Hành Trình Của Nhân Vật Phụ

Chương 14: đến học viện.



-ư.....mình đang ở đâu thế này? Ể? Sao mình lại không di chuyển được thế này??-Masaru vừa tỉnh dậy ,bỗng cảm thấy có gì đó không ổn vì cậu không thể di chuyển hai tay của mình.

Cậu còn cảm thấy cái gì đó mềm mềm và âm ấm trên cánh tay cậu. Nhìn sang,đó là hai chị em nhà Amrita đang ôm lấy tay cậu và ngủ ngon lành. Cô em chắc hẳn đang mơ về cá dựa trên đống nước miếng thấm vào vai áo cậu. Còn cô chị có vẻ mơ đang ở suối nước nóng vì khuôn mặt cô đỏ bừng.

Ngay lập tức,cậu nhận ra sự việc mình đang dấn thân vào. "Đệt,chuyện này không ổn rồi. Thế này thì mình chết mất. Chết tiệt,họ thơm quá. Không được. Họ có người họ thích rồi. Không được làm thế. Kiềm chế đi...." cậu tự động viên bản thân mình. Khỏi cám dỗ mang tên mất zin.

-ano....Shiro-chan,Yukichika-san,dậy đi. Nếu hai người buồn ngủ thì cũng phải lấy gối mà ngủ chứ. Thói quen xấu thế.-cậu than thở.

-um......Masaru....san......-hai người khẽ nhau mày nhưng không chịu dậy mà còn ôm chặt hơn nữa.-

"Chết tiệt,đừng cạ nữa. Em ơi,cố lên. Đêm nay anh sẽ làm bạn với em. Đừng biến hulk mà!!!" cậu tự nói với thằng em của mình.

-ano.....dậy đi,trời sáng rồi! Dậy nhanh.-cậu hối hả gọi họ,đồng thời rung lắc hai bên vai,lay họ dậy.

-ưm.......Masaru-san?....-hai người bắt đầu tỉnh dậy với khuôn mặt ngái ngủ.

-dậy rồi thì nhanh nhanh ra khỏi người tôi với. Tay tôi tê quá.-cậu thúc giục họ.

-vâng vâng.....à mà....cậu thấy ổn rồi chứ?-

-vâng? Chị nói vậy là sao?-

-à thì....cậu biết đó. Khi cậu sử dụng {mana form} đó. Cái dạng đó là omega đúng không?-

-vâng. Em cũng không biết nữa. Lúc đó,em chỉ muốn có sức mạnh để có thể cứu mọi người. Và em đã làm được....hức....em làm được rồi...-cậu nói rồi lại òa khóc một lần nữa.

-rồi rồi. Lại đây nào.-Yukichika khẽ mỉm cười rồi ôm Masaru vào lòng.

Đây thật là một giây phút cảm động."trời oi,mình đang ôm cậu ấy này!!! Mùi thơm quá! Có nên ngửi không?" nếu mà cô chị biến thái này không nghĩ thế.

-này....hai người có đang vui vẻ quá không vậy?-

Cảm thấy sát khí ngút trời đằng sau mình,cậu cố di chuyển cái cổ đang căng cứng của mình ra sau,từng chút một như con robot. Shiro đang đứng đó với vầng hào quang đen kịt phát ra từ cô nàng.

-Shiro-san....cậu....cậu hiểu nhầm rồi. Tôi không cố ý làm thế đâu.-

-Masaru-san~~~~chuẩn bị tinh thần đi.-cổ nhấn mạnh câu cuối.

