“Vòng tay này là tôi mua khi đi với Mục Anh Húc, tuy không có giá trị nhưng nghe nói có thể giữ bình an cho người đeo.”
Nghe Uông Trữ Hạ nói, Đàm Hân Nghiên nâng cổ tay lên, cẩn thận nhìn màu tím nổi bật trên cổ tay trắng ngần, chậm rãi mỉm cười biết ơn. “Cảm ơn tấm lòng của cô. Rất vui khi được kết bạn với cô.”
Nụ cười trên môi rạng ngời, Uông Trữ Hạ chân thành nói. “Tôi quen được cô là điều may mắn.”
Không khí giữa hai người đầy ngọt ngào dễ chịu, trái ngược với Cao Trữ Mộc rời khỏi Mục gia. Ả lặng lẽ bước đi trên đường, đầu óc suy nghĩ cách có được tiền trong thời gian ngắn.
Tập trung suy nghĩ đến mụ đầu óc, Cao Trữ Mộc không nhận ra đèn xanh đã chuyển sang đỏ, ả bước thẳng xuống lòng đường. Tiếng phanh xe chói tai cùng đầu xe chỉ cách người ả vài centimet, đủ khiến ả bừng tỉnh, hai chân sợ tới mức run lẩy bẩy ngã xuống đất.
Giữa tiếng bấm còi inh ỏi, chủ xe bước xuống, hùng hổ quát vào mặt ả.
“Cô mù hay sao mà không thấy đèn đỏ? Muốn chết thì đừng có ra đường kéo theo người khác.”
“Xin lỗi! Tôi xin lỗi..” Cao Trữ Mộc tái mặt trước lời mắng mỏ của người đàn ông. Tuy không bị xe tông nhưng tim ả vẫn thắt lại hoảng sợ, chân mềm nhũn không đứng dậy được.
Chủ xe lầm bầm mấy tiếng xui xẻo, nhìn ả ngồi dưới đất nên cho rằng ả cố ý ăn vạ, giọng nói châm biếm nhạo báng.
“Hóa ra cô không muốn chết, cô chỉ muốn ăn vạ làm tiền thôi, đúng không? Nhìn cô ăn mặc sang trọng, mặt mũi sáng sủa, có chân có tay nhưng lại làm chuyện lừa gạt tiền thế này. Cô hôm nay đụng nhầm người rồi. Đừng mong moi được đồng nào của thằng này.”
“Tôi không phải như vậy..” Cao Trữ Mộc chống tay muốn đứng dậy nhưng cảm giác rát buốt từ lòng bàn tay truyền đến khiến ả rên rỉ, ngã xuống đất lần nữa.
Nhìn lòng bàn tay trầy xước rướm máu, nhìn người vây xung quanh chỉ trỏ cười nhạo làm lời giải thích của ả trở nên yếu ớt không có sức thuyết phục.
Chủ xe có vẻ đang vội có việc gấp, nóng nảy nhìn Cao Trữ Mộc vẫn gan lì nằm dưới đất, hắn lấy ví rút tiền, ném thẳng xuống mặt ả.
“Số tiền này coi như tôi cho cô. Đừng lãng phí thêm thời gian của tôi. Cút đi!!!” Vài tờ tiền mệnh giá cao bay lả tả đáp lên người Cao Trữ Mộc, môi ả đã bị cắn tứa máu, mắt lóe lên tia sáng ác độc nhưng do góc độ nên đa số người xung quanh không nhận ra.
“Cô ấy không cần tiền của loại người như anh.” Giọng nam trầm chắc khỏe thu hút chú ý của mọi người.
Phía đông dạt sang hai bên, Cao Trữ Mộc nhìn thấy Mục Anh Húc như một vị cứu tinh sải bước lớn đi về phía ả. Tim ả nhún nhảy vui mừng khôn xiết, cơ thể hết run có thể đứng lên nhưng ả đơn giản cúi đầu vừa phải, đủ lộ ra gò má ửng đỏ đáng yêu.
Ả không ngại để anh nhìn thấy bộ dạng đáng thương lúc này của mình.
Mục Anh Húc đi thẳng đến chỗ ở, nhặt từng tờ tiền trên mặt đất, đứng dậy, vỗ vào ngực chủ xe.
“Đi xe cao cấp không có nghĩa nhân phẩm người lái cũng cùng tầm chiếc xe. Anh nên dùng số tiền này đi sửa lại nhân cách.” Mục Anh Húc nhìn chiếc xe màu đỏ và khuôn mặt tím rịm vì tức của chủ xe.
