[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 109: Bức họa



Trang viên Prince.

Hugh xoa thắt lưng đau nhức đứng lên từ trên giường, Snape đã không còn bên cạnh, tám phần lại đi thư viện.

Sao Sev mỗi ngày đều xem cả đống lớn sách tối nghĩa chứ, cũng không thấy hắn luyện tập, cư nhiên còn có tinh lực ép buộc cậu thành như vậy.

Merlin quả nhiên là bất công!

Ngón tay xẹt qua trước mặt, con chữ máu xanh biểu hiện hiện tại là sáng sớm 5:30, còn không tính là quá muộn.

Hugh chầm chập đi vào phòng tắm, bị cái gương ếm bùa tĩnh âm vặn vẹo suy muốn nói gì đó, đáng tiếc Hugh hoàn toàn không có ý định giải chú cho nó.

Rửa mặt xong, Hugh đi vào phòng bếp làm bữa sáng. Gia tinh đã chuẩn bị đầy đủ hết nguyên liệu nấu ăn cậu cần, bốn con gia tinh đi để ý chỗ khác của trang viên, lưu lại một con làm trợ thủ cho Hugh.

Cháo rau thịt, canh trứng gà chưng rượu, bánh nướng nhân rau hẹ, đồ chua thập cẩm.

Bữa sáng của hai người không nhiều lắm, nhưng Hugh làm rất dụng tâm. cậu biết mình không giúp được gì ở phương diện độc dược luyện kim, chỉ có thể càng thêm tận tâm với các mặt trong cuộc sống.

Gia tinh đem bữa sáng mang lên bàn ăn, Hugh kiểm tra nguyên liệu nấu ăn giữa trưa muốn dùng có thiếu gì không — giữa trưa một nhà Malfoy sẽ tiến đến bái phỏng trang viên Prince.

Hugh không biết người yêu mình mấy tháng này đến tột cùng là bận gì, ngay cả vạc yêu nhất cũng từ bỏ, một ngày hai mươi tư giờ ít nhất có mười bảy giờ đều lật xem mấy tác phẩm dày đến dộ đập chết người.

Vừa ăn xong bữa sáng, vội vàng trao nhau một cái hôn, Snape lại tiến vào thư viện. Hugh dõi theo phương hướng hắn ly khai một hồi lâu mới đứng lên, bảo gia tinh thu thập bàn ăn.

Giữa trưa, một nhà Malfoy thông qua mạng Floo mới nối đi tới trang viên Prince, nhóc tuyết li bị gởi nuôi bên Harry vừa ra khỏi lò sưởi liền nhảy xuống khỏi tay Harry, nhào lên người Hugh, vươn đầu lưỡi phấn nộn vô cùng thân thiết l**m hai má cậu.

Hugh sờ đầu nó, mỉm cười đối với một nhà Malfoy.

Hai nhà rất quen thuộc, cũng không có nhiều khách sáo. Lucius nhìn quét một bên đại sảnh, hỏi: “Hugh, Severus đâu?”

Hugh vẽ ra một hàng chữ: “Ở thư viện.”

Narcissa che miệng cười khẽ, “Ta còn tưởng Severus nhất định sẽ chung tình với phòng thí nghiệm độc dược của trang viên Prince chứ.”

Hugh nhún nhún vai, “Trên thực tế tôi cũng tưởng vậy, nhưng Sev đã liên tục mấy tháng không chạm vào vạc, quả thực quá khó tin.”

Lucius nhếch mày, mang một phong tình khác: “Well, thật sự là làm người ta tò mò.”

“Cha đỡ đầu khi nào thì yêu sách còn hơn cả yêu độc dược vậy chứ? Oh, khó có thể tin!” Draco có chút khoa trương mà cảm khái. Harry ở bên cạnh gật đầu phụ họa.

“Thì ra truyền thống của gia tộc Malfoy chính là ở sau lưng tùy ý bình luận người khác sao? A…… Thật sự là một truyền thống đặc thù……” Snape không biết từ khi nào đã ra tớ đại sảnh, dùng tiếng nói mềm nhẵn trầm thấp châm chọc.

Lucius đi qua phía hắn: “Severus, người bạn thân ái của tôi, phải biết rằng chúng ta chỉ đang quan tâm cậu thôi, dù sao thì địa vị của độc dược đối với cậu là không thể nghi ngờ, không phải sao?”

“Xác thực.” Snape ôn hoà nói.

Cơm trưa vẫn mỹ vị như thế, xuất phát từ việc Harry gởi thư yêu cầu, cơm trung tây mỗi thứ một nửa.

