Hành Trình Sủng Phu

Chương 43: Sơ Thần Tốt





vậy, thì ra là sớm chuẩn bị hậu chiêu!
Liễu thị quản gia nhiều năm như vậy, Thôi quản sự và Trần thị phòng thu chi sợ rằng đã sớm trở thành tâm phúc của hắn.

Nàng thình lình kiểm toán, khiến bọn họ sinh lòng đề phòng, mới liên hiệp chống đỡ, chuẩn bị giúp Liễu thị đoạt lại quyền chưởng quản.
Coi như chuyện này ầm ỉ đến trước mặt Tiêu Ngọc Dung và Trần thái công, cũng là chân Liễu thị vẫn đứng vững, bởi vì Tiêu Vãn đích thực không có thời gian, cũng căn bản không có tra xong sổ sách.

Hôm nay không giao sổ sách ra, chính là trì hoãn công việc phát tiền tháng của Tiêu gia, đến lúc đó Tiêu gia oán than, Liễu thị sẽ đổ hết tất cả lỗi thua lên trên đầu của nàng!
Danh tiếng nàng cũng đã không tốt, trong lòng người làm ở Tiêu gia sợ rằng càng thấp.

Mà Liễu thị thuận thế vớt chân danh tiếng, ngồi vững vàng cái ghế chưởng quản.
Thật là bấm đúng tất cả thời cơ tốt, cho nàng một kích trí mạng!
Kiếp trước, Tiêu Vãn mặc dù không có hứng thú đối với chuyện quản lý Tiêu gia, nhưng Tiêu Vãn biết, khi Quý Thư Mặc chưởng quản thì hắn và Liễu thị căn bản không có mâu thuẫn náo loạn.
Chẳng lẽ Quý Thư Mặc làm cái gì ở sau lưng, khiến Liễu thị sinh lòng sợ hãi?
Tiêu Vãn nhìn Thôi quản sự, trong mắt ý lạnh càng ngày càng đậm.

Thôi quản sự bị Tiêu Vãn nhìn thẳng vào, trái tim khẽ run.
Mà Liễu thị ở bên cạnh, giả mù sa mưa nói: "Có thể vì đại tiểu thư chia sẻ, ta vui vô cùng."
Tiêu Vãn biết, giờ phút này không giao sổ sách ra, sẽ bị Liễu thị đâm một đao ở sau lưng.

Nhìn tình huống, chỉ có thể tìm cơ hội đoạt lại thôi!
Sắc mặt nàng lạnh lùng, liếc mắt Vân Yên một cái.

Vân Yên hiểu ý gật đầu một cái, chuẩn bị trở về Mặc Uyên cư thu hồi sổ sách.
Lúc này, Tạ Sơ Thần vẫn yên lặng, đột nhiên khẽ mở môi đỏ mọng: "Thê chủ, tất cả sổ sách trong viện của ta."
Thấy ánh mắt của mọi người cũng nghi ngờ nhìn về phía mình, Tạ Sơ Thần hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói: "Ta thấy thê chủ ngày đêm bận rộn, cho nên tự chủ trương cầm sổ sách về viện.

Hôm nay, ta đã thanh toán xong hai phần ba, tiền tháng có thể phát đúng hạn." (đúng là nam chủ, người bình thường ai dám tự chủ trương đụng đến sổ sách nhạy cảm như vậy mà không thông báo ai)
Hắn nói xong, thấy cả khu vườn đều yên tĩnh lại, trong lòng hốt hoảng mà thấp thỏm, không khỏi hết sức lo sợ cúi đầu, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Là Sơ Thần tự chủ trương, xin.

.

.

.

.

.

Thê chủ tha thứ.

.

.

.

.

