.
"Slytherin ghi điểm!" Giọng Lee vang lên giữa tiếng hò reo và la ó của đám đông bên dưới.
"Vậy là 10-0 cho Slytherin- Không may rồi, Ron."
Nhà Slytherin hát to hơn nữa:
"Weasley được sinh ra trong một cái thùng
Nó luôn luôn để lọt lưới trái Quaffle.."
"- và Gryffindor quay trở lại trong khu vực riêng và đó là Katie Bell đang đổ đầy năng lượng vào sân-" Lee quả quyết la lên, mặc dù tiếng hát giờ đây quá inh tai đến nỗi cậu khó mà nghe được giọng mình trên đó.
"Weasley sẽ chắc chắn rằng chúng ta thắng. Weasley là vị vua của chúng ta..."
"Harry, em đang làm gì thế?" Angelina hét lên, bay vút lên vượt qua nó để tiếp tục với Katie.
"Đi tiếp đi!"
Harry nhận ra mình đã đứng bất động giữa không trung hơn một phút, theo dõi sự tiến triển của trận đấu mà không để suy nghĩ tới trái Snitch ở nơi nào; sợ hãi, nó phóng vụt xuống và bắt đầu bay quanh sân thi đấu một lần nữa, nhìn chăm chú xung quanh, cố gắng lờ đi cái hợp xướng giờ đang ầm ầm như sấm qua sân vận động.
"Weasley là vị vua của chúng ta, Weasley là vị vua của chúng ta....."
Không có dấu hiệu nào của trái Snitch bất cứ nơi nào Harry nhìn; Malfoy vẫn bay lượn quanh sân vận động như nó. Chúng vượt qua nhau ở nửa đường xung quanh sân, đi theo các hướng đối diện, và Harry nghe thấy Malfoy hát to:
"Weasley sinh ra trong một cái thùng..."
"- và một lần nữa lại là Warrington" Lee gầm lên. "Chuyền cho Pucey, Pucey đi qua Spinnet, tiến lên nào, Angelina, bạn có thể bắt nó - hoá ra là không thể - nhưng một trái Bludger đẹp từ Fred Weasley, ý tôi là, George Weasley, ồ, không quan tâm, dù sao cũng là một trong hai người đó, và Warrington làm rơi trái Quaffle và Katie Bell - ờ - cũng làm rơi nó - vậy là Montague cùng trái Quaffle, Thủ quân Slytherin Montague bắt lấy trái Quaffle và bay lên sân, tiến lên nào, Gryffindor, chặn cậu ấy lại!"
Harry phóng vọt lên quanh đầu cuối sân vận động đằng sau cầu môn nhà Slytherin, dự định sẽ không nhìn vào chuyện gì đang diễn ra đầu cuối bên kia của Ron. Khi nó tăng tốc độ vượt qua Thủ môn Slytherin, nó nghe Bletchley hát vang cùng đám đông bên dưới:
"Weasley không thể cứu vãn một thứ gì...."
"- và Pucey lại né được Alicia và đang hướng thẳng về hướng khung thành, chặn nó lại, Ron!"
Harry không phải nhìn xem cái gì đã diễn ra: có một tiếng rên rỉ khủng khiếp từ đầu nhà Gryffindor, gắn với những tiếng rú lên và vỗ tay từ nhà Slytherin. Nhìn xuống, Harry thấy khuôn mặt như khỉ của Pansy Parkinson ngay phía trước vị trí đứng, lưng nó quay lại sân khi nó chỉ huy những đứa ủng hộ Slytherin đang gào lên:
"ĐÓ LÀ VÌ SAO TẤT CẢ SLYTHERIN HÁT WEASLEY LÀ VỊ VUA CỦA CHÚNG TA."
Nhưng 20-0 chẳng là cái gì, vẫn còn thời gian cho Gryffindor đuổi kịp hoặc bắt trái Snitch. Một vài bàn thắng và họ sẽ dẫn trước như thường lệ, Harry quả quyết với bản thân, nhấp nhô và len lỏi qua các cầu thủ khác đuổi theo thứ gì đó sáng chói hoá ra là dây đồng hồ của Montague.
Nhưng Ron cho vào thêm hai bàn. Có một sự nguy khốn hoảng sợ trong mong muốn của Harry tìm thấy trái Snitch bây giờ. Nếu cậu chỉ có thể bắt được nó sớm và kết thúc trận đấu một cách nhanh chóng.
"- và Katie Bell của Gryffindor né được Pucey, cúi nhanh qua Montague, chuyển hướng đẹp lắm, Katie, và cô ném trái banh cho Johnson, Angelina Johnson bắt trái Quaffle, cô ấy vượt qua Warrington, tiến thẳng về phía khung thành, cố lên nào, Angelina - GRYFFINDOR GHI ĐIỂM! Giờ là Bốn mươi- Mười, Bốn mươi - Mười nghiêng về Slytherin và Pucey có trái Quaffle-"
Harry có thể nghe cái mũ sư tử lố bịch của Luna gầm lên giữa tiếng reo hò của nhà Gryffindor và cảm thấy phấn khởi lên; chỉ còn hơn ba mươi điểm, đó chẳng là gì, họ có thể dàn hoà dễ dàng. Harry len lỏi qua một trái Bludger mà Crabble vừa gửi phóng như tên lửa vào huớng của nó và tiếp tục lại sự tìm kiếm trên sân điên rồ cho trái Snitch, theo dõi Malfoy trong trường hợp nó tỏ ra những dấu hiệu phát hiện ra trái banh, nhưng Malfoy, cũng như Harry, đang tiếp tục phóng vút quanh sân, tìm kiếm một cách vô ích.....
"- Pucey chuyền cho Warrington, Warrington chuyền cho Montague, Montague chuyền trở lại Pucey - Johnson xen vào, Johnson bắt lấy trái Quaffle, Jonhson chuyền cho Bell, xem ra khá tốt - ý tôi là tệ - Bells bị đánh bởi một trái Bludger từ Goyle của nhà Slytherin và đó là Pucey khống chế trái -"
"Weasley được sinh ra trong một cái thùng
Nó luôn luôn để lọt lưới trái Quaffle
Weasley sẽ chắc chắn chúng ta thắng"
Nhưng cuối cùng Harry cũng thấy nó: trái Snitch vàng bé xíu rung động đang bay lượn lờ mấy feet trên mặt đất ở đầu nhà Slytherin sân thi đấu.
Harry lao đầu xuống....
Trong vài giây, Malfoy phóng vụt ra khỏi bầu trời bên trái Harry, một cái dáng mập mờ xanh bạc nằm thẳng đứng trên cây chổi của nó....
Trái Snitch bay dọc theo chân một cầu môn và lỉnh ra phía bên kia khán đài; sự thay đổi huớng bay của nó có lợi cho Malfoy, giờ nó đã ở gần hơn. Harry kéo cây Tia chớp vòng quanh, nó và Malfoy ngang bằng nhau....
Vài feet trên mặt đất, Harry giơ tay phải ra từ cây chổi, vươn tới trái Snitch....bên phải nó, cánh tay Malfoy cũng dãn ra, đang quờ quạng tiến tới....
Tất cả kết thúc trong hai giây nín thở, căng thẳng, quật vào gió - những ngón tay Harry khép lại quanh trái banh nhỏ đang giãy giụa - những móng tay Malfoy bất lực cào vào mặt sau bàn tay Harry - Harry vút cây chổi lên không, giữ trái banh vẫn đang vật lộn trong tay và cổ động viên nhà Gryffindor thét lên trong sung sướng.
Chúng đã được cứu thoát, chẳng vấn đề gì rằng Ron đã để lọt lưới những bàn đó, không ai sẽ nhớ điều đó chừng nào mà nhà Gryffindor còn chiến thắng.
RẦM.
Một trái Bludger đánh trúng vào lưng Harry tạo thành góc vuông nhỏ và Harry tuột ra khỏi cây chổi ngã về phía trước. May mắn sao, nó chỉ ở năm hay sáu feet trên mặt đất vì đã lao xuống quá thấp để bắt trái Snitch, nhưng nó vẫn mệt đứt hơi khi lưng đập xuống mặt sân đóng băng. Nó nghe tiếng còi chói tai của Bà Hooch, một tiếng huỵch, sau đó là cái giọng phát điên lên của Angelina.
"Em ổn chứ?"
"Tất nhiên rồi" Harry nói dứt khoát, nắm lấy tay cô và để cô kéo nó dậy. Bà Hooch đang phóng vọt về phía một cầu thủ nhà Slytherin ở trên nó, mặc dù Harry không thể nhìn thấy đó là ai từ góc độ này.
"Đó là thằng Crabbe du côn" Angelina tức giận nói. "Nó đã đánh mạnh trái Bludger vào em lúc nó thấy em bắt được trái Snitch - nhưng chúng ta thắng rồi, Harry, chúng ta thắng!"
Harry nghe thấy một tiếng khịt mũi đằng sau lưng và quay lại, vẫn nắm chặt trái Snitch trong tay: Draco Malfoy đã hạ xuống đất gần đó. Mặt trắng bệch vì giận dữ, nó vẫn cười chế nhạo được.
"Cứu Weasley thoát chết, phải không?" Nó nói với Harry. "Tao chưa bao giờ thấy một thủ môn nào tệ hơn vậy....nhưng nó được sinh ra trong một cái thùng mà....mày có thích lời bài hát của tao không, Potter?"
Harry không trả lời. Nó quay đi gặp những thành viên khác của đội, giờ đang hạ xuống đất từng người một, hét lên và đấm vào không khí trong chiến thắng; tất cả ngoại trừ Ron, nó vẫn chưa trèo ra khỏi chổi bên trên cầu môn và dường như đang chậm chạp quay trở về phòng thay đồ một mình.
"Chúng tao muốn viết thêm một vài cặp câu nữa!" Malfoy nói với theo, khi Katie và Alicia ôm chầm lấy Harry. "Nhưng chúng tao không thể tìm thấy vần thơ cho béo và xấu xí - chúng tao muốn hát về mẹ của nó, hiểu chưa- "
"Nói về cái chùm nho thối của mày ý," Angelina nói, ném một cái nhìn căm ghét vào Malfoy.