Harry cùng Draco đã học được việ dùng đũa Ở Hogwarts đối với một nửa bàn đồ trung gắp liên tục, Lucius cùng Narcissa nhìn xem mà nghĩ trở về nhất định phải học được cách dùng cái thứ đồ phương đông này, vừa tính tăng mạnh huấn luyện lễ nghi cho hai phù thuỷ nhỏ.

Hugh nhìn qua tâm tình tốt lắm — không có gì so với chuyện làm cho khách ăn đến khoái trá càng làm cho một người đầu bếp vui vẻ hơn.

Nếm qua cơm trưa, Hugh cùng Narcissa, Draco cùng Harry ra ngoài sân tản bộ.

Ma pháp trận phòng ngự chủ yếu cùng này một ít ma pháp trận khác của trang viên Prince đã hoàn toàn mở ra, hoa cỏ héo rũ cùng với nguyên liệu độc dược trong sân đều được gia tinh chăm chỉ sửa sang lại một lần nữa, tình huống sinh trưởng có vẻ tốt.

Lucius cùng Snape an vịở phòng khách sô pha thượng đàm luận sự tình.

“Severus, tôi tưởng cậu không muốn kế thừa gia tộc Prince, tôi nhớ rõ mình còn từng khuyên cậu vài lần về chuyện này.” tộc trưởng Malfoy anh tuấn trên mặt mang theo nụ cười không chê vào đâu được, dò hỏi.

Snape trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Tôi muốn làm cho Hugh mở miệng nói chuyện.”

Lucius kinh ngạc, nói: “Cậu nghĩ ra biện pháp?” Bà Pomfrey là trị liệu sư tốt nhất Anh quốc, bà ấy cũng đã nói là bất lực thì hẳn là không còn cách nào, sao Severus còn chưa buông tha?

“Tôi đang nghiên cứu thuật luyện kim nhân thể.” Snape không có giấu diếm.

Lucius vuốt ve xà trượng, dùng ngữ điệu quý tộc chậm rãi nói: “Tôi sẽ chú ý tin tức về vấn đề này ở tàng thư gia tộc Malfoy cho.”

“Đa tạ.”

“Severus, cậu có nghĩ tới chuyện thỉnh giáo người tinh thông luyện kim thuật hay không?” Lucius lại hỏi.

“Đương nhiên, nhưng tôi không quen ai đặc biệt tinh thông phương diện này.” Snape trả lời. Nếu có thể hắn đương nhiên sẽ không lựa chọn tự mình sờ soạng, thuật luyện kim nhân thể quá mức tối nghĩa, mà hắn lại quá trông mong được nghe thấy giọng của Hugh.

Lucius tao nhã mà chọn mi: “Severus, Nicolas Flamel hiển nhiên là một nhà luyện kim quyền uy, ta nghĩ bạch phù thuỷ vĩ đại sẽ không ngại giúp cậu chút chuyện này đâu nhỉ.”

“Tôi nghĩ là anh đúng.” Snape giả cười nói.

Lucius đứng lên, giống như không chút để ý mà nói: “Làm cho bạn lữ lo lắng cũng không phải là chuyện một Slytherin nên làm, Severus.”

Snape mím môi, quay đầu nhìn về phía người yêu đang cười ôn hoài với thằng nhãi con Potter, “Tôi đã biết.”

Snape cũng không lập tức đi tìm Dumbledore, tuy rằng hắn đã rất gấp, nhưng hiển nhiên vị người Đức nào đó cũng không hy vọng có người đi quấy rầy bọn họ, Dumbledore hiện tại không ở Anh quốc.

Hắn tiếp tục ở thư viện gia tộc Prince tìm kiếm tin tức có liên tới luyện kim nhân thể, như hắn dự liệu, phương diện này gia tộc Prince có không ít bộ sách, còn có vài bản đều là sách cấm thất truyền, đối với luyện kim nhân thể có chút kể lại ghi lại.

Nhưng hắn không nóng lòng cầu thành giống như mấy tháng nữa, mà là rút ra một ít thời gian làm bạn với người yêu nhỏ của hắn. Chiêu này rất hiệu quả, vốn Hugh vì hắn khác thường mà lo lắng không thôi đã bỏ đi tâm lý gánh nặng, hai người ở chung càng hài hòa.

Qua vài ngày, gia tinh của Snape nhắc nhở rốt cục nhớ tới chuyện phải dẫn Hugh đi gặp bức họa tổ tiên.