."
"Không, tốt! Rất tốt! Thật sự là quá tốt rồi!" Tiêu Vãn liên tiếp mở miệng nói ba chữ "tốt", nếu không phải ở đây có nhiều người, nàng thật muốn ôm Tạ Sơ Thần vào trong ngực hôn hai cái.
Quả thực là giúp người đang gặp nạn!
Thấy sắc mặt Liễu thị trước mặt càng ngày càng kém, Tiêu Vãn cười khẽ một tiếng: "Liễu trắc quân, chuyện sổ sách do Sơ Thần giải quyết, không cần ngươi tốn nhiều tâm tư."
Vịt đã nấu chín cứ như vậy nhảy khỏi miệng!
Mặt Liễu thị đỏ lên, tức giận nói: "Đại tiểu thư, ngươi giao sổ sách quan trọng của Tiêu gia cho một phu lang nho nhỏ như vậy tra xét? Cái này làm sao có thể!"
"Thế nào không thể?" Tiêu Vãn trả lời lại một cách mỉa mai, con mắt sắc lạnh: "Liễu thị, ngươi không phải cũng là một phu lang nho nhỏ sao? Chẳng lẽ thật coi mình là chính quân chấp chưởng Tiêu gia rồi hả?"
Nhẹ nhàng kéo Tạ Sơ Thần đã sớm ngơ ngác, Tiêu Vãn ngẩng đầu lên, kiêu căng mở miệng: "Tiêu gia ngoại trừ mẫu thân và tổ phu ra, chính là ta quyết định! Ta nói để cho Sơ Thần trông coi, hắn liền có tư cách này! Chẳng lẽ ta nói...!còn chưa đủ phân lượng? Nếu ngươi cảm thấy không ổn, vậy thì tới nói với mẫu thân, ta sẽ giải thích với mẫu thân!"
Tiêu Vãn nói xong cực kỳ khí phách, nhưng cũng khiến Liễu thị tức giận.

Hắn tức giận nói: "Nếu hắn làm rối một nùi, chẳng phải là làm cho người ta chê cười!"
"Vân Yên, lấy sổ sách ra, để Liễu trắc quân kiểm tra một chút xem."
Liễu thị căn bản không tin Tạ Sơ Thần biết tính sổ, cho nên nói chắc như đinh đóng cột nhất định phải lựa ra một lỗi, khiến Tạ Sơ Thần không còn cơ hội xoay mình, nhưng ai biết thiếu niên bị bên ngoài đồn đãi điêu ngoa bốc đồng lại xử lý sổ sách rõ ràng như thế, như thế vừa xem hiểu ngay.

Hắn không dám tin, lại để cho Trần thị phòng thu chi giúp tính một lần.

Không sai, hoàn toàn không sai!
Tiêu Vãn liếc mắt, cười đến vô cùng tự hào: "Sơ Thần mẫu thân từng là phú hào đệ nhất Kinh Thành, Sơ Thần thuở nhỏ mưa dầm thấm đất, đối với chuyện tính sổ sách sợ rằng còn thuần thục hơn Liễu trắc quân.

Hiện tại, Liễu trắc quân đã yên tâm chưa? Còn muốn cáo trạng với mẫu thân?"
"Chuyện sổ sách giao cho Tạ phu lang tra xét, ta hết sức yên tâm." Sắc mặt Liễu thị khó coi, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta còn có việc phải xử lý, xin được cáo lui trước."
Thấy Liễu thị vênh váo tự đắc đi tới, ảo não rời đi, Tiêu Vãn khẽ nở nụ cười, chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhếch lông mày, cười nhìn Tạ Sơ Thần, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Liễu thị vừa rời đi, vẻ mặt Tạ Sơ Thần căng thẳng mới giãn ra.

Hai chân hắn khẽ run, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thật may là sổ sách không có vấn đề.

.


.

.

.

.
Nghĩ như vậy, Tạ Sơ Thần giương mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt tỏa sáng của Tiêu Vãn, trong lòng không ngừng hiện lên lời vừa rồi của Tiêu Vãn, nàng đối với hắn tự tin như vậy sao, tự hào như thế, khiến lòng của hắn ngọt như mật.
Rốt cuộc hắn cũng lọt vào trong mắt Tiêu Vãn rồi.

.

.

.

.

.
Chỉ có hắn, không có Quý Thư Mặc.

.

.

.

.

