Vốn dĩ hôm nay Harry đã lên kế hoạch hoàn hảo. Vào lúc hoàng hôn sẽ đi tìm chính mình, nghĩ cách để ăn ké một bữa cơm dưới hầm, nhây đến qua giờ Cấm mới về lại tháp Gryffindor.
Lúc ấy hầu hết mọi người đều đã ngủ rồi, sẽ không ai làm phiền cậu về chuyện tối hôm qua nữa.
Nhưng mọi việc đều khác xa với kế hoạch định sẵn, ai mà biết được chính mình tự nhiên lại làm vậy đâu??
Harry nhấp môi, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Tuy rằng cậu có thể bịa ra một lí do để thoái thoát, nhưng việc vừa rồi phát sinh vẫn khiến đầu cậu hơi loạn. Cậu cần phải bình tĩnh một chút. Nghĩ lại xem vừa rồi có để lộ cái gì không, hoặc là nên bổ sung lí do lấp liếm như thế nào.
Sảnh Gryffindor chỉ có vài người, hầu hết đề ở đại sảnh dùng bữa, điều này làm Harry nhẹ nhàng thở ra.
Trong phòng ngủ thì chỉ có mình Ron, cậu ta đang ghé vào giường nhìn gì đó. Thấy Harry trở về, cậu nhóc cũng không kinh ngạc, vẫy tay hô: "Harry! Nãy mình không thấy bồ ở đại sảnh, nên có mang về cho bồ mấy lát bánh mì với cái đùi gà nè. Mau lại đây ăn đi!"
Vừa rồi Harry thật sự không có tâm tình để dùng bữa --- cậu còn muốn nghĩ tiếp về vụ chiều nay.
Với trình độ của cậu, chắc chắc có thể thoát khỏi sự tập kích của bản thân mình. Cậu chỉ rối rắm với việc chính mình lại thật sự dùng 'Chân dược' mà thôi.
Đây là sai lầm cho ý thức chủ quan. Hắn chính là cậu, nên mới buông lỏng cảnh giác. Nhưng cậu cũng đã quên rằng do đó chính là hắn, nên sẽ không thể nào bỏ qua cho một kẻ dám giả dạng thành thằng nhóc Potter.
Điều này như một hồi chuông cảnh tỉnh cho cậu. Trong tương lai đối đầu với Voldermort, sai lầm tiếp theo có thể sẽ tước đi sinh mạng này.
"Ngơ ngác có ích gì chứ? Mau ăn đi. Hôm này vừa tan học thì bồ đã chạy đâu chẳng thấy, Hermione còn khẳng định rằng bồ đang đi trốn mọi người đó." Ron an ủi: "Bọn đóđúng là rất phiền luôn, cứ lôi mình ra hỏi tới hỏi lui. Hermione còn nói cậu cứ trốn đi, qua hai ngày nữa là ổn rồi."
Harry giương khóe môi, cảm thấy buồn cười.
Nếu không phải sáng nay cậu tận mắt thấy Ron chủ động lôi kéo mọi người, to tiếng thổi phồng vụ tối qua rằng "Harry đã anh dũng đánh bại 'kẻ mà ai cũng biết là ai đấy' như thế nào", bộ dạng bản thân cậu nhóc kích động kiêu ngạo, khuôn mặt đỏ bừng ra sao, thì cậu cũng xém tin là thật.
"Tớ đi tắm trước đã, tí rồi ăn sau." Cậu nhàn nhạt nói, lấy quần áo đi đến phòng tắm.
Ron vừa nghe, lập tức chớp chớp đôi mắt rồi nhảy xuống giường, đột nhiên ôm lấy cổ Harry --- không đợi đến lúc Harry nhíu mày nổi giận, cậu nhóc liền thần bí nói: Đi đi đi! Tụi mình tắm chung đi!"
Harry khó tin nhích một bên lông mày: "Cậu nói cái gì?"
"Tớ nói, mình cùng nhau tắm đi!" Ron thản nhiên lặp lại lần nữa.
Harry tránh khỏi cái ôm của Ron, dứt khoát lãnh đạm nói: "Tuy tớ không biết cậu đang nghĩ cái gì trong đầu...... Nhưng tớ nghĩ rằng sẽ tắm một mình."
Ron không thèm để ý, ánh mặt một lần nữa nóng bỏng, nghi hoắc hỏi: " Tại sao chứ?"
Không đợi Harry đáp lời, cậu nhóc liền gấp đến không chờ nổi mà nói ra nguyên nhân: "Bồ chắc không biết hiện nay Gryffindor đang lan truyền một lời đồn, bởi vì từ trước đến giờ chưa ai từng tắm chung với bồ, nên mới suy đoán rằng có phải lúc đối đầu với 'kẻ mà ai cũng biết là ai đấy' có vết sẹo gì đó trên người hay không...... Dù không phải như vậy thì mọi người vẫn rất tò mò......"
Sắc mặt Harry khó coi, nói ra một từ đơn từ trong kẽ răng: "--- tò mò cái gì?"
"Tò mò có phải cậu lớn lên không giống mọi người hay không --- khoan đã tớ nói này, Harry, ngay cả tớ cũng chưa từng thấy bồ thay quần áo, mỗi ngày bồ đều che kín mít thế kia để làm gì?" Vẻ mặt Ron được lấp đầy bởi sự tò mò nóng bỏng không thể che giấu: "Chỉ có con gái mới như vậy, Harry bồ không phải là...... Nữ sinh chứ??"
Mặt Harry vô hồn, vẫy đũa phép một chút.
Ron vẫn duy trì ánh mắt tỏa sáng cùng biểu tình tò mò thẳng tắp ngã xuống, miệng há rất to, toàn thân cứng đờ, bị Harry trực tiếp hóa đá.
Harry nhấp môi, nhàn nhạt liếc đôi mắt mở to trên mặt đất, lơ đi ánh mắt bội phục và xin tha của Ron, hùng hổ đi vào phòng tắm.
Nếu không phải cậu biết rõ tính của đám nhóc Gryffindor là không suy nghĩ trước khi nói, hiện tại cũng không thể sử dụng kĩ năng tuyệt vời nhất của mình --- mắng người rồi trừ điểm, cậu mới không sử dụng một câu thần chú hóa đá quá tiện nghi cho cái đầu óc Weasley ngay cả Mandrake cũng không ngu bằng!
(Mint: Mandrake là một dược liệu.)
Trở tay đóng cửa lại, sau đó ếm bùa, Harry chậm rãi cởi quần áo trên người.
- -- cho tới bây giờ cậu vẫn không có thói quen tắm chung với người khác, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.
Harry lãnh đạm nhìn chăm chú cậu nhóc trong gương --- đứa bé với thân thể gầy yếu thấp bé, trước và sau có không ít vết thương cũ hằn lên. Đây cũng không phải là vết thương nặng, cũng không giống như vết bị trừng phạt thể xác tạo thành, có lẽ đều là do ngoài ý muốn. Nhưng đối với một đứa bé mà nói, những vết thương ấy cũng không phải trải nghiệm vui vẻ gì.
Có lẽ cậu là người duy nhất có thể thấy được sự quen thuộc trên người Potter, thật là một cơ thể xấu xí.