Hào Môn Nữ Phụ Không Muốn Có Tình Yêu

Chương 51: Dịch Dương nổi điên chạy tới Pari



Rạng sáng 1 giờ, người trong công ty giải trí của Hứa Tân Di đã về hết, nhưng phòng tập nhảy đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Bên trong cánh cửa khép hờ truyền đến tiếng nhạc, âm thanh bước chân đan chéo.

An Nhã trở về lấy một phần giấy tờ quan trọng, nghe được tiếng nhạc từ trong phòng tập nhảy trong lòng nghi vấn.

Đã trễ thế này, ai còn ở lại luyện tập vũ đạo?

Cô đẩy ra cửa phòng, thì nhìn thấy Giang Niệm đổ mồ hôi đầm đìa đang luyện tập vũ đạo, có lẽ là thời gian luyện tập quá dài, toàn thân cậu đổ mồ hôi và trên sàn nhà nơi nơi đều có vệt nước.

Âm nhạc dừng lại.

Giang Niệm ngồi xổm xuống, cúi đầu thở hồng hộc, nhìn mồ hôi từ trên đầu tóc ướt át từng giọt từng giọt dừng ở trên sàn nhà, sau đó suy sụp ngã ngược ra phía sau, ngưỡng mặt nằm trên sàn nhà, nhìn trần nhà, một chút động tĩnh cũng không có.

"Giang Niệm? Cậu còn chưa về nghỉ ngơi nữa sao?"

Giang Niệm đang nhìn trần nhà, nghe giọng nói hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, thấy là An Nhã, không tiếng động ngồi dậy.

Thân là một người quản lý xuất sắc, An Nhã cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm và có nghĩa vụ quan tâm đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh của nghệ sĩ mình.

Cô đi vào phòng tập nhảy, ngồi xuống cạnh Giang Niệm, đưa cho cậu một lọ nước cùng khăn lông lấy ở ngăn tủ gần cửa.

"Đã trễ thế này sao em còn ở lại luyện tập?"

Giang Niệm im lặng, vặn ra bình nước uống một hớp, lại lấy khăn lông xoa xoa mồ hôi trên mặt cùng trên cổ.

"Hai ngày sau có một chương trình gameshow, em được yêu cầu biểu diễn vũ đạo tại chỗ, thừa dịp bây giờ còn có thời gian, luyện tập cho nhuần nhuyễn, miễn cho đến lúc đó xấu mặt."

An Nhã cười: "Đừng lo lắng, lấy vũ đạo của em, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện xấu mặt..."

Giang Niệm ừ một tiếng, tiếp tục bảo trì im lặng.

Thần thái này khác xa cậu nhóc đầy ánh nắng mặt trời nói nói cười cười trong ấn tượng của An Nhã kia, Giang Niệm của bây giờ thật là mặt trái với Giang Niệm trước kia.

Hai ngày này, cô để ý quan sát Giang Niệm, thần thái không thuộc về độ tuổi này nên có, thần thái u buồn không có sức sống, ánh mắt nhìn đời không có độ ấm.

"Giang Niệm, tiến vào giới giải trí ngươi cũng có hai năm rồi phải không, chị không biết cách em ở chung với người quản lý trước như thế nào, nhưng là ở chị nơi này, là nghệ sĩ của chị, thì không thể có bất kỳ chuyện gì dấu diếm chị, em hiểu rõ ý chị chưa?"

Giang Niệm ném khăn lông lên trên sàn nhà ở trước mặt, vẫn không nói một lời.

An Nhã cũng không kỳ vọng cậu nói câu nào.

"Em hẳn là nên rõ ràng, hiện tại hình tượng của em trước mặt fans là thiếu niên đẹp trai tràn ngập sức sống, truyền ra ngoài chính là năng lượng thanh xuân, nhưng em thử nhìn xem bản thân hiện tại của em đã thành cái dạng gì, còn có thanh xuân còn có năng lượng sao? Nhìn em không khác gì xác sống biết đi"

An Nhã thở dài: "Chị có hỏi qua Tân Di, em không nói chị cũng biết nguyên nhân tại sao em lại thành như vậy."