"- chúng tao cũng không thể đặt cho khớp cụm Kẻ thua cuộc vô tích sự vào - cho bố của nó, mày biết đấy -"
Fred và George nhận ra Malfoy đang nói về cái gì. Nửa đường từ qua chỗ bắt tay Harry, chúng cứng đờ cả người, nhìn vào Malfoy.
"Mặc kệ nó!" Angelina nói ngay, dùng tay giữ Fred lại. "Mặc kệ nó, Fred, cứ để nó hét, nó chỉ tức giận vì thua cuộc thôi, phất lên được một chút -"
"- nhưng mày thích nhà Weasley, phải không, Potter?" Malfoy nói chế nhạo. "Dùng những ngày nghỉ ở đó và mọi thứ khác, đúng không? Không thể hiểu được làm thế nào mà mày chịu nổi cái mùi hôi thối đó, nhưng tao cho rằng khi mày bị nuôi dạy bởi bọn Muggle, thì cái mùi túp lều của nhà Weasley cũng ok thôi -"
Harry túm lấy cái nắm của Geogre. Cùng lúc đó, Angelina, Acilia và Katie đang cố gắng phối hợp để ngăn Fred nhảy vào Malfoy, đứa đang công khai cười sảng khoái. Harry nhìn quanh tìm Bà Hooch, nhưng bà vẫn đang quát mắng Crabbe vì cú tấn công Sludger trái luật.
"Hoặc là có lẽ" Malfoy nói, liếc mắt đểu cáng khi nó quay đi. "Mày có thể nhớ được ngôi nhà mẹ mày bốc mùi giống cái gì, Potter, và cái chuồng heo nhà Weasleys nhắc mày nhớ đến nó -"
Harry không nhận thấy mình đã thả George ra, tất cả nó biết là một giây sau cả hai đứa đều xông vào Malfoy. Nó hoàn toàn quên bẵng rằng tất cả giáo viên đang theo dõi: tất cả điều nó muốn làm là đánh cho Malfoy càng đau như nó có thể; cũng không có thời gian rút cây đũa phép ra, nó chỉ đơn thuần kéo lùi cái nắm tay giữ trái Snitch và hạ xuống càng mạnh như có thể vào bụng Malfoy-
"Harry! Harry! George! Không!"
Harry có thể nghe giọng các bạn nữ hét lên, Malfoy thét lên, George chửi rủa, một tiếng huýt còi thổi lên và tiếng gầm lên của đám đông xung quanh nó, nhưng nó không quan tâm. Cho đến khi ai đó ở xung quanh hét lên "Impedimenta!" (Bùa trở ngại) và nó bị đánh bật lên về phía sau bởi sức mạnh của cây thần chú, làm cho nó phải từ bỏ nỗ lực đấm mỗi inch vào Malfoy mà nó có thể vươn tới.
"Trò nghĩ trò đang làm gì hả?" Bà Hooch hét lên, khi Harry nhảy lên. Dường như đó là Bà Hooch người đã đánh nó với bùa Xúi Quẩy Trở Ngại; bà đang giữ cái còi trong một tay và cây đũa phép trong tay kia; cây chổi của bà nằm vất vưởng vài feet cách đó. Malfoy ngã sụp xuống đất, khóc thút thít và rên rỉ, mũi nó chảy đầy máu; George đang chưng ra cái môi sưng phồng; Fred vẫn đang bị giữ lại bằng sức mạnh bởi ba Tiền đạo, và Crabbe đang nói lảm nhảm phía sau. "Ta chưa bao giờ thấy một cách xử sự như vậy - quay trở lại lâu đài ngay, cả hai trò, và đi thẳng tới văn phòng Giáo viên nhà các trò! Đi! Ngay bây giờ!"
Harry và George quay gót giày và đi ra khỏi sân, cả hai thở hổn hển, không đứa nào nói một lời với đứa kia. Tiếng la hét và chế nhạo của đám đông trở nên yếu hơn và yếu hơn cho đến khi chúng tiến đến Lối vào Đại sảnh, nơi chúng chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng bước chân của bản thân. Harry trở nên nhận ra rằng thứ gì đó vẫn đang vùng vẫy trong bàn tay phải của nó, những đốt ngón tay nó đã thâm tím chống lại hàm dưới của Malfoy. Nhìn xuống, Harry thấy những cái cánh bạc của trái Snitch thò ra giữa những ngón tay nó, giãy giụa để được giải thoát.
Chúng đã gần tiến tới cánh cửa văn phòng giáo sư McGonagall khi bà đi dọc theo hành lang đằng sau. Bà đang quàng một cái khăn nhà Gryffindor, nhưng xé tan nó ra từ cổ họng bằng đôi tay run rẩy khi bà sải bước về phía chúng, trông giận tím gan.
"Vào trong!" bà nói giận dữ, chỉ vào cánh cửa. Harry và George đi vào. Bà sải bước quanh
đằng sau bàn làm việc và đối mặt với chúng, run lên vì tức giận khi bà ném cái khăn quàng Gryffindor sang một bên trên nền nhà.
"Thế nào?" Bà nói. "Ta chưa bao giờ nhìn thấy một sự biểu lộ nhục nhã như vậy. Hai đánh một! Giải thích đi!"
"Malfoy khiêu khích tụi em." Harry cứng rắn nói.
" Khiêu khích các trò?" Giáo sư McGonagall quát to, đấm tay một cái sầm xuống bàn đến nỗi chiếc hộp vải len kẻ ô vuông của bà trượt ra khỏi bàn và bật tung ra, rải rác trên nền nhà cùng những viên kẹo sa giông vị gừng. "Trò ấy vừa mới thua, phải không? Tất nhiên là trò ấy muốn khiêu khích các trò! Nhưng trò ấy đã nói về cái quái gì để bào chữa cho việc hai trò -"
"Nhưng thay vào việc để nó cho Bà Hooch giải quyết, hai trò quyết định đưa ra một cái cách biểu hiện cuộc đấu tay đôi của dân Muggle, phải không?" Giáo sư McGonagall gầm lên. "Các trò có suy nghĩ gì về việc các trò vừa -?"
"Hèm, hèm."
Cả Harry và George quay sang. Dolores Umbridge đang đứng trong hành lang, mặc một chiếc áo khoác vải tuýt xanh lá cây, làm nổi bật sự tương đồng của bà với một con cóc khổng lồ, và đang nở một nụ cười khủng khiếp, độc địa, quái gở làm Harry liên tưởng tới một việc khốn khổ sắp xảy ra.
"Tôi có thể giúp gì không, Giáo sư McGonagall?" Giáo sư Umbridge hỏi trong giọng điệu ngọt ngào hiểm độc nhất của bà.
Máu dồn lên mặt giáo sư McGonagall.
"Giúp ư?" Bà nhắc lại trong giọng thiển cận. "Ý giáo sư là gì, giúp đỡ?"
Giáo sư Umbridge đi vào căn phòng, vẫn nở cái nụ cười độc địa.
"Sao chứ, tôi nghĩ giáo sư có thể thấy biết ơn ột người có thẩm quyền hơi đặc biệt hơn."
Harry không ngạc nhiên khi thấy những tia lửa loé lên lỗ mũi Giáo sư McGonagall.
"Vậy giáo sư nghĩ sai rồi." Bà nói, quay lưng lại Umbridge.
"Bây giờ, hai trò tốt hơn hết là nghe cho kỹ. Ta không quan tâm Malfoy đã chọc tức các trò cái gì, ta không quan tâm nếu trò ấy đã lăng nhục mọi thành viên trong gia đình trò, sự cư xử của các trò thật là ghê tởm và ta yêu cầu mỗi trò một tuần phạt cấm túc! Đừng có nhìn ta như thế, Potter, trò đáng bị như vậy! Và nếu ai trong hai trò bao giờ - "
"Hèm, hèm."
Giáo sư McGonagall nhắm mắt lại như thể cầu chúa cho sự kiên nhẫn khi bà quay mặt lại đối diện với giáo sư Umbridge một lần nữa.
"Vâng?"
"Tôi nghĩ chúng đáng bị nhiều hơn là phạt cấm túc." Umbridge nói, mỉm cười rộng hơn.
Mắt Giáo sư McGonagall mở to ra.
"Nhưng rất đáng tiếc" Bà nói, cùng một cố gắng với nụ cười có đi có lại, khiến bà trông như đang có chứng khít hàm. "Đó là cái tôi nghĩ đáng quan tâm, khi chúng còn ở trong nhà của tôi, Dolores."
"Ừm, thực sự, Minerva." Giáo sư Umbridge cười điệu. "Tôi nghĩ rằng Giáo sư sẽ thấy rằng cái tôi nghĩ cũng đáng quan tâm. Giờ nó ở đây? Cornelius vừa gửi nó đến...Ý tôi là," Bà phát ra một chút tiếng cười giả dối khi lục lọi trong túi xách, "Bộ Pháp thuật vừa gửi nó đến....àh vâng...."
Bà lôi ra một mảnh da dê, trải nó ra, sửa lại giọng một cách cầu kỳ trước khi bắt đầu đọc nó nói gì.
"Hèm, hèm.... "Nghị định Giáo dục Số Hai Mươi Lăm"."
"Không phải một cái nữa chứ!" Giáo sư McGonagall kịch liệt kêu lên.
"Ừm, có đó." Umbridge nói, vẫn mỉm cười. "Như là thực tế, Minerva, đó là giáo sư người cho tôi thấy rằng chúng ta cần một sự bổ sung xa hơn....giáo sư có nhớ giáo sư đã gạt tôi sang một bên như thế nào không, khi mà tôi không có ý định cho phép Đội Quidditch nhà Gryffindor cải tạo lại đó? Giáo sư đã đưa trường hợp lên với Dumbledore như thế nào, người nhấn mạnh rằng đội sẽ được phép chơi đó? Ừm, bây giờ, tôi sẽ không để như vậy nữa. Tôi đã liên lạc với Bộ trưởng ngay lập tức, và ngài khá là đồng ý với tôi rằng Đại diện Thẩm tra Cấp cao phải có quyền tước đi những đặc quyền của học sinh, hoặc là cô ấy - ý nói rằng, tôi - sẽ có ít quyền lực hơn những giáo viên bình thường! Và giáo sư thấy đấy, phải không, Minerva, tôi đã đúng như thế nào trong việc cố gắng ngăn đội Quidditch Gryffindor cải cách lại? Tâm tính đáng khiếp sợ.... dù thế nào đi nữa, tôi đang đọc sự sửa đổi bổ sung của chúng ta....hèm hèm..."Đại diện Thẩm tra Cấp cao từ nay trở đi sẽ có quyền lực tối cao trên tất cả mọi hình phạt, phê chuẩn và cách chức những đặc quyền thuộc về học sinh của trường Hogwarts, và quyền để thay đổi những hình phạt, phê chuẩn và cách chức những đặc quyền như thế này có thể được ra lệnh bởi các thành viên ban tham mưu khác. Ký tên, Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ pháp thuật, Huân chương Merlin Hạng Một, vân vân và vân vân...."
