Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 78: Là ai cứu rỗi ai?




Giang Mạc Viễn cúi xuống nhìn cô, nghe cô khóc lóc kể lể trong bất lực, hàng mày rậm dần nhíu lại, trái cổ lên xuống, vẻ mặt cũng từ từ nghiêm lại.



“Giang Mạc Viễn…” Trang Noãn Thần đột nhiên bắt lấy anh, ánh mắt bi thương cực độ chỉ còn sót lại chút chờ mong, nhìn anh, “Anh nói cho em biết đi? Anh làm ơn nói cho em biết là anh và em chỉ là bạn thôi… Chúng ta… chúng ta là bạn bè…”



Cô rất sợ, giây phút bất lực và tuyệt vọng khi linh hồn sắp sụp đổ cứ quấn lấy cô, cô cần được cứu chuộc, một loại chờ mong Giang Mạc Viễn cố gắng kéo cô ra khỏi hố lửa.



Cô biết, có một thứ tình cảm đang bắt đầu nảy nở, là cô sợ hãi không muốn tiếp nhận, đối diện với tình cảm ấy, cô không thể tùy tiện nảy sinh tâm tư, điều này rất nguy hiểm, cô không muốn thừa nhận, chỉ có thể trốn tránh.



Hình ảnh đau thương của cô phản chiếu vào giữa con ngươi đen kịt của anh, nỗi đau đxâu xé cô hình như cũng ảnh hưởng đến anh, giờ phút này anh đã hiểu được sự tuyệt vọng của cô, cũng nhìn ra được sự lo sợ như đứng bên bờ vực của cô, lúc này, đáp án của anh có thể kéo cô trở lại đất liền an toàn hoặc là hoàn toàn khiến cô sụp đổ.



Hồi lâu sau, Giang Mạc Viễn mới giơ tay vuốt mái tóc cô, đáy lòng nổi lên chút trắc ẩn.



Trang Noãn Thần rưng rưng nhìn anh, môi run run.



Cuối cùng, anh thở dài, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói…



“Noãn Noãn à, yên tâm đi, anh sẽ không làm khó em. Nhưng anh hy vọng bất luận em vui vẻ hay buồn bã vẫn sẽ nghĩ đến người bạn là anh.” Anh vuốt ve gáy cô, gương mặt chôn sâu vào mái tóc cô.



Có lẽ anh động lòng trắc ẩn.




“Cám ơn anh…” Trang Noãn Thần bật khóc, ôm lấy anh, “Cám ơn anh đã dung túng cho một đứa đáng xấu hổ như em…”



“Đồ ngốc ạ.” Giang Mạc Viễn lại ôm cô, trong mắt dường như càng thêm u ám.



Giữa nam và nữ sẽ tồn tại một loại cảm giác như thế, như xa như gần, như thân mật lại như xa cách, loại cảm giác này gọi là mập mờ, mập mờ đủ để có thể cứu vớt một trái tim cô đơn, cũng có thể hoàn hủy diệt một người, một đoạn tình yêu, như vậy thì ai đáng xấu hổ hơn ai đây?



Giang Mạc Viễn ôm lấy cô, nghe cô khóc thút thít.



Giữa ba người, có lẽ người thật sự đáng xấu hổ, không phải là cô…



***



Ca phẫu thuật não của ông Trang rất thành công, trước khi trời chuyển lạnh, miệng vết thương phục hồi không tệ, tiếp đó là một loạt điều trị khôi phục sau phẫu thật và trị tim, vì ca phẫu thuật tim tiếp theo phải làm tốt công tác chuẩn bị, Mạnh Khiếu sẽ đích thân mổ chính ca này.



Đối với y thuật của Mạnh Khiếu, Trang Noãn Thần cũng không lo lắng lắm, đã xem qua rất nhiều thành tích của anh, đúng là một nhân tài của đất nước, những lời này quả thật không ngoa.