.
"Giúp thê chủ bài ưu giải nan, là phận sự của Sơ Thần." Tạ Sơ Thần nói xong, mặt đỏ lên, nhỏ giọng bổ sung: "Sơ Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của thê chủ."
Trái tim Tiêu Vãn ấm áp, nàng đảo sổ sách trong tay, nhẹ nhàng hỏi: "Nhiều sổ sách như vậy, làm sao ngươi có thể tra xong hai phần ba nhanh như vậy?"
"Ta.

.

.

.

.

."
Không nhìn nổi công tử nhăn nhăn nhó nhó, Chiêu Nhi ở bên cạnh nhanh chóng chen miệng: "Tiêu tiểu thư, ngươi có điều không biết! Công tử hắn, nhưng vài đêm thức trắng giúp ngươi xem sổ sách! Công tử trước kia đối với mấy chuyện này hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, nhưng chỉ vì ngươi, còn đặc biệt ——"
Thấy Chiêu Nhi không biết giữ mồm giữ miệng, thiếu chút nữa bại lộ bí mật của mình, Tạ Sơ Thần nhào tới, khẩn trương bưng kín cái miệng của hắn.

Nhưng Chiêu Nhi nói nhanh hơn, như một làn khói nhanh nhảu nói xong.
"Công tử còn đặc biệt tìm bút ký của gia chủ để học tập, ngày ngày ban đêm sống ở trong lương đình học tập đây.

.

.

.

.

.

Ưmh ưmh ưmh.

.

.

.

.

.

Công tử.

.

.

.

.


.

Hoàn.

.

.

.

.

.

Học.

.

.

.

.

."
"Thê chủ!" Tạ Sơ Thần che miệng Chiêu Nhi, cả người cảnh giác, giống như còn mèo nhỏ xù lông.

Hồi lâu, hắn run giọng, cứng đờ dời đi đề tài: "Thê chủ, bên ngoài gió lớn.

.

.

.

.

.

Vào trong viện ngồi một chút không?"
Thành công kéo Tiêu Vãn vào phòng của mình, lại trục xuất Chiêu Nhi ở ngoài, Tạ Sơ Thần thấp thỏm đứng ở trong phòng, lấy dũng khí nói: "Phụ thân đang ở trong gian phòng cách vách nghỉ ngơi.

Làm phiền thê chủ và Vân cô nương, phụ thân bây giờ đã có thể nhìn thấy một ít sự vật rồi.

Vân cô nương nói, qua một tháng nữa, độc trong người phụ thân có thể thanh tẩy toàn bộ.

.

.

.

.

."
Nghĩ đến kiếp này, Thẩm thị sẽ không bởi vì độc bệnh qua đời, tâm tình Tiêu Vãn buông lỏng, vuốt cằm nói: "Như vậy thì quá tốt."
Hai người yên lặng, Tạ Sơ Thần không biết nên nói cái gì cho phải, đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì, vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng nói: "Thê chủ, ngươi chờ ta chốc lát, ta đi một chút sẽ trở lại!"
Sau khi Tạ Sơ Thần rời đi, Tiêu Vãn lặng yên bất động thanh sắc quan sát phòng Tạ Sơ Thần.

Phòng của Tạ Sơ Thần hết sức gọn gàng sạch sẽ, chỉ có trên bàn sách chất đầy sách.

Tiêu Vãn tiện tay lật mấy quyển, đều là sách liên quan đến xử lý sổ sách, phía trên chằng chịt chữ nhỏ, có thể thấy được Tạ Sơ Thần học rất nghiêm túc.

(yêu vào cái khác liền)
Tiêu Vãn đi dạo mấy vòng trong phòng, đi tới phía giường của Tạ Sơ Thần.

Bức họa được tỉ mỉ gói kỹ để bên cạnh gối đầu, chính là bức họa lúc trước Tiêu Vãn thấy ở trong phòng Tạ Sơ Thần.
Thừa dịp Tạ Sơ Thần không có ở đây, nàng nổi lên lòng hiếu kỳ, vươn tay chậm rãi đẩy bức họa ra.