Bà cuộn tấm da dê lại và đặt nó vào túi xách, vẫn mỉm cười.
"Vì thế.....tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ phải cấm hai em này chơi Quidditch mãi mãi về sau." Bà nói, nhìn từ Harry tới George và lùi lại.
Harry cảm thấy trái Snitch vẫy cánh điên cuồng trong tay.
"Cấm chúng em?" Nó nói, và giọng nó nghe xa xăm một cách kỳ lạ. "Mãi mãi...không được chơi tiếp?"
" Vâng, ngài Potter, tôi nghĩ rằng một lệnh cấm đoán suốt đời sẽ có thể ăn tiền đó." Umbridge nói, nụ cười của bà rộng hơn khi bà theo dõi nó đấu tranh để lĩnh hội điều bà vừa nói. "Ngài và Ngài Weasley đây. Và tôi nghĩ rằng, cho an toàn, người anh em sinh đôi của chàng trai trẻ này cũng nên ngừng chơi - nếu đồng đội của cậu ấy không ngăn cậu ấy lại, thì tôi chắc chắn rằng cậu ấy cũng sẽ tấn công Ngài Malfoy trẻ như vậy mà thôi. Tất nhiên, tôi sẽ muốn những cây chổi của chúng bị tịch thu; tôi sẽ giữ nó an toàn trong phòng làm việc, để đảm bảo rằng sẽ không có sự vi phạm lệnh cấm của tôi. Nhưng tôi không phải là quá đáng, Giáo sư McGonagall," Bà tiếp tục, quay lưng lại Giáo sư McGonagall, người giờ đang đứng như bức tượng đá, nhìn chằm chằm vào bà ta. Những thành viên còn lại của đội vẫn có thể chơi tiếp, tôi không thấy dấu hiệu nào của bạo lực từ họ. Ừm....tạm biệt mọi người."
Và cùng cái nhìn thoả mãn tột bậc, Umbridge rời khỏi phòng, để lại một sự yên lặng kinh sợ sau lưng.
"Bị cấm," Angelina nói trong giọng rỗng tuếch, khá muộn buổi tối hôm đó trong phòng chung.
"Bị cấm. Không Truy thủ và không Tấn thủ....Chúng ta sẽ làm cái quái gì được?"
Chẳng hề có cái cảm giác họ vừa mới thắng gì cả. Mọi nơi Harry nhìn vào đều có những khuôn mặt giận dữ và chán nản; cả đội ngồi sụp xuống quanh ngọn lửa, tất cả trừ Ron, không ai thấy nó kể từ khi trận đấu kết thúc.
"Thật không công bằng." Alicia điếng người nói. "Ý mình là, Crabbe cùng trái Bludger nó ném sau khi còi đã được thổi thì sao? Bà ấy có cấm nó không?"
"Không." Ginny buồn bã nói; nó và Hermione đang ngồi ở mỗi bên Harry. "Nó chỉ bị chép phạt thôi, em nghe Montague cười vì điều đó vào bữa tối."
"Và cấm Fred khi bạn ấy chẳng làm gì cả!" Alicia tức giận nói.
"Đó không phải là lỗi của mình là mình không làm gì cả." Fred nói cùng một cái nhìn khó chịu trên mặt. "Mình đã nện cái thằng xấu xa đó thành cục bột nhão rồi nếu ba bạn không giữ mình lại."
Harry buồn rầu nhìn chăm chú lên cánh cửa sổ tối đen. Tuyết đang rơi. Trái Snitch nó bắt hồi nãy giờ đang bay vù vù quanh và quanh căn phòng chung; mọi người đang ngồi theo dõi cuộc hành trình của nó như bị thôi miên và Crookshanks đang nhảy từ ghế này sang ghế khác cố bắt nó.
"Chị đi ngủ đây," Angelina nói, đứng dậy chậm chạp. "Có thể tất cả hoá ra chỉ là một cơn ác mộng...có thể sáng mai chị thức dậy và phát hiện ra rằng chúng ta vẫn còn chưa thi đấu..."
Alicia và Katie sớm đi theo cô ấy. Fred và George chuồn lên giường một lúc sau, nhìn trừng trừng vào mọi người khi họ đi qua, và Ginny đi không lâu sau đó. Chỉ còn Harry và Hermione còn ngồi lại bên đống lửa.
"Bạn có thấy Ron đâu không?" Hermione hỏi nhỏ.
Harry lắc đầu.
"Mình nghĩ bạn ấy đang tránh tụi mình," Hermione nói. "Bạn nghĩ bạn ấy đang ở đâu -?"
Nhưng đúng lúc đó, có một tiếng cót két sau lưng chúng khi Bà Béo lắc lư về phía trước và Ron trèo qua lỗ bức chân dung. Nó thực sự rất xanh xao và có tuyết phủ trên mái tóc. Khi nó thấy Harry và Hermione, nó đứng sững lại trên đường.
"Bạn đã ở đâu vậy?" Hermione lo lắng hỏi, nhảy bật lên.
"Đi dạo," Ron lầm bầm. Nó vẫn đang đeo những thứ của nhà Gryffindor.
"Trông bạn đóng băng rồi kìa." Hermione nói. "Đến đây và ngồi xuống đi!"
Ron đi tới chỗ cạnh lò sưởi và ngồi chìm vào chiếc ghế xa Harry nhất, không hề nhìn vào nó. Trái Snitch ăn trộm phóng vèo vèo trên đầu tụi nó.
"Mình xin lỗi," Ron nhìn xuống chân lầm bầm.
"Vì cái gì?" Harry nói.
"Vì nghĩ rằng mình có thể chơi Quidditch," Ron nói. "Mình sẽ xin thôi đầu tiên vào ngày mai."
"Nếu bạn bỏ," Harry gắt gỏng nói. "Sẽ chỉ còn lại ba cầu thủ trong đội." Và khi Ron nhìn lên bối rối, nó nói. "Mình vừa bị cấm suốt đời. Fred và George cũng vậy."
"Cái gì?" Ron kêu lên.
Hermione kể cho nó toàn bộ sự việc; Harry không thể chịu đựng để kể lại một lần nữa được. Khi cô bé kết thúc, Ron nhìn đau khổ hơn bao giờ hết.
"Đó là lỗi của mình - "
"Bạn chẳng làm mình đấm Malfoy," Harry tức giận nói.
" - nếu mình không chơi Quidditch quá tệ - "
" - chẳng liên quan gì tới cái đó cả."
" - cái bài hát đó đã xúc phạm mình - "
" - nó xúc phạm tất cả mọi người -"
Hermione đứng dậy và đi tới bên cửa sổ, tránh xa cuộc tranh cãi, dựa vào tấm kính ngắm nhìn tuyết rơi.
" Nghe này, chấm dứt nó đi, được không!" Harry nói ầm lên. "Bạn không cần tự đổ lỗi cho bản thân vì mọi thứ, nó cũng đủ tệ lắm rồi!"
Ron không nói gì ngoài việc ngồi nhìn buồn bã vào đường viền áo choàng ẩm ướt của mình. Sau một lúc nó nói trong giọng thẫn thờ. "Đây là điều tồi tệ nhất mình đã từng phải chịu trong đời."
"Hãy tham gia đội đi!" Harry nói chua chát.
"Ừm," Hermione nói, giọng cô bé hơi run run. "Mình nghĩ có một thứ có thể làm các bạn vui lên."
"Ồ gì vậy?" Harry ngờ vực hỏi.
"Ừh" Hermione trả lời, quay lại từ cánh cửa sổ tối đen như mực, lốm đốm tuyết, một nụ cười rộng nở ra trên khuôn mặt cô bé. "Bác Hagrid đã quay trở lại."
Chương 20 - Câu chuyện của bác Hagrid
Harry chạy hết tốc lực lên phòng nam để tìm cái áo tàng hình và bản đồ Kẻ Cướp trong rương; nó làm lẹ đến nỗi nó và Ron đã sẵn sàng để đi ít ra là được năm phút rồi mới thấy Hermione trở lại từ phòng ngủ nữ sau khi choàng khăn, đi găng và mang theo một trong những cái mũ gia tinh có chỏm.
Ở ngoài lạnh lắm! cô bé nói khi Ron chặc lưỡi vẻ thiếu kiên nhẫn.
Bọn chúng chui qua lỗ chân dung và phủ lên mình áo choàng tàng hình - Ron lớn nhanh quá nên nó phải cúi lom khom để không hở đôi chân ra khỏi cái áo – sau đó, bọn chúng di chuyển từ từ và rất thận trọng, bọn chúng đi xuống nhiều cầu thang, dừng lại tại các chiếu nghỉ giữa các cầu thang để kiểm tra trên bản đồ các dấu hiệu xuất hiện cuả thầy Filch hay bà Norris. Bọn chúng gặp may; bọn chúng chẳng nhìn thấy ai ngoài Nick Suýt Mất đầu đang bay lượn lơ đãng và kêu la cái gì đó nghe có vể như là Weasley làVua của chúng ta. Họ rón rén lẻn qua Gian Sảnh Chính và ra ngoài không khí yên tình và đất phủ đầy tuyết. Tim nó nhảy lên khi Harry nhin thấy những ô vuông sáng ánh đèn phía trước vfa khói cuộn lên từ ống khói túp lều của bác Hagrid. Nó tăng tốc, những người khác xô đẩy và va vào nhau phía sau nó. Tuyết dầy bị nghiến xào xạo theo chân chúng cho đến khi bọn chúng đến cánh cửa làm bằng gỗ. Khi Harry giơ tay gõ cửa ba lần, có tiếng chó bắt đầu sủa ầm ầm phía trong.