Vài tiếng cười khúc khích xung quanh làm chủ xe nóng máu, giơ nắm đấm muốn gỡ lại thể diện. Nhưng Mục Anh Húc do hình thể cao lớn và sự nhanh nhẹn của thần kinh vận động, anh thui thẳng cú đấm vào bụng hắn.
Chủ xe khụy gối xuống đất, mắt trợn trắng dã. Hắn không nghĩ Mục Anh Húc ăn mặc sang trọng bảnh bao lại có sức lực lớn đến vậy.
Mục Anh Húc kéo Cao Trữ Mộc đang ủ rũ dưới đất lên, đi thẳng qua đám đông, trước vẻ mặt ngưỡng mộ của vài cô gái.
Đến khi chủ xe đứng được thẳng người thì xe Bugatti đã không còn dấu vết.
Trong xe, Cao Trữ Mộc lấm lét nhìn Mục Anh Húc vài lần, vẻ mặt ngại ngùng như có điều muốn nói.
Mục Anh Húc nhìn ả qua gương, hừ lạnh, không lên tiếng.
Cao Trữ Mộc không thể thi gan với anh, ả biết bản thân đang ở vị trí nào nên chủ động mở lời. Bên ngoài vẫn là vẻ ngượng ngùng phải dồn nhiều dũng khí mới nói lên lời. “Sao anh biết tôi gặp chuyện mà xuất hiện giải vây?”
“Đi ngang qua.”
Mục Anh Húc tan làm thì bị tắc đường bởi đám đông chặn ngay ngã tư. Trần Trương tò mò xuống xem, anh là đi ra hút thuốc, không nghĩ đến nhìn thấy Cao Trữ Mộc ăn vạ trên đường.
Anh vốn không tin tưởng nhân phẩm Cao Trữ Mộc, cũng cùng suy nghĩ chủ xe là ả ăn vạ lấy tiền. Nên không muốn tọc mạch can thiệp giúp ả, nhưng nghĩ đến việc chuyện này bị làm to lên, phiền đến cảnh sát, cuối cùng vẫn liên lụy anh giải quyết, đành phải ra tay xử lý rắc rối phiền phức này.
Câu trả lời nhát gừng lạnh lùng của anh không giảm cảm động trong lòng Cao Trữ Mộc. “Tuy anh nói tình cờ đi ngang, nhưng tôi vẫn rất biết ơn vì anh đã xuống xe và giúp đỡ.”
Mục Anh Húc ừ nhẹ rồi không nói gì.
“Ông chủ, quay về công ty hay về thẳng nhà?” Trần Trương chờ hai người dừng nói chuyện, mới dám đặt câu hỏi.
“Về Mục gia.”
“Không!!” Cao Trữ Mộc vội vã ngăn cản, nhìn Mục Anh Húc chằm chằm. “Thực ra tôi đang trên đường đến Mục thị để tìm anh.”
“Chuyện gì?” Giọng anh hờ hững không cảm xúc.
Cao Trữ Mộc thầm nghiến răng trong lòng, gom hết can đảm mở miệng. “Có thể cho tôi vay tiền không?”
“Vay tiền?” Mục Anh Húc lần thứ hai nhìn ả qua gương chiếu hậu, mày cau lại. “Bao nhiêu?”
“Ba mươi triệu.”
“Cô muốn nhiều tiền như vậy làm gì?” Mục Anh Húc nghĩ ả muốn mua sắm món đồ nào đó, không ngờ con số khá lớn làm anh kinh ngạc.
Cao Trữ Mộc gượng cười, giọng nói buồn bã. “Với anh đó chỉ là số tiền nhỏ, hy vọng anh giúp đỡ. Tôi muốn mua nhà, tuy ba mươi triệu chỉ đủ mua một căn hộ nhỏ giữa thành phố sầm uất này, đủ cho một người độc thân sinh hoạt. Nhưng ít nhất tôi dọn ra riêng, sẽ không khiến anh phiền lòng vì sự xuất hiện của tôi trong Mục gia.”
Lý do của Cao Trữ Mộc rất chính đáng, hơn nữa mục đích của ả rất hợp ý Mục Anh Húc. Riêng việc ả không làm phiền và gây rắc rối cho gia đình nhỏ của anh đã là điều tuyệt vời.
Mục Anh Húc không đồng ý ngay, anh trả lời lịch sự. “Hạ Hạ là người muốn giữ cô lại Mục gia, tôi cần nói qua với em ấy. Nếu Hạ Hạ ủng hộ việc này, tôi sẽ cho cô vay tiền.”
“Từ lúc nào Mục Anh Húc phải hỏi ý kiến một người phụ nữ?” Cao Trữ Mộc cười méo xẹo.
“Chồng hỏi vợ việc trong nhà, có gì sai?”
