Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 250



Uông Trữ Hạ bị lời nói của Đàm Hân Nghiên làm cho sửng sốt. “Dường như ba năm tôi không có mặt trong cuộc sống của anh ấy, đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà tôi chưa biết.”

“Cô đừng vội nghi ngờ hay hiểu lầm về điều này.” Đàm Hân Nghiên giải thích cặn kẽ.

“Năm đầu tiên không có cô, tôi và A Húc quen nhau tại một quán bar. Anh ấy cứu tôi khỏi kẻ xấu lợi dụng.”

Dưới miêu tả Đàm Hân Nghiên, Uông Trữ Hạ hoàn toàn tưởng tượng được cảnh tượng đêm hôm đó…

Đàm Hân Nghiên ngồi bên quầy bar, vai rũ xuống khiến mái tóc chảy dài ôm lấy cánh tay, lộ ra chiếc cổ trắng ngần mảnh khảnh. Mặt cô đỏ rực vì ngấm rượu nhưng động tác rót rượu vẫn không ngừng.

Từng ly rượu được dốc cạn vào cuống họng, cô không cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập cách đó không xa. Một gã đàn ông mặt lấm lét, cơ thể ục ịch, ánh mắt thèm khát nhìn vòng eo bé xíu trong chiếc váy quây bó sát người, theo dõi suốt bên cạnh, chỉ đợi Đàm Hân Nghiên say quắc cần câu là ra tay.

Gần cạn chai rượu thì Đàm Hân Nghiên hơi lảo đảo, một bàn tay ú thịt ôm vai cô, mùi nước hoa nồng nặc phả mạnh lên mặt cô. “Em gái uống thật giỏi. Có cần người bồi rượu không?”

Cô cảm nhận được tóc mình bị ai đó dụi dụi, cánh tay bị xoa nắn, cô đẩy mạnh cơ thể núc ních thịt ra. Theo quán tính, thân thể cô ngả ra sau, trong đầu đau khổ dự đoán bản thân sẽ có cú ngã rất đáng xấu hổ trước mặt mọi người. Nhưng một bàn tay ôm lấy vai Đàm Hân Nghiên, giọng nói nghiêm khắc vang lên.

“Sao em uống nhiều rượu vậy? Không đợi anh đến uống cùng?” Người xuất hiện là Mục Anh Húc, lời nói tự nhiên mang theo trách cứ, tay ôm choàng qua người cô như đánh dấu chủ quyền, anh nhìn gã béo. “Ai vậy?”

“Không quen.” Đàm Hân Nghiên ngây ngốc trả lời theo bản năng.

Nhìn thấy Đàm Hân Nghiên có bạn trai, lại so sánh hình thể của hai bên, gã béo muốn giở trò đồi bại, tái mặt bỏ đi nhanh chóng.

Mục Anh Húc nghĩ Đàm Hân Nghiên đã say, anh để cô ngồi ổn định, rồi dặn dò bartender. “Khi nào tiểu thư này muốn về, hãy gọi xe giúp cô ấy. Đưa người ra tận xe, nhớ chưa?”

Bartender gật đầu vâng dạ với bạn của ông chủ.

Sắc mặt Đàm Hân nghiên đỏ rực, cơ thể hơi lảo đảo nhưng ý thức vẫn rất minh mẫn. Cô tò mò nhìn người đàn ông trước mặt, lời nói bật thoát khỏi môi, nhỏ đủ cô nghe thấy. “Trên đời sao có người đẹp trai như vậy? Khí chất lãnh đạm xa cách của anh ta thật đặc biệt.”

Mục Anh Húc nhìn thẳng cô, nhàn nhạt nói. “Nếu cô thấy bị mạo phạm thì xin lỗi.”

Đàm Hân Nghiên cảm động trước hành vi ra tay nghĩa hiệp của anh, thấy anh quay người rời đi, liền níu tay cầu xin. “Anh đẹp trai, có thể uống với tôi vài ly không?”

Nhìn vào đôi mắt có bảy điểm giống Cao Trữ Tịch, anh không thể phũ phàng từ chối. Anh không biết tại sao bản thân lại ra tay giải cứu cô khỏi gã béo đầy ý xấu kia. Có lẽ, khoảnh khắc nhìn cô nghiêng người cô độc lặng lẽ một mình, rất giống tấm lưng Cao Trữ Tịch lâu nay vẫn kiên nhẫn đợi anh về nhà, điều này khiến anh nhất thời làm hành động khác thường.

Sau lần đó, Đàm Hân Nghiên biết về Uông Trữ Hạ thông qua Mục Anh Húc.