Giang Niệm rũ tay, cơ thể cứng đờ.

An Nhã có thể cảm nhận được hiện tại cơ bắp toàn thân đều cứng đờ.

"Em thích Tân Di phải không?"

Một liều thuốc mạnh trực tiếp làm Giang Niệm ngẩng đầu lên.

"Em không cần cảm thấy kinh ngạc."

An Nhã nói tiếp: "Nói thật, mấy cậu nhóc giống như em, chị tiếp xúc vượt qua ba con số"

"Chị thực hiểu biết trong lòng mấy cậu nhóc có độ tuổi như em đang suy nghĩ cái gì, em thích Tân Di phải không? Ở Thiên Ngu hai năm là vì con bé, ngày đó ở CLB Ung Phúc cũng là cố ý, ngay cả vụ tình cờ gặp ở phim trường cũng vậy, phải không?"

Hầu kết của Giang Niệm lăn lộn, muốn nói cái gì, đôi môi khẽ nhếch, nhưng sau một lúc lâu cũng không nói gì.

"Em đừng gấp gáp phủ nhận, cũng đừng cảm thấy thẹn thùng, thích một người là không có sai. Huống chi chuyện Tân Di kết hôn không có bao nhiêu người biết, em thích một phụ nữ có chồng không phải lỗi của em."

An Nhã chú ý tới, khi cô nói đến " phụ nữ có chồng ", ánh mắt Giang Niệm âm u càng sâu.

"Em còn trẻ, còn chưa nếm qua mùi vị tình yêu, tình cảm nảy sinh trong độ tuổi thiếu niên chỉ là do em còn ngây thơ và hiếu kỳ mà thôi. Có khả năng em đối với Tân Di cũng không có tình yêu xúc động giữa nam nữ, chờ sau này em gặp được cô gái trong đời mình, khi đó em sẽ..."

"Em biết cảm giác đó như thế nào."

Giang Niệm nhìn An Nhã: "Chị An Nhã, nếu, em nói là nếu, nếu chị Tân Di không có kết hôn, chị ấy sẽ thích em sao?"

An Nhã thật không biết là nên lừa cậu hay là nên nói thật.

"Vấn đề này, không có nếu, Tân Di... Con bé..."

Giang Niệm nói: "Em muốn biết."

An Nhã giọng hơi trầm, nói: "Tân Di... Con bé..."

"Em muốn nghe lời nói thật." Giang Niệm nặng nề nhìn cô.

Cái này kêu chưa nhảy xuống Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.

"Ok, nếu em muốn nghe lời nói thật, vậy chị sẽ nói thật."

Giang Niệm khẩn trương nhìn An Nhã, đáy mắt mang theo một tia may mắn, ngừng thở.

"Nếu Tân Di không có kết hôn, lấy sự hiểu biết của chị đối với Tân Di mà nói, chắn chắn con bé sẽ không thích em."

Giang Niệm đáy mắt chờ mong dần dần biến mất.

Thật ra cậu đã sớm đoán được, chỉ là không có chính tai nghe được đến đáp án, nên trong lòng vẫn luôn có ảo tưởng rằng chị ấy sẽ thích mình.

"Bởi vì em nhỏ tuổi hơn chị ấy sao?"

"Không phải nhỏ tuổi hay lớn tuổi, tuổi tác không là vấn đề. Giang Niệm, tính cách của em, cách em suy nghĩ, cách em ứng xử đều không phải là loại hình Tân Di thích."

"Dịch Dương là loại hình chị ấy thích?"

An Nhã cười khổ: "Đương nhiên, nếu không sao con bé lại đau khổ chờ đợi Dịch Dương trong suốt hai năm kia chứ?"

Đau khổ chờ đợi?

Giang Niệm ấn đường nhíu lại.

Sau khi biết đối tượng kết hôn của Hứa Tân Di là Dịch Dương, cậu đã từng điều tra qua Dịch Dương.

