Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 262



“Có chuyện gì vậy?” Uông Trữ Hạ nghi ngờ hỏi, cô nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của Đàm Hân Nghiên.

Đàm Hân Nghiên do dự rất lâu mới lên tiếng. “Tôi thấy mệt mỏi, tâm trạng không vui, cô có thể đến nói chuyện với tôi một chút không?

Đàm Hân Nghiên ngừng vài giây, thở dài. “Tôi cơ đơn quá…”

Hiện tại thời điểm khá đặc biệt, Uông Trữ Hạ không nên ra ngoài, nhưng bản chất cô rất dễ mềm lòng, đặc biệt với bạn bè, cô gật đầu đồng ý. “Được, chúng ta gặp nhau ở đâu?”

“Tôi đang ở bệnh viện. Cô đến sân thì gọi cho tôi.”

Nghe đến địa chỉ, Uông Trữ Hạ không khỏi có chút lo lắng cho sức khỏe em trai Đàm Hân Nghiên, nhanh chóng trả lời. “Tôi sẽ qua ngay bây giờ.”

Vì là giờ hành chính, Trần Trương đã đến Mục thị nên Uông Trữ Hạ trực tiếp lái xe đến bệnh viện.

Cô vừa đi vừa lục túi xách, lấy điện thoại ra muốn gọi điện thì thấy Đàm Hân Nghiên ngồi cô độc lặng lẽ trên băng ghế, dưới gốc cây cổ thụ già nua.

“Xin lỗi, bắt cô phải đợi.”

“Ngồi đi.” Đàm Hân Nghiên cười buồn, dịch người vào trong rồi lại cúi đầu nhìn hai bàn tay đang vần vò quấn lấy nhau.

Nhìn bộ dạng ủ rũ của Đàm Hân Nghiên, Uông Trữ Hạ sốt ruột quan tâm. “Xảy ra chuyện gì? Nhìn cô xanh xao tiều tụy lắm. Tâm trạng cũng xuống dốc, tôi giúp được gì không?”

“Là chuyện A Thịnh.” Đàm Hân Nghiên cúi đầu, giọng mệt mỏi khổ sở. “Tôi cũng không biết phải làm gì nữa..”

“Em trai cô bị làm sao?” Uông Trữ Hạ biết suy đoán của mình đã đúng, khẽ hỏi, sợ phải nghe câu trả lời mang tin tức xấu.

Đàm Hân Nghiên mím môi, khóe mắt đỏ ửng, giọng nói pha chút bất mãn. “Do phải truyền nước và tiêm nhiều nên tính tình A Thịnh hay cáu kỉnh vô cớ, thường xuyên ném đồ đạc và trút giận lên người xung quanh. Mẹ tôi mệt và đau khổ đến mức tụt huyết áp, tôi bảo bà về nghỉ rồi. Ban nãy A Thịnh không chịu ăn và uống thuốc, đập phá đồ khắp phòng. Tôi dọn dẹp xong, buồn quá mới gọi cô để tâm sự.”

Khi nói những lời này, lông mày Đàm Hân Nghiên cau lại thể hiện sự mâu thuẫn và đấu tranh trong lòng. Uông Trữ Hạ lờ mờ đoán ra nguyên nhân, cô hỏi với giọng chắc chắn.

“Có phải cô chưa nói với em trai về bệnh tình của nó không?”

Nhận được cái gật đầu khẳng định, Uông Trữ Hạ tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình. “Cô nghĩ em trai còn nhỏ, chưa chuẩn bị tâm lý để chấp nhận sự thật về bệnh tình, điều này chưa chắc tốt. Cô không muốn em trai nghĩ bản thân không thể sống quá lâu, nhưng có thể em trai cô lại muốn được người thân trực tiếp thông báo kết quả và cùng đối mặt với bệnh tật.”

“A Thịnh vừa mới vào cấp ba, mới là khởi đầu của thanh xuân một người, còn rất nhiều việc nó chưa được trải qua. Nếu nó biết bệnh tình, sẽ không chịu được cú sốc lớn này.” Nói đến đây, nước mắt rơi lã chã trên mặt Đàm Hân Nghiên, giọng nói nghẹn ngào bị che lại bởi bàn tay.

“Tôi thực sự không biết phải làm sao mới tốt… tôi quá vô dụng, không thể giúp được em trai mình…” Uông Trữ Hạ hiểu sự bất lực khi phải tận mắt chứng kiến người thân đau yếu bệnh tật, cô chỉ có thể vỗ vai Đàm Hân Nghiên an ủi. “Ông trời sẽ đối xử tốt với người tốt như cô. Ngày mai trời lại sáng, chúng ta đừng từ bỏ hy vọng.”