Bác Hagrid, chúng cháu đây! Harry gọi qua cái lỗ khoá.
Làm sao mà ta biết được! một giọng nói cộc cằn vang lên.
Bọn chúng cười với nhau dưới cái áo tàng hình; giọng nói của bác Hagrid nói cho bọn chúng biết là bác đang hài lòng. Ba giây thôi … tránh ra, Fang… tránh ra, cái con chó lười biếng này…
Cái then được kéo lên, cánh cửa kẽo kẹt mở ra và đầu của bác Hagrid xuất hiện ở chỗ khe hở.
Hermione la lên.
Ôi trời, hạ giọng xuống! bác Hagrid nhớn nhác nói, và nhìn chằm chằm qua đầu bọn chúng ra khắp xung quanh. Nấp dưới cái áo đi, được rồi? Vào nhà đi, vào đi!
Chú xin lỗi! Hermione thì thầm khi ba đứa bọn chúng lách qua bác Hagrid để vào nhà và cởi cái áo tàng hình ra để bác có thể nhìn thấy bọn chúng. Cháu chỉ... ôi, bác Hagrid!
Không sao, không sao! bác Hagrid hấp tấp nói, đóng cánh cửa đằng sau bọn chúng và vội vã kéo tất cả cá tấm rèm lại, nhưng Hermione vẫn tiếp tục nhìn bác hết sức hoảng sợ.
Tóc bác Hagrid bết máu, mắt trái thì híp tịt lại thành đường chỉ giữa một khoảng thâm tím lớn. Có rất nhiều vết cắt trên mặt và tay bác, một số vẫn đang còn rỉ máu,, và bác đi lại hết sữc rón rén thận trọng, có vẻ như là bị gãy xương sườn. Ró ràng là bác chỉ vừa mới về đến nhà; một cái áo choàng lữ hành dầy bình bịch vắt ngang qua lưng cái ghế và một cái túi dết đủ lớn để nhét vài đứa trẻ dựa vào bức tường đối diện cánh cửa. Bản thân bác Hagrid, kích thước gấp đôi người bình thường, đang khập khiếng đi về phía lò sưởi và đặt lên đó một cái ấm bằng đồng.
Bác gặp chuyện gì vậy? Harry hỏi, trong khi con Fang nô giỡn xung quanh ba đứa, cố gắng liếm mặt bọn chúng.
Đã nói gồi, không sao hít, bác Hagrid dứt khoát nói. Uống trà nhé?
Bác đừng có nói như thế nữa đi, Ron nói, bác đang ở một chỗ an toàn mà!
Bác nói là bác ổn mà, bác Hagrid nói, trong khi thẳng lưng lên và quay sang cười với tất cả bọn chúng nhưng không kìm nổi cái nhăn mặt. Ồ, rất mừn được gặp lại các cháu – nghỉ hè vui chứ hả?
Bác Hagrid, bác đã bị tấn công! Ron nói.
Lần cuối cùng bác nói là hông có zì cả! Hagrid nói hết sức khẳng định.
Bác có thể nói là không có gì được không nếu một trong ba đứa bọn cháu có một bộ mặt trông như thịt băm thế kia? Ron chất vấn.
Bác nên đến chỗ bà Pomfrey, bác Hagrid, Hermione lo lắng nói, một số vết cắt trông tệ quá.
Bác có thể xử lý được, gõ chứ? bác Hagrid nói vẻ thô bạo.
Bác đi ngang về phía cái bàn gỗ khổng lồ nằm ở giữa căn lều và giật sang bên cái khăn trải bàn đang phủ lên một cái gì đó. Dưới cái khăn là môt miếng thịt sống hơi ngả xanh, vẫn còn tươm máu và lớn hơn một cái lốp xe ô tô trung bình.
Bác không định ăn cái thứ đó đấy chứ, bác Hagrid? Ron nói, ngả người ra để nhìn rõ hơn. Nó trông có vẻ độc.
Nó trông như dzậy thôi, đó là thịt rồng, bác Hagrid nói. Và bác không lấy về đây để ăn nó.
Bác cầm miếng thịt lên và vỗ vỗ nó vào nửa mặt bên trái. Máu màu xanh nhạt chảy thành dòng xuống bộ râu trong khi bác rên rỉ hài lòng.
Bác đỡ hơn gồi. Cái này giúp bác bớt nhức nhối, các cháu biết đấy.
Bác có định nói cho chúng cháu biết cái gì xảy ra với bác không? Harry hỏi.
Bác không thể, Harry à. Tuyệt mật đấy. Thà là bác mất việc làm chứ hông thể nói được.
Có phải những người khổng lồ tấn công bác không, bác Hagrid? Hermione hỏi.
Các ngón tay của Hagrid trượt khỏi miếng thịt rồng và nó rơi xuống ngực bác.
Những người khổng lồ? bác Hagrid nói, kịp bắt miếng thịt trước khi nó rơi xuống đến thắt lưng và ấp nó trở lại mặt, có ai nói gì đó về những người khổng lồ? Cháu đã nói chuyện này với ai gồi? Ai nói với cháu điều đó – ai nói là bác đã ở chỗ đó... ờ?
Chúng cháu chỉ đoán thôi, Hermione nói hết sức hối lỗi.
Ồ, cháu chỉ đoán thôi à? bác Hagrid nói, nhìn cô bé hết sức thăm dò với con mắt chưa bị miếng thịt che khuất.
Thì rõ ràng là như vậy…, Ron nói. Harry gật đầu tán thành.
Bác Hagrid liếc nhìn bọn chúng, sau đó thờ phì phì, ném miếng thịt lên bàn, sải bước đến bên cái ấm lúc này đã bắt đầu reo.
Bác không sao có thể biết được là những đứa trẻ như ba đứa bọn bây lại có thể biết nhiều hơn những gì có thể, bác gầm gừ, và rót tung toé nước sôi vào ba cái ca có hình dáng như cái thùng. Và bác cũng sẽ hông khen các cháu về sự hiểu biết đó đâu. Người ra gọi đó là tò mò đấy. Xen vào chuyện người khác.
Nhưng chòm râu của bác thì giật giật.
Có nghĩa là bác đã tìm gặp những người khổng lồ? Harry nói và nhe răng ra cười khi nó ngồi xuống cạnh bàn.
Bác Hagrid đặt chè xuống trước mặt bọn chúng, ngồi xuống và lại nhặt miếng thịt lên, ấp nó trở lại vào mặt bác.
Phải, đúng thế, bác cằn nhằn, Bác đã đi đến đó.
Và bác tìm thấy bọn họ chứ? Hermione nói với giọng bí mật.
Phải, trung thực mà nói, tìm thấy bọn họ không khó lắm, bác Hagrid. những con người to lớn xinh đẹp.
Họ ở đâu ạ? Ron nói.
Trên những ngọn núi, bác Hagrid nói không nhiệt tình lắm.
Thế tại sao dân Muggles không...?
Bọn họ có, Hagrid u ám nói. Chỉ những cái chết của bọn họ lun được qui cho là tai nạn trên núi, đúng hông?
Bác sửa lại miếng thịt để nó có thể phủ lên toàn bộ vết tím.
Tiếp tục đi, bác Hagrid, bác hãy kể cho chúng cháu bác làm gì ở đó! Ron nói. Bác hãy kể về cuộc tấn công của những người khổng lồ và Harry sẽ kể cho bác bạn ấy bị bọn Giám Ngục tấn công như thế nào-
Bác bóp chặt cái ca và buông rơi miếng thịt cùng một lúc; một đống tương nước dãi, chè và máu rồng văng ra khỏi bàn khi bác Hagrid ho, nói lắp bắp và miếng thịt trượt xuống sàn.
Cháu định nói gì vậy, bị bọn Giám ngục tấn công? bác Hagrid gầm lên.
Bác không biết à? Hermione hỏi bác, mắt mở to.
Bác chẳng biết cái gì hết trơn kể từ khi bác đi. Bác đang làm nhiệm vụ bí mật mà, bác hông muốn những con cú theo bác khắp mọi chốn – bọn Giám Ngục đáng nguyền rủa! Hông có gì nghiêm trọng chứ?
Có nghiêm trọng, bọn chúng đến và tấn công cháu và thằng anh họ cháu, và sau đó Bộ Pháp thuật đuổi cháu khỏi trường -
Cái gì?
- và cháu phải ra trước một phiên toà và mọi thứ khác, nhưng hãy nói cho chúng cháu về những người khổng lồ trước đã.
Cháu bị đuổi học!
Hãy kể cho chúng cháu về kỳ nghỉ hè của bác và cháu sẽ kể cho bác chuyện của cháu.
Bác Hagrid nhìn nó giận dữ bằng con mắt mở lớn. Harry nhìn trả, vẻ quả quyết vô tội hiện rõ trên mặt nó.
Thôi được, bác Hagrid nói với giọng đầu hàng.
Bác cúi xuống và giật miếng thịt rồng ra khỏi miệng con Fang.
Ôi, bác Hagrid, đừng làm như thế, nó không vệ sinh lắm đâu— Hermione bắt đầu, nhưngt Hagrid đã ấp miếng thịt trở lại con mắt sưng phồng của mình.
Bác uống thêm một ngụm nước trà nữa để lấy hơi, sau đó nói, Bọn bác ra đi ngay sau khi học kỳ kết thúc-
Bà Maxime đi cùng bác đúng không? Hermione nói xen vào.
Phải rồi, bác Hagrid nói, và một vẻ dịu dàng xuất hiện trên vùng vài insơ của khuôn mặt bác, chỗ chưa bị bộ râu hay miếng thịt che khuất mất. Phải, hai người bọn bác cùng đi. Và bác phải nói điều này, bà ấy chẳng sợ điều gì hết, bà Olympe ấy. Các các biết đấy, bà ấy rất tốt, ăn mặc lịch sự, và biết rõ noiư chúng ta sẽ đến, bác tự hỏi bà ấy cảm thấy như thế nào khi trèo qua những tảng đá và ngủ trong các hang động, nhưng bà ấy không hề phàn nàn.
Bác có biết nơi bác đến ở chỗ nào không? Harry lặp lại. Bác có biết những người khổng lồ đó ở đâu không?
À, cụ Dumbledore biết, và cụ nói cho bác, bác Hagrid nói.
Are they hidden? Ron hỏi. Nó có bí mật không, họ ở đâu ạ?