Lửa đỏ đập vào mắt Tiêu Vãn, Tiêu Vãn nghiêng đầu nhìn hồi lâu, thậm chí rút bức họa ra xem một chút có chỗ nào đặc biệt.
Rất tiếc, cái gì cũng không nhìn ra.

Bởi vì bức họa này trừ phía dưới có một đoạn màu đỏ có thể nhìn ra là vạt áo, mặt mũi dáng người thật sự quá mơ hồ không rõ.
Mệt nàng còn muốn xem một chút, đến tột cùng là người nào ngày ngày được Tạ Sơ Thần ôm vào trong ngực chứ.


.

.

.

.

.
"Tiêu tiểu thư, ngươi cũng không thể làm lộn xộn bức họa của công tử!" Chiêu Nhi tiến lên, vội vàng ngăn cản.
Tiêu Vãn nghi ngờ hỏi: "Vì sao, không phải chỉ là một bức họa thôi sao?"
"Dĩ nhiên không phải bức họa!" Chiêu Nhi cẩn thận bảo vệ: "Đụng hư, công tử sẽ trở mặt đấy!"
Thiếu niên ôn nhu như vậy cũng sẽ trở mặt, Tiêu Vãn thật sự không tưởng tượng ra được, nhưng lại có chút hiếu kỳ muốn thấy.
"Bức họa này, công tử phục vẽ từ ba năm, lãng phí mấy trăm tấm giấy." Chiêu Nhi sờ mồ hôi trên trán một cái, rút rút khóe miệng nói: "Tấm này coi như là vẽ tốt nhất rồi.

Công tử vì thế đắc chí, cẩn thận cất kỹ." Ngay cả ngủ cũng không rời khỏi người.

.

.

.

.

.
Tốt nhất.

.

.

.

.

.
Tiêu Vãn nâng trán, nhìn tình huống của Sơ Thần thì thật sự là không có thiên phú vẽ tranh.
"Ngươi có biết tên nữ tử này là ai?" Tiêu Vãn thử dò xét hỏi.
"Hình như trước đây đã cứu công tử, công tử nói sợ quên ân nhân, cho nên vẽ lại."
Tiêu Vãn buống ánh mắt, trong lòng có chút ghen tỵ.

Cũng vẽ ba năm, vẽ mấy trăm tấm giấy, thật sự đơn giản chỉ là ân nhân?
Đợi chút, ân nhân?! Trước kia Tạ Sơ Thần từng gặp chuyện không may? Chẳng lẽ là chuyện xảy ra khi mất tích?
Ba năm trước đây, xác thực có thể!
Thấy vẻ mặt Tiêu Vãn là lạ, Chiêu Nhi liền vội vàng giải thích: "Người kia là ai, cũng không quan trọng.

Quan trọng là, người trong lòng công tử là tiểu thư ngài!"
".

.

.

.

.

.

! !"
"Công tử không để cho ta nói, nhưng ta vẫn muốn nói." Chiêu Nhi đau lòng nói: "Công tử trước kia không thích xem sổ sách, Gia chủ nói hắn mấy lần, hắn đều không có hứng thú.

Nhưng vì tiểu thư ngài, công tử mấy ngày nay, vẫn khắc khổ mà học tập tính sổ, còn học tập chính quân xuống bếp.

Công tử hắn, khẳng định thích ngài!"
Chiêu Nhi nói xong, có chút tức giận lẩm bẩm đứng lên: "Nhưng công tử xấu hổ, khẳng định không chịu nói, vẫn chần chừ như vậy, ngộ nhỡ Quý Thư Mặc trở lại, công tử nhà ta nên làm gì.

.

.

.

.

.