“Cô giống một người đã khuất rất quan trọng của tôi.” Mục Anh Húc giải thích lý do anh giúp cô.

“Tôi và cô ấy, ai đẹp hơn?” Đàm Hân Nghiên tò mò.

“Cô.” Anh trả lời không chút do dự. “Nhưng trong lòng tôi, cô ấy là người đẹp nhất.”

“Có cần thành thật như vậy không?” Cô bĩu môi, nhưng trái tim trong ngực nhảy tung tăng.

Với Mục Anh Húc, Cao Trữ Tịch là đẹp nhất, cô giống Cao Trữ Tịch bảy phần, không phải gián tiếp khen cô cũng xinh đẹp sao. Đàm Hân Nghiên tự an ủi và ảo tưởng trong lòng.

Cô không ngừng khai thác cuộc sống của anh. “Anh nói vậy, nhưng vẫn có bạn gái mới đấy thôi.”

Mục Anh Húc im lặng rất lâu, đến mức cô nghĩ không có câu trả lời thì anh đáp. “Nhưng trái tim tôi đã rỗng bên trong. Bất cứ thứ gì đều không thể trám đầy.”

Đàm Hân Nghiên cười chua chát, thứ tình cảm mới le lói đã bị đối phương dìm chết, cô biết bản thân đến muộn. Ngay đến cơ hội quen Mục Anh Húc, cũng vì đôi mắt cô có phần giống một người đã khuất mới có được.

Sau cuộc trò chuyện tâm đắc này, cả hai không ngờ lại trở thành bạn tốt của nhau. Có vài điểm tương đồng, sở thích không giống nhau nhưng ít ra thấy bình yên khi ngồi cạnh nhau, nói đôi ba lời tâm tình. Mối quan hệ ngày càng thân thiết.

Khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài, đó là điều hiển nhiên khi Mục Anh Húc trên danh nghĩa có một người bạn gái.

Cao Trữ Mộc nghi ngờ mỗi tối Mục Anh Húc đều ra ngoài, khi về nhà luôn một thân mùi rượu. Á hoài nghi anh ngoại tình nên theo dõi, cuối cùng bắt gặp cảnh hai người uống rượu cùng nhau.

Ả xông lên đẩy người Đàm Hân Nghiên, gào toáng lên. “Hồ ly tinh cướp đàn ông của người khác. Không biết xấu hổ!”

Mục Anh Húc nổi nóng khi ả mắng ngày càng khó nghe, kéo tay Cao Trữ Mộc. “Về nhà!”

“Tại sao em phải về?” Cao Trữ Mộc trợn mắt dữ tợn, hung dữ đặt câu hỏi. “Em là bạn gái của anh hay ả? Đêm hôm khuya khoắt không ở nhà với bạn gái, anh đi gặp người phụ nữ khác, anh đặt bản thân vào địa vị em đi, liệu có khó chịu, có tổn thương không?”

Đàm Hân Nghiên bị nhiều ánh mắt soi mói dè bỉu xung quanh chiếu vào, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng vì nể mặt Mục Anh Húc, nên chủ động đứng dậy. “Hai người nói chuyện đi. Tôi đi trước.” Nhìn cô thản nhiên bỏ đi, Cao Trữ Mộc điên tiết quát lớn. “Đứng lại!!” Á xông lên chặn trước mặt, chỉ thẳng vào mũi Đàm Hân nghiên, châm biếm. “Nhìn cô cũng giống người có ăn có học, mặt mũi xinh xắn, tại sao lại làm chuyện vô liêm sỉ mồi chài đàn ông của người khác?”

“Cô hiểu lầm rồi…” Đàm Hân Nghiên đen mặt giải thích nhưng bị Cao Trữ Mộc tát thẳng vào mặt, rồi lại đẩy mạnh ngực cô.

“Nếu là hiểu làm, tại sao cô phải vội vàng bỏ đi?” Cao Trữ Mộc gào lên, nhìn Mục Anh Húc đứng phía sau đỡ lấy Đàm Hân Nghiên, nghiến răng sỉ nhục. “Hạ tiện. Kỹ nữ.”

Mục Anh Húc rốt cuộc không chịu nổi, nhìn bộ dạng uất ức của Đàm Hân Nghiên, anh cảm thấy có lỗi. Anh bước đến trước mặt Cao Trữ Mộc, gắn giọng. “Em làm loạn đủ chưa? Đừng thử thách kiên nhẫn của tôi.”

