“Cô không nhớ những chuyện trước đây? Quay về thành phố A, cô có thấy quen thuộc không?”
Mục Anh Húc phức tạp nhìn Uông Trữ Hạ. Anh cảm thấy cô vừa giống giả vờ vừa rất chân thật.
Không nhẽ tai nạn ba năm trước đã gây ra chuyện này?
Uông Trữ Hạ nghiêng đầu suy nghĩ không đáp lời. Đôi mắt quen thuộc như bị phủ lên thứ gì đó khó hiểu, mơ hồ và chán nản.
Cuối cùng cô lắc đầu, tự giận bản thân vì chỗ ký ức thiếu hụt. “Chịu thôi, tôi không nghĩ ra trước đây như thế nào, nhưng sống ở nhà Thể ca rất thân thuộc.”
Đôi mắt mới sáng lên của Mục Anh Húc lại ảm đạm, anh từng hy vọng cô nói ra điều gì có ích. Mục Anh Húc nhìn vẻ mặt vô tội của Uông Trữ Hạ, tự nhiên thấy thật đáng ghét nên giọng nói hơi có phần khích bác.
“Cô không mời khách nổi cốc nước hả?”
Uông Trữ Hạ xấu hổ cười hỏi.
“Mục tổng uống gì? Chỗ tôi chỉ có nước lọc.”
“Vậy cô còn hỏi tôi làm gì?”
Cô quay đi le lưỡi nghịch ngợm, đứng lên lấy nước, vô tình va vào tập giấy tờ vẫn bừa bộn trên bàn nãy giờ.
“Cô là con gái mà phòng ốc lộn xộn vậy?” Mục Anh Húc tiếp tục khinh bỉ, cúi người nhặt vài tờ giấy A4 lên săm soi.
Mặc dù không chuyên nghiệp nhưng phong cách riêng biệt rất độc đáo.
“Cô tự vẽ những thứ này à?”
Uông Trữ Hạ đang lui cui nhặt giấy lên, liền trợn mắt giận dỗi. “Mục tổng đừng có cười. Ở trong phòng dưỡng thương chán quá, nên tôi phác lại những gì đột nhiên nảy sinh trong đầu thôi.”
Ngắm nhìn vẻ ngại ngùng của cô, Mục Anh cảm tưởng bản thân mỗi ngày khám phá thêm một phần tính cách khác của cô. Khi im lặng trầm ngâm rất giống Cao Trữ Tịch, nhưng khi mở miệng thì láu cá, gai góc, cứ như cô vừa được mở chốt khóa tự do.
Mục Anh Húc tuy độc miệng nhưng trong công việc rất nghiêm túc, anh luôn tạo cơ hội và không gian cho những tài năng phát triển.
“Cô nên tự tin vào năng khiếu của bản thân. Cô có muốn đến phòng thiết kế để trau dồi học hỏi thêm không?”
Đôi mắt xếch to tròn không giấu được sự vui mừng, Uông Trữ Hạ ngập ngừng. “Nhưng bằng cấp chuyên môn của tôi…”
“Quên mấy thứ cứng nhắc đi. Dĩ nhiên để đến chuyên nghiệp thì cần cả con đường. Nhưng cái hồn trong bản phác thảo, tôi vẫn cảm nhận được.”
Mục Anh Húc nhìn thắng vào Uông Trữ Hạ. “Cô chỉ cần trả lời có hoặc không.”
“Vậy còn việc thư ký và pha cà phê cho anh…”
Mục Anh Húc bật cười, anh thấy vui vẻ vì cô còn nhớ đến nhiệm vụ pha cà phê cho mình. “Tốt lắm. Ngài mai cô đến phòng thiết kế báo danh. Tôi sẽ dặn thư ký Trần Hiên gửi thông báo xuống.” Uông Trữ Hạ cảm giác bản thân đang mơ, cô không có chứng chỉ thiết kế, vì Ôn Thể luôn hướng cho cô các ngành học khi ra trường dễ xin việc. Thực ra, cô yêu việc thiết kế sáng tạo hơn.
Mục Anh Húc cho cô một cơ hội, cô rất biết ơn, và bớt suy nghĩ xấu về ông chủ tàn ác của mình.
Mang theo sự háo hức với công việc mới, Uông Trữ Hạ sáng hôm sau đến báo danh ở bộ phận thiết kế. Nhưng điều kỳ lạ là các đồng nghiệp trong phòng thiết kế khá hờ hững với cô.