Không có người biết anh ta đã kết hôn với chị Tân Di là sự thật, hai người che dấu chuyện này đến kín mít, bất kỳ trường hợp nào có sự xuất hiện của Dịch Dương, đều chưa từng xuất hiện bóng dáng của Hứa Tân Di.

An Nhã nói đau khổ chờ đợi?

"Đau khổ chờ đợi? Dịch Dương không thích chị Tân Di?"

An Nhã không có thói quen nói về chuyện vợ chồng người ta cho người khác đó nghe: "Không có gì."

Thấy An Nhã che che dấu dấu, cậu cũng đã đoán được.

"Em nói đúng rồi phải không? Dịch Dương căn bản không thích chị Tân Di, nếu không thì tại sao mấy năm nay một chút tin tức cũng chưa truyền ra tới. Nếu thật thích, cho dù che miệng lại, cũng có thể từ trong ánh mắt nhìn ra tới."

"......"

An Nhã thở dài: "Đúng vậy, em nói không sai."

"Trước kia Dịch Dương không quá thích Tân Di, nhưng mấy chuyện đó đều là quá khứ, hiện tại tình cảm hai vợ chồng bọn họ rất tốt. Cậu bạn nhỏ Giang Niệm à, em đừng nhớ thương một phụ nữ đã có chồng nữa, chúng ta buông tạp niệm dốc sức ở giới giải trí không tốt hay sao. Sớm hay muộn gì cũng có một ngày em sẽ hiểu rõ cảm giác động tâm là gì."

"Được rồi, đã rạng sáng, em chạy nhanh trở về nghỉ ngơi đi, để chị chở em về."

An Nhã đứng dậy, Giang Niệm vẫn không động đậy, ngồi im như tượng ở tại chỗ.

"Không cần, em có thể tự về."

Thằng nhóc đáng chết này, tại sao lại cứng đầu đến như thế?

An Nhã trầm giọng.

Một thằng nhóc cứng đầu như vậy... Đừng nói là Tân Di, chính là bản thân cô cũng không thể khống chế được.

"Ok, vậy trên đường cẩn thận một chút, có việc cho gọi điện cho chị, chị đi trước."

Cửa phòng tập đóng lại.

Giang Niệm cứng người ngồi tại chỗ thật lâu.

Cảm giác động tâm?

Cậu hơi hơi mỉm cười, bật dậy, đứng ở trước cửa sổ phòng tập, nhìn ra ngoài, khung cảnh thành phố đèn đuốc sáng trưng.

Sao cậu lại không biết cảm giác động tâm là gì kia chứ?

Tuổi còn nhỏ?

Ha!!!

Sáu năm trước, cậu đã trưởng thành rồi.

――――

Hôm sau, nhân viên trong công ty của Hứa Tân Di một đám ngồi ngáp liên tục không dứt.

Không có cách nào khống chế được nha, trong khoảng thời gian này Hứa Tân Di đỏ lên, Giang Niệm nổ tung nổi tiếng trong một đêm, không ít người đỏ mắt, muốn bôi đen. Bọn họ phải làm việc xuyên suốt để đề phòng ngừa bạo lực internet.

Hiện tại, trên mạng có cái gió thổi cỏ lay hay chỉ cần nơi nào đó truyền ra cái gọi là lịch sử đen tối, bọn họ phải bò dậy xem tình huống xử lý ngay.

Chính là có quân đoàn ê kíp kịp thời xử lý những chuyện này, Hứa Tân Di và Giang Niệm mới không bị ngôn luận của anti fans đè chết.

"Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi."

Hứa Tân Di mua bữa sáng và điểm tâm bao mọi người trong công ty.

"Mọi người lại kiên trì thêm một thời gian nữa, chờ tôi từ Paris trở về, sẽ mua quà tặng cho mọi người có được không?"

Quà từ Paris là nên có, dù sao cô cũng là bà chủ của người ta, từ lúc thành lập công ty đến nay cũng chưa từng thưởng cho nhân viên cái gì, thật mất mặt.

Lời vừa ra, mọi người đã sôi nổi ồn ào.

