Bà Đàm vừa khóc vừa nói. “Là lỗi tại mẹ. A Thịnh lén chơi máy tính lúc mẹ đi siêu thị. Thằng bé đọc được tin tức gì đó về con, mẹ về nhà thấy nó quát mắng trong phòng… chạy vào muốn xoa dịu nó nhưng đã muộn. Do quá bức xúc không vui, nó lên cơn đau tim. mẹ cho uống thuốc nhưng…”
Bà Đàm ôm mặt khóc nấc. Đàm Vu Thịnh có bệnh tim bẩm sinh. Cậu ta trưởng thành dưới sự bao bọc chăm sóc cẩn thận của người thân. Bệnh tình nặng đến mức không thể chịu đựng được các kích thích tâm lý, nên người nhà lúc nào cũng có người túc trực bên cạnh.
Đàm Hân Nghiên nghe xong, lảo đảo cơ thể suýt ngã. Cô không nghĩ đến việc lùm xùm của bản thân lại là nguyên nhân khiến em trai phát bệnh. Đặc biệt tin đồn còn gây cho cô thất vọng.
Không rõ qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ đi ra ngoài liền bị Đàm Hân Nghiên nôn nóng bước lên hỏi tình hình.
“Cô là người thân của bệnh nhân?”
“Vâng, chúng tôi là mẹ và chị gái bệnh nhân.”
“Bệnh nhân cần mổ càng sớm càng tốt. Các chức năng của tim đã yếu lắm rồi.”
“Bác sĩ, cơ hội mổ thành công là bao nhiêu?” Giọng Đàm Hân Nghiêm run lên sợ hãi.
“Điều này thật khó nói. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần. “
Tuy bác sĩ không trả lời chính xác con số, Đàm Hân Nghiên trong lòng hiểu rất rõ. Đàm Vu Thịnh cần ghép tim, chưa tính đến rủi ro khi phẫu thuật, ngay cả việc tìm được trái tim phù hợp cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bao lâu nay, gia đình cô vẫn chưa ngừng hy vọng tìm kiếm.
Bà Đàm suy sụp xuống sàn, ôm mặt khóc nhỏ, khó có thể chấp nhận tin tức xấu như vậy!
Đàm Hân Nghiên là chị cả trong nhà, cô không có quyền yếu đuối, thẳng lưng nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.
Cô cùng y tá đưa Đàm Vu Thịnh đến phòng bệnh, rồi quay sang an ủi bà Đàm.
“Mẹ đừng khóc. Chỉ cần chúng ta kiên trì tìm kiếm, sẽ sớm tìm được trái tim phù hợp. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là chăm sóc tốt thân thể A Thịnh, luôn sẵn sàng phẫu thuật bất cứ lúc nào. Con tin phẫu thuật sẽ thành công rất cao.”
“Ngoài trái tim phù hợp, nhóm máu của A Thịnh cũng rất đặc biệt, chi phí giải phẫu rất cao… A Nghiên, mẹ sợ lắm. Chúng ta phải làm sao?”
“Mẹ đừng lo lắng. Con sẽ nghĩ cách.”
Mặc dù Đàm Hân Nghiên mở trường đào tạo nghệ thuật tư nhân nhưng vẫn chưa hoàn thiện. Tiền trong tay dồn vào việc quay về nước, mua nhà, thuê trường lớp… tiền tích lũy của cô không còn nhiều, thường xuyên mất khoản tiền tìm kiếm trái tim phù hợp, cô sợ nhất thời không thể lo toan được chi phí cho ca ghép tim.
Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cô sẽ không từ bỏ.
Một lần bàn chuyện về công việc thiết kế trường đào tạo, Uông Trữ Hạ thấy sắc mặt của Đàm Hân Nghiên không tốt, quan tâm hỏi. “A Nghiên, cô có gì không vui hả? Sao sắc mặt xấu vậy? Có phải làm việc quá sức không?”
“Tuy trường đào tạo là tâm huyết của cô, nhưng dục tốc bất đạt, đừng để bản thân đổ bệnh trước khi khai trương.” Uông Trữ Hạ thân mật khuyên nhủ.
Đàm Hân Nghiên cảm động, lắc đầu nói ra lý do. “Ừm, trong nhà có chút chuyện. Em trai tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, cần ghép tim sớm. Tuy nhiên, nhóm máu của thằng bé quá đặc biệt, rất khó tìm được trái tim phù hợp.”
