Men theo ánh đèn, cô quay sang nhìn Giang Mạc Viễn, anh hơi mím môi, tia sáng phác họa đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh, đột nhiên cô cảm thấy anh không giống như cô nghĩ. Vẻ ưu nhã của anh ẩn hiện cảm giác xa cách khó gần gũi, nhất là đôi mắt tràn đầy ý cười nhưng vẫn chất chứa nét sâu xa khó đoán.
"Kỳ thực... tối nay anh không cần giữ lời hứa." Giọng cô nhè nhẹ như đang than thở.
Trang Noãn Thần thấy anh không nói tiếng nào, cô siết tay, cố lấy can đảm nhìn anh, "Rốt cuộc cái Tiêu Duy cần là gì?" Đây là điều mà cô thắc mắc nhất, ban ngày bị anh cự tuyệt, lòng cô thấy không phục chút nào. Lúc này anh đang ngồi bên cạnh, chi bằng cô hỏi cho rõ.
Giang Mạc Viễn xoay đầu nhìn Trang Noãn Thần, ánh sáng tỏa ra từ đèn đỏ hắt lên gương mặt nghiêng điển trai, ánh mắt bàng quan như không của anh dừng trên mặt cô.
Nhiệt động trong xe lập tức lạnh buốt.
Lòng cô bỗng run lên, song vẫn cố đối diện với anh. Quen biết anh đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn gần đôi mắt đen thẳm có vẻ bình thản và uy nghiêm ấy.
Chốc lát sau, khóe miệng anh nhếch lên, một giây trước khi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, anh đột ngột vươn tay giữ gáy cô, ve vuốt nhè nhẹ, nói giọng ôn hòa, "Cô đừng vội vàng việc công ty." Nói xong, anh thu tay, tiếp tục chạy xe.
Mùi hương và độ ấm từ ngón tay anh nhuộm vào tóc rồi truyền đến da thịt Trang Noãn Thần, cô hơi ngẩn người. Động tác vừa nãy quá đỗi dịu dàng, khiến cô cảm thấy như mình đang đắm chìm vào sự yêu thương nuông chiều của anh. Suy nghĩ này vừa lướt qua, cô liền tự giễu mình, "Trang Noãn Thần, cậu nghĩ vớ vẩn gì thế?"
Anh không muốn nhắc đến việc công, ít nhất là lúc này.
Suốt đường đi, hai người chẳng nói thêm tiếng nào, không gian trong xe im phăng phắc. Cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa xe để xua đicảm giác xấu hổ.
Tình hình giao thông ngày thứ sáu tồi tệ hơn ngày thường, xe tựa hồ phải xuyên qua lòng đường xuyên xuống đất mới có cơ may lăn bánh.
Khi cô họ vừa lấy chồng Bắc Kinh thì sống ở Thiên Thông Uyển. Lúc đó Thiên Thông Uyển chưa có tàu điện ngầm, xung quanh vắng vẻ ít người ở, giá nhà thấp lè tè mà chẳng ai thèm mua. Nhưng chẳng mấy chốc có tàu điện ngầm thông suốt, nhà cao tầng nằm gần Thiên Thông Uyển mọc lên như nấm, giá nhà tăng vọt như hỏa tiễn. Cô họ của Trang Noãn Thần trúng mánh, căn nhà vốn có giá hai ba trăm ngàn phút chốc tăng thành bốn năm triệu. Mà lúc đó anh họ cần tiền kinh doanh khách sạn, nên mua một căn hộ ở chung cư cao cấp khác cho cô dượng, đem căn nhà ở Thiên Thông Uyển bán giá cao. Cứ như vậy, dù cô dượng ăn ở không thì tiền tiết kiệm lên đến hàng triệu.
Tối nay, Trang Noãn Thần lại cảm thấy may mắn khi cô họ sống ở chung cư, nếu như còn ở Thiên Thông Uyển thì thế nào cô cũng nghẹn chết bởi lộ trình dài dằng dặc này.
Từ Quốc Mậu đến nhà cô họ, nếu không kẹt xe thì chỉ cần khoảng mười phút là tới nơi. Giang Mạc Viễn đi đường hầm để tránh kẹt xe nên thời gian cũng sấp sỉ cỡ đó.
Chung cư của cô dượng sống khá tốt, nhưng gần đây đang sửa đường nên đường chạy vào tương đối chật hẹp. Hơn nữa lúc này đường xá khá đông đúc nên gần tới chung cư, Trang Noãn Thần đề nghị Giang Mạc Viễn dừng xe.
