Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 164: Xin lỗi (phần một)



Edit: Sóc Là Ta

Một năm sau.

Cách xa thành thị, trên bờ cát có một gian nhà gỗ chuyên kinh doanh áo tắm và những mặt hàng mỹ nghệ địa phương.

Một nữ chủ quán vừa bận bịu kiên nhẫn trả lời những vấn đề của khách hàng, vừa ra ra vào vào lấy đồ đổi cho khách. Nói chung cô vô cùng nhiệt tình giúp đỡ khách hàng đến nỗi chân không lúc nào có thể nghỉ ngơi được.

Sau khi một nhóm du khách hài lòng rời đi, cô cầm tiền phe phẩy vừa định ngồi xuống, đột nhiên một người phụ nữ trung niên dẫn một bé gái xuất hiện trước nhà gỗ. Cô cũng vội vã đứng lên chào hỏi nói: "Xin chào, hai người muốn mua gì?"

"Ở đây có bán áo tắm dành cho bé gái hay không?"

"Có, treo ở bên ngoài đây. Ngày hôm nay là cuối tuần, làm ăn cực kỳ tốt, tôi đã bán được mười mấy bộ rồi."

"Ừ, được, để tôi chọn."

Lúc này cô mới có dịp nhìn kỹ bé gái kia, trên người cô bé rõ ràng đang mặc một bộ áo tắm liền thân màu xanh nhưng hai tay của cô bé lại đưa tay ra phía sau che mông mình lại. Thấy có người nhìn kỹ mình, khuôn mặt cô bé đỏ ửng lên, đôi tay nhỏ bé lại càng mở ra chặt chẽ che chở ở vị trí trọng điểm phía sau.

"Cô à, nơi này không có áo tắm cho bé gái, chỉ còn những áo tắm dành cho người lớn."

"Thật sao? Để tôi đến xem một chút."

Cô nghe nói vậy vội vã đi ra ngoài..tỉ mỉ xem một chút, quả nhiên không có. Cô có chút hối tiếc nói: "Thực ngại quá, tôi không biết đã bán hết rồi."

"Thật vui, vậy làm sao bây giờ? Nếu không con thay quần áo khô chờ mẹ một lúc, mẹ sẽ nhanh chóng trở về có được không?"

"Nhưng chúng ta vừa mới đến chưa được bao lâu."

Thừa dịp hai mẹ con đối thoại, rốt cục lão cũng nhìn ra được bí mật của cô bé kia. Áo tắm của bé vốn bị lủng một lỗ to mà lại thủng ngay ở vị trí quan trọng. Cô bé cũng đã khoảng tám, chín tuổi rồi, chẳng trách sẽ biết thẹn thùng muốn dùng tay che lại không muốn để người khác nhìn thấy.

"Nếu không mẹ mua cho con một bộ người lớn mặc tạm được không?"

"Ừm, cũng được."

"Cô à, cho tôi một bộ có kích cỡ nhỏ nhất."

Lại lần nữa cô áy náy giải thích nói: "Tôi chỉ có áo tắm loại lớn mà con gái cô quá nhỏ, mặc vào có thể trông giống váy, phỏng chừng có thể sẽ nhìn thấu bên trong."

Ánh mắt cô bé chợt tối sầm, trên mặt lộ vẻ oan ức nhìn thật thương tâm.

"Nếu không ngại, trước tiên cô hãy dẫn cô bé vào phòng thay quần áo và đưa áo tắm cho tôi. Tôi sẽ vá lại một chút và sau đó cô bé mặc vào là được. "

Người phụ nữ trung niên như đang nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát, vui mừng hỏi: "Ở đây bà có kim ạ?"

"Đương nhiên là có."

"Đúng là quá tốt rồi. Đi, Hân Hân, mẹ lập tức dẫn con đi thay quần áo."

Sau năm phút, cô trao lại chiếc áo tắm đã được vá lại cẩn thận. Người phụ nữ trung niên tiếp tục đi tới xem một chút, mặt trên là đường may khá cân xứng, hầu như cùng không có chỗ nào bị rách, trông giống y đúc chiếc áo mới.

Khi cô ấy dẫn cô bé ra nói cám ơn thì có một người đàn ông, đoán chừng là ba của cô bé đang nắm tay một đứa bé trai, trên mặt mang theo ý cười hỏi: "Thế nào? Mọi chuyện giải quyết xong chưa?"

"Được rồi, cô này thật tốt, cô đã giúp chúng ta vá lại chiếc áo cho con gái rồi."

Người đàn ông có gương mặt phúc hậu, xem ra cuộc sống cũng khá dư dả, thân thiết nói: "Cảm ơn cô. Đúng rồi, bao nhiêu tiền thế ạ?"

"Khụ, tiền gì mà tiền? Vài đường may thôi, cũng không đáng giá gì mấy." Cô liên tục xua tay cũng làm ra dáng vẻ phóng khoáng nói.

"Thật phiền cho cô quá. Hân Hân, mau đến cảm ơn bà đi."