Trong khi cô khó hiểu trước thái độ từ những người lần đầu gặp mặt, từ sau lưng vang lên giọng nói lãnh đạm.
“Cô là Uông Trữ Hạ, phó thư ký nhỏ bên cạnh Mục tổng?”
Uông Trữ Hạ nghe rõ ba chữ thư ký nhỏ được nhấn mạnh, bắt đầu mơ hồ đoán ra thái độ của đồng nghiệp.
Cô nhìn trang phục đắt tiền của cô gái xinh đẹp đoan trang trước mặt liền đoán ra thân phận.
Tiêu Duệ Linh hài lòng trước ánh mắt tinh khôn của cô, gật đầu ra hiệu. “Tôi là giám đốc bộ phận thiết kế. Theo tôi vào phòng.”
“Vâng, giám đốc Tiêu.”
Thời điểm sau đó Tiêu Duệ Linh giao cho Uông Trữ Hạ rất nhiều công việc, đa phần là nghiên cứu học hỏi và ghi chép báo cáo các thiết kế trước đây, chứ không cho cô tham gia các dự án kế hoạch với mọi người.
Uông Trữ Hạ nghĩ rằng Tiêu Duệ Linh muốn cô làm quen với môi trường và quy trình làm việc của bộ phận thiết kế, nhưng sau vài lần cô thử nộp vài bản phác thảo mới nên xin ý kiến cùng được tham gia hợp tác với các đồng nghiệp khác, thì Tiêu Duệ Linh bực bội gạt phắt đi.
“Cô đừng làm phiền tôi bởi những việc vớ vẩn này. Tôi rất bận, không có thời gian. Sao cô không về tiếp tục nghiên cứu các thiết kế của đàn anh đàn chị đi trước?”
“Thưa giám đốc Tiêu, tôi đã xem toàn bộ các thiết kế từ một năm trở lại đây.”
“Vậy cô về nghiên cứu các thiết kế từ hai năm trước đi.”
Tiêu Duệ Linh tiếp tục nói khi Uông Trữ Hạ há hốc miệng sửng sốt.
“Uông Trữ Hạ, cô nên biết bản thân là ai. Không bằng cấp chuyên môn, chưa từng tham gia cuộc thi nào, không hề nhận giải thưởng gì, bản thân cô thời gian. Sao cô không về tiếp tục nghiên cứu các thiết kế của đàn anh đàn chị đi trước?” “Thưa giám đốc Tiêu, tôi đã xem toàn bộ các thiết kế từ một năm trở lại đây.”
“Vậy cô về nghiên cứu các thiết kế từ hai năm trước đi.”
Tiêu Duệ Linh tiếp tục nói khi Uông Trữ Hạ há hốc miệng sửng sốt.
“Uông Trữ Hạ, cô nên biết bản thân là ai. Không bằng cấp chuyên môn, chưa từng tham gia cuộc thi nào, không hề nhận giải thưởng gì, bản thân cô bộ phận thiết kế là vì coi trọng bản phác thảo của tôi, chứ không phải tạo công việc nhàn nhã..”
“Ý cô là Mục tổng coi trọng một người không có chuyên môn bằng cấp hơn những đồng nghiệp trong phòng thiết kế?”
Uông Trữ Hạ uất ức nói không lên lời.
“Sao nào? Cô muốn khóc lóc chạy đi mách lại với Mục tổng?”
Vẻ vênh váo của Tiêu Diệu Linh khiến cô nghẹt thở. Tiêu Diệu Linh là cấp trên, cô ta không cho Uông Trữ Hạ cơ hội phát huy khả năng, điều này cô phải tự giải quyết, chứ không thể phiên đến Mục Anh Húc.
“Ra ngoài, và tiếp tục với các bàn thiết kế của hai năm trước đi. Tôi chờ báo cáo của cô.” Tiêu Diệu Linh nhìn cơ thể run rẩy vì tức giận ấm ức của Uông Trữ Hạ, bật cười sung sướng.
Uông Trữ Hạ đi khỏi phòng, vài đồng nghiệp bên ngoài đã nghe thấy tiếng ồn ào, đang xì xầm bàn tán. Cô đi thằng đến nhà vệ sinh, muốn rửa mặt cho tình táo.
Uông Trữ Hạ trốn trong nhà vệ sinh để quân bình càm xúc, đầu óc cô lơ mơ đến mức tiếng chuông tan làm vang lên cũng không để ý. Thời điểm cô lo đăng quay về phòng thì đâm sâm cau ngã rẽ.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ..” Cô vội vàng xin lỗi, nhưng đối phương không nói gì, Uông Trữ Hạ ngầng đầu lên, lo lắng có thể cô đã làm đau người khác.