Giang Mạc Viễn cảm thấy nghi ngờ đề nghị của cô, Trang Noãn Thần giải thích, "Xe của anh quá khoa trương, đừng dọa cô họ của tôi hốt hoảng." Chiếc xe anh đang chạy là siêu xe Quattroporte màu đen sang trọng của Maserati.
Kỳ thực ở khu của cô họ không thiếu những chiếc xe cao cấp, nhưng Trang Noãn Thần sợ cô họ dò xét linh tinh.
Giang Mạc Viễn không ngờ cô giải thích như vậy, anh cong môi cười, gật đầu đồng ý, rồi dừng vào chỗ đậu xe bên đường, tắt máy, cất giọng nhẹ nhàng, "Vậy mình đi bộ thôi."
Hai người bước xuống xe. Trang Noãn Thần thấy anh mở cốp sau xe lấy vài thứ, cô tò mò đến gần mới thấy tất cả đồ anh mang theo đều là quà biếu.
"Anh mang làm gì?" Cô khó hiểu.
"Tôi không thể đến bằng tay không, đúng không?" Giang Mạc Viễn mỉm cười.
Trang Noãn Thần sửng sốt. Cô không ngờ anh sẽ chu đáo như vậy, cô nghĩ một hồi, "Không cần mang nhiều thế này đâu." Nói đoạn, cô chọn một giỏ hoa quả, "Lấy cái này là được rồi."
"Chỉ lấy hoa quả thôi ư?" Lần này đến phiên Giang Mạc Viễn không tin nổi.
"Ừm, hoa quả được rồi." Trang Noãn Thần cầm những thứ khác trên tay anh cất vào cốp sau lần nữa. Ông trời ơi, quà biếu anh chuẩn bị toàn là hàng cao cấp.
Giang Mạc Viễn dở khóc dở cười, nhưng cũng không miễn cưỡng, đành xách giỏ hoa quả bước đi theo cô trên con đường nhỏ mờ mịt bụi bặm. Đến lúc tới trước cổng chung cư, Trang Noãn Thần đột nhiên đứng lại.
"Cô sao vậy?" Giang Mạc Viễn cũng dừng chân.
Trang Noãn Thần ngước đầu nhìn anh, nói, "Tôi có một chuyện muốn hỏi anh."
Giang Mạc Viễn hơi nhíu mày, anh kiên nhẫn chờ cô nói.
"Thứ sáu tuần trước, tại sao anh làm bồi bàn trong khách sạn của anh họ tôi?" Cô thắc mắc chuyện này suốt mấy ngày qua. Trước đây không rõ thân phận của anh nên cô không tiện hỏi, nhưng bây giờ cô đã biết anh là một doanh nhân, lẽ nào lời Trình Thiếu Tiên nói hôm đó là nhằm vào anh?
Cô tưởng anh sẽ khó chịu, nhưng anh chỉ mỉm cười, điềm nhiên trả lời, "Tôi có một người bà con xa làm việc ở khách sạn của anh cô, hôm đó tôi đến gặp cậu ta, nhưng thằng nhóc đó lại lật đật đi hẹn hò yêu đương, ngang ngược lôi kéo tôi vào làm bồi bàn thay một ngày."
Anh trả lời vừa trôi chảy vừa hợp lý, nhưng Trang Noãn Thần hết sức ngạc nhiên. Thật ra cô tưởng anh đến đó với mục đích khác.
"Còn chuyện gì khác không?" Gương mặt anh càng điển trai dưới ánh trăng.
"Ờ, không có." Trang Noãn Thần cắn môi. Chắc do hiểu lầm mà thôi. Cô ngẩng đầu, lướt mắt qua lầu, thở dài thườn thượt, "Vào thôi."
***
Không phải là bất đắc dĩ thì Trang Noãn Thần tuyệt đối không bước vào nhà cô họ. Cũng như tối nay, khi cô họ khẩn trương mở cửa, đầu cô bắt đầu đau buốt.
"Noãn Thần, đây là bạn trai con?" Giọng cô họ lanh lảnh, đôi mắt tinh tường như tia X dò xét người đàn ông mặc âu phục và mang giày tây từ trên xuống dưới.
Giang Mạc Viễn mỉm cười, "Cháu chào cô."