"Bà chủ, cơ sở chính của LV ở Paris đó, có phải bà chủ cũng nên tặng cho mỗi người một cái hay không?"

Hứa Tân Di một câu đồng ý: "Ok!"

"Nữ mua túi LV, nam không có dùng được, bà chủ bất công."

"Đàn ông mấy người không biết tặng cho bạn gái sao?"

"Không có bạn gái thì tặng cho ai?"

"Ai thèm quan tâm anh tặng cho ai!"

Hứa Tân Di cười: "Được rồi, mọi người suy nghĩ cho kỹ muốn cái gì, sau đó tìm An Nhã nói ra nguyện vọng, ok!."

Sau một trận tiếng hoan hô, Hứa Tân Di trở lại văn phòng.

An Nhã sau lưng đi theo vào: "Tân Di, đây là hợp đồng phía nhãn hiệu gửi tới, em nhìn xem, nếu không có ý kiến gì thì hai ngày sau chúng ta tham gia hợp báo buổi ký hợp đồng đại ngôn."

Hứa Tân Di nhìn nhìn hợp đồng: "Tạ Trì đâu? Em đá anh ta ra khỏi dự án, anh ta phản ứng ra sao?"

"Còn có thể có phản ứng gì nữa, chị nghe những người quen biết với Tạ Trì nói, anh ta tức giận muốn nhập viện, sau này thề không đội trời chung với em."

Hứa Tân Di cười: "Không đội trời chung, không phải tất cả mọi người đều sống chung dưới một bầu trời sao? Anh ta không nên đụng vào em, vụ tạp chí kia nhịn một chút thì tốt rồi, đâu đến nổi bị mọi người xa lánh như bây giờ. Chuyện này không nói nữa, em và Tạ Trì xem như thanh toán xong, chúng ta nói đến chuyện thứ sáu này bay đến Paris đi."

"Chị đã liên lạc với phía bên kia rồi, còn nữa chị cũng đã hẹn với chuyên viên trang điểm giúp em, em biết đó, tuần lễ thời trang lần này được các truyền thông trong nước vô cùng để ý, chúng ta cần phải thật rực rỡ, thật chói mắt, tuyệt đối không thể thua bất kỳ giống cái nào..."

Hứa Tân Di cắt ngang An Nhã, sợ cô càng nói càng đi lố: "E hèm! May mắn có Hàn Kiêu cùng đồng hành, nếu không khẳng định em sẽ nhàm chán đến chết."

Trước kia, Hứa Tân Di chưa bao giờ nhận được thiệp mời đến dự show thời trang quốc tế, thứ nhất, nghề nghiệp của cô là diễn viên, không giao tiếp nhiều với người trong giới thời trang, thứ hai, anti fans của cô chiếm phần lớn nhất trong giới giải trí, ai dám mời cô.

Cho nên, giới thời trang trong nước lẫn quốc tế, một người quen cô đều không có.

Thứ sáu, hành trình đúng hẹn đã tới, việc Hứa Tân Di và Hàn Kiêu chịu lời mời tham gia tuần lễ thời trang, fans cũng đã biết, nên sân bay toàn là fans của Hàn Kiêu đến đưa tiễn, dòng fans cuồn cuộn mênh mông.

Hàn Kiêu nhìn thoáng qua tình trạng tại sân bay, kín người hết chỗ chen lấn, anh sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn, nên liên lạc với ban giám đốc sân bay, cùng Hứa Tân Di lặng lẽ đi đến lối dành cho khách VIP.

Nhưng cho dù là lối VIP, chỗ đó cũng có không ít fans nằm vùng mai phục sẵn.

Vừa thấy bóng dáng Hàn Kiêu, triệu lần kích động, fans sôi nổi anh dũng nhào lên.

"Hàn Kiêu Hàn Kiêu! Em là fans của anh, em rất rất yêu anh!!!"

"Hàn Kiêu em thích anh đã mười năm! Từ lúc anh xuất đạo đã bắt đầu thích anh, anh có thể ký tên cho em được không?"

"Hàn Kiêu! Em phải sinh con cho anh!"