Cho nên Tiêu tiểu thư, ngươi nếu cưới công tử, ngươi phải đối tốt với hắn!"
Tạ Sơ Thần thích mình? !
Mặc dù Tiêu Vãn liên tưởng qua khả năng này, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra, mình đã từng không văn không võ, bộ dạng chơi bời lêu lổng, rốt cuộc có điểm nào để Tạ Sơ Thần coi trọng?
Huống chi, nàng vẫn cho rằng vì tránh né hôn ước Từ gia nên Tạ Sơ Thần mới muốn gả vào Tiêu gia.
Nhưng —— Chiêu Nhi lại nói Tạ Sơ Thần thích mình?
Thật, thích mình sao?
Trong đầu Tiêu Vãn hò hét loạn lên, thật lâu mới ý thức tới Tạ Sơ Thần nói đi rồi về, nhưng một nén nhang đã qua, vẫn không trở lại.

Nàng sợ hắn gặp chuyện không may, vội vàng vội vàng chạy ra ngoài, lại nghe thấy tiếng vang trong phòng bếp.
Trong phòng bếp, Tạ Sơ Thần khom người đứng ở trước lò lửa.

Trong tay của hắn cầm quạt hương bồ, vẻ mặt thành thật ôn nhàn phe phẩy cây quạt.


Trên lò lửa bốc hơi nóng, màu nâu trong bình thuốc đang cuồn cuộn khói trắng, giống như khói lượn lờ ở trong không khí, mặt mũi tinh sảo xinh đẹp của thiếu niên mờ mịt.
"Sơ Thần, ngươi đang làm gì?"
Tạ Sơ Thần hết sức chuyên chú bị giọng nói của Tiêu Vãn từ phía sau lưng làm giật mình, thiếu chút nữa đổ trong tay lò lửa.

Hắn giương mắt nhìn thấy Tiêu Vãn đang khẩn trương nhìn mình, vội vàng đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Thê chủ, đây là canh an thần.

Ngày hôm qua không cẩn thận cho nhầm muối ăn.

.

.

.

.

."
Nói như vậy, hắn cẩn thận phải cho thuốc vào trong chén canh, khóe miệng khẽ nâng lên: "Hôm nay ta nhịn nhiều lần, còn thử uống rồi, sẽ không đắng với mặn giống ngày hôm qua đâu."
"Tay của ngươi!" Tiêu Vãn lộp bộp nhìn mười ngón tay nổi lên bọt nước nhỏ của hắn, đau lòng lấy dược cao từ trong lòng ngực ra, cẩn thận thoa.
Tạ Sơ Thần híp mắt, hưởng thụ hành động hiếm khi ôn nhu của Tiêu Vãn đối với hắn, trong lòng đã sớm hồi hộp.
"Thê chủ, ngươi uống thử, uống ngon không?"
Chén canh đang cầm trong tay, Tiêu Vãn nếm một chút.
Nước ấm áp từ trong trượt vào cổ, trong nháy mắt chảy tới đến Tứ Chi Bách Hài, Ấm áp trong lòng Tiêu Vãn càng ngày càng sâu, ánh mắt cũng càng ngày càng dịu dàng.
"Sơ Thần, vụ án của mẹ ngươi đã được Hình bộ thẩm lý lần nữa." Nàng nhẹ nhàng nói với Tạ Sơ Thần, dịu dàng mở miệng, hình như sợ phá hư không khí an tĩnh hài hòa này, cũng sợ khiến Tạ Sơ Thần nhớ lại chuyện không vui.
"Ngày mai, ta muốn dẫn ngươi trở về Tạ phủ một lần, đi lấy về những thứ thuộc về ngươi."
Mùa hè gió mang một tia ấm áp, theo cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào.

Áo bào Tiêu Vãn bị gió thổi khẽ động, hương vị ngọt ngào dễ ngửi không ngừng phiêu tán ra.
Ánh mặt trời màu vàng chiếu sáng ở trên khuôn mặt tinh xảo của nàng, mang theo một tầng hào quang chói mắt màu vàng óng, lịch sự tao nhã, dịu dàng không nói ra được.

Nàng dưới ánh mắt Tạ Sơ Thần cứ như vậy, cẩn thận nắm chặt tay của hắn, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay hắn.
"Những thứ kia sáng nay có thể làm xong, nhưng ta không muốn trở về phủ sớm như vậy.

.

.

.

.

." Giọng nói của nàng nhu hòa, âm sắc thanh lệ thuần chánh, trong suốt sạch sẽ như suối chảy.