"Ừ, chào cháu. Chàng trai này nhìn rất hoạt bát. Mau vào thôi. Noãn Thần, con vừa vừa phải phải thôi, để cậu ấy cứ đứng ngây ngốc ngoài đó làm gì?" Cô họ nói, vươn tay kéo Giang Mạc Viễn vào trong.
Trang Noãn Thần xoa xoa huyệt thái dương, cũng đi vào theo. Cầu trời khấn phật, tối nay có thể thuận lợi trót lọt.
"Thưa cô, đây là hoa quả cháu mang biếu cô và dượng, tấm lòng của cháu." Giang Mạc Viễn lễ phép, dâng giỏ hoa quả bằng hai tay.
Cô họ quan sát anh một lượt, hồi lâu sau mới cầm lấy giỏ hoa quả, vẻ nhiệt tình trên gương mặt giảm bớt, "Ờ, hoa quả. Anh họ Noãn Thần ngày nào cũng mang một đống về, ăn không hết, cháu lãng phí tiền làm gì."
Giang Mạc Viễn im lặng, mặt mày tươi cười bình thản.
Trang Noãn Thần lập tức đổi đề tài, "Dượng đâu cô?"
"Dượng con đang làm cơm." Cô họ nói, rồi hô to, "Ông Nhan, Noãn Thần với bạn con bé tới rồi này."
Dượng đeo tạp dề nhoài người ra từ nhà bếp, tay cầm xẻng xào thức ăn, giọng Bắc Kinh đặc sệt niềm nở bắt chuyện, "Ô, ở ngoài có kẹt xe không mấy đứa? Cô mấy đứa mới sáu giờ là đã sốt ruột, ngóng trông mấy đứa đến đấy. Đến là vui rồi. Chàng trai trẻ, đừng ngại, lát nữa nhớ nếm món tủ của dượng nhé."
Giang Mạc Viễn ngồi kế Trang Noãn Thần, thấy dượng đi ra, anh lật đật đứng dậy, lễ phép nói, "Cháu cám ơn."
Cô họ đẩy mạnh dượng vào nhà bếp, sẵng giọng, "Ông lo đi làm đồ ăn của ông đi, làm đại mấy món được rồi."
"Sao có thể làm đại được? Noãn Thần lâu lâu mới đến đây, lần này còn dẫn theo bạn trai..."
"Ông nói nhảm nhí gì vậy? Mau vào làm nhanh đi!" Bác gằn giọng nói.
Trang Noãn Thần vươn tay kéo Giang Mạc Viễn ngồi xuống, cô tựa sát cánh tay anh, thì thầm, "Trước đây, dượng từng làm đầu bếp vài năm ở nhà hàng Flo. Dượng làm món âu rất ngon, nhưng mà món tủ của dượng chính là mấy món hấp xào."
"Vậy thì tài quá." Giang Mạc Viễn cười khẽ. Flo là một nhà hàng của Pháp nổi tiếng ở Bắc Kinh, nhờ vào mùi vị thức ăn tinh tế mà gầy dựng được danh tiếng ở giữa lòng thủ đô. Một người không chỉ thông thạo món Pháp mà còn giỏi về các món hấp xào, điều này rất đáng khâm phục.
Trang Noãn Thần gật đầu, không nói thêm gì nữa. Kỳ thực cô rất hối hận khi dẫn Giang Mạc Viễn đến đây, bản chất của cô họ không phải xấu, nhưng bà thích nịnh hót, ăn nói gay gắt không nể mặt bất cứ ai. Còn dượng thì tốt hơn, ông lạc quan và rộng rãi, thích đồ cổ, sau khi về hưu ông thường đi dạo công viên, còn không thì tìm tòi sưu tầm đồ cổ. Cô thích tiếp xúc với dượng, con người ông đơn giản, nên nói chuyện rất dễ dàng.
Bây giờ cô chỉ lo lắng không biết bác sẽ gây khó dễ thế nào với Giang Mạc Viễn.
Người đàn ông ngồi bên dường như hiểu thấu suy nghĩ của cô, anh bất giác vươn tay đến gần, vô cùng dịu dàng cài tay mình vào tay cô. Cô thừ người, ngẩng đầu nhìn anh, anh lại mỉm cười, ánh mắt trầm ổn và tràn đầy sức mạnh.
Tim cô đập mạnh, Trang Noãn Thần lập tức cụp mi, gò má nóng bừng bừng.
May là chưa bao lâu sau dượng đã gọi ăn cơm, bốn người ngồi lần lượt vào chỗ. Dượng hớn hở lấy rượu Mao Đài hảo hạng, mời Giang Mạc Viễn uống cùng ông.
