Cả người Đường Khả Hinh vẫn run rẩy, căng thẳng nhìn về phía dịch rượu ở trong ly, đại não còn đang hoảng loạn, cảm giác dịch rượu ở trong ly vẫn đang từng trận từng trận biến đổi màu sắc.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi di chuyển cơ thể, từng bước từng bước đi đến trước mặt Đường Khả Hinh. Đôi mắt anh một lần nữa ánh lên cái nhìn nghiêm khắc nhìn về phía cô, rồi giống như thẩm phán trong phòng xử án, hỏi từng câu từng chữ:
“Nói cho anh biết, mới vừa rồi anh ở giữa bữa rượu, em gửi cho anh ba tin nhắn chứa đựng nội dung rất rõ ràng, chuyển gì đã xảy ra? Bao gồm cả tác phẩm của Longfellow.”
Trong lòng Đường Khả Hinh run lên, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, mắt nóng rực nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên căng ra rồi híp lại, một lần nữa nhìn về phía cô nghiêm túc, sắc bén nói:
“Nói cho anh biết, nội dung tin nhắn là như thế nào?”
“Em…”
Đường Khả Hinh nhất thời căng thẳng không nói lên lời, hai mắt hơi chuyển động…
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên một lần nữa đông cứng lại, hai mắt lóe lên ánh sáng sắc bén nhìn về phía cô gái trước mặt nói:
“Nếu như em đã nghe lén đề thi của anh, nhưng mà...Tại sao em lại muốn gửi tin nhắn, nói việc em biết trước đề thi cho anh? Tại sao em không tiếp tục giấu kỹ bí mật này? Đây có thể là điểm mấu chốt quan trọng giúp em phần nào.”
Hai hàng mi Đường Khả Hinh run rẩy chứa chan nước mắt.
Lúc này hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một tia đau lòng nói:
“Đường Khả Hinh! Em ngay cả đường tắt cũng không chịu đi, em ngay thẳng chính trực, quang minh lỗi lạc đối diện với chính bản thân mình, đối mặt với cuộc tranh tài, càng đối mặt với quỷ thần. Vậy em sợ điều gì?”
Cõi lòng Đường Khả Hinh chợt đau nhói.
“Em chính là muốn anh không cách nào có thể không yêu em, không đau đớn vì em, có phải hay không?”
Trang Hạo Nhiên cảm thấy trong lòng khổ sở khi nhìn về phía cô gái này, cảm nhận hình dáng dịu dàng, mềm mỏng yếu đuối của cô nhưng lại mạnh mẽ và lạnh lùng làm cho người khác phải thấy đau lòng.
“Em ngay cả đường tắt này cũng không muốn đi, ngay cả bí mật này, những đề thi này cũng không muốn. Vậy cuối cùng em đang sợ hãi điều gì?”
Đường Khả Hinh chợt rơi nước mắt.
Trang Hạo Nhiên sâu sắc nhìn về phía cô gái trước mặt, lồng ngực anh lại dâng trào mành liệt chân thật như sóng nước thủy triều, sau đó tình sâu ý nặng nói:
“Khả Hinh, bất kể em đang gánh bao nhiêu trách nhiệm trên vai, em sẽ trải qua cuộc thi đấu bằng cách nào nhưng tất cả mọi thứ cũng chỉ vì em quá yêu thích rượu nho mà thôi. Khi một thứ, em từ yêu thích đến sợ hãi, rồi đến trốn tránh, điều này thật sự là đau khổ tột cùng. Em cố gắng như vậy, chống cự như vậy, tất cả cũng chỉ vì yêu. Chúng ta...vẫn luôn chỉ vì yêu.”