Snape đối với gia tộc Prince cũng không có lòng trung thành gì, cũng không muốn đi gặp bức họa này nọ, nhưng gia tinh gia tộc Prince kiên trì cậu chủ nhỏ phải gặp bức họa tổ tiên, đây là quy củ không thể thay đổi. Snape nghĩ có lẽ trong số các bức họa sẽ có người tinh thông luyện kim nhân thể, cũng đáp ứng.

Sáng sớm tám giờ, Snape cùng Hugh chuẩn bị đi gặp bức họa tổ tiên. Bọn họ ăn mặc có vẻ chính thức, dù sao cũng tương đương với việc đi gặp tộc trưởng. Hugh có vẻ hơi khẩn trương, nhưng cậu rất cố gắng khắc chế loại cảm xúc này. Cậu tin tưởng không có một quý tộc nào lại hy vọng người thừa kế gia tộc có một bạn lữ bị câm, nhưng cậu càng biết cậu cùng Sev không thể tách ra.

Tất cả bức hoạ gia tộc Prince đều ở tầng hầm, chỉ cách thư viện Snape thích nhất có hai bức tường.

Gia tinh dắt bọn họ đi vào nơi để các bức họa.

Gia tộc Prince là một gia tộc thực nghiêm cẩn, các bức họa đều ngay ngắn chỉnh tề treo trên tường, khung ảnh l*ng kính được lau đến bóng loáng, người trong bức hoạ mặc nghiêm túc mà bảo thủ. Làm một độc dược thế gia, mỗi một bức họa đều không tránh được việc vẽ cá loại thiết bị cùng tài liệu độc dược, khi bọn họ đi vào có đến 60% bức họa đang quấy gì đó trong vạc, 30% đang xử lý tài liệu, còn có 10% cuối cùng đang đổ thuốc vào lọ hoặc trầm tư.

Hầu như ngay lúc bọn họ bước vào phòng thì các bức họa đều đình chỉ động tác trong tay, nhất trí nhìn về phía bọn họ. Hugh không tự giác mà cắn môi, nhích lại gần Snape.

Snape giữ chặt tay hắn, lễ phép nhưng xa cách vấn an các bức họa tổ tiên, cũng giới thiệu thân phận của Hugh. Các bức họa phản ứng khác nhau, nhưng thoạt nhìn người bất mãn chiếm đa số.

“Mẫu thân của cậu đâu?”

Một ông già tóc hoa râm, sắc mặt không dễ nhìn lắm đi ra khỏi bức hoạ của mình, chiếm lấy khung ảnh gần Snape nhất. Mà tổ tiên bị chiếm khung ảnh bất mãn than thở một câu, chậm rãi biến mất trong khung.

Snape từng thấy qua ảnh chụp của Eileen với ông lão này, biết người này chính là ông ngoại của mình, gia tộc đời trước của Prince, Hermand Prince.

“Mẫu thân đã tạ thế nhiều năm.” Snape trả lời, cũng không biểu hiện ra cảm xúc bi thương gì.

Hermand Prince sợ run trong chốc lát, sau đó thở dài thật sâu, nhìn bọn họ, nói: “Hai đứa…… sống tốt vào……”

Trông ông có vẻ thực mỏi mệt, nói xong câu đó liền biến mất khỏi khung ảnh.

Snape lại ứng đối vài câu hỏi xảo quyệt của mấy lão tổ, phần lớn là về thân thế cùng vấn đề độc dược hắn không chịu nổi, Snape nghĩ mình có lẽ còn cần ai đó trong bọn họ giúp đỡ, không tiện phát tác, chỉ có thể trả lời từng câu một.

Hugh ở bên cạnh lại thấy mà đau lòng, hận không thể dùng đuốc hỏa thiêu một đống bức hoạ ánh mắt sắc bén nhìn người yêu hắn. Snape giống như biết tâm tư của cậu, ấn ấn nhẹ vào lòng bàn tay cậu, ý bảo cậu bình tĩnh.

Hugh kiệt lực giả bộ cung kính, cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi hướng tim, ra vẻ cái gì cũng không nhìn không nghe thấy, nếu không cậu không dám cam đoan liệu mình có thể thật sự xúc động mà ném một cái Incendio qua.

Hơn nửa giờ sau, bọn họ rốt cục rời đi, sắc mặt hai người cũng không dễ nhìn lắm.

Trên sô pha trong phòng khách, Snape ôm Hugh đặt trên đùi, khẽ hôn mi tâm cậu: “Thật có lỗi, làm em phải chịu uất ức rồi.”