Chỉ có mười fans thôi cũng đã chế tạo ra hiện trường đầy hỗn loạn.

Trong mắt chỉ biết đến Hàn Kiêu, nên mọi người đi chung với Hàn Kiêu đều bị cam chịu trở thành nhân viên của anh.

Nhân viên an ninh sân bay vội vàng chạy đến duy trì trật tự, fans vừa thấy bảo vệ, càng thêm kích động, một người nhào lên phía, ý đồ tự hy sinh đột phá vòng vây, vô tình xô An Nhã té vào trong lòng ngực của Lạc Kiệt.

Hứa Tân Di lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, may mắn có Hàn Kiêu đứng sát người, tay mắt lanh lẹ đỡ cô một tay.

"Không có sao chứ?"

Nón trên đầu Hứa Tân Di rơi ra, kính râm cũng rớt.

"Không có sao."

Rốt cuộc an ninh sân bay cũng đã ngăn cách fans ở ngoài vòng vây, đoàn người có thể đi được.

"Thật xin lỗi, nhưng xin mọi người tuân thủ giữ gìn trật tự sân bay dùm, cảm ơn!"

Có nhân viên an ninh che chở, đoàn người bước nhanh lên máy bay.

Khoang hạng nhất cũng có vài fans trà trộn vào, còn có người âm thầm lặng lẽ quay mọi hành động của Hàn Kiêu, có người xông lên muốn chụp ảnh chung.

Hàn Kiêu sớm đã thành thói quen loại trường hợp giống như này, nhưng Hứa Tân Di thì không có.

Anh gọi tiếp viên hàng không đến, nói rõ tình huống, lúc này fans mới an phận chút.

Cuối cùng, sau khi bay suốt mười một mười hai tiếng, Hứa Tân Di ngủ một giấc ngủ an ổn vượt qua đoạn thời gian buồn tẻ chán ngắt này.

Cô và Hàn Kiêu đều đang ở trên máy bay, nên có điều không biết, chính là fans bởi vì chuyện này mà làm ùm ben lên.

Nguyên nhân gây ra là fans đóng quân khắp sân bay nhưng không có gặp được Hàn Kiêu, sau khi máy bay cất cánh mới phát hiện Hàn Kiêu là đi lối VIP, mà cùng lúc đó, fans mai phục ở lối VIP đắc ý dào dạt đăng lên diễn đàn, đầy tự hào cùng hạnh phúc nói rằng bản thân gặp được Hàn Kiêu, rước lấy không ít tiếng hét hâm mộ.

Nhưng thực mau, có nhiều fans hận không thể phóng to lỗ chân lông của Hàn Kiêu một trăm lần để tự sướng cho đã, thì đã mò ra được hình ảnh Hứa Tân Di đang đi bên cạnh Hàn Kiêu.

Đó là một video ngắn, bởi vì chen chúc nên Hứa Tân Di suýt chút nữa té ngã, được Hàn Kiêu nâng dậy.

Đoạn video ngắn này bị fans tung lên fandom, fans Hàn Kiêu trực tiếp bạo loạn.

"Sao lại thế này? Tại sao mình thấy được gương mặt của Hứa Tân Di trong đây?"

"Tại sao Hàn Kiêu và Hứa Tân Di lại cùng nhau xuất hiện ở sân bay?"

"Là đến tham gia tuần lễ thời trang sao?"

"Tuần lễ thời trang? Hứa Tân Di có thể nhận được thiệp mời đến tuần lễ thời trang? Phiền mọi người thanh tỉnh một chút, hiện tại tuần lễ thời trang chỉ cần ra tiền, ai cũng có thể đi, khẳng định là bỏ tiền ra!"

"Nói không chừng là đi ké thì sao!"

"Đi ké thì đi ké, tại sao lại đi chung với Hàn Kiêu?"

"A a a a a trên mạng nói không phải là thật sự phải không? Nghe nói lúc Hàn Kiêu và Hứa Tân Di đóng phim chung bộ《 hoàng đồ 》, hai người lâu ngày sinh tình, a a a a tôi không tin!"