Nhìn Đàm Hân Nghiên dùng khăn lau mặt và mũi, đột ngột trong đầu Uông Trữ Hạ lại nảy sinh ý tưởng. “Hay để tôi đến nói chuyện với em trai cô. Biết đâu tôi lại có cách để thằng bé vui vẻ hơn.

“Cô?” Đàm Hân Nghiên nghi hoặc. “A Thịnh là đứa trẻ được chiều hư, nó sẽ làm cô bị thương.”

“Yên tâm. Tôi có biện pháp thuần hóa chú sư tử con này.”

Đàm Hân Nghiên không thể thuyết phục, một phần vì cũng muốn thử, nên đưa Uông Trữ Hạ đến trước cửa phòng bệnh, dặn dò. “Cô không cần ép bản thân. Nó nổi khùng quá thì cứ để mặc, vài tiếng sau là lại bình thường.”

Uông Trữ Hạ cười tự tin, đẩy cửa phòng, rón rén đi vào trong. Đàm Vu Thịnh nằm trên giường đọc sách, quay lưng về cửa phòng nên không biết có người thứ hai xuất hiện.

Cậu ta vừa định mở trang sách tiếp theo thì giật thót bởi tiếng ho nhẹ của Uông Trữ Hạ. Quay sang nhìn thấy Uông Trữ Hạ với vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng há miệng quát lớn.

“Cô là ai? Cút khỏi phòng tôi. Ai cho cô vào đây?”

“Giọng thật khỏe! Có nhịn thêm vài bữa cơm cũng không chết.” Nghe được lời nhận xét cà khịa của cô, cậu ta ném mạnh quyển sách nhưng bị cô tránh được.

Mặt Uông Trữ Hạ đanh lại, đảo mắt từ quyển sách trên sàn đến vẻ mặt giận dữ của Đàm Vu Thịnh, cố tình tăng tính nghiêm trọng trong lời nói.

“Tôi là Uông Trữ Hạ, được cô Đàm thuê đến chăm sóc em trai cô ấy. Cậu là Đàm Vu Thịnh đúng không?”

Đàm Vu Thịnh ngồi bật dậy, mắt tóe lửa nhìn cô căm giận. “Tôi không cần người khác chăm sóc. Tôi có chân có tay, đã chết đâu mà phải chăm sóc. Cô cút đi!”

Uông Trữ Hạ nghiêm giọng trả lời. “Chị cậu thuê tôi có hợp đồng đàng hoàng, nếu cậu sa thải tôi vô lý, cô Đàm sẽ phải đền gấp năm lần tiền theo thỏa thuận.”

“Năm lần? Sao cô không đi cướp luôn đi?”

Đàm Vu Thịnh hét lên, đáp lại cậu ta là nụ cười mỉm của Uông Trữ Hạ.

“Dù sao cậu cũng không thích chị gái chăm sóc mà, đúng không?”

Câu hỏi làm Đàm Vu Thịnh rơi vào tình thế khó xử. Cậu ta một mặt không muốn chị gái phải vất vả chăm sóc, một mặt chán ghét người ngoài ở bên cạnh.

Uông Trữ Hạ nhoẻn cười vui vẻ trước khuôn mặt nghẹn cứng ấm ức của Đàm Vu Thịnh. Trong mắt cô, cậu ta chỉ là đứa trẻ con đang hờn dỗi người lớn.

“Đừng tranh cãi nữa. Cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường để tôi dọn dẹp đống lộn xộn do cậu gây ra. Đừng tạo thêm áp lực cho chị gái nữa.”

Đàm Vu Thịnh chán nản co chân ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm Uông Trữ Hạ nhanh nhẹn dọn đồ.

Thời gian sau đó, cậu ta không ngừng bắt chẹt Uông Trữ Hạ, chê đồ ăn không ngon, chê nước quá nóng, bắt lấy thứ này thứ kia. toàn bộ là cố tình chọc giận Uông Trữ Hạ để cô tự động bỏ việc.

Uông Trữ Hạ dĩ nhiên không mắc lừa trò trẻ con này, cô thoải mái bình tĩnh đối phó, đáp ứng được mọi yêu cầu.

Nhìn cô như con quay chạy tới chạy lui, dù mệt thở không ra hơi và trán đầy mồ hôi, vẫn không hề than vãn hay tức giận. Đàm Vu Thịnh nhịn không được tò mò hỏi. Cô không thấy yêu cầu của tôi quá đáng sao?”

“Yêu cầu của cậu rất quá đáng. Nhưng tôi làm việc vì tiền, chỉ cần cô Đàm trả đủ tiền, bất kỳ yêu cầu vô lý nào của cậu, tôi cũng hoàn thành. Dĩ nhiên trừ việc phạm pháp và tổn hại bản thân.”