Thời gian này Cố Mặc không đến tìm cô, hợp tác của Kinh Tế Mới và Đức Mã vẫn kéo dài không quyết…



Trang Noãn Thần không đổ hết trách nhiệm lên bộ phận truyền thông, cô luôn cảm thấy áy náy với Cố Mặc, về phần phải làm sao để đối mặt với anh, cho đến nay cô vẫn chưa nghĩ ra được đối sách tốt.



Việc xây dựng thương hiệu và hoạt động ra mắt dòng xe cao cấp của Tiêu Duy bắt đầu lên quỹ đạo, được tiến hành đâu vào đấy. Hạ Lữ và Tề Viện Viễn vẫn bất hòa, lúc họp có thể vì vài câu nói mà cãi nhau, mỗi lần đều là Trang Noãn Thần ra mặt hòa giải.



Hạ Lữ mua xe mới, cô là một người thông minh, mấy năm trước linh tính việc thi bằng lái ở Bắc Kinh sẽ ngày càng đắt đỏ, cho nên sau khi tốt nghiệp liền đi thi bằng lái xe, khi đó chỉ tốn hơn hai ngàn tệ, nhưng năm nay, hạng thấp nhất cũng phải tốn hơn năm ngàn.



Đối với nguồn gốc của chiếc xe, Hạ Lữ chỉ giải thích qua loa là lấy tiền tiết kiệm của chính mình trả một phần, phần còn lại thì vay ngân hàng. Trang Noãn Thần không tin lắm nhưng cô lại không nghĩ ra được lý do. Cô đã thấy xe mới của Hạ Lữ, là chiếc Audi A8 vô cùng chói mắt, bởi vì nguyên nhân tiếp nhận dự án dòng xe cao cấp của Tiêu Duy nên đối với các dòng xe hơi trên thị trường Trang Noãn Thần cũng hiểu biết ít nhiều, chiếc A8 trước mắt là xe hạng sang nhất trong dòng xe Audi, đối thủ cạnh tranh trực tiếp với nó là S600 của Mercedes-Benz, BMWs 7 Series, các dòng xe này là cùng một đẳng cấp.



Cô không rõ, giá thấp nhất của một chiếc A8 cũng hơn tám trăm ngàn, cho dù trả trước một phần cũng là con số không hề nhỏ, Hạ Lữ sao có thể sẵn sàng bỏ ra số tiền mình thắt lưng buộc bụng mới có được để mua xe chứ?



Nhưng Hạ Lữ trước sau vẫn không giải thích, cô cũng không tiện hỏi nhiều.



Chiều nay, Trang Noãn Thần, Hạ Lữ cùng Tề Việc Viện cả ba chuẩn bị đến Tiêu Duy họp, vừa mới tiến vào bãi đậu xe tầng hầm, Tề Viện Viện đang đi trước đột nhiên dừng bước, sau đó nấp vào một bên. Hạ Lữ đang đi sau lưng cô, không đoán được sẽ phát sinh biến hóa, Tề Viện Viện xoay đầu lại, Hạ Lữ đúng lúc tiến tới, đầu của hai người đụng vào nhau.



“Chị…” Hạ Lữ vừa định mắng, Tề Viện Viện đưa tay bịt miệng cô, dùng mắt ra hiệu bảo hai người đừng nên gây tiếng động.



Trang Noãn Thần thấy lạ, cẩn thận nhìn thoáng qua phía trước lúc này mới hiểu ra, cách đó không xa, chị Mai đang ôm hôn mãnh liệt một người đàn ông, vóc dáng người nọ cao lớn, mặc vest mang giày da, nhưng kích tình trên mặt tựa hồ có thể đốt cháy người khác, anh ta ôm chặt lấy chị Mai, vị trí hai người đúng lúc có thể né tránh camera.