Cũng không bí mật lắm đâu bác Hagrid nói, lắc lắc cái đầu bờm xờm. Đó chỉ là phần lớn các phù thuỷ không bao giờ thắc mắc la bọn họ ở đâu thôi, khá xa chỗ này đấy. Nhưng ở nơi đó bọn họ zất khó chạm trán với con người, vì vậy chúng ta cần phải có những chỉ dẫn của cụ Dumbledore. Chúng ta phải mất khoảng 1 tháng để đi đến đó -
Một tháng? Ron nói, như thể là cạu chưa bao giờ nge nói tới một chuyến đi dài và lâu như vậy. Nhưng mà - nhưng sao bác không sử dụng một Khoá Cảng hay một cái gì đại loại như thế?
Có một vẻ lạ lùng hiện ra trong con mắt không bị che khuất của bác Hagrid khi bác nhìn Ron đầy dò xét; cái nhìn gần như thương hại.
Chúng ta đang bị theo dõi, Ron, bác cộc cằn nói.
Ý bác là gì vậy?
Cháu không hiểu à, bác Hagrid nói. Bộ đang để mắt đến cụ Dumbledore và bất kỳ ai mà họ nghi là đứng về phe của, ờ -
Chúng cháu biết điều đó, Harry nói nhanh, nó nóng lòng muốn nghe phần còn lại trong câu chuyện của bác Hagrid, chúng cháu biết Bộ đang theo dõi cụ Dumbledore -
Vì thế bác đã không thể sử dụng phép thuật để đi đến đó? Ron hỏi, trông có vẻ rất sững sờ, bác đã đi theo cách của dân Muggles?
À, cũng không hoàn toàn chính xác là như thế bác Hagrid nói không cởi mở lắm. Bọn bác chỉ hết sức cẩn thận thôi, bởi vì bác và Olympe, chúng ta có cỡi chổi, thỉnh thoảng thôi —
Ron tạo ra một tiếng động có vẻ nửa gần như tiếng huýt và nửa giống tiếng hít vào và vội vàng uống một ngụm nước trà.
- vì vậy chúng ta cũng không vất vả lắm. Bọn bác giả như là đang đi nghỉ cùng nhau, và bọn bác đã đi đến Pháp giống như là bọn bác...
Bác đi thẳng đến chỗ trường của Olympes, bởi bọn bác bít là sẽ bị người của Bộ bám đuôi. Chúng ta phỉa đi hết sức chậm, bởi bác không thực sự được sử dụng pháp thuật và bọn bác bít là Bộ đang tìm lý do để bắt giam bọn bác. Nhưng bọn bác cố gắng để con chó bám đuôi đó lượn quanh Dee-John —
Ôi không, Dijon? Hermione nói vẻ thích thú. Cháu đã ở đó vào kỳ nghỉ, bác có nhìn thấy -?
Cô bé ngừng bặt khi bắt gặp vẻ mặt của Ron.
Chúng ta có cơ hội sử dụng pháp thuật và đó không phải làmột chuyến đi tồi. Bọn bác đã chạy như những người khổng lồ điên khùng đến biên giới Ba Lan vfa bác đã có một chút bất đồng với một con ma cà rồng trong một quán rượu ở Minsk, nhưng sau đó thì mọi việc đều trôi chảy hơn.
Và khi bọn bác đến nơi, bọn bác đã men theo đường mòn lên núi, tìm kiếm dấu hiệu của bọn họ…
Bọn bác không được sử dụng phép thuật khi bọn bác ở gần bọn họ. Một phần bởi vì bọn họ không thích các phù thuỷ và chúng ta không muốn họ quay lưng quá sớm, và một phần bởi vì cụ Dumbledore đã cảnh báo chúng ta Kẻ-mà-ai-cũng-biết- là ai cũng đang có ý định về bọn người khổng lồ. Có vẻ lạ lùng nhưng hắn ta đã gửi thống điệp đến những người khổng lồ rồi. Cụ nói là chúng ta phải hết sức cẩn thận đừng có lôi kéo sự chú ý về phía chúng ra khi chúng ta ở đó phòng trường hợp có bọn tử Thần Thựuc tử lượn quanh đó.
Bác Hagrid ngừng lại để uống một ngụm trà lớn.
Tiếp đi bác! Harry nói vẻ thúc giục.
Bọn bác đã tìm thấy họ, bác Hagrid nói không màu mè và có chút khoe khoang nào. Bọn bác vượt qua một mỏm núi vào một đêm và thấy bọn họ ở đó, ngay dưới bọn bác. Có những đống lửa nhỏ đang cháy và những cái bóng khổng lồ … trông như là những ngọn núi đang chuyển động.
Họ lớn chừng nào hả bác? Ron hỏi với giọng hạ thấp.
Cao khoảng 20 feet, bác Hagrid nói. Một số thậm chí cao đến 25 feet.
Và bọn họ có bao nhiêu người? Harry hỏi.
Bác nghĩ là khoảng 70 hoặc 80, bác Hagrid nói.
Đó là tất cả ạ? Hermione nói.
Ờ phải, bác Hagrid buồn rầu nói, chỉ còn 80 người, và còn những nhóm khác nữa, khoảng 100 nhóm khác nhau trên khắp thế giới. Nhưng bọn họ đang chết giần theo thời gian. Các phù thuỷ tiêu diệt một số, dĩ nhiên, nhưng chủ yếu là bọn họ tiêu diệt lẫn nhau, và bây giờ bọn họ chết còn nhanh hơn bao giờ hết. Bọn họ không bị buộc phải sống co cụm với nhau như vầy. cụ Dumbledore nói đó là lỗi của chúng ta, là lỗi của các phù thuỷ đã buộc họ phải ra đi và sống cách xa chúng ta, và họ không có cơ hội đoàn kết với nhau để tự bảo vệ.
Rồi sao nữa, Harry nói, bác nhìn thấy họ và cái gì xảy ra sau đó?
Chúng ta đợi đến sáng hôm sau, vì không muốn đi đên chỗ họ với vẻ lén lút trong đêm, cho sự an toàn của bản thân chúng ta thôi, bác Hagrid nói. "Vào khoảng 3h sáng bộn họ đã say ngủ tại nơi họ ngồi. Bọn ta không dám ngủ. Chì vì chúng ta muốn chắc chắn là không ai trong số họ thức giấc và đi đến chỗ chúng ta đứng, và lý do khác là tiếng ngáy của bác không đáng tin cậy lắm. Có một cơn tuyết lở lúc gần sáng.
Dù sao, khi trời sáng, chúng ta đi xuống và gặp họ.
Bác đi như thế nào ạ? Ron nói, trông nó có vẻ khiếp sợ. Bác chỉ đơn giản là đi thẳng đến lều của một người khổng lồ thôi à?
À, cụ Dumbledore đã bày cho bác phải làm như thế nào, bác Hagrid nói. Trao cho vị Gurg những món quà, bày tỏ cho ông ấy thấy sự kính trọng của mình, các cháu bít đấy.
Bác đã đưa trao quà cho ai ạ? Harry hỏi.
Ồ, vị Gurg – nghĩa là người đứng đầu.
Làm sao bác có thể biết ai là Người Đứng Đầu được? Ron hỏi.
Hagrid làu bàu với vẻ thích thú.
Rất đơn giản, bác nói. Người Đứng Đầu là người to lớn nhất, xấu xí nhất và lười biếng nhất. Là người chỉ ngồi đó chờ những người khác mang thức an dâng ình. Những con dê chết và những thứ tương tự. Tên ngườ đó là Karkus. Bác ước ông ấy cao khoảng 22 đến 23 và trọng lượng tương đương hai con voi đực. Da trông như da con tê giác.
Và bác đi thẳng đến chỗ ông ấy? Hermione nín thở nói.
Ờ… chúng ta đi đến chỗ ông ấy đang nằm trong thung lũng. Bọn họ đang ở trong chỗ trũng giữa bôn ngọn núi cao đẹp đẽ, bên cạnh một cái hồ núi, còn Karkus đang nằm cạnh bờ hồ, la hét những người khác mang thức ăn lại chô ông ấy và vợ ông ta. Olympe và bác đi xuống men theo sườn núi -
Thế họ không cố giết bác khi bọn họ nhìn thấy bác à? Ron hoài nghi hỏi.
Chắc chắn là bọn họ có ý tưởng đó trong đầu, bác Hagrid nói, và nhún vai vẻ coi khinh, nhưng chúng ta là điều mà cụ Dumbledore bảo, đó là giơ món quà lên cao, nhìn hong rời mắt khỏi Người Đứng Đầu và lờ những người khác đi. Đó là những cái mà chúng ta đã làm. Và những người còn lại sẽ im lặng quan sát chúng ta đi qua và chúng ta có thể đi thẳng đến dưới chân Karkus, chúng ta cúi đầu chào và đặt các quà tặng ngay trước mặt ông ta.
Bác đã đưa tặng món quà gì vậy? Ron hăm hở hỏi. Thức ăn à?
Không, ông ta có tất cả những thức ăn ông ta cần rồi, bác Hagrid nói. Chúng ta mang cho ông ta một phép màu. Những người khổng lồ thích phép thuật, họ chỉ không thích chúng ta sử dụng phép thuật để chống lại bọn họ thôi. Dù sao, đó cùng là lần đầu tiên chúng ta trao cho họ một chùm lửa Gubraithian.
Hermione nói khẽ, Không thể như thế được!, nhưng Harry và Ron cả hai nhăn mặt vẻ không hiểu.
Một chùm -?
Lửa bất diệt, Hermione cáu kỉnh nói, các bạn nên biết là giáo sư Flitwick đã nhắc đến nó tới hai lần lận trong lớp học!
Ờ, dù sao, bác Hagrid nhanh chóng nói, xen vào trước khi Ron có thể đáp trả, cụ Dumbledore đã ếm bùa vào chùm lửa để nó cháy mãi không bao giờ tắt, điều đó không phải phù thuỷ nào cũng có thể làm được, và bác đã đặt cái chùm lửa đó trên tuyết dưới chân Karkus và nói, "Một món quà từ Albus Dumbledore gửi cho Người Đứng Đầu những người khổng lồ kèm theo những lời chào trân trọng nhất. "
Và ông Karkus đã nói gì? Harry nôn nóng hỏi.