Giang Mạc Viễn cũng không từ chối, anh cầm bình rượu Mao Đài, rót cho dượng trước tiên, sau đó mới đến bản thân.
Trang Noãn Thần lo lắng nhìn anh. Rượu mạnh Mao Đài, anh uống được không?
Cô họ có vẻ mất hứng, nhưng không tỏ rõ, bà ngồi săm soi Giang Mạc Viễn, "Chàng trai, gọi cậu thế này đây?"
"Dạ, Giang Mạc Viễn. Cô gọi cháu Giang Mạc Viễn là được rồi ạ." Anh ngồi ngay ngắn, phong thái hết sức thong dong.
Cô họ cười, "Tiểu Giang, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
Trang Noãn Thần cũng hơi ngoảnh đầu nhìn anh. Lần đầu tiên cô biết tuổi anh.
"Ba mươi hai tuổi ư?" Bác nhướng mày, rít to, lại dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá anh từ trên xuống dưới, "Cháu đã ly hôn? Có con không?"
"Cô, cô nói gì vậy?" Trang Noãn Thần không chịu nổi cái nhìn phiến diện của bà.
"Con bé ngốc này, cô hỏi một chút thì sao? Ba mươi hai mà chưa yêu đương lần nào ư? Nói không chừng đơn ly hôn chất chồng thành đống đấy." Cô họ lườm Trang Noãn Thần.
Giọng anh mềm mại thẳng thắn, lòng cô vô cớ lâng lâng. Anh chủ động nói rõ tình huống của mình? Hóa ra, anh vẫn độc thân..
"Ơ kìa. Tôi nói bà đừng hỏi linh tinh nữa rồi mà. Bọn nhỏ lâu lâu mới tới đây, đừng dọa chúng chứ." Dượng vội vàng xoa dịu bầu không khí, "Được rồi, mau cầm đũa lên, nếm thử tay nghề của dượng xem."
Dượng nói làm cô họ có vẻ bất mãn, bà cáu kỉnh cầm đũa lên ăn.
Giang Mạc Viễn gật đầu mỉm cười, anh ưu nhã cầm đũa dùng cơm. Trang Noãn Thần ngồi bên cũng e dè ăn không vô, cô sợ bác sẽ "ném bom" bất ngờ qua cô và anh.
"Tiểu Giang, uống với dượng một ly nào." Dượng giơ ly rượu đầy tràn thơm nức mũi lên.
"Dượng, sao nhiều vậy? Hai người uống ít thôi." Trang Noãn Thần choáng váng thấy ông cầm ly rượu, đòi cụng với anh. Cô biết tửu lượng của dượng, nhưng còn Giang Mạc Viễn, cô chưa thấy anh uống rượu bao giờ.
"Một hai ly rượu thì sao nào?" Dượng cười ha ha, "Đàn ông uống nhiều rượu có nghĩa là làm được nhiều việc, biết chưa?"
Trang Noãn Thần xấu hổ toát mồ hôi. Đạo lý linh tinh gì thế này?
Giang Mạc Viễn thong dong vươn tay ôm choàng vai cô, vừa cười vừa nói, "Ly này đúng là phải cạn sạch, dượng vất vả đích thân xuống bếp làm nhiều món ngon. Dượng, ly này cháu kính dượng." Nói xong, anh cầm ly chạm nhẹ vào ly của dượng, ngửa đầu uống cạn một hơi.
Dượng liên tục khen anh thẳng thắn, dượng cũng vui vẻ uống cạn ly. Hai người tiếp tục uống thêm vài ly, rồi dượng mở máy hát.
"Tiểu Giang, cháu đừng thấy dượng bây giờ đã về hưu mà coi thường. Nhà hàng Flo cứ ba ngày bốn lượt đến mời dượng về làm, nhưng mà dượng không chịu. Cháu nghĩ xem, dượng nghỉ ngơi hưởng thụ cho thoải mái, việc gì phải hành xác mình, đúng không?" Dượng gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy năm làm ở nhà hàng Flo dượng cũng học được kha khá cách quản lý chặt chẽ của một nhà hàng nước ngoài, rồi dượng còn học được tiếng Pháp nữa. Tiểu Giang, cháu biết tiếng Pháp không?"
Trang Noãn Thần vô ý thức nhìn Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn buông đũa, thái độ nhã nhặn lễ phép, "Cháu chỉ biết sơ sơ thôi ạ. Tiếng Pháp rất khó học."
