Thư ký Trần Hiên vừa đóng cửa phòng bệnh Cao Trữ Mộc, bắt gặp Lâm Mộng Như đi tới.
“Sao em vào đây?”
“A Hạ nằm viện, em sao có thể không đến thăm?” Lâm Mộng Như nhíu mày khinh thường câu hỏi ngu ngốc, mắt lia đến bàn tay hắn đặt trên nắm cửa. “A Hạ bên trong phòng này à? Cậu ấy ổn chứ?”
Lâm Mộng Như là tuýp phụ nữ hành động, miệng nói tay làm, đưa tay muốn đẩy hắn ra để xông vào phòng, thư ký Trần Hiên hoảng hốt ngăn cản. “Phòng này không phải của Uông Trữ Hạ.”
“Anh lại muốn nói dối tôi?” Lâm Mộng Như cáu kỉnh gạt tay hắn. “Nếu không phải phòng A Hạ, anh sao lại đi ra từ đây? Hay bên trong anh giấu con hồ ly tinh nào sau lưng tôi?”
“Nói linh tinh…” Thư ký Trần Hiên không kịp giải thích trước máu ghen của Lâm Mộng Như, cô đẩy mạnh cửa ra.
Đập vào mặt là thân ảnh Cao Trữ Mộc, mặt cô trầm xuống u ám.
“Trần Hiên, chuyện này là sao?” Giọng cô gầm lên không vui. “Là chủ tịch phu nhân mềm lòng, dặn tôi đưa cơm qua cho Cao Trữ Mộc.”
“Mang cơm cho con rắn độc này?” Lâm Mộng Như vô thức quan sát món đồ trên tay Cao Trữ Mộc, ánh mắt rơi vào hộp giữ nhiệt rỗng và thùng rác bên cạnh chân.
Cô bước hẳn vào phòng, nhường không gian quan sát cho Trần Hiên, cười chế nhạo. “A Hạ nhờ anh mang cơm đến đây?”
Trần Hiên tuy biết bản chất Cao Trữ Mộc, nhưng chuyện này đủ làm hắn sốc vì chưa chuẩn bị tâm lý, mặt sa sầm nhìn chằm chằm thùng rác. Hắn mím môi kím nén tức giận, gật đầu xác nhận với Lâm Mộng Như.
Cao Trữ Mộc không ngờ Trần Hiên quay lại, càng không nghĩ đến Lâm Mộng Như xông vào phòng quá nhanh, å chưa kịp đậy nắp thùng rác.
Lồng ngực thở hổn hển vì giận dữ, ả chỉ thẳng tay ra cửa, gào lên. “Ai cho phép mấy người vào phòng tôi? Cút!”
“Bây giờ diễn kịch, muộn rồi.” Nhìn Cao Trữ Mộc tức giận chột dạ, Lâm Mộng Như sung sướng chế nhạo.
“Cô là ai mà có quyền phán xét tôi? Cút khỏi phòng tôi.”
Lâm Mộng Như để ngoài tai tiếng gào của ả, bình thản đi đến trước mặt, cúi đầu nhìn thùng rác bầy hầy đồ ăn, vẫn còn bốc khói và tỏa ra hương thơm.
“A Hạ thật có lòng. Nhìn màu sắc và hương vị cũng đoán ra là mua ở nhà hàng nổi tiếng.” Bắn ánh mắt sắc bén về về Cao Trữ Mộc, Lâm Mộng Như nhanh tay đỡ một cái tát của Cao Trữ Mộc.
Cao Trữ Mộc xanh mét mặt vì bị hất ngã đập vào tủ đầu giường, ả chống tay đứng vững, trong lòng khẩn trương sợ hãi. Ả muốn nhào lên đánh Lâm Mộng Như như bị cô giơ nắm đấm ra đe dọa hung dữ, liền bặm môi đứng yên.
Lâm Mộng Như cười khẩy, cầm thùng rác lên, chậm rãi nhạo báng. “Bữa cơm này mang đi nuôi chó hoang, bọn nó còn biết vẫy đuôi cảm ơn A Hạ. Loại người giả tạo hai mặt chỉ biết đâm sau lưng người khác như cô, đến con chó cũng không bằng. Cô không xứng để A Hạ thương hại.” Dứt lời, Lâm Mộng Như đi thẳng về phía cửa, nói với Trần Hiên. “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Trần Hiên nhìn thùng rác trên tay cô khó hiểu.
“Đem cho chó ăn.”
Lời nói là cú tát mạnh vào mặt Cao Trữ Mộc, ả đuổi theo muốn đánh người nhưng bị cửa phòng bệnh sập vào mặt. Chiếc mũi cao xinh đẹp đau đớn sau cú va chạm, Cao Trữ Mộc xoa xoa mũi, thầm chửi rủa. “Chết tiệt! Đừng hòng tôi không bỏ qua lần sỉ nhục hôm nay.”
Mọi chuyện đang nằm ngoài tầm kiểm soát của ả, tay ả siết chặt vì những toan tính trong đầu ngày càng nhiều.
Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Mộng Như vẫn giữ vẻ mặt giận dữ âm u. Trần Hiên gỡ thùng rác trên tay cô, đặt xuống một bên, nhẹ giọng hỏi.
“Vừa trút giận cho Uông Trữ Hạ hùng hổ như thế, vẫn chưa thỏa mãn sao?”
“Trút giận được tích sự gì?” Lâm Mộng Như nghiến răng căm giận. “Ả khiến A Hạ sảy thai. Chọc giận ả cũng không thay đổi được sự thật đau lòng. Thật bất công. Đáng nhẽ ban nãy phải tát ả vài bạt tai.”