“Tôi làm loạn?” Cao Trữ Mộc trợn mắt nhìn thái độ của anh. Sau cái chết của Cao Trữ Tịch, Mục Anh Húc bắt đầu lạnh nhạt với ả, lo lắng và hoảng sợ dồn nén lâu nay, thêm sự kiện lần này khiến ả tức nước vỡ bờ. Á tủi thân bật khóc, thương tâm khổ sở đẩy anh ra, bụm miệng chạy đi.

Cao Trữ Mộc chưa từng nghĩ Mục Anh Húc vì một phụ nữ xa lạ mà quát mắng và tổn thương ả.

Đêm hôm đó, Mục Anh Húc kiên nhẫn giải thích mối quan hệ giữa anh và Đàm Hân Nghiên, mặc dù Cao Trữ Mộc không tin vào tình bạn giữa nam và nữ nhưng ả im lặng không theo dõi hay gây rối ồn ào nữa.

Đàm Hân Nghiên sau đó một thời gian cũng sang nước ngoài du học, gia đình chuyển đi, không còn ở thành phố A.

Biết được toàn bộ quá trình quen biết của Đàm Hân Nghiên và Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ trong lòng hâm mộ bật thoát thành lời.

“Tôi có chút đố kỵ vì không được tham gia vào sinh hoạt của anh ấy trong những năm đó.”

Nhìn vẻ mặt của Uông Trữ Hạ, Đàm Hân Nghiên sợ cô hiểu lầm, vội vàng thanh minh. “Tôi về nước là để thực hiện giấc mơ ấp ủ lâu nay. Tôi cũng biết cô và A Húc đã bên nhau. Tôi thành tâm chúc phúc cho tình cảm của hai người. Chúng tôi chỉ là bạn.”

Uông Trữ Hạ được rất ít người chúc phúc cho mối quan hệ với Mục Anh Húc, nghe những lời này khiến cô cảm động. Tuy ấn tượng về Đàm Hân Nghiên tốt, cô vẫn có điều khó hiểu.

“Sao cô biết tôi là Cao Trữ Tịch.” Uông Trữ Hạ sờ lên mặt, cô vẫn nhớ bản thân đã phẫu thuật thẫm mỹ, khuôn mặt chỉ giống ngày xưa năm sáu phần, người không quen biết không thể nào nhận ra.

“Xin lỗi, tôi có điều tra qua thân thế của cô khi quay về nước. Chung quy, Mục Anh Húc cũng là người bạn tri kỷ mà tôi trân trọng, tôi sợ anh ấy gặp phải những cô gái ham vinh hoa phú quý.”

Đàm Hân Nghiên thành thật khai báo, mỉm cười thân thiện nhìn cô. “Mấy năm nay, tôi chưa từng gặp lại A Húc. Cô đừng hiểu lầm như bạn gái cũ Cao Trữ Mộc của anh ấy.”

Chân thành và thẳng thắn của Đàm Hân Nghiên khiến Uông Trữ Hạ không phản cảm, cô thấy thoải mái khi nghe cô ta trải lòng. “Bây giờ cô đã về nước, chúng tôi có thể gặp cô bất cứ lúc nào.”

Đàm Hân Nghiên rất biết ơn trước sự phóng khoáng của Uông Trữ Hạ, chạm cốc với cô cùng lời khen ngợi. “Tôi bây giờ hiểu tại sao A Húc không thể quên cô. Cô rất rộng lượng, điều hiếm thấy ở phụ nữ đang yêu.”

Uông Trữ Hạ mỉm cười, trong mắt là niềm tin vững bền. “Tôi tin anh ấy.”

Mang theo tâm trạng vui vẻ, Uông Trữ Hạ quay về Mục gia, giật mình vì bóng dáng cô đơn của Cao Trữ Mộc bên ghế sô pha. Vẻ ảm đạm u uất của ả làm cô lo lắng hỏi. “Làm sao vậy? Sao mặt chị xanh mét nhợt nhạt thế này?”

Cao Trữ Mộc như người trở về từ cõi chết, u ám nhìn cô, giọng nghiêm nghị. “Tối nay em hẹn gặp ai?”

Suy nghĩ trong đầu Uông Trữ Hạ khẽ động, thích thú hỏi. “Em đi gặp đối tác, giảng viên xinh đẹp nổi tiếng Đàm Hân Nghiên”

“Em có biết cô ta là ai không?” Cao Trữ Mộc căng thẳng cảnh cáo, cơ thể đứng phắt dậy tỏ ra nghiêm trọng. “Cô ta là bạn tốt của Mục Anh Húc.”