Cô hơi nhướng mày. Cô phát hiện anh có một thói quen, mỗi lần dượng hỏi chuyện, anh đều buông đũa xuống, lắng nghe dượng nói. Thói quen lễ độ này không thể hình thành một sớm một chiều, vậy đủ chứng minh anh được giáo dục rất tốt.
"Phải đấy, hồi đó dượng tốn rất nhiều thời gian để học, mà dượng thích học thuộc thơ ca. Bài gì... à, tên là Chúng ta." Dượng bắt đầu khoe khoang mình giỏi giang, gật gù đắc ý đọc thơ ca Pháp mà dượng thuộc, đột nhiên ông quên gì đó, nhìn Trang Noãn Thần, "Câu Anh khát vọng được sống bên em nói thế nào cháu?"
Trang Noãn Thần cười bất đắc dĩ, "Dượng, ngày xưa cháu chỉ học có một khóa tiếng Pháp sơ cấp, làm sau cháu thuộc mấy cái này được?"
"Vậy dượng không thèm hỏi cháu nữa. Tiểu Giang, nói thế nào hả cháu?" Dượng hưng phấn, phát huy tính cố chấp.
"Ông Nhan à, ông uống nhiều rồi chăng? Uống ít thôi chứ, đừng gặp ai cũng lôi lôi kéo kéo so tài tiếng Pháp với ông. Thời buổi này, người tầm thường thì làm gì biết mấy thứ đó?" Cô họ nhíu mày, nói.
"Để dượng đi mở sách. Tiểu Giang, cháu đợi một chút." Dượng liền đứng dậy, một khi dượng đã cố chấp thì chẳng ai ngăn nổi. Trang Noãn Thần dợm đứng dậy đỡ ông, đã thấy Giang Mạc Viễn đứng lên trước, anh kéo dượng lại, cười điềm đạm, "Dượng ngồi đi ạ, để cháu nói với dượng."
Dượng hớn hở, ngồi xuống lập tức.
Giang Mạc Viễn cũng ngồi xuống, nói, "Jai envie de vivre avec toi. Jai envie de rester avec toi. Toute la vie, de rester avec toi. Toute la vie, toute la vie, toute la vie." Một tràng tiếng Pháp duyên dáng phát ra từ miệng anh một cách lưu loát tự nhiên. Trang Noãn Thần ngây người, anh nói tiếng Pháp chuẩn như người bản xứ, vậy mà anh bảo rằng bản thân chỉ biết sơ sơ?
Dượng vỗ đùi, giơ một ngón tay với Giang Mạc Viễn, "Lợi hại, đúng là lợi hại! Tiểu Giang, cháu là chân nhân bất lộ tướng."
Giang Mạc Viễn khiêm tốn đáp, "Cháu chỉ biết bấy nhiêu thôi ạ."
"Chàng trai này khiêm tốn, dượng thích!" Tính dượng thật thà, có sao nói vậy. Ông đứng dậy vỗ vai Giang Mạc Viễn, hào hứng nói thêm, "Bình thường cháu thích làm gì? Cháu có tìm hiểu về đồ cổ không?"
Đồ cổ?
Trang Noãn Thần suýt sặc. Dượng thật là, bản thân nghĩ gì là nói liền cái đó. Anh làm sao biết xem đồ cổ?
Giang Mạc Viễn lại buông đũa, nhã nhặn nói, "Kiến thức về đồ cổ rất uyên thâm, cháu không dám đoán bậy. Hình như dượng hay nghiên cứu đồ cổ, phải không ạ?"
Dượng cười ngoác miệng, "Chờ dượng một chút, dượng cho cháu xem đồ tốt." Dứt câu, dượng đứng dậy đi vào phòng sách, chốc lát sau dượng cầm ra giá cắm nến.
"Ông Nhan, ông uống chưa bao nhiêu mà say rồi hả? Không có việc gì, ông lôi cái này ra làm gì?" Cô họ đứng lên, quát lớn tiếng.
Giang Mạc Viễn nhận lấy, nhìn thoáng qua, đôi mắt anh chợt ngẩn ra, khóe miệng nhếch cười, cất giọng chân thành, "Giá cắm nến ngọc xanh chạm hoa văn vàng của vua Ung Chính đời nhà Thanh. Đồ tốt, đúng là đồ tốt. Nếu cháu đoán không sai thì đây là đồ dùng cho nghi thức tế trời, do chính thợ thủ công trong Tử Cấm Thành làm."