“Tôi cũng rất tiếc về chuyện không vui này. Nhưng Uông Trữ Hạ đã có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật để tiếp tục. Em cũng đừng phiền muộn về chuyện này, sẽ khiến cô ấy đau lòng.”
Trần Hiên choàng tay qua eo Lâm Mộng Như, vỗ về cảm xúc nóng giận. “Uông Trữ Hạ còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội có con.”
Dù cơ hội rất nhỏ, Trần Hiên không nói điều này ra miệng.
Lâm Mộng Như im lặng đi theo một lúc lâu, gần đến phòng Uông trữ Hạ mới chợt nhận ra điều khác thường. “Tay anh đang bóp cái gì vậy?”
Trần Hiên chuyển tay dịch lên trên, trở về vòng eo nhỏ, lầm bầm. “Cùng là bạn bè chơi thân với nhau, tại sao tính cách một trời một vực như vậy? Uông Trữ Hạ cũng đâu có phản ứng quá lớn khi được Mục tổng sờ mó…”
Trần Hiên phẩy phẩy bàn tay sưng đỏ, líu ríu đuổi theo dỗ dành. “Tôi sai rồi, cục cưng đừng giận…”
Tại biệt thự cách xa trung tâm thành phố.
Khương Giang từ sở pháp lý mệt mỏi trở về, gặp bà Khương đứng ở cửa thấp thỏm nhìn hắn.”Mẹ biết con sẽ về nhà. Con bỏ ra ngoài mấy ngày, mẹ còn tưởng con vẫn trách mẹ. “Bà Khương đon đả vui vẻ bước đến.
Khương Giang lãnh đạm nhìn mẹ, không nói gì, đi về phía cầu thang. Bà Khương sao có thể để hắn rời đi dễ dàng, bước theo sau khuyên thuyên không ngừng.
“Ngay từ đầu con không nên kết hôn với Cao Trữ Mộc. May mắn hai đứa đã ly hôn, thoát khỏi loại phụ nữ dám tiền hám danh sẽ chỉ có lợi cho sự nghiệp và cuộc sống của con.”
Khương Giang nghe ra ám chỉ mọi hành vi của hắn đều nằm trong bàn tay của bà Khương.
Hắn tránh khỏi bàn tay níu lấy của bà Khương, cau mày nghe bà nói. “Bạn của mẹ có con gái trạc tuổi con, giỏi giang và xinh đẹp. Hôm nào con rảnh, gia đình hai bên hẹn dùng cơm.”
“Mẹ có thể yên lặng được không? Hiện con rất mệt, không muốn nói chuyện” Khương Giang chịu hết nổi, quát lên cắt lời bà Khương.
Không nhìn vẻ mặt choáng váng của bà Khương, hắn mở cửa vào phòng rồi vô lễ đóng sập cửa lại nặng nề. Hắn đứng lặng ở cửa nhìn khắp phòng, nơi hắn và Cao Trữ Mộc đã sống trong thời gian qua. Từng kỷ niệm lướt qua đầu như nhạo báng kẻ thất bại là hắn.
Cảm giác mệt mỏi buông xuôi khiến hắn muốn rời đi, đến một nơi không ai quen biết.
Hắn không để bộ não có thời gian suy nghĩ, nhanh tay thu dọn quần áo vào va li. Thời điểm tay chạm vào bức ảnh duy nhất của hắn và Cao Trữ Mộc kịp chụp trước đám cưới, hắn cầm lên rồi đặt xuống, úp sấp mặt ảnh xuống mặt bàn.
Hắn từ chối mang theo tình cảm đã chết trong lòng.
Bà Khương hoảng sợ khi thấy hắn xách vali xuống tầng, bà vội vàng ngăn cản trước mặt. “Con làm gì vậy? Con định đi đâu?”
“Mẹ đừng hỏi. Con không muốn mẹ can dự vào chuyện của con.” Khương Giang đứng thẳng lưng, đối diện khuôn mặt kinh hoàng của bà Khương.
“Con căm ghét mẹ đến thế? Ngay cả ly hôn cô ta rồi, cũng không muốn sống với mẹ? Con trách mẹ sao?” Trái tim bà Khương run lên đau đớn, bà hiểu ý tứ trong đôi mắt lãnh đạm xa lạ của con trai.
Nghe bà Khương vẫn lôi Cao Trữ Mộc vào câu chuyện của hai mẹ con, hắn không kiên nhẫn, tâm trạng càng cáu kỉnh hơn. “Con muốn ra nước ngoài.”
“Mẹ luôn muốn con phải sống cuộc sống theo ý mẹ. Muốn con tiếp quản công ty và kết hôn với người phụ nữ mẹ thích. Nhưng đó là mẹ thích, không phải con thích hay muốn. Con có thể vì Khương gia lèo lái công ty gia đình, nhưng riêng hạnh phúc cả đời, con muốn được tự do quyết định. Tiếc là, mẹ chưa từng quan tâm đến cảm nhận hay tình cảm của con.”
Hắn thở hắt ra, giọng điệu kiên quyết. “Người phụ nữ con yêu cũng rời bỏ con theo mong đợi của mẹ. Lần này, dù mẹ không đồng ý hay phá rối, con cũng rời đi không quay lại.”
Khương Giang dửng dưng nhìn bà Khương một lần, bước thẳng ra cửa.
Đuổi theo bước chân hắn là tiếng hét.
“Mọi việc mẹ làm đều vì muốn tốt cho con. Con vì một cô gái không có nhân phẩm mà vứt bỏ sự nghiệp vứt bỏ gia đình, cô gái đó chỉ là sao chổi, là tai ương.”
Khương Giang đi qua cửa biệt thự, đi qua cánh cổng lớn, bước chân không chút lưu luyến. Tiếng gọi xé ruột xé gan không làm hắn chùn lòng.