Chẳng gì cả, bác Hagrid nói. ông ấy không nói được tiếng Anh.
Bác nói giỡn à!
Không hề gì, bác Hagrid nói không chút nao núng, cụ Dumbledore đã cảnh báo bác về điều đó có thể xáy ra. Karkus bít đủ để kêu một vài người khổng lồ bít thứ tiếng của chúng ta và người đó đã dịch lại cho ông ấy.
Thế ông ta thích món quà chứ ạ? Ron hỏi.
Tất nhiên rồi, nó như là một cơn bão khi họ hiểu đó là cái gì, bác Hagrid vừa nói vừa lật miếng thịt rồng lại và áp mặt mát hơn vào con mắt bị sưng. Bọn họ rất hài lòng. Và rồi bác nói, "Ngài Albus Dumbledore đề nghị Người Đứng Đầu sẽ trả lời cho ông một thông điệp khi chúng ta quay trở lại cùng một món quà khác vào ngày mai."
Thế tại sao bác không nói với họ vào ngay hôm đó? Hermione hỏi.
Cụ Dumbledore muốn chúng ta tiến hành từ từ thôi, bác Hagrid nói. Hãy để cho họ thấy là chúng ta sẽ giữa lời hứa. Chúng ta trở lại vào ngày mai zới một món quà khác và chúng ta lại trở lại zới một món quà khác nữa - để tạo ấn tượng tốt với bọn họ? Và cho họ thời gian để kiểm tra xem liệu món quà đầu tiên của chúng ta có tốt không, làm cho họ háo hức hơn. Trong bất kỳ trường hợp nào, những người khổng lồ như Karkus – sẽ chất lên họ vô số thông tin và họ sẽ giết chóc chỉ để đơn giản hoá mọi việc. Vì thế chúng ta chỉ cúi chào, zời khỏi chỗ đó và tìm một cái hang nhỏ xinh đẹp để qua đêm, và sáng hôm sau nữa chúng ta trở lại, lần này chúng ta thấy Karkus đang ngồi đợi chúng ta, tất cả bọn họ đều rất háo hức.
Và bác đã trò chuyện với ông ta?
Ờ. Đầu tiên, chúng ta tặng ông ấy một cái mũ trụ dùng trong giao chiến rất đẹp – những con yêu tinh đã làm ra và nó không thể phá huỷ được, các cháu bít đấy – sau đó chúng ta ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện.
Ông ấy nói gì?
Không nhiều, bác Hagrid nói. Ông ấy lắng nghe là chủ yếu. Nhưng họ tỏ ra có những tín hiệu tốt. Ông ấy đã được nghe về cụ Dumbledore, rằng cụ phản đối việc tiêu diệt những người khổng lồ cuối cùng ở Anh. Karkus có vẻ rất qua tâm đến những điều cụ Dumbledore đã nói. Và một vài người khác, đặc biệt là những người có chút ít tiếng Anh, họ tụ tập xung quanh và cũng lắng nghe. Chúng ta đã tràn trề hy vọng khi chúng ta đi khỏi vào ngày hôm đó. Chúng ta đã hứa là sẽ quay trở lại vào buổi sáng tiếp theo với một món quà khác …
Nhưng tối hôm đó, tất cả đã thay đổi.
Bác định nói gì cơ ạ? Ron hấp tấp nói.
Ờ, như bác đã nói, bọn họ không sống tập trung cùng nhau, những người khổng lồ đó, bác Hagrid buồn bã nói. Không thành từng nhóm lớn như vầy. Họ không thể tự giúp đỡ chính bọn họ, cứ vài tuần, bọn họ lại giết chóc lẫn nhau vợi đi một nửa. Những người đàn ông đánh nhau với những người đàn ông, cón những người đàn bà thì đánh lẫn nhau, và họ đánh nhau thậm chí không vì những cuộc tranh giành thức ăn, lửa hay những chỗ ngủ tốt. Các cháu hãy nghĩ xem, thử hình dung cuộc chiến đấu của bọn họ kết thúc như thế nào, bọn họ tách khỏi nhau, nhưng …
Bác Hagrid thở đánh sượt một cái.
Đêm đó, một cuộc chiến đã nổ ra, chúng ta nhìn thấy nó từ trên miệng cái hang mà chúng ta qua đêm, chúng ta nhìn xuống thung lũng. Cuộc chiến diẫn ra trong vài giờ, các cháu sẽ không thể hình dung ra những tiếng động kinh khủng đó đâu. Và khi mặt trời mọc, tuyết nhuộm đỏ máu, còn cái đầu của ông ta đã nằm ở đấy hồ.
Đầu của ai cơ ạ? Hermione nói hổn hển.
Của Karkus, bác Hagrid nặng nề nói. Bọn họ đã có người đứng đầu mới, tên là Golgomath. Bác thở dài. Chúng ta đã không mặc cả gì với Người Đứng Đầu mới trong hai ngày sau khi chúng ta đã thiết lập đươcj mối quan hệ thân thiện với người đầu tiên, và chúng ta có cảm giác là Golgomath sẽ không thiết tha lắng nghe chúng ta, nhưng chúng ta phải thử xem.
Bác đi đến nói chuyện với hắn ta? Ron sợ hãi hỏi. Sau khi bác nhìn thấy hắn cắt đầu một người khổng lồ khác?
Tất nhiên là chúng ta phải làm như thế, bác Hagrid nói, chúng ta không thể đi chừng ấy quãng đường rồi để từ bỏ tất cả chỉ sau có hai ngày! Chúng ta đi xuống đó với món quà tiếp theo chúng ta định tặng cho Karkus.
Bác đã bít là không ổn trước khi bác mở miệng. Hắn ta ngồi đó, đầu đội mũ trụ của Karkus, liếc mắt khả ố nhìn chúng ta khi chúng ta lại gần. Hắn rất đồ sộ, là một trong những người to lớn nhất ở đó. Hắn có mái tóc đen, răng đều và đeo vòng cổ làm bằng xương. một số có vẻ là xương người. Bác đưa món quà ra-một cuộn da rồng thiệt bự - và nói, "Một món quà tặng cho Người đứng đầu những người khổng lồ —" Điều tiếp theo bác được bít, là bác bị treo ngược trên chân, lơ lửng trong không khí, hai tuỳ tùng của hắn đã túm lấy bác.
Hermione giơ cả hai tay bịt lấy miệng.
Làm thế nào mà bác thoát khỏi đó được? Harry hỏi.
Bác sẽ chẳng thể nào thoát ra được nếu không có bà Olympe ở đó, bác Hagrid nói. Bà ấy rút cây đũa phép ra và thực hiện một câu thần chú nhanh nhất mà bác đã từng nhìn thấy. Thật là đáng kinh ngạc. Tấn công hai tên đang nắm bác vào mắt với lời nguyền Conjunctivitus và bọn họ phải thả bác ra –nhưng chúng ta đã gặp rắc rối lớn sau đó, bởi vì chúng ta đã sử dụng pháp thuật chống lạo họ, và đó là cái mà những người khổng lồ ghét nhứt ở các phù thuỷ. Chúng ta phải thoát au và chúng ta bít rằng chẳng có cách nào có thể vào cái lều đó nữa.
Ồ, bác Hagrid, Ron lặng lẽ nói.
Thế sau bác lâu trở về đây thê nếu bác chỉ ở đó có ba ngày? Hermione hỏi.
Chúng ta đã không đi khỏi đó sau ba ngày! bác Hagrid nói, trông có vẻ bị xúc phạm. cụ Dumbledore đã tin cậy vào chúng ta!
Nhưng bác vừa nói là chẳng có cách nào để có thể quay trở lại đó cơ mà!
Có phải hiẻn nhiên như ban ngày là chúng ta không thể đâu. Chúng ta chỉ suy nghĩ lại một chút. ở lại thêm vài ngày trong hang và quan sát. Và cái mà chúng ta nhìn thấy không được tốt cho lắm.
Hắn lại cắt đầu ai đó à? Hermione hỏi, giọng cô coe vẻ phẫn nộ.
Không, bác Hagrid nói, Bác ước là hắn bị cắt đầu.
Bác định nói gì vậy?
ý bác là chúng ta chẳng bao lâu đã phát hiện ra là hắn không phải là chống lại toàn bộ giới phù thuỷ – hắn chỉ phản đối chúng ta thôi.
Bọn Tử Thần Thực Tử? Harry nói nhanh.
Phải, bác Hagrid u ám nói. Một vài tiên đến thăm hắn hàng ngày, mang theo quà cáp, và hắn không treo ngược lũ đó lên.
Làm sao mà bác biết đó là những Tử Thần Thực Tử? Ron nói.
Bởi vì bác nhận ra một tên trong bọn chúng, bác Hagrid gầm gừ. Macnair, có nhớ lão đó không? Gã đao phủ được gửi đến để giết con Buckbeak? Maniac, chính là hắn ta. Thích giết chóc như Golgomath; không hy vọng là bọn chúng trở nên tử tế được.
Thế bọn Macnairs đã thuyết phục được những người khổng lồ đi theo Kẻ-mà-ai- cũng-biết-là-ai rồi chứ? Hermione nói.
Hãy đừng có đoán mò, bác còn chưa kể hết chuyện mà! bác Hagrid phẫn nộ nói, bác chính là người ban đầu không muốn kể cho chúng bất cứ chuyện gì, bây giờ có vẻ rất phấn khích. Bác và bà Olympe đã nói chuyện với nhau và bọn bác nhất trí về điều đó
bởi vì Người Đứng Đầu có vẻ ngả về phía Kẻ-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy không có nghĩa là tất cả những người khổng lồ đều như thế. Chúng ta phải thử cố và thuyết phục một số người khács, những người không muốn Golgomath làm Người Đứng Đầu.
Làm sao bác có thể biết được bọn họ là những người nào? Ron hỏi.
À thì, họ là những người bị đánh đập, đúng không? bác Hagrid nói hết sức kiên nhẫn. Những người mong muốn tránh xa khỏi tên Golgomath, trốn trong những cái hang xung quanh đó như chúng ta vẫn làm. Và rồi chúng ta quyết định lục lọi quanh những cái hang vào ban đêm và tìm hiểu xem liệu chúng ta có thể thuyết phục nổi một vài người trong số họ không.