Trang Noãn Thần hít đầy lồng ngực một hơi lạnh lẽo, ngạc nhiên quan sát Giang Mạc Viễn. Đồ cổ... anh cũng biết? Dượng là cao thủ chơi đồ cổ, mà anh có thể nói rõ ràng trước mặt dượng, xem chừng anh cũng am hiểu đồ cổ cực kỳ.
Người đàn ông này, có bao nhiêu phương diện mà cô chưa biết?
Dượng vui vẻ, "Vừa nghe là biết ngay người trong nghề! Tài lắm! Tiểu Giang, cháu còn trẻ mà nhìn sơ là biết ngay, đúng là lợi hại, lúc dượng cỡ tuổi cháu cũng không có bản lĩnh như vậy. Cháu đoán cái này xem."
"Cái này..." Giang Mạc Viễn nhìn chăm chú một hồi, lúc trông đến đế đèn lông mày hơi nhướng lên, "Đồ quý, nhưng tiếc rằng ở phần đáy có vết xước, vì vậy lỗ khoảng một trăm ngàn so với giá gốc."
"Giỏi! Cháu giỏi lắm!" Dượng vỗ vai anh, gương mặt ủ rủ, "Chuyên gia đồ cổ cũng nói giống hệt cháu. Haiz, nhưng dượng nghĩ dù không trầy xước, có trả giá cao tít trên trời, dượng cũng không bán." Nói đoạn, dượng nhìn Giang Mạc Viễn bằng ánh mắt khen ngợi, "Chàng trai, cháu rất hiểu biết."
"Dượng đừng khen cháu ạ. Do ba cháu thích đồ cổ, nên cháu học lóm theo." Giang Mạc Viễn cười ôn hòa.
"Vậy à? Có dịp dượng phải học hỏi ba cháu mới được." Dường cười hỉ hả.
Dượng vừa dứt lời, cô họ bên này tóm ngay cơ hội, lập tức hỏi, "Tiểu Giang, ba mẹ cháu làm gì?"
Lại nữa rồi...
Đầu Trang Noãn Thần đau buốt.
Giang Mạc Viễn nhìn cô họ, ngũ khí hết sức nhẫn nại, "Ba mẹ cháu hồi trước buôn bán nhỏ, nhưng bây giờ thì về hưu, không làm gì nữa."
"Ờ." Cô họ lại lướt nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt bà đột nhiên dừng trên ống quần của anh, cố tình hét to ra vẻ hoảng hốt, "Cháu không chạy xe vào chung cư?"
Trang Noãn Thần sững sờ, đảo mắt qua anh. Hóa ra ống quần của Giang Mạc Viễn dính qua loa bụi đất, ngay cả ống quần của cô cũng có. Đường ngoài chung cư đang sửa, mà họ đi bộ vào trong, nên ống quần dính đất cát cũng là chuyện bình thường.
"Dạ không." Giang Mạc Viễn thật thà trả lời.
"Cái gì? Đến cả xe cũng không có ư?" Cô họ hiểu lầm ý anh, giọng bà bỗng dưng the thé chói tai, "Ba mươi hai tuổi rồi, mà có một chiếc xe mua cũng không nổi ư?"
"Cô..."
"Vậy còn nhà cửa thì sao? Chắc là mua nhà rồi nhỉ?" Cô họ không đếm xỉa Trang Noãn Thần, ánh mắt bà xem thường săm soi Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn vẫn tươi cười, "Cháu xin lỗi cô. Cháu chưa mua nhà ở Bắc Kinh."
Cô họ sửng sốt, cau chặt mày tức thì, kéo mạnh Trang Noãn Thần qua bên bà, "Cháu làm gì vậy hả? Tìm một thằng già cả lớn tuổi cô đã không nói, đến cả nhà cửa cũng không có? Cháu đi theo nó uống gió tây bắc à? Trước mắt không nói đến Trình Thiếu Tiên nạm vàng chói lóa đi, chỉ cần so sánh với Cố Mặc thôi, thằng này một nửa cũng không bằng."
"Cô, sao lại nhắc đến anh ấy?" Lòng Trang Noãn Thần chùng xuống.
Cô họ vừa muốn nói tiếp, cửa nhà bỗng dưng mở ra, Nhan Minh từ ngoài trở về, cất chìa khóa xe vào gần đó, "Mẹ, từ xa là đã nghe mẹ hô to gọi nhỏ rồi, mẹ đang tranh cãi chuyện gì thế?"