"Nhìn bộ dáng rất giống a, nhớ trước đó Hứa Tân Di bị bôi đen không, Hàn Kiêu còn tự đăng Weibo nói chuyện thay cô ta, sau đó hai người còn bắt tay chụp chung tạp chí, tôi cảm thấy hai người kia khẳng định có mờ ám!"

"Không phải có lời đồn sau lưng Hứa Tân Di có kim chủ che chở sao? Còn từng qua lại dây dưa không rõ với nhiều nam diễn viên, một người phụ nữ có cuộc sống cá nhân hỗn loạn như vậy, khẳng định là Hứa Tân Di quyến rũ Hàn Kiêu! Hàn Kiêu xin anh thanh tỉnh một chút, đừng bị con kỹ nữ cao cấp này lừa!"

Cơn sóng phẫn nộ từ fans ở trên mạng đợt này cao hơn đợt kia.

Theo thời gian, càng ngày càng nhiều fans Hàn Kiêu biết về việc này, bị người có tâm lợi dụng, thừa dịp hai người còn ở trên máy bay, các tài khoản bôi đen nối liền không dứt, làm chuyện càng ngày càng trầm trọng, Hứa Tân Di mới tẩy trắng không quá hai ngày, lại chọc phải một thân tanh hôi.

Cái gì mà tiêu tiền đi ké tuần lễ thời trang Paris.

Cái gì mà vì thiệp mời mà xả thân quyến rũ Hàn Kiêu.

Cái gì mà bị kim chủ bao dưỡng, hiện tại vì tài nguyên leo lên Hàn Kiêu...

Bôi đen có nội dung, có cú pháp, từng từ từng câu chữ đều mang ý nghĩ sâu xa, một từ một chữ về Hứa Tân Di đều đâm thẳng vào trong lòng fans Hàn Kiêu.

Khi Hứa Tân Di và Hàn Kiêu xuống máy bay, bật di động sang chế độ chuyển vùng lên thì tin tức Weibo cùng cuộc gọi đến vang không ngừng, đầu bên kia điện thoại quả thực sắp mau điên rồi.

Thật ra mau điên không ngừng ê kíp của Hứa Tân Di và Hàn Kiêu, mà bộ phận quan hệ xã hội và PR của tập đoàn Dịch thị cũng mau điên rồi, không phải, họ sắp bị giết rồi.

Không hiểu sao đã hai ngày nay tâm trạng của Dịch Dương rất tệ, phải nói là cực kỳ tệ. Tất cả nhân viên bộ phận trong tập đoàn sắp bị sát khí của anh cách không chém thành ngàn mảnh, cả đám rút vào nhau run cầm cập.

"Chút việc nhỏ còn muốn tới hỏi tôi? Anh ngồi lâu trên cái ghế giám đốc nên chán rồi phải không?"

"Hạng mục này một tháng trước tôi cũng đã toàn quyền giao cho mấy người, tại sao hiện tại còn cần phải thương lượng lại mọi việc với tôi? Anh ngồi lâu trên cái ghế giám đốc nên chán rồi phải không?"

"Loại việc nhỏ này còn muốn tới hỏi tôi? Tìm phó tổng giám đốc! Đừng lãng phí thời gian của tôi!"

"Hạng mục này giao cho bộ phận mấy người đã có hơn nửa năm, thời điểm mấu chốt cuối cùng còn có thể xảy ra lỗi? Ý định lãng phí thời gian của tôi? Thích bị sa thải chung cả đám đúng không?"

Những lời mắng chửi không dứt từ trong văn phòng Dịch Dương truyền ra ngoài. Hôm nay là hai ngày cuối tháng, vì là cuối tháng nên báo cáo đặc biệt nhiều, hơn nữa các cuộc họp lớn nhỏ diễn ra đều đều trong ngày, Dịch Dương ngắt thời gian ăn cơm còn mười phút để dành cho họp báo cáo cuối tháng.

Những bộ phận phụ trách hạng mục, từng đoàn từng đoàn từ văn phòng vào ra lại ra vào, bị boss mắng không thương tiếc trước mặt cấp dưới, sắc mặt những người giữ chức vụ cao càng không đẹp tâm tình càng không tệ.