Bạn tốt được Cao trữ Mộc nhấn mạnh như ngầm ám chỉ, nhưng Uông Trữ Hạ không phản ứng như ả dự đoán.

“Cô ấy kể với em những gì đã xảy ra trước đây. Em tin tình bạn của hai người đó.”

“Không có tình bạn giữa nam và nữ!!!” Cao Trữ Mộc bắt lất tay Uông Trữ Hạ, rít lên.

“Được rồi, chị bình tĩnh nào.” Uông Trữ Hạ nhìn ả đầy cảm thông, vỗ tay trấn an. “Chúng em đã kết bạn với nhau. Chị đừng lo lắng. Em biết chị quan tâm em, suy nghĩ đến tình cảm của em và Húc. Nhưng em tin tưởng anh ấy, tin vào tình cảm của bọn em.”

Cao Trữ Mộc khiếp sợ khi nghe tin Uông Trữ Hạ kết bạn với Đàm Hân Nghiên. Tim ả đập dồn dập, sống lưng lạnh ngắt vì hoảng hốt, ả cố gắng nặn ra nụ cười với cô. “Bàn công việc hợp tác chắc cũng mệt rồi, em lên nghỉ ngơi sớm đi. Chị muốn ngồi dưới này thêm một lúc.”

Uông Trữ Hạ thu gọn sắc mặt trắng bệch kinh hoàng của ả vào đáy mắt, đi lên tầng nghỉ ngơi.

pha, mệt mỏi và lo lắng tràn đây mặt ả.

“Không phải cô ta hứa cả đời sẽ không bao giờ quay lại sao? Tại sao?

Tại sao?”

Đêm xuống, Cao Trữ Mộc thiếp đi trên sô pha phòng khách, không người làm nào bận tâm đến sức khỏe của ả dù có đi ngang qua trông thấy.

Trong mơ, Đàm Hân Nghiên bóp cổ ả, mắt đục ngầu đầy hận thù. “Tất cả đều do cô. Là cô hại tôi, là cô chia cắt chúng tôi. Cô là ả đàn bà ác độc. Tôi sẽ trả lại cô gấp bội những gì cô gây ra.

Chết đi! Chết đi!”

Cao Trữ Mộc dùng bàn tay với bộ móng son đỏ cào cấu đối phương, nhưng thân ảnh Đàm Hân Nghiên lúc mờ lúc tỏ, tiếng cười man rợ xuyên vào óc ả, rền rĩ, vặn xoắn khiến ả gào khóc.

“Không!!!” Cao Trữ Mộc bật dậy trong nước mắt giàn dụa, vẻ mặt bàng hoàng kinh hãi.

Ả há miệng thở dốc, cố nuốt lấy từng ngụm khí vào miệng, trong đầu tua đi tua lại cảnh tượng đáng sợ trong mơ, đặc biệt ánh mắt căm hận của Đàm Hân Nghiên. Ánh mắt rất giống Uông Trữ Hạ, khiến ả có cảm tưởng hình ảnh hai người đó chồng chéo lên nhau, cùng muốn giết chết ả.

“Là cô đeo bám Mục Anh húc. Là cô xen vào quan hệ của chúng tôi. Là cô mê hoặc cám dỗ anh ấy. Tôi đuổi con hồ ly tinh để bảo vệ hạnh phúc của mình, có gì sai? Tôi không sai.”

Tiếng lầm bẩm của ả gần như tiếng khóc trong đêm. Nếu có người làm nào đi vệ sinh lúc này, sẽ thấy một bóng người tóc tai rũ rượi điên loạn ôm đầu lẩm bẩm trong bóng tối giữa phòng khách.

Đàm Hân Nghiên không nói cho Uông Trữ Hạ biết, cô ta không hề tự nguyện sang nước ngoài du học. Khi đó cô không còn lựa chọn nào khác để đảm bảo an toàn cho người thân.

Tất cả những điều này đều được Cao Trữ Mộc tiến hành bí mật sau lưng Mục Anh Húc.

Trên tầng hai, trong phòng Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ bò lên người anh nằm lười biếng. Hai người sau khi âu yếm, trao cho nhau mọi yêu thương, yên tĩnh nằm cạnh nhau, hưởng thụ bầu không khí bình yên giản dị này.

Uông Trữ Hạ dụi mặt vào hõm cổ anh, hạ giọng để lời nói ra mang sắc thái thần bí. “Húc, đố anh tối nay em ăn tối với ai.”

Mục Anh Húc vuốt ve da thịt non mịn ở eo cô, thuận miệng đáp. “Ai?”

“Đàm Hân Nghiên!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.