"Hiếm khi ngày mai ta nghỉ ngơi, ta nghĩ, dẫn ngươi đi dạo phố một vòng.

Ngươi theo ta đi dạo một chút được không?"
Tiêu Vãn vẫn cho rằng, đụng phải Quý Thư Mặc phản bội mình, sẽ không yêu được nữa, cũng không yêu được những người khác.
Nhưng một khắc này, nàng chỉ là uyển chuyển nói lên ước hẹn với Tạ Sơ Thần, trái tim vỡ nát này, thế nhưng nhảy bùm bùm không ngừng!
Da mặt nàng có dày mười phần, thì trong nháy mắt tâm cũng loạn như ma rồi!
Sợ Tạ Sơ Thần cự tuyệt, để cho mình nhận rõ, tất cả cũng chỉ là mình suy nghĩ nhiều, Tạ Sơ Thần cũng không thích mình.
Vừa đầy nghi ngờ mong đợi chờ Tạ Sơ Thần đồng ý, chứng thật lời nói trong miệng Chiêu Nhi, đều là thật.
Tư vị khẩn trương, mong đợi, thấp thỏm trong nháy mắt lan khắp toàn thân, lại so với lúc trước cầu hôn Quý Thư Mặc, có hơn chứ không kém.
"Vâng!" Tạ Sơ Thần hơi sững sờ, trên mặt rất nhanh tràn ra một nụ cười ngọt mềm.

Gò má hắn hồng nhuận, trong lòng tràn ngập vui vẻ không nói ra được, cặp mắt xinh đẹp vui mừng híp lại thành một đường, càng lộ vẻ kiều diễm động lòng người.
"Phù phù —— phù phù ——" bởi vì Tạ Sơ Thần không chút do dự đồng ý, lòng của Tiêu Vãn lại gia tốc mà nóng rực.
"Vậy giờ Tỵ ngày mai, quyết định như vậy! Ta...ta tới đón ngươi! Ta...ta đi trước!" Cà lăm nói liên tiếp hết, Tiêu Vãn sợ Tạ Sơ Thần nhìn thấy mình đỏ mặt, vội vàng bụm má nhanh chóng chạy xa.

Nhưng lại cảm thấy chạy trốn quá mức đường đột, vội vàng dừng lại ở cửa viện.
Nàng nho nhỏ vẫy tay, giống như thiếu nữ xuân tâm manh động, xấu hổ nói: "Ngày mai gặp!"
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Vãn hoài xuân ~~~ ước hẹn rùi~~~~
Sát phong cảnh nói một câu, cách ngày Quý Thư Mặc giết trở về càng ngày càng gần.

Đến đây đi, bão táp! Chiến đấu đi, Sơ Thần!
Tạ Sơ Thần: Σ(っ °Д °;)っ đừng! ! ! Ta muốn cùng thê chủ đơn độc chung đụng a a a! Thê chủ thê chủ, ngươi còn nhớ rõ Tạ Sơ Thần năm đó bên bờ Đại Minh Hồ hay không! !
Tiêu Vãn: không nhớ rõ.

.

.

.

.

.
Tạ Sơ Thần: ┭┮﹏┭┮
Cảm tạ người hầu Tiểu Manh vật ném Grenade ~ cảm tạ một Ny nhi, mực Diệp Phi mưa, rõ ràng mẹ, Lee, Liên Y Tiểu Manh vật ném địa lôi, cám ơn các ngươi!
Lần nữa cảm tạ các vị tiểu thiên sứ ngày hôm qua đã trấn an xù lông! Siêu cấp cảm tạ các bạn! Ta sẽ nhanh chóng chấn an tâm tình, tranh thủ viết khá hơn, cám ơn! Cũng xin các độc giả chán ghét nam nữ chủ giơ cao đánh khẽ, đừng gắng sức đâm tác giả tâm thủy tinh, cũng xin đừng mơ mộng các loại kịch tình không có chứng cớ nữa.

.

.

.

.

.

Cám ơn hợp tác!.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.