Cô nhìn mà choáng, trong suy nghĩ của cô, chị Mai luôn mang hình tượng mạnh mẽ, nhưng lúc này biểu cảm trên mặt chị Mai hoàn toàn là một phụ nữ đang rơi vào biển tình. Hạ Lữ bỏ tay Tề Viện Viện ra, cũng tiến đến bên cạnh Trang Noãn Thần nhìn về phía bên kia, mở to mắt kinh ngạc nói, “Ôi trời, chị Mai cũng phóng đãng thật, hai người này muốn cùng làm cái chuyện yêu đến sống chết à? Dám ở đây yêu đương vụng trộm?”



“Sao cậu biết là yêu đương vụng trộm?” Trang Noãn Thần liếc cô một cái, tiếp tục xem cảnh tượng kia.



Người đàn ông ở cách đó không xa dường như không muốn dừng lại ở đó, tay anh ta bắt đầu không yên phận, chậm rãi trườn xuống, sau đó chui vào trong áo chị Mai.




“Không phải chúng ta sẽ được thưởng thức một bộ phim người lớn miễn phí chứ? Xe của mình ở bên kia kìa.” Hạ Lữ nhịn không được thở dài, lại có chút muốn thử phóng qua đó.



Trang Noãn Thần muốn lên tiếng, cảnh tượng ở cách đó không xa lại bất ngờ có chuyển biến!



Chỉ thấy chị Mai đột nhiên đẩy người nọ ra, sau đó vung tay tát anh ta một cái!



Chuyện xảy ra bất ngờ khiến Trang Noãn Thần và Hạ Lữ tròn mắt nhìn nhau, nhất thời ngẩn ngơ, giây trước còn đang mùi mẫn, giây sau liền trở mặt thành thù? Đây là thể loại phim gì thế này?



Người nọ bị chị Mai đẩy ra nhưng không tức giận, còn tiến đến kéo chị Mai lại, lại bị chị ấy đẩy ra, hai người cứ thế giằng co, cho đến khi chị Mai lần nữa bị anh ta ôm vào lòng.



Trang Noãn Thần phát hiện thấy chị Mai khóc, liều mạng đánh người đàn ông, rồi sau đó lại ôm lấy anh ta.



Hai người họ… giống như là tình nhân.



“Trời ơi, người đàn ông này…” Sau lưng, Tề Viện Viện kinh ngạc khẽ hô lên.



“Chị quen à?” Trang Noãn Thần khẽ hỏi.



Tề Viện Viện nhìn chằm chằm đôi nam nữ phía trước, gật đầu, “Người đàn ông kia là chồng của Angel.”



“Hả?” Trang Noãn Thần và Hạ Lữ cùng kêu lên kinh ngạc.



“Nếu cảnh này bị Angel thấy được, chắc thú vị lắm đây.” Tề Viện Viện chế giễu.



Trang Noãn Thần đột nhiên nhớ lại lời của Dương Thiên Vũ trước khi nghỉ việc, có vẻ như, chị Mai và Angel thật sự là vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù.



“Nghe nói người đàn ông này trước kia là khách hàng của công ty chúng ta, chị Mai và Angel đồng thời nhận dự án này, kết quả giành được hợp đồng này, hai người cũng đồng thời yêu luôn người đó, thú vị không chứ? Nhưng thú vị nhất có lẽ là hiện giờ, rõ ràng đã kết hôn rồi còn dây dưa không rõ, đúng là rối thật.” Tề Viện Viện chậm rãi thuật lại.



“Lúc ấy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nếu như vậy, sao người đó lại không cưới chị Mai?” Trang Noãn Thần tò mò hỏi.



“Sao tôi biết được? Cô đến hỏi chị Mai đi.” Tề Viện Viện nhún vai.



Trang Noãn Thần thấy chị Mai khóc rất dữ dội, trong lòng không khỏi chua xót.



Có lẽ, người mà anh ta yêu thật sự chính là chị Mai?



“Tôi thấy hai cô trái lại rất tốt đó, nè, đừng nói tôi không nhắc nhở hai cô nhé, người làm cùng ngành thì không có tình bạn chân thật đâu.” Tề Viện Viện cười lạnh.