Đàm Vu Thịnh giật mình trước lời nói thẳng thừng của Uông Trữ Hạ. Cô như không thấy vẻ mặt tái xanh của cậu ta, tiếp tục với giọng đều đều. “Chỉ có người thân trong gia đình khi chăm sóc nhau mới vì tình cảm yêu thương. Còn người ngoài làm công ăn lương như chúng tôi, đều là công việc, đều vì đồng lương.”

Những hành vi chăm sóc ân cần mấy ngày vừa qua của Đàm Hân Nghiên hiện về rõ nét dưới sự dẫn dắt của Uông Trữ Hạ, hóa ra chỉ có chị gái mới chịu được tính khí khó chịu, cũng không đòi hỏi đền đáp từ phía em trai, bởi vì hai người là người thân, là gia đình.

Nghĩ đến đây, Đàm Vu Thịnh thấy chua xót trong lòng, hối hận vì đã mất bình tĩnh với Đàm Hân Nghiên. Cậu ta lén lút xoay lưng về phía Uông Trữ Hạ, bấm số điện thoại chị gái. “A Thịnh, có chuyện gì vậy?”

Giọng lo lắng yêu thương của Đàm Hân Nghiên vang lên thân thiết càng khiến cậu ta áy náy hối lỗi, nhỏ giọng nói.

“Chị, em xin lỗi! Em biết mình sai rồi. Em không nên đập phá đồ đạc, không nên phủ nhận sự quan tâm chăm sóc của chị.”

Đàm Hân Nghiên xúc động khi được nghe em trai thừa nhận sai lầm, nhưng cô được Uông Trữ Hạ dặn dò trước nên giả vờ vẫn còn giận. “Em xin lỗi lúc này, mai lại ngựa quen đường cũ đúng không?”

“Không, không, em sẽ không như vậy. Em biết chị vất vả chăm sóc và yêu thương em thế nào mà. Em sẽ không nổi nóng và nói những lời không hay nữa” Đàm Vu Thịnh thận trọng cầu xin với giọng nhỏ xíu. “Chị ơi, chị đuổi người chăm sóc dịch vụ, được không? Em không thích ở cùng người lạ, em sợ..”

Đàm Hân Nghiên rất tò mò Uông Trữ Hạ đã dùng biện pháp gì có thể đưa em trai vào khuôn khổ, cô giả vờ miễn cưỡng đồng ý trước lời khẩn cầu rối rít.

Uông Trữ Hạ nhận được điện thoại của Đàm Hân Nghiên, không biết trong điện thoại nói gì mà cô tắt máy với vẻ bất mãn, gắn giọng nói. “Cậu đúng là được chiều hư.”

Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi phòng, sập sửa nặng nà.

Uông Trữ Hạ và Đàm Hân Nghiên gặp nhau ngoài phòng, che miệng nén cười.

Đàm Hân Nghiên giơ ngón cái khen ngợi. “Biện pháp hay.”

Uông Trữ Hạ nói thật lòng. “Đó chỉ là đứa trẻ đang hờn lẫy thôi. Cô cũng nên để nó biết dần về bệnh tình, cùng nhau vượt qua bệnh tật thì tình cảm gia đình mới càng thêm đáng quy…’ Câu nói ngưng ngang bởi cái ôm của Đàm Hân Nghiên, lời cảm ơn thông qua hành động, không nói thành lời.

“Ăn trưa với tôi nhé? Cơm căn tin bệnh viện có rất nhiều món ngon, sẽ khiến cô vừa miệng.”

Uông Trữ Hạ nghĩ đến lời dặn dò của Mục Anh Húc, cô cũng đã ra ngoài khá lâu nên lắc đầu từ chối.

Đàm Hân Nghiên cũng hiểu tình hình hiện tại nên không dám nài ép.

“Không cần tiễn tôi. Vào chăm sóc em trai đi, để cậu ta một mình lại hờn giận đó.”

Uông Trữ Hạ đi vào thang máy, nụ cười nhanh chóng biến mất. Nghĩ đến bệnh tình của Đàm Vu-Thịnh, lòng cô chùng xuống. Qua sắc mặt luôn nhợt nhạt không có sức sống của Đàm Vu Thịnh, cô biết nếu không sớm được thay tim, thằng bé sẽ…

Thở hắt ra, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc, dặn lòng sẽ nhờ Mục Anh Húc xem có giúp đỡ được gì không.

Thang máy mở ra, tiếng gọi sau lưng khiến bước chân cô khựng lại.

“A Hạ, cô thật sự không nhận ra tôi?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.