Uông Trữ Hạ đau lòng khi nghe đến tình trạng em trai Đàm Hân Nghiên, cô không ngờ đằng sau vẻ xinh đẹp giỏi giang lại là nỗi phiền muộn liên quan đến tính mạng người thân.
Cô nhìn khuôn mặt bất an mệt mỏi của Đàm Hân Nghiên, chỉ có thể an ủi. “Đừng lo lắng quá nhiều. Cô là người tốt, ông trời sẽ không lấy đi những điều quan trọng của cô. Sẽ giúp cô và gia đình vượt qua tất cả. Tôi tin chắc sẽ sớm tìm được trái tim phù hợp.”
Lắng nghe Uông Trữ Hạ an ủi, cảm xúc tiêu cực của Đàm Hân Nghiên được trấn an và thoải mái hơn rất nhiều. Nụ cười trên môi không còn gượng ép và mang nỗi buồn nữa. “Cảm ơn.”
“Mặc dù tôi không thể giúp được gì vào lúc này, nhưng tương lai cần trợ giúp, cứ nói với tôi.”
Biết Uông Trữ Hạ cũng không thể tìm trái tim giúp cô, nhưng lời nói xuất phát từ tâm của một người lương thiện tốt bụng cũng khiến người nghe xúc động rất nhiều.
Thời điểm cùng Đàm Hân Nghiên đi ra khỏi nhà hàng, nụ cười của Uông Trữ Hạ đông cứng. Nhìn người đứng ngoài cửa, bước chân cô dừng lại, ánh mắt thẳng tắp không né tránh.
Nhận thấy Uông Trữ Hạ có gì đó không ổn, Đàm Hân Nghiên nghi hoặc hỏi. “Làm sao vậy?”
“Không có gì. Cô đi trước đi. Tôi đột nhiên nhớ còn việc phải làm, sẽ về sau.” Uông Trữ Hạ mỉm cười tạm biệt, cô không muốn Đàm Hân Nghiên dính đến vấn đề phiền nhiễu này.
“Cô ổn chứ?” Đàm Hân Nghiên hơi lo lắng trước thái độ đột ngột kỳ quái của Uông Trữ Hạ. “Tôi ổn. Không có gì đâu.”
Đàm Hân nghiên không phải người nhiều chuyện nên không hỏi sâu, liền rời đi trước.
Uông Trữ Hạ nhìn xe taxi chạy đi xa mới đi tới trước mặt bóng người đứng đợi bên ngoài. Giọng cô không vui, mày cau lại.
“Không phải tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi sao? Tại sao anh vẫn tiếp tục tìm tôi? Lộ Thanh Phong, anh là đàn ông trưởng thành, cho dù rời khỏi giới giải trí, làm bất kỳ công việc nào cũng không thể chết đói được. Tội gì cắn mãi không nhà thứ bản thân tự phá hủy?”
“Nhưng tôi không muốn một cuộc sống tầm thường. Số mạng của tôi là tỏa sáng trên truyền thông, nổi tiếng được người người ngưỡng mộ.” Lộ Thanh Phong chụp lấy tay áo Uông Trữ Hạ, nắm chặt không buông dù cô giãy giữa rất mạnh.
Hắn bất ngờ quỳ sụp xống, cầu xin với vẻ mặt cay đắng thất bại. “Cô hãy giúp tôi lần này. Tôi thề sẽ làm một người tốt, không bao giờ dùng những trò lăng xê lố bịch. Tôi cắn rơm cắn cỏ cầu xin cô.”
“Anh đứng lên đi! Anh làm mọi người chú ý..”
Lộ Thanh Phong dập đầu xuống đất, khi ngẩng lên làm máu từ vết trầy trên trán tứa ra. Uông Trữ Hạ vốn không quan tâm hắn, nhưng nhìn bộ dạng thảm hại tiều tụy của Lộ Thánh Phong lúc này, cô thấy hoảng sợ trước ham muốn quyết tâm của hắn.
“Anh cầu xin tôi cũng vô ích. Tôi chỉ là người bình thườn..”
“Cầu xin cô nói với ngài Mục tha thứ cho tôi. Chỉ cần ngày ấy thôi đóng băng các vai diễn là tôi sẽ có biện pháp quay về màn ảnh. Tôi biết sai rồi. Thật sự biết sai. Xin cô tin tôi.” Máu chảy xuống từ trán hắn làm biểu cảm chân thành trên mặt càng có sức thuyết phục.