“Mục tổng?”
Mục Anh Húc đang nhíu mày nhìn cô săm soi.
Uông Trữ Hạ dù đã rửa mặt cho bình tĩnh, nhưng khuôn mặt lo nghĩ xen lẫn không vui vẫn hiện rõ mồn một trên mặt cô. Điều này khá giống Cao Trữ Tịch, đôi khi nghĩ gì cũng hiện hết trên nét mặt.
Nhớ đến chuyện này khiến anh ta cảm thấy không “Cô trốn việc?”
“Không có, không có, tôi quay lại văn phòng ngay.” Uông Trữ Hạ lắc đầu, chuẩn bị co chân chạy thì bị Mục Anh Húc kéo tay.
“Có chuyện gì xảy ra? Cô đang nghĩ chuyện gì mà chuông tan làm rồi cũng không biết?”
Uông Trữ Hạ giật mình trước sự tinh tế của Mục Anh Húc, mặt cô xụ xuống buồn bã, lắc đầu. “Không có gì thưa ngài.”
Trong lơ đãng, cô dùng kính ngữ với anh. Điều này làm Mục Anh Húc càng không vui, muốn tìm hiểu nguyên nhân khiến cô có tâm trạng khác lạ này.
“Mục tổng, anh có thời gian không? Có thể dành cho tôi vài phút.”
Mục Anh Húc không bỏ qua cơ hội, già vờ bình tĩnh nói. “Được, chúng ta có thể ăn tối với nhau, và tôi sẽ từ từ nghe cô trình bày.”
“Ăn tối? Không cần.” Cô xua tay vội vàng. “Chỉ mất vài phút thôi, chúng ta có thể đến văn phòng của anh.”
“Đã hết giờ làm và tôi rất đói. Tôi sẽ không làm việc ngoài giờ hành chính. Nếu cô muốn bàn công việc, thì ăn tối với tôi là cơ hội duy nhất của cô.”
Uông Trữ Hạ vẫn kiên quyết từ chối, “Mục tông, tôi xin được từ chối. Công việc có thể dành đến ngày mai cũng không sao. Tôi không thể đi ăn với anh, vì dễ gây hiểu lầm với đồng nghiệp trong công ty…”
“Cô sẽ theo đuổi tôi?” Mục Anh Húc cười khẩy cắt ngang.
“Dĩ nhiên là không rồi.” Uông Trữ Hạ bực bội gắt lên.
“Vậy là được, chúng ta trong sáng, đâu cần sợ miệng lưỡi người xung quanh.” Anh nói xong liền lôi cô xềnh xệch về phía thang máy. “Cô thật nhiều chuyện. Tôi chưa thấy nhân viên nào sợ ông chủ mời ăn như cô. Dù sao tôi cũng không ăn cô bây giờ. Đi thôi, tôi biết một nhà hàng rất thú vị.”
Uông Trữ Hạ cam chịu trước sự bá đạo cưỡng ép của Mục Anh Húc, ngồi lên chiếc xe đắt tiền với ánh mắt lo ngại.
Cô tin chắc bàn thân ngày mai lại là đầu đề cho mọi lời bàn tán.
Sau mười lăm phút, chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Uông Trữ Hạ chết lặng khi cô ra khỏi xe. Nếu cô biết Mục Anh Húc đưa cô đến đây ăn tối, cô sẽ từ chối kiên quyết hơn.
“Muốn tôi dắt tay vào?” Trước ánh mắt bình thàn của Mục Anh Húc, nụ cười của Uông Trữ Hạ trở nên cứng đờ.
“Mục tổng, đây là nhà hàng dành cho các cặp đôi…” Uông Trữ Hạ đặc biệt nhấn mạnh, “Không phù hợp với chúng ta …”
“Tôi chỉ quan tâm đến hương vị. Những thứ khác không ảnh hưởng nhã hứng của tôi.” Mục Anh Húc vô si đáp lời.
Lễ tân đã đi đến, cúi mình chào đón, Uông Trữ Hạ biết bây giờ bỏ về sẽ rất bất lịch sự.
Cô cúi đầu bước vào cùng anh, trong đầu là vô vàn các lời mắng chửi con cáo già đáng ghét Mục Anh Húc.
Nếu đồng nghiệp nào trong công ty bắt gặp, cô có nhày xuống sông cũng không rửa sạch được hiều lầm.