-đừng...đừng mà......kyaaaa!!!!!!-

~~~~10 phút đau khổ sau....

Sau màn tra tấn của Shiro,Masaru nằm như một cái xác khô với thứ gì đó muốn rời khỏi cơ thể cậu.

-mà lạ thật đấy.....chị nhớ rõ là cậu ấy đã bị một nhát chém chí mạng rồi mà.
Dù có là Omega thì cũng không thể hồi sinh người chết.-

-đúng là lạ thật....mà kệ đi. Cậu ấy đã quay trở lại vì chúng ta. Mình nên vui mới đúng chứ.-

-ư..ừ.....đúng nhỉ.-

Sau đó,bọn họ quyết định đi tắm ở con sông gần đó trong khi Masaru đang ngất đi. Tắm xong,họ tiếp tục làm đồ ăn để ăn trên đường. Chiếc xe trở đầy nguyên liệu đã bị hỏng do bọn cướp. Chỉ còn một ít còn sử dụng được.

-Masaru,dậy đi chúng ta đi nào.-

-ư...ể....đi đâu cơ?-

-vẫn còn ngái ngủ hả? Tất nhiên là đi đến học viện rồi. Bọn tớ đã sửa được một chiếc xe ngựa rồi. Chúng ta đi thôi.-

-ừm.-

Sau đó,họ khởi hành đến học viện sau khi đã chôn cất những người hộ tống thật chu đáo. Vì lỡ thời gian cho vụ cướp,họ sẽ phải đi cả ngày lẫn đêm. Sẽ luôn có người lái và người canh gác.

Masaru làm người đánh xe và bảo vệ. Shiro sẽ nấu ăn trên xe còn Yukichika săn bắt trên đường. Bọn họ cứ thay phiên nhau thực hiện.

Masaru dùng {relay} tiếp sức chon con ngựa chạy liên tục và đồng thời niệm phép {self-guide} cho con ngựa tự biết đường đến học viện.

Yukichika luôn đề phòng xem có con thú nào ở gần,cô sẽ giết nó và bắt nó lên xe nhanh nhất có thể. Shiro làm nhiệm vụ nấu chúng để có thêm lương thực. Ai mệt thì ngủ và người khác sẽ làn thay.

Cứ thế,suốt 2 tuần ở trên xe ngựa,họ cuối cùng đã đến đích của mình,học viện Grimson. Để đến được đây,họ đã cho thấy sự nỗ lực kiên cường.

-đến rồi!!! Được xuống khỏi xe ngựa rồi. Em muốn được tắm. Suốt 2 tuần chưa được tắm tử tế lần nào!-Shiro than thở.

Suốt hai tuần qua,bọn họ luôn phải dùng thủy ma pháp để tắm và không có xà phòng,không dầu gội. Nó là cực hình đối với con gái.

Xuống xe,chân Masaru vẫn còn càm thấy rung rung. Cảm giác đó đã thấm luôn vào cơ thể cậu.

-xin chào. Các em đến đây có việc gì vậy?-

-à vâng. Em là Yukichika Amrita. Em theo lệnh của giáo viên mang hai người này vào học viện.- cô nàng giơ chiếc thẻ học sinh ra cho họ xem.

-chào em,Amrita-san. Vậy cậu chắc hẳn là Masaru còn cô gái này cũng là Amrita-san đúng chứ?-

-à...vâng ạ. Lần đầu gặp mặt.-

-lần đầu gặp mặt. Vậy thôi. Các cậu hãy vào phòng hiệu trưởng đi. Ngài ấy đang đợi đó.-

-vâng. Cảm ơn anh.-

-không có gì.-

   Với Yukichika là người dẫn đường,họ được dát đi một vòng quanh ngôi trường. Phải nói là thật ngưỡng mộ. Nơi này rộng lớn đến lạ thường. Đến nỗi một sân đấu tập có thể bằng cả đấu trường la mã thời xưa.

   Hơn nữa,ở mọi ngóc ngách đều có lính canh ở mọi nơi. Luôn tạo cho ta cảm giác an toàn. Nhưng sân trường bây giờ lại rất vắng. Hay nói thẳng ra là chả có ai cả vì đây đang là thời điểm nghỉ hè.

   Cuối cùng,họ đến trước một cánh cửa rộng lớn. Có thể nói cánh cửa này cho orge đi cũng vừa. Dừng lại,Yukichika hít một hơi khi chuẩn bị gõ cửa.

-vào đi.-một giọng nói khàn khàn cất lên.-

Được sự cho phép của hiệu trưởng,ba người nhẹ nhàng mở cửa và đi vào. Trước mặt họ là một người đàn ông già dặn,mái tốc và bộ râu bạc trắng,xoã xuống cái áo pháp sư ông mặc. Nhưng vẫn không mất đi cái nhìn uy nghi như nhìn thấu tâm can mọi người.

-xin phép ngài,Grimson-sensei. Em đã mạng đến hai người mà em kể rồi đây ạ.-

-d...dạ,xin chào thầy. Em..em là Mấmune Masaru ạ. Xin cảm ơn thầy vì đã cho em cơ hội này ạ!-bị thu hút bởi ánh nhìn xa xăm ấy,Masaru mới bừng tỉnh và thực hiện màn chào hỏi của mình. Theo sau là lời giới thiệu gượng gạo của Shiro.

-hmmmmm.......xin chào đến học viện Grimson. Ta rất mong đợi được gặp người mà em Amrita-san đây ngưỡng mộ. Và quả thật. Ta có thể thấy lí do đó ở cậu.-bình tĩnh quan sát tình huống,ông ta đã có thể nhìn nhận con người một cách chuẩn xác.

Trong game, Grimson là một huyền thoại sống với tên đầy đủ là Frynt J Grimson đệ tam. Những chiến công của ông dù không được nhắc đến nhiều trong game, ông ta vẫn được giới thiệu là một trong những magic knight mạnh nhất 100 năm đổ lại.

Giờ khi đã gặp ông ta mặt đối mặt,cậu có thể thấy rõ lí do tại sao ông là một trong những người mạnh nhất. Dù bỏ đi phần mana khổng lồ từ cơ thể ông,cái cách ông nhìn và đánh giá mọi người đủ để thấy độ thông