Cô nghĩ, có lẽ hắn thực sự biết sai. Chần chừ hồi lâu, Uông Trữ Hạ đáp ứng. “Được rồi. Tôi sẽ giúp anh nói vài lời với Húc.”
“Cảm ơn cô! Cô là người tốt. Chúa sẽ phù hộ cho một người xinh đẹp lương thiện như cô.”
Uông Trữ Hạ không lọt tai những lời tâng bốc của hắn, đơn giản cảnh cáo. “Đừng có dính đến tôi như keo da chó. Sau này cấm anh theo dõi tôi. Tôi đi đâu cũng bị anh tìm được, thật sự rất đáng sợ.”
“Dạ, dạ. Tôi biết.”
Dưới sự bảo đảm lặp đi lặp lại của Lộ Thanh Phong, Uông Trữ Hạ nhanh chóng rời đi.
Tại Mục gia.
Trên bàn ăn vào buổi tối hôm đó, Uông Trữ Hạ thảo luận với Mục Anh Húc: “A Húc, anh có thể cho Lộ Thanh Phong một con đường sống không? Cuộc sống hiện tại của anh ta rất khốn khổ tội nghiệp.” “Hắn tìm em?” Mục Anh Húc đang gắp thức ăn cho cô, liền dừng đũa nhíu mày.
Uống Trữ Hạ gật đầu, nhìn đồ ăn trong bát đầy ụ, nhíu mày. “Anh ta cũng chỉ là một diễn viên, muốn có chỗ đứng trong giới giải trí. Tiếc rằng áp dụng phương pháp thiếu khôn ngoan, tự mình hại mình. Em nghĩ trừng phạt của anh lâu nay cũng đủ cho anh ta bài học rồi.”
“Đó là hậu quả hắn tự chuốc lấy. Muốn dựa vào thủ đoạn để nổi tiếng thì bản thân cũng phải có bản lĩnh chấp nhận nếu bị cắn trả.” Anh khịt mũi xem thường, không đồng ý quan điểm mềm yếu của cô.
“Em nghĩ khó khăn gần đây đủ khiến anh ta biết sai lầm, cũng học được cách khiêm tốn, không tự cao tự đại. Bài học lần này đủ cho anh ta nhớ suốt đời.” Uông Trữ Hạ vuốt ve mu bàn tay Mục Anh Húc, dịu dàng đề nghị. “Cho anh ta lối thoát cũng là làm việc thiện.”
Cùng trên bàn ăn, kể từ khi nghe thấy tên Lộ Thanh Phong, Cao Trữ Mộc im lặng tập trung vào bữa ăn, nhưng tai ả dựng lên, cẩn thận lắng nghe toàn bộ đối thoại.
Chuyện tưởng chừng sẽ kết thúc tốt đẹp, nhưng trước khi Mục Anh Húc kịp bảo cấp dưới thu tay, tin tức trên truyền thông nở rộ việc Lộ Thanh Phong tự tử.
Khi Uông Trữ Hạ biết tin tức, toàn thân cô choáng váng, đầu óc nổ tung.
Rõ ràng ngày hôm qua Lộ Thanh Phong đứng trước mặt cô, nhận được lời hứa sẽ cầu xin giúp, hắn liền lộ nụ cười vui mừng, bảo sẽ đợi tin vui của cô, tại sao lại đột nhiên tự sát?
Trái tim lương thiện quá sợ hãi, cô run rẩy nhấc điện thoại gọi cho Mục Anh Húc. ‘Húc…’ Nghe giọng khàn khàn khác thường của cô, anh sốt sắng. “Em sao vậy? Có phải không khỏe trong người không?”
“Húc, Lộ Thanh Phong, anh ta… tự tử.
“Ừm, tôi đã xem tin tức trên mạng.”
Mục Anh Húc vẫn bình tĩnh, giọng nói hờ hững.
Mặc dù cái chết của Lộ Thanh Phong khiến anh rất ngạc nhiên, nhưng không hề liên quan anh, anh không hề xem trọng chuyện này.
“Húc. Em rất hối hận vì trước đây không tha thứ sớm cho anh ta… Uông Trữ Hạ cắn môi, giọng nói thoát ra như không có sức.
“Đừng nghĩ nhiều, có thể có chuyện khác mà chúng ta không biết.”