Trang Noãn Thần lườm cô ta một cái, Hạ Lữ chỉ lạnh lùng buông một câu, “Ngậm miệng lại đi, đồ bà tám!”




***



Sau khi trên phông chiếu phát xong ý tưởng quảng cáo, Trang Noãn Thần đứng lên, quét mắt về phía mỗi một người đang ngồi bên dưới, nhẹ nhàng nói, “Ý tưởng quảng cáo này chủ yếu xoay quanh chủ đề ‘Thời Gian và Tình Yêu”, vậy thì, trọng điểm chúng tôi tập trung thúc đẩy hoạt động ra mắt cũng sẽ phối hợp với chủ đề này để triển khai. Tiếp theo, mời mọi người nhìn lên màn hình, tôi sẽ trình bày một số ý tưởng của hoạt động ra mắt.”



Trong phòng họp của Tiêu Duy, Trang Noãn Thần nói thật chậm, mọi cử chỉ đều rất tự nhiên.



Thành phần tham dự cuộc họp lần này là bên A lẫn bên B, bên B gồm có ba người các cô, bên A ngoại trừ người phụ trách bộ phận kế hoạch ra còn có Giang Mạc Viễn, anh ngồi ở chính giữa, chăm chú lắng nghe, nhưng vừa nghe đến khúc Trang Noãn Thần nói đến chủ đề “Thời Gian và Tình Yêu”, chân mày anh bất giác nhíu lại.



Dự án hoạt động lần này của Trang Noãn Thần làm rất tỉ mỉ, cũng đưa ra được đề nghị chi tiết hợp tác với đạo diễn đang nổi tiếng hiện nay đến lúc hoàn thành hoạt động cụ thể, người của bộ phận kế hoạch bên Tiêu Duy liên tục gật đầu tỏ vẻ tán đồng.



Lúc này đây, biểu hiện của người phụ trách Tiêu Duy lại phối hợp như vậy, nhiệt tình trong đó nhất thời khiến Trang Noãn Thần có chút không quen.



Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng, người của Tiêu Duy cũng đưa ra một số đề nghị cho hoạt động, Trang Noãn Thần căn cứ vào tình hình thực tế sẽ đồng ý hoặc phản bác, thái độ đúng mực, thể hiện một mặt chuyên nghiệp của người làm truyền thông.



Nhưng từ đầu đến cuối Giang Mạc Viễn vẫn luôn im lặng, trong hơn hai tiếng đồng hồ, từ lúc anh xem đến hết vẫn chưa nói câu nào.



Sau khi tan họp, mặt trời đã lặn ở đằng xa.



Nhóm Trang Noãn Thần đang thu dọn tài liệu chuẩn bị ra về thì Châu Niên gõ cửa đi vào, khẽ nói, “Quản lý Trang, Giang tổng mời cô đến văn phòng.”



Bên trong vẫn còn có người của Tiêu Duy, họ quay đầu nhìn Trang Noãn Thần, trong mắt lóe lên sự mờ ám ‘không cần nói cũng hiểu’.



Tề Viện Viện nhíu mày tiến lên trước nói, “Giang tổng chỉ giữ một mình quản lý Trang thôi à?”



“Vâng, là ý của Giang tổng, anh ấy chỉ muốn gặp quản lý Trang.” Châu Niên nghiêm nghị, thản nhiên nói.



Trang Noãn Thần nhớ đến biểu hiện của Giang Mạc Viễn trong cuộc họp lúc nãy, trong lòng hơi bất an, gật đầu, rồi quay lại nói với Hạ Lữ, “Mọi người về trước đi.”



Dường như Hạ Lữ phát hiện ra điểm khác thường, kéo cô qua thấp giọng nói, “Có chuyện gì lập tức gọi cho mình.”



“Yên tâm đi.” Trang Noãn Thần cười nhẹ, sau đó nhìn Châu Niên, “Đi thôi.”



Châu Niên gật đầu, đi trước dẫn đường.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.