Bác mò mẫm trong những cái hang tối để tìm kiếm những người khổng lồ? Ron nói, rõ ràng có sự kính trọng trong giọng nó.
Phải, không phải những người khổng lồ lo ngại chúng ta nhất, bác Hagrid nói. Bon Tử Thần Thực Tử rấ quan tâm theo dõi chúng ta. Cụ Dumbledore đã nói cho chúng ta chúng ta cố gắng không khuấy động bọn chóng lên nếu chúng ta tránh được điều đó, và vấn đề là ở chỗ bọn chúng bít chúng ta đang ở quanh đó — tên Golgomath đã kể cho bọn chúng vầ chúng ta. Vào ban đêm, khi những người khổng lồ đã ngủ và chúng ta muốn đi vào các hang động,, Macnair và một tên nữa lén lút lượn quanh các quả núi để tìm chúng ta. Bác đã phải rất khó khăn để ngăn bà Olympe không nhảy xổ vào bọn chúng, bác Hagrid nói, mép bác nhếch lên, nâng cả bộ râu rậm rạp, bà ấy nóng lòng tấn công bọn chúng… bà ấy rất khó tả khi bị chọc tức, bà Olympe ấy… nảy lửa, các cháu bít đấy… có lẽ là do dòng máu Pháp trong người bà ấy…
Hagrid mơ màng nhìn vào đống lửa. Harry để cho bác hồi tưởng lại trong 30 giây trước khi lên tiếng thúc giục bác.
Sau đó như thế nào nữa ạ? Bác có lại gần được những người khổng lồ nào khác không?
Cái gì cơ? à… à, có chứ, chúng ta đã gặp được. Phải, vào đêm thứ ba sau khi Karkus bị giết, chúng ta đi khỏi cái hang mà chúng ta lẩn trốn và hướng xuống thung lũng, đồng thời để mắt xem có tên Tử Thần Thực Tử nào lảng vảng quanh đó không. Cúng ta đi vào vài cái hang, nhưng chẳng thấy ai cả - sau đó, ở cái hang thứ sáu, chúng ta gặp được ba người khổng lồ đang lẩn trốn.
Cái hang đó chắc là bị lèn chặt, Ron nói.
Nó không phải là một căn phòng để ột Kneazle, bác Hagrid nói.
Chẳng lẽ họ không tấn công bác khi họ nhìn thấy bác à? Hermione hỏi.
Chắc chắn là họ sẽ làm điều đó nếu như họ có khả năng, bác Hagrid nói, nhung họ bị thương rất nặng, cả ba người; Golgomath đã đánh bọn họ đến bất tỉnh; bọn họ tỉnh dậy và bò vào nơi ẩn náu gần nhất mà họ có thể tìm được. Rất may là một người trong bọn họ có thể nói được một chút tiếng Anh và anh ta đã dịch cho những người khác, và những điều mà chúng ta nói ra có vẻ cho phản ứng không tồi lắm. Vì thế chúng ta tiếp tục quay trở lại, thăm những người bị thương … Bác nghĩ bọn bác có khoảng 6 hay bảy người đã tin bọn bác ở một điểm.
Sáu hoặc bảy? Ron háo hức nói. Thật không tệ nhỉ – thế bọn họ có đến đây và cùng với chúng ta đánh nhau với Kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không?
Nhưng Hermione nói, ý bác là gì khi bác nói "ở một điểm", bác Hagrid?
Bác Hagrid nhìn cô bé buồn rầu.
Golgomath lùng sục các hang. Những người còn sống sót sau đó không muốn tiếp tục với chúng ta nữa.
Thế… thế sẽ chẳng có người khổng lồ nào đến đây nữa à? Ron nói, trông rất thất vọng.
Không có, bác Hagrid nói, thốt ra một hơi thở dài khi bác lật mặt lạnh hơn của miếng thịt áp vào mặt, nhưng chúng ta đã thực hiện được cái mà chúng ta định làm, chúng ta đã trao cho bọn họ một thông điệp của cụ Dumbledore, một số bọn họ đã nghe được thông điệp đó và bác tin là một số sẽ nhớ thông điệp đó. Có khả năng nào đó họ sẽ không muốn ở lại với Golgomath, bọn họ sẽ đi khỏi những ngọn núi, khi đó, có khả năng họ sẽ nhớ đến sự thân thiện của cụ Dumbledore… cvà có thể họ sẽ đến đây.
Tuyết đang rơi ngoài cửa sổ. Harry nhận thấy gấy áo của nó bị ngấm ướt sũng: con Fang đang chảy dãi dớt khi ngả đâu trên vạt áo của nó.
Bác Hagrid? sau một lúc, Hermione lặng lẽ nói.
Hả?
Bác có… có dấu hiệu gì … bác có nghe được gì về … về… mẹ của bác khi bác ở đó không?
Con mắt không bị che khuất của bác Hagrid dừng lại trên cô bé và Hermione trông rất sợ hãi.
Cháu xin lỗi… cháu… thôi quên nó đi -
Đã chết, Hagrid lẩm bẩm. Đã chết cách đây nhiều năm. Họ nói với bác như thế.
Ôi… cháu… cháu rất tiếc Hermione nói với giọng rất nhỏ. Bác Hagrid nhún bờ vai khổng lồ của mình.
Không cần đâu, bác nói ngắn gọn. Bác cũng không thể nhớ được nhiều về bà ấy. Bà ấy không phải là một người mẹ tốt.
Bọn chúng lại im lặng. Hermione căng thẳng liếc nhìn Harry và Ron, rõ ràng là đợi bọn chúng mở miệng.
Nhưng bác vẫn chưa giải thích là làm thế nào bác lại ở trong tình trạng này, bác Hagrid, Ron nói, ra hiệu chỉ về bộ mặt đầy máu của bác Hagrid.
Hặc là tại sao bác lại trở vè muộn như vầy, Harry nói. Chú Sirius nói bà Maxime đã trở về chỗ của bà ấy lâu rồi -
Ai đã tấn công bác? Ron nói.
Bác không bị tấn công! bác Hagrid nói khẳng định. Bác -
Nhưng phần cuối của câu bị ngừng lại bất thình lình bởi tiếng gỗ cửa. Hermione há hốc miệng; cái ca của cô bé trượt khỏi những ngón tay và rơi vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà; con Fang sủa ăng ẳng. Bốn người nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên cạnh lối cửa ra vào. Cái bóng của một ai đó nhỏ và béo lùn lờ mờ hiện ra qua lớp rèm mỏng.
Bà ta đấy! Ron thì thầm.
Chui vào đây mau lên! Harry nói gấp; chộp lấy cái áo tàng hình, nó trùm nó qua mình và Hermione trong khi Ron chạy vòng qua cái bàn và cũng chui vào dưới cái áo. Đứng chen chúc với nhau, bọn chúng dồn lại vào góc nhà. Con Fang sủa như điên dại về phía cánh cửa. Bác Hagrid trông rất bối rối.
Bác Hagrid, giấu những cái ca của chúng cháu đi!
Bác Hagrid cầm những cái ca của Harry và Ron lên, đem nhét chúng dưới tấm thảm trong cái ổ của con Fang. Con Fang đang cào cào vào cánh cửa; bác Hagrid dùng chân đẩy con chó tránh đường và mở cánh cửa.
Giáo sư Umbridge đang đứng trước cửa, mặc một cái áo choàng len màu xanh lục, một cái mũ cùng màu với hai miếng che tai. Môi bĩu ra, bà ta ngả ra sau để nhìn gương mặt của bác Hagrid; bà ta chỉ đứng đến ngang rốn của bác.
Thế là, bà ta nói chậm và to, như thể nói voí một người bị điếc. Ông là Hagrid đúng không?
Không đợi câu trả lời, bà ta đi vào căn nhà, đôi mắt lối của bà ta đảo theo mọi hướng.
Đi ra, bà ta cáu kỉnh nói, đấp đập cái túi xách tay vào con Fang, lúc này dang nhẩy lên theo và cố gắng liếm mặt bà ta.
Ờ – Tô không muốn tỏ ra thô lỗ, bác Hagrid nói, và nhìn chằm chằm vào bà ta, nhưng bà là cái đồ chết tiệt nào vậy?
Tên tôi là Dolores Umbridge.
Đôi mắt của bà ta nhìn bao quát cả căn lều. Chúng nhìn thẳng vào cái góc Harry đang đứng tới hai lần, xuyên giữa Ron và Hermione.
Dolores Umbridge? bác Hagrid nói, giọng có vẻ bối rối. Tôi nghĩ là bà làm ở Bộ – bà làm việc với ông Fudge đúng không?
Tôi là Trợ lý cao cấp của ông Bộ trưởng, đúng đấy, bà Umbridge nói, và đi qua lại trong căn lều, xem xét kỹ mọi thứ, từ cái túi dết để dựa vào tường tới cái áo choàng lữ hành được cởi ra. Bây giờ tôi là giáo viên môn Phòng chốn Nghệ thuật hắc ám -
Bà thật là dũng cảm, bác Hagrid nói, không có nhiều người muốn nhận công việc đó.
- và là Thanh tra Giáo dục cao cấp của Hogwarts, bà Umbridge nói, không tỏ ra dấu hiệu nào là bà ta nghe thấy những lời bác nói.
Cái gì cơ? bác Hagrid nói và cau mày.
Chính xác là cái tôi đang định hỏi bác đây, bà Umbridge nói và chỉ vào những mảnh sứ vỡ tren sàn vốn là cái ca của Hermione.
À, bác Hagrid nói, liếc nhìn vào gốc nhà nơi Harry, Ron và Hermione đang nấp, À, đó là… đó là do con Fang. Nó làm vỡ cái ca. Vì thế tôi phải sử dụng cái này để thay thế.
Bác Hagrid chỉ vào cái ca mà bác đang uống, một tay bác vẫn ấp miếng thịt bò lên con mắt. Bà Umbridge đứng đối diện với bác, xem xét diện mạo bác một cách chi tiết chứ không nhìn quanh căn lều nữa.
Tôi nghe thấy có giọng nói, bà ta lặng lẽ nói.
Tôi trò chuyện với con Fang, bác Hagrid quả quyết nói.
Và nó đáp chuyện bác?