“Xin lỗi, tôi không có ý gì.” Cao Trữ Mộc vội xua tay khi nhìn thấy sắc mặt không vui của anh. “Cảm ơn anh. Tôi chờ câu trả lời.”
Ả không nhận thấy sự nghi ngờ của Mục Anh Húc đối với lời nói dối.
Xe chạy thẳng vào sân Mục gia, Mục Anh Húc xuống xe cùng lúc với Cao Trữ Mộc.
Vừa vào cửa, anh đã thấy Đàm Hân Nghiên ngồi trong phòng khách, anh chào hỏi tượng trưng. Uông Trữ Hạ bước đến giúp anh cởi áo khoác, giải thích. “Hôm nay A Nghiên giúp em thoát khỏi người hâm mộ của Lộ Thanh Phong chặn trước cửa phòng làm việc. Em đặc biệt mời cô ấy dùng bữa tối.”
“Em có bị thương ở đâu không? Sao không gọi tôi đến đón?” Mục Anh Húc xoay tới xoay lui Uông Trữ Hạ để kiểm tra.
Cô cười hạnh phúc, để mặc anh quan sát, ánh mắt nhìn Cao Trữ Mộc đang bước vào cửa ngay phía sau Mục Anh Húc, chợt giật mình. “Sao hai người lại về cùng nhau?”
“Tình cờ gặp nhau trên đường.” Hai người đồng thanh đáp lại.
Mục Anh Húc không nhìn Cao Trữ Mộc, anh véo nhẹ mặt Uông Trữ Hạ, cưng chiều giải thích. “Cô ta bị tai nạn xe cộ trên đường, tôi tình cờ đi ngang qua nên đưa về luôn.”
“Tai nạn giao thông?” Uông Trữ Hạ khẩn trương bước đến gần Cao trữ Mộc, nôn nóng quan tâm. “Chị có sao không? Bị thương ở đâu không?”
Dáng vẻ lo lắng của cô làm Cao Trữ Mộc nhói trong lòng, ả nhẹ nhàng đẩy bàn tay vươn tới của cô, mỉm cười đáp. “Đừng căng thẳng. Chị không sao, chưa bị xe đâm vào người.”
Uông Trữ Hạ khi nghe Cao Trữ Mộc không bị xe đâm thì thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói. “Ra đường nên cẩn thận, đừng khiến em sợ hãi. Vừa nãy lời Húc nói làm em đau tim”
Cao Trữ Mộc không cảm động nổi trước quan tâm của Uông Trữ Hạ, ả chán ghét xưng hô thân mật của hai người.
Dì Phương bước ra khỏi phòng bếp, cung kính mời mọi người vào dùng bữa tối.
Trên bàn ăn, Uông Trữ Hạ tự nhiên chăm sóc Mục Anh Húc, gắp món ăn đúng sở thích của anh: Giọng cô dịu dàng. “Nghe nói hôm nay anh phải xuống nhà máy, chắc chắn vất vả lắm.
Ăn nhiều vào.”
Trước cảnh thân mật ân ái, Cao Trữ Mộc và Đàm Hân Nghiên cúi đầu nhai thức ăn như nhai sáp, hoàn toàn không Có VỊ.
Gắp đũa tiếp theo, Uông Trữ Hạ đặt miếng thịt vào bát Đàm Hân Nghiên, nháy mắt nói. “Cảm ơn cô vì chuyện hôm nay. Nếu có việc gì tôi giúp được trong tương lai, đừng ngại tìm tôi.”
“Tôi sẽ không khách sáo.” Đàm Hân Nghiên nâng ly rượu đỏ trước mặt, chạm cốc với Uông Trữ Hạ.
Cô uống một ngụm lớn, nhìn Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc đầy ghen tị.
“Tình cảm của hai người thật tốt, thật khiến người khác ngứa mắt.”
Uông Trữ Hạ bật cười trước lời đùa dí dỏm. Cô thâm tình nhìn Mục Anh Húc rồi nói lời an ủi Đàm Hân Nghiên.
“Một phụ nữ xinh đẹp, khí chất và tài giỏi như cô, đàn ông theo đuổi chắc chắc dài vài kilomet. Cô chỉ cần bớt kén chọn là sẽ không cần ghen tị đâu.”
Đàm Hân Nghiên cười không nói.
Cô quả thực rất khắt khe, cho nên không xiêu lòng trước bất kỳ người đàn ông nào, vì lòng cô vốn chứa đựng một người từ rất lâu. Cô nhìn qua Cao Trữ Mộc cũng ngu ngốc như mình, giấu tiếng thở dài, đột ngột hỏi Mục Anh Húc.