"Đừng, đừng, hay là gọi tôi là cô thôi. Tôi chỉ mới gần ba mươi tuổi, gọi là bà thì người ta nghĩ rằng tôi già lắm đấy."

Cô bé nghe lời nói một tiếng: "Cảm ơn cô."

"Đừng khách khí. Chúc gia đình đi chơi vui vẻ."

"Cảm ơn cô, tạm biệt."

Ở cách đó không xa, một người đàn ông tuổi còn rất trẻ đang yên lặng đứng xem tất cả những sự việc xảy ra từ nãy đến giờ. Mãi đến tận khi cô bé kia lại tiếp tục vui vẻ chơi đùa thì anh ta vừa định đi tới. Đúng lúc này, nhà gỗ lại có vài người khách bước vào, chủ cửa hàng lại bắt đầu bận rộn.

Mãi đến tận sáu giờ chiều, rốt cuộc chuyện làm ăn cũng ngừng lại.

Người thanh niên trẻ nắm lấy cơ hội này đi lên phía trước nhìn thẳng vào ánh mắt của chủ cửa hàng, sự kích động và hoang mang cũng thể hiện rõ trên khuôn mặt anh, anh nói năng có chút lộn xộn: "Toàn bộ —— những thứ này —— toàn bộ bao nhiêu tiền?"

Ánh mắt người chủ có chút kinh ngạc, cô lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi ngược lại: "Anh muốn mua lại toàn bộ?"

"Đúng thế."

Cô cũng thật nhanh nhìn lướt qua tất cả các đồ vật trong ngoài phòng, lại gộp lại mọi thứ lớn nhỏ hơn trăm kiện, cô hơi suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra đáp án nói: "Chúng trị giá vài tờ tiền mặt."

Không để ý tới số tiền là bao nhiêu, chỉ cần có một con số cụ thể thì đã là tốt lắm rồi. Người thanh niên trẻ vội vã lấy bóp tiền ra tìm kiếm nhưng bên trong thậm chí không có một đồng tiền mặt nào. Khuôn mặt anh bắt đầu nhăn nhó.

"Tôi có thể quẹt thẻ hay không?"

"Xin lỗi, chỗ này tôi chỉ lấy tiền mặt."

"Xin lỗi, vậy làm sao bây giờ?"

Khuôn mặt chủ nhân cửa hàng hiện ra vẻ lạnh nhạt như đang muốn nói "Việc này không liên quan tới tôi". Cô vừa sửa sang lại đồ vật lại như vô tình trả lời: "Vậy anh sẽ trở lại mua sau đi."

"Xin lỗi, có thể tôi không đem theo tiền mặt nhưng lúc này tôi còn có điện thoại di động, đồng hồ đeo tay, còn có ô tô đậu ở đằng kia. Thậm chí quần áo trên người tôi cũng lấy ra đặt cọc cho cô, cô hãy bán những thứ đồ này cho tôi, được không?"

"Tiên sinh, tôi sẽ thu nhận những thứ này để làm vật bảo đảm."

"Xin lỗi, tôi lập tức đi lấy tiền."

Người thanh niên trẻ lại tìm tới nhà cô bé nọ, anh định dùng đồng hồ vàng của mình đổi một số tiền nhưng ba của đứa bé kia từ chối đồng hồ đeo tay của anh. Đồng thời, anh ta lấy vài tờ tiền mặt đưa cho anh thanh niên. Anh ta cảm ơn và trở về nơi cửa hàng nọ.

"Xin lỗi, tiền đây."

"Tôi dọn dẹp rồi, ngày mai anh hãy trở lại đi."

"Xin lỗi, sao dọn sớm vậy?"

Chủ quán nhìn đối phương, khuôn mặt mỉm cười lại tràn đầy tự tin nói: "Đây chính là hộ cá thể, tôi muốn lúc nào dọn thì dọn."

"Xin lỗi, vậy ngày mai mấy giờ cô mới mở cửa hàng?"

"Tôi không biết."

"Xin lỗi, vậy lúc nào —— tôi muốn hỏi ngày mai sớm nhất tôi có thể ở đây gặp cô?"

"Không biết, vậy phải xem thời tiết ngày mai thế nào nữa, còn phải xem tôi thức dậy lúc mấy giờ thậm chí còn phải xem ông chủ có đồng ý hay không nữa."

Câu nói cuối cùng kia như bao phủ tối tăm trên toàn thế giới này, như độc dược ngấm vào thân thể người thanh niên trẻ kia. Anh cúi đầu trầm mặc nửa phút, sau đó dùng giọng nói hầu như rất nhỏ nói: "Xin lỗi, ngày mai gặp."

Anh xoay người rời đi, bóng lưng tràn ngập thê lương và cô đơn.

Chủ quán yên lặng đi ra nhà gỗ, đi tới vị trí vừa nãy anh ta đứng, lại cúi đầu nhìn một chút dưới chân.

Cô ngẩng đầu, bầu trời vạn dặm không mây, giọt chất lỏng từ trong khoé mắt cô chảy ra...

Hết chương 164.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.