À… ở khía cạnh đó, bác Hagrid nói, trong không được thoải mái. Tôi đôi khi có thể nói rằng con Fang gần giống với người -
Có ba dấu chân trên tuyết dẫn từ lâu đầi đến lều của bác, bà Umbridge nói ngọt xớt.
Hermione thở hổn hển; Harry giưo tay lên bịt miệng cô bé. Rất may, con Fang đang đánh hơi khụt khịt ầm ỹ xung quanh gấu áo của giáo sư Umbridge và bà ta không có vẻ là đã nghe thấy những tiếng động đó.
Ờ, Tôi chỉ vừa mới trở về, bác Hagrid nói, vẫy vẫy tay về phía cái túi dết. Có thể có ai đó đến gọi tôi lúc sớm và tôi không gặp được họ.
Không có dầu chân đi rời kòi lều bác.
À, tôi… tôi không bít được, có thể là … bác Hagrid nói, giật mạnh bộ râu một cách căng thẳng và lại liếc về phía Harry, Ron và Hermione đứng, như thể cầu cứu sự giúp đỡ. E hèm…
Umbridge lượn quanh ngôi nhà, sục sạo hết chiều dài của căn lều, xem xét hết sức cẩn thận. Bà ta cúi gập người nhòm xuống dưới giường. Bà ta mở tủ chén của bác Hagrid. Bà ta lướt ngang cách có 2 insơ qua chỗ Harry, Ron và Hermione đang đứng ép sát vào tường; dạ dầy của Harry lộn tùng phèo khi bà ta đi ngang qua. Sau khi xem xét kỹ cái vạc khổng lồ bác Hagrid dùng để nấu ăn, bà ta vòng trở lại và nói, Có chuyện gì xảy ra với bác vậy? Làm sao mà bác lại có những vết thương đó?
Bác Hagrid vội vàng bỏ miêng thịt rồng ra khỏi mặt, theo ý kiến của Harry, phương pháp của bác có vẻ sai lầm, bởi cái đám tím đen quanh mắt bác bây giờ trông càng rõ, không phải là do máu tươi và khô bám trên mặt bác. À, tôi… tôi bị một tai nạn nhỏ, bác dè dặt nói.
Tai nạn như thế nào?
Tôi – tôi bị ngã.
Bác bị ngã, bà ta lặp lại hết sức lạnh lùng.
Phải, đúng vậy. từ… từ chổi một người bạn. Tự tôi không bay. Bà xem, với thân hình tôi như vầy, tôi không nghĩ là có cây chổi nào có thể mang được tôi. Bạn của tôi có nuôi lây giống những con ngựa Abraxan, tôi hông bít là bà đã nhìn thấy chúng bao giờ chưa, ngực nở nang, có cánh, bà bít đấy, tôi đã cưỡi một chút và rồi -
Bác đã ở đâu? bà Umbridge hỏi, lạnh lùng cắt ngang câu nói lắp bắp của bác Hagrid.
Tôi đã -?
Ở đâu, đúng thế, bà ta nói. Học kỳ đã bắt đầu cách đây hai tháng. Một giáo viên khác phải dậy thay cho bác. Không một ai trong số đồng nghiệp của bác có thể cho tôi bất kỳ thông tin nào về nơi bác đang ở. Bác đã không để lại địa chỉ. Bác đã ở đâu?
Có một lúc dừng trong khi bác Hagrid nhìn chằm chằm bà ta với con mắt không bị che phủ nữa. Harry gần như có thể nge được đầu bác đang làm việc điên cuồng.
Tôi – Tôi đi chữa bệnh, bác nói.
Chữa bệnh, giáo sư Umbridge nhắc lại. Dôi mắt của bà ta dò xét bộ mặt sưng vù và đổi màu của bác Hagrid; máu rồng chày từ từ thành dòng trên cái áo chẽn lưng của bác. Tôi hiểu.
Phải, bác Hagrid nói, tôi cần một chút không khí trong lành, bà bít đấy...
Phải, với vai trò là người gác cửa, không khí trong lành quả là khó kiếm, bà Umbridge ngọt ngào nói. Khoảng nhỏ chưa bị ngả màu tím hay đen trên gương mặt bác Hagrid giãn ra.
À vâng... chỉ là thay đổi không khí một chút, bà bít...
Không khí vùng núi à? bà Umbridge ngọt ngào nói.
Bà ta biết, Harry tuyệt vọng nghĩ.
Núi? Hagrid lặp lại, rõ ràng bác đang nghĩ hết sức nhanh. Không, tôi đến miền Nam nước Pháp. một chút nắng … và biển.
Thật à? bà Umbridge nói. Bác có vẻ không rám nắng lắm.
À… vâng… tôi có làn da nhậy cảm, bác Hagrid nói, cố gắng nở nụ cười lấy lòng. Harry để ý là hai răng bác đã gãy. Bà Umbridge nhìn bác lạnh lùng; nụ cười của bác chuyển thành ngập ngừng. Sau đó, bà ta nhấc cái túi sách của bà ta lên cao hơn một chút, máng nó vào tay và nói, Tất nhiên là tôi sẽ phải thông báo với Bộ về việc bác trở về trễ.
Được thôi, bác Hagrid nói, gật đầu đồng ý.
Bác cũng cần phải biết, là với tư cách là Thanh tra Giáo dục cao cấp, nhiệm vụ rất đáng tiếc nhưng lại cần thiết của tôi là thanh tra các giáo viên đồng nghiệp của tôi. Vì thế, tôi có thể nói là chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.
Bà ta quay ngoắt đi và tiến ra cửa.
Bà thanh tra chúng tôi? Hagrid lặp lại, ngây người ra nhìn theo bà ta.
À, vâng, bà Umbridge nhẹ nhàng nói, nhìn trở lại bác trong khi một tay đã để lên quả nắm cửa. Bộ quyết định loại bớt một số giáo viên không thích hợp, bác Hagrid. Chúc bác ngủ ngon.
Bà ta đi khỏi sau khi đóng cửa đánh sầm. Harry định chui ra khỏi cái áo tàng hình nhưng Hermione lôi cổ tay nó lại.
Chưa được, cô bé thở vào tai nó. Bà ấy có thể chưa đi đâu.
Bác Hagrid có vẻ cũng nghĩ như vậy; bác chạy qua căn phòng vè kéo cái rèm qua bên độ vài insơ.
Bà ấy đang trở lại lâu đài, bác hạ thấp giọng. Ôi trời… thanh tra mọi người, đúng bà ta hong?
Phải, Harry nói, nó chui ra khỏi cái áo. Cô Trelawney đang ở trong thời gian thử thách …
Hừm… thế bác định kế hoạch như thế nào với lớp học, bác Hagrid? Hermione hỏi.
Ờ, các cháu đừng có lo về điều đó, bác đã bố trí hàng đồng bài giảng cho các cháu rồi, bác Hagrid hăng hái nói, nhặt miếng thịt rồng lên từ cái bàn và áp lại nó vào mắt bác. bác đang có một số sinh vật dành riêng cho năm học các cháu thi Chứng chì Phù thuỷ Thường đẳng; các cháu hãy chờ xem, bọn chúng thực sự đặc biệt.
E hèm… đặc biệt theo cách nào ạ? Hermione cảnh giác hỏi.
Bác sẽ không nói đâu, bác Hagrid sung sướng nói. Bác không muốn các cháu mất đi sự ngạc nhiên.
Cẩn thận bác Hagrid, Hermione nôn nóng nói, cô không giả vờ nữa, Giáo sư Umbridge sẽ không vui một tẹo nào nếu bác mang vào lớp bất kỳ cái gì gây nguy hiểm đâu.
Nguy hiểm? bác Hagrid nói, trông hết sức sửng sốt. Đừng có ngốc thế, bác sẽ hong mang cái gì nguy hiểm vào lớp học đâu! Ý bác là, bọn chúng có thể tự chăm sóc bản thân...
Bác Hagrid, bác phải vượt qua kỳ thanh tra của bà Umbridge, và sẽ thực sự tốt nếu bà ấy nhìn thấy bác dậy bọn cháu làm thế nào để chăm sóc bọn Porlocks, hay giảng cho bọn cháu sự khác nhau giữa Knarls và Nhím Âu, những thứ như vậy! Hermione nghiêm túc nói.
Mí đó đâu có vui, Hermione, bác Hagrid nói. Cái thứ mà bác có gây ấn tượng hơn nhiều. Bác đã có chúng hàng năm rồi, bác nghĩ bác là người duy nhất có giống sinh vật này ở Anh.
Bác Hagrid… làm ơn đi… Hermione nói, có chút tuyệt vọng trong giọng cô bé. Bà Umbridge đang tìm cớ để giũ bỏ những giáo viên mà bà ta nghĩ là quá thân cận với cụ Dumbledore. Làm ơn đi, bác Hagrid, hãy dậy chúng cháu cái gì đó cũng được đủ để bọn cháu vượt qua kỳ thi Chứng chỉ Phù Thuỷ Thường đẳng.
Nhưng bác Hagrid chỉ ngáp dài và hướng cái nhìn chỉ một bên mắt về phía cái giường khổng lồ ở trong góc.
Nghe này, bác đã có một ngày rất dài và đã muộn rồi, bác nói, vỗ nhẹ lên vai Hermione, khiến cho đầu gối cô bé khuỵ xuống và đập vào sàn. Ôi – bác xin lỗi - Bác nắm lấy cổ áo và kéo cô bé lên. Các cháu đừng có lo lắng quá cho bác, bác xin hứa là bác đã chuẩn bị kỹ cho tiết học của các cháu, bác đã trở về … bây giờ tất cả các cháu tốt hơn hết là nên quay về lâu đài, và đừng có quên xoá các dấu chân đàng sau bọn cháu nhé!
Mình không biết là liệu bạn có thể thuyết phục được bác ấy không, Ron nói sau một lát, khi bọn chúng đã kiểm tra thấy không có ai và trở về lâu đài, lội qua tuyết dầy, xoá mọi dấu vết đàng sau bằng cầu bùa chú Obliteration mà Hermione thực hiện khi bọn chúng rời đi.
Mình sẽ quay lại đó vào ngày mai, Hermione quả quyết nói. Thậm chí là chuẩn bị bài giảng cho bác ấy nếu cần thiết. Mình không quan tâm nếu bà ta đuổi cô Trelawney nhưng bà ta không thể đuổi được bác Hagrid!