Hugh lắc đầu — chịu uất ức là Sev. Đối với chuyện đi gặp bức họa tổ tiên, Hugh sớm đã chuẩn bị tâm lý bị ghét bỏ, nhưng không nghĩ tới những người trong bức họa này lại xấu tính như vậy, cư nhiên bày sắc mặt xấu với Sev, thật sự là đáng giận!

Snape biết tâm tư của cậu, không để ý lắm mà nói: “Gia tộc Prince tuy rằng chỉ chuyên chú nghiên cứu chế tạo độc dược, nhưng dù sao cũng là quý tộc hơn một ngàn năm, lý luận thuần huyết vẫn được kế thừa phát huy. Nếu không phải ta là một chút huyết mạch cuối cùng của gia tộc Prince thì sao tới phiên ta được kế thừa.”

Hugh vẻ mặt tức giận bất bình, cắn chặt hàm răng, ôm cổ Snape. Cậu biết Sev chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kế thừa gia tộc Prince, cho nên đối với nguyên nhân hắn trở lại nơi này mới càng thêm trăm tư không thể lí giải. Nhưng Sev không nói, cậu cũng không hỏi, hai người ở chung phải chưa lại chút không gian cho đối phương.

Hugh gần đây ham thích gieo trồng các loại rau dưa, Snape bảo gia tinh dọn ra một khối đất trong sân mặc cho cậu nghịch.

Hugh trồng cải trắng, rau thơm, cây cải, cải dầu, hành tỏi gừng, dùng thần chú điều tiết độấm cùng độẩm, bận đến xoay quanh vui vẻ.

Snape biết Hugh đối với mấy bức họa tổ tiên cao ngạo không muốn gặp, cho nên chỉ có thể thừa dịp Hugh bận rộn trên đất trồng rau thì đi tầng hầm ngầm.

Tộc trưởng gia tộc Prince nhiều đời đều là đại sư độc dược, mang tới địa vị cao cho gia tộc ở giới pháp thuật. Snape biết khả năng một người muốn đồng thời tinh thông độc dược cùng luyện kim thuật rất nhỏ, nhưng số lượng sách luyện kim thuật trong tàng thư không ít lại cho hắn hy vọng.

Đẩy cửa ra, các bức họa nghe được động tĩnh nhìn sang đây, nhưng phần lớn chỉ liếc mắt một cái liền tự bận việc của mình.

Snape cũng không cảm thấy có cái gì, lập tức đi đến trước bức hoạ Hermand Prince, làm một lễ quý tộc tiêu chuẩn lễ, “Một ngày tốt lành, ông ngoại.”

Hermand Prince gật gật đầu, vẻ mặt coi như ôn hòa, “Cậu có chuyện gì sao?”

“Đúng vậy, ông ngoại, tôi muốn hỏi xem có vị tổ tiên nào có đọc qua luyện kim thuật?” Snape tận lực sử dụng từ ngữ lễ phép khéo léo nhất, hỏi.

Vẻ mặt Hermand Prince trở nên có chút cổ quái, giống như là tức giận, lại có vẻ mang theo kiêu ngạo. “Cậu hỏi cái này làm gì?” ông dừng một chút, không đợi Snape trả lời đã nói: “Ông cố phụ của ta Baker Prince tinh thông luyện kim thuật…… phi thường tinh thông……”

Snape cảm thấy kinh hỉ, nhưng trên mặt không toát ra nửa điểm khác thường, lại hỏi: “Như vậy là vị tổ tiên nơi nào?”

Hermand Prince tùy tay chỉ: “Bức họa ông cố phụở nơi đó, nhưng ông ấy rất ít khi xuất hiện.”

Snape theo hướng ông chỉ nhìn qua — đó là góc hẻo lánh nhất phòng, treo một khung ảnh l*ng kính, người ở bên trong chẳng biết đã đi đâu.

“Nếu cậu cần ông ấy giúp, có thể mang bức họa ra ngoài. Ông cố phụ rất ít khi xuất hiện trong bức hoạ này, ta nghĩ cậu phải phí một hồi công phu.”

“Cám ơn ngài giúp.” Snape kiềm chế cảm xúc tụt dốc, nhưng ngữ tốc nhanh hơn bình thường vẫn đang để lộ ra hắn vội vàng.

Snape mang bức hoạ Baker Prince treo trong thư viện, đây chính là nơi hắn thường xuyên ở trong kì nghỉ hè này, Hugh cũng không thường đến, tiện làm việc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.