Nhóm thư ký và trợ lý đứng trước cửa văn phòng cũng sôi nổi châu đầu ghé tai.

"Hôm nay tổng giám đốc làm sao vậy? Núi lửa phun trào quá dữ dội"

"Hôm nay? Mấy ngày trước cô không có đi làm sao? Núi lửa phun trào đã ba ngày nay rồi."

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Từ trước đến nay tổng giám đốc rất ít tức giận đến level cao như vậy"

"Triệu Bân, anh biết không?"

Triệu Bân lắc đầu: "Không biết."

Anh nào biết lý do nguyên nhân gì làm tâm trạng boss tệ đến như vậy, đều ngu ngơ như những người khác, ôm một phần văn kiện trong lòng ngực, tâm trạng thấp thỏm lo âu, không dám mở cửa bước vào.

Anh đã nhìn ra số phận trong mấy phút nữa của mình, đợi lát nữa anh vừa đặt chân vào điện diêm la, à không là văn phòng của boss, chỉ cần vừa đặt tài liệu trên tay lên trên bàn, sẽ ăn chửi ngay, làm không khéo còn có nguy cơ thất nghiệp.

Ráng thôi chứ biết sao giờ, chửi thì cứ chửi đi, nhào lên đi Triệu Bân, ăn chửi nhanh nhanh còn đi ăn cơm, không gì quan trọng bằng no bụng.

Triệu Bân chuẩn bị tốt tư tưởng, hít sâu, gõ cửa văn phòng.

Đáp lại anh, là một giọng điệu lạnh đến rớt một lớp da.

"Vào."

Triệu Bân anh dũng đẩy cửa bước vào, đặt một tập tài liệu lên trên bàn làm việc của Dịch Dương.

Dịch Dương ngồi phía sau bàn làm việc, ấn đường nhíu chặt, lạnh mặt, mở tài liệu ra, xem xong, sắc mặt càng đen, quăng bút máy lên trên bàn.

"Tại sao nó lại xuất hiện ở trên bàn làm việc của tôi, không phải nên đặt trên bàn của phó tổng giám đốc hay sao? Không phải tôi đã nói những hạng mục nhỏ lẻ chỉ cần chữ ký của phó tổng giám đốc không cần đích thân tôi ký? Hay phó tổng giám đốc bận đến nổi không có thời gian xử lý phải để tổng giám đốc như tôi giải quyết, anh ta bận hơn tôi sao?"

Triệu Bân giải thích nói: "Là phó tổng giám đốc nhờ tôi đem đến cho ngài nhìn một cái, nếu không có vấn đề..."

"Triệu Bân, toàn bộ cái tập đoàn này từ trên xuống dưới không phải chuyện gì cũng đều bắt tôi phải giải quyết, tôi không có nhiều thời gian xử lý mấy việc tép riêu này."

"Từ nay về sau, không phải những hạng mục đặc biệt có giá trị trên bảy con số thì đừng để nó xuất hiện ở trên bàn làm việc của tôi, công ty có phó tổng giám đốc, có giám đốc từng bộ ngành làm việc theo cấp bậc, tôi thuê mấy người về làm việc cho tôi để làm gì, nghỉ hết cả đám đi, mình tôi làm được rồi"

"Nghe cho kỹ đây, nếu sau này tôi mà thấy những gì không đáng xuất hiện trên bàn làm việc của tôi thì tôi sẽ sa thải toàn bộ nhân viên trong bộ phận đó, hiểu chưa?"

"Dạ, đã hiểu thưa tổng giám đốc, tôi đã nhớ kỹ." Nói xong, Triệu Bân lấy tài liệu về, vội vàng đi ra ngoài.

Lúc Dịch Dương bắt tay tiếp nhận tập đoàn, còn chưa quá quen thuộc đối với nghiệp vụ trong tập đoàn, cũng như tính tình của từng nhân viên cấp cao, cũng không đủ tự tin đối với năng lực của mình. Lúc này đây, anh mới ra quyết định, tất cả những quyết sách dù lớn hay nhỏ đều phải hỏi anh, và được sự đồng ý của anh mới được thông qua.

Anh ôm việc quá nhiều, nên lượng công việc cũng gấp chục lần so với những người ngồi trên ghế tổng giám đốc khác, thời gian cá nhân của anh cũng ít hơn người khác.

Nhưng không thể không nói, đây là một lối tắt nhanh chóng hiểu biết cách vận hành cũng như nắm giữ mọi tin tức có liên quan đến tập đoàn Dịch thị.

Hiện tại, anh đều đã nắm giữ Dịch thị trong tay, không cần thiết lại dùng phương pháp như trước kia để quản lý.

Giải quyết xong một tập folder cuối cùng trên bàn làm việc, Dịch Dương nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian trên màn hình máy tính đã là thứ sáu ngày...

Thứ sáu, chắc Hứa Tân Di đã đến Paris.

Nhớ tới hình ảnh Hứa Tân Di nhảy nhót hí hửng tham gia tuần lễ thời trang, mà chính mình lại bởi vì bận công việc thoát không được thân, Dịch Dương tính tình nhịn không được phun lửa.

Đi chung với Hàn Kiêu hạnh phúc đến như vậy?

Mở ra di động, chú ý thông tin về Hứa Tân Di, về tuần lễ thời trang, đứng đầu là một video, tiêu đề thu hút tầm mắt của anh.

―― Hàn Kiêu cam chịu mối quan hệ giữa anh và Hứa Tân Di?

Mối quan hệ?

Quan hệ gì?

Dịch Dương click mở video.

Bối cảnh ồn ào của sân bay, Hàn Kiêu dịu dàng ấm áp đỡ Hứa Tân Di, có người còn cho thêm âm nhạc lãng mạn, động tác Hàn Kiêu đỡ Hứa Tân Di còn cho thêm hiệu ứng quay chậm lặp lại một lần, hai lần, mười lần.

Khu bình luận càng là khí thế ngất trời.

Thậm chí còn có người đăng lên ảnh chụp lén trên máy bay.

Hứa Tân Di và Hàn Kiêu ngồi sát nhau, thoạt nhìn như cặp tình nhân đi nghỉ phép.

Trên ảnh chụp còn có dòng chữ, tình yêu là gì, tình yêu chính là em. Còn cố ý ghép hình hai người ôm nhau trên máy bay, muốn bao nhiêu lãng mạn có bấy nhiêu lãng mạn, muốn bao nhiêu tình cảm có bấy nhiêu tình cảm.

"......"

Dịch Dương có cảm giác có xanh mọc đầy trên đầu, trầm giọng gọi điện thoại nội tuyến.

"Triệu Bân, vào đây."

Mới vừa trả tài liệu cho phó tổng giám đốc, Triệu Bân một giây cũng không ngừng, lập tức đi vội vào văn phòng Dịch Dương.

"Thứ bảy, chủ nhật cùng với thứ hai, thứ ba tuần sau sẽ là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi muốn đi Paris, lập tức lập tức, chuẩn bị mọi thứ cho tôi."

"Thứ hai?"

Triệu Bân nhắc nhở anh: "Nhưng thưa tổng giám đốc, thứ hai tuần sau..."

Dịch Dương lạnh lùng nhìn sang.

Triệu Bân biết nghe lời, mỉm cười nói: "Ngài yêu cầu ở Paris tận bốn ngày sao? Tôi lập tức sắp xếp hành trình cho ngài ngay."

――――

8 giờ tối cùng ngày, Dịch Dương bước lên máy bay.

Mười hai tiếng sau đã đặt chân đến trước cửa khách sạn Hứa Tân Di ở, hôm nay anh muốn nhìn hai người kia ái muội như thế nào ở trước mắt anh.

Nếu Hứa Tân Di thật sự dám làm bất kỳ chuyện gì khác... Vậy ly hôn!

Không, anh sẽ giết đôi dâm phu dâm phụ sau đó mới ly hôn!

Hết chương 51
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.