Đáy lòng ẩn ẩn dâng lên một chút vui sướng, trái tim nhảy nhót tùm lum bị cô mạnh mẽ đè áp xuống.
Hứa Tân Di ho khan một tiếng, nhìn hai cô bé trợ lý phía sau đang trong tâm trạng đôi mắt không biết ngó chỗ nào kia, nói: "Mấy đứa lái xe chị về đi. Hai ngày nay vất vả rồi, ngày mai hai cho hai đứa nghỉ ở nhà dưỡng sức một ngày."
Nói xong, lại nhìn Giang Niệm nói: "Đợi lát nữa kêu mấy đứa đưa em về nhà trước, có việc gì gọi điện thoại cho chị sau."
Tầm mắt Giang Niệm nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi bên trong xe, ấn đường nhíu chặt có còn chút thần thái chưa thành thục, đầy địch ý và đề phòng.
Dịch Dương giương mắt phát hiện ngay, nhưng anh thấy cũng không quan tâm, cũng không đem người để ở trong lòng. Lứa tuổi này của Giang Niệm, năng lực và kinh nghiệm sống ở trước mặt anh không tính là cái gì.
"Biểu hiện của Dịch tiên sinh thông qua cuộc gọi gameshow ngày hôm qua thật làm tôi rất kinh ngạc."
Giang Niệm là nghé con mới sinh không sợ cọp, lời này nghe không ra " kinh ngạc ", mà đầy châm chọc mỉa mai.
Thằng nhóc nhỏ anh chưa từng quen biết hay gặp mặt này hình như rất không thích anh, người tới không có ý tốt. Dịch Dương cũng không muốn đôi co nhiều lời với cậu, nhìn Hứa Tân Di: "Đi lên."
Hứa Tân Di căn cứ một sự nhịn chín sự lành, leo lên xe, mới vừa ngồi còn chưa yên mông, cửa xe còn chưa có đóng, đã bị Dịch Dương ôm lấy eo, kéo cô lại gần, chân Hứa Tân Di giẫm lên không khí, không có điểm tựa, cả người ngã nhào vào trong lòng ngực Dịch Dương.
Cách áo khoác vest là một tầng vải áo sơmi hơi mỏng thấm độ ấm thân thể, lòng ngực cực kỳ đáng tin cậy ôm cô chặt chẽ, khuỷu tay bao quanh người cô. Nhìn Hứa Tân Di như chim nhỏ nép vào người, giống như đang vui vẻ nhảy nhót nhào vào trong lòng ngực của anh.
Dịch Dương nhìn Giang Niệm, hơi cúi đầu hôn lên phần trán của Hứa Tân Di. Giang Niệm sắc mặt âm trầm, mắt đối mắt với ánh mắt không rõ ý gì của Dịch Dương.
Nói qua nói lại, tranh chấp bằng ngôn ngữ, không cần thiết.
Nói chuyện phải trái với một thằng nhóc còn chưa tốt nghiệp, càng không cần thiết.
Hành động đã nói lên tất cả
Bentley chậm rãi di chuyển ra khỏi gara sân bay.
"Người đó thật sự là tổng giám đốc Dịch sao?"
"Khẳng định đúng vậy! Tổng giám đốc Dịch quá đẹp trai! Người thật ngoài đời còn đẹp trai hơn nhiều so với hình ảnh được thả ra trên trang chính thức của tập đoàn Dịch thị!"
"Tổng giám đốc Dịch và chị Tân Di thật xứng đôi nha, em thật sự không hiểu luôn, tại sao mấy năm nay chị Tân Di có thể nhẫn nại đến như thế. Nếu là em, có một người chồng vừa đẹp trai lại có nhiều tiền như vậy, em sớm nhịn không được khoe ra cho thiên hạ biết rồi."
Giang Niệm nghe hai trợ lý khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt càng ngày càng đen.
――――
Bentley cách âm hiệu quả luôn luôn rất tốt, xe rong ruổi ở trên đường lại bình lại ổn, phía sau xe nghe không đến một âm thanh hỗn tạp nào.
Tại bầu không khí cực độ yên tĩnh này, Hứa Tân Di hình như có đập ảo giác, cô loáng thoáng nghe được hô hấp cùng tiếng tim của mình.
Dịch Dương vẫn còn đang trong tư thế ôm Hứa Tân Di, còn ôm rất chặt, nhắm mắt, không biết có ngủ hay không, nhưng bàn tay ôm eo cô khi có khi không mân mê vuốt ve.
―― "Lúc này có phải nên nói cái gì đó hay không?"
"Sao trễ như vậy em mới ra?" Dịch Dương làm như thuận miệng nói một câu.
"Vì tự làm thủ tục, cho nên hơi chậm."
Hứa Tân Di nhìn anh, làm như tự nhiên bình tĩnh nói chuyện phiếm: "Anh tới khi nào vậy? Có phải chờ thật lâu hay không? Sao không nói trước một tiếng với em?"
"11 giờ."
"Đặc biệt tới đón em?"
Dịch Dương gật đầu, tay còn lại chơi đùa mái tóc của cô.
"Chuyện kia, cảm ơn anh nha."
"Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ không tốn chút công sức."
Cả hai đều chìm im lặng.
Dịch Dương vốn ít nói, EQ đứng đầu toàn trường, nhưng đến vị trí của anh lúc này, dù có EQ hay không, không quan trọng, cho dù không nói một câu nào, nhưng chỉ cần một ánh mắt, người bên cạnh cũng có thể biết anh muốn nói gì. Cho nên, đã ít nói giờ còn ít nói hơn.
Hứa Tân Di nhưng thật ra là một người lảm nhảm, có thể nói không ngừng nghỉ với An Nhã, nói từ đề tài này chuyển sang đề tài khác, cô có thể nói tới sáng cũng chưa hết chuyện.
"Gameshow hẳn là đã tập dợt trước, tại sao còn xảy ra loại tình huống này, làm em trở tay không kịp?"
"Xác thật có kịch bản, nhưng đạo cụ bị hỏng giữa đường. Cho nên không trâu bắt chó đi cày, đẩy nội dung lên đầu, em cũng không đoán được."
Hứa Tân Di nghiêm túc nghĩ nghĩ, chuyện này vẫn là muốn trịnh trọng nói lời cảm ơn mới được: "Ông xã, chuyện lần này thật sự đặc biệt cảm ơn anh, nếu không phải anh nhanh trí, ngày mai trên mạng không biết sẽ viết em như thế nào nữa đâu."
"Chỉ cảm ơn suông bằng miệng thôi sao."
"Vậy em phải làm sao để cảm ơn anh đây."
- -- "Dịch Dương còn muốn mình cảm ơn như thế nào nữa, không lẽ mua thêm sợi dây nịch, hay cà vạt, hổng lẽ là đồng hồ nữa hả, anh ấy vừa mới chuyển một triệu, lấy số tiền đó mua quà cảm ơn tặng anh ấy..."
Bất chợt trước mắt tối đen, hơi thở Dịch Dương bao trùm lấy Hứa Tân Di, một cái gì đó mềm mại ấm áp dán lên môi cô. Hứa Tân Di còn chưa hoàn hồn, Dịch Dương đã vội tiến công.
Anh hôn lên đôi môi anh đào mà bản thân thèm muốn suốt ngày hôm nay, từ sau ngày đó, chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu anh, không cách nào thoát khỏi nó.
Dịch Dương nhân lúc Hứa Tân Di còn chưa phản ứng lại, thần tốc tấn công, tiến thẳng vào trong, anh dùng chiếc lưỡi càng quét hết mọi ngóc ngách, chơi đùa với chiếc lưỡi của cô. Hứa Tân Di bị anh làm hoảng sợ, theo bản năng đẩy đẩy anh ra, nhưng cô càng chống cự, anh càng ôm cô chặt hơn.
Dịch Dương hôn mút môi cô, nếm thử mùi vị làm anh nhung nhớ.
Từ dịu dàng đến mãnh liệt, Hứa Tân Di chịu không nổi, đành từ bỏ chống cự, chạy theo tiết tấu của anh.
Dịch Dương thấy cô đã từ bỏ chống cự, lá gan cũng to dần, làm càn hơn.
Anh hôn mút, như đang thưởng thức món ăn ngon, một tay ôm chặt eo cô, một tay xen vào mái tóc mượt, giữ chặt đầu cô. Anh mút môi trên, môi dưới, rồi tách ra, nhìn cô đang đám chìm trong nụ hôn của mình. Lại chịu không nổi cúi xuống bá chiếm đôi môi cô thêm lần nữa.
Tân Di chưa kịp thở dốc đã lao vào một cuộc chiến mới, Dịch Dương càng hôn càng mãnh liệt, như muốn hút hết không khí trong miệng cô, như muốn ăn sống cô. Hai chiếc lưỡi chơi đùa với nhau, không biết trong bao lâu, Dịch Dương mới thõa mãn buông tha đôi môi cô.
Một sợi chỉ bạc kéo dài từ miệng cô đến miệng anh, Dịch Dương liếm theo sợi chỉ đó, lại hôn hôn môi cô, mút mạnh một cái, tạo một tiếng vang khá to, cũng làm Hứa Tân Di chợt tỉnh.
Cô mở miệng thở dốc, đầu óc trống rỗng, mơ màng nhìn Dịch Dương, anh nhìn mà toàn thân như ngâm trong lửa, ôm chặt Hứa Tân Di vào lòng, dùng bàn tay ép đầu cô lên vai mình, không muốn nhìn nữa, sợ bản thân kiềm chế không được.
Phía sau xe khá yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở dốc.
Sau khi bình phục lại hơi thở, Hứa Tân Di càng nghĩ càng xấu hổ, cô chỉ muốn tông cửa chạy khỏi nơi này, đầu càng rút vào trong lòng Dịch Dương, anh cảm giác được, nhìn xuống thấy động tác ngượng ngùng của cô, cười ra tiếng.
"Lần sau chú ý một chút, đừng để chuyện đó lập lại. Nếu gọi cho mẹ hay ông thì sao?"
Hứa Tân Di ngượng ngùng gật gật đầu, tay Dịch Dương vuốt vuốt đầu tóc của cô, ôm sát cô vào người.
"Gần nhất có lịch trình làm việc không?"
"Hình như không có, kế tiếp chỉ tham gia một bộ phim điện ảnh và một bộ phim truyền hình."
"Điện ảnh và phim truyền hình?"
Dịch Dương ấn đường nhíu lại: "Quay bao lâu?"
"Không rõ lắm, thời gian cụ thể còn cần thương lượng lại, thời gian khoảng chừng..."
Hứa Tân Di âm thầm bấm tay tính toán: "... Nhanh nhất cũng năm sáu tháng đến một năm."
Dịch Dương giơ tay xoa xoa ấn đường.
Anh nghe Triệu Bân nói, giữa hai người đang yêu, không thể chơi thể loại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Rất nhiều tình yêu nơi đất khách bởi vì không gặp mặt thường xuyên nên tình cảm càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tan vỡ chia tay.
Tách ra trong một thời gian lâu dài, cũng bất lợi cho việc củng cố tình cảm vợ chồng.
Dịch Dương nghiêm túc nghĩ nghĩ, đợi mọi chuyện trong công ty chậm rãi ổn định, anh sẽ có nhiều thời gian hơn ở tại thành phố A, không cần bay khắp thế giới, nhưng nếu ngược lại người bay khắp thế giới là Hứa Tân Di thì sao...
Thôi, tới lúc đó rồi nói sau.
Bentley đi ngang qua một khúc cua, rốt cuộc vào đường cao tốc thành phố, nhìn hai bên đèn đường sáng ngời lộng lẫy. Lúc này Hứa Tân Di mới phát giác đây không phải con đường trở về nhà cũ.
"Không trở về nhà?"
"Về nhà."
Bentley lại cua một cái cong, thế nhưng quẹo vào Nhất Phẩm Lan Đình.
Xe dừng lại, Hứa Tân Di giật giật chân, hít hà một hơi.
Đứng chơi trò chơi gần nữa ngày ở đài truyền hình, mang giày cao gót, nên giờ cẳng chân sưng vù, gót chân cũng hơi hơi đau đớn, chắc đã sớm trầy da tróc vảy. Hiện tại cử động cũng không phải rất đau, nhưng chân trước đã tê rần, như vô số kim châm to đâm vào da, khiến da đầu cô tê dại, nửa nằm ở trên chỗ ngồi nửa ngày không dám động.
―― "Ai da ―― Chân đã tê rần, đã tê rần. Tất cả là tại Dịch Dương, không đè mình ra hôn thì chân mình đâu có cong đến nổi tê rần..."
―― "Đau đau đau... Hôn một chút là được rồi, còn đòi hôn kiểu pháp, còn lâu như vậy, mà hình như kỹ thuật hôn của anh ta có tiến bộ hơn trước thì phải, học ở đâu vậy... Ai da, đau quá..."
Ad có lời muốn nói: Có nhiêu đó mà TG nó tuýt còi đấy quý vị ạ, tác giả còn viết vài bộ đam và vài bộ xuyên sách rất hay, mới ra chục chương nhưng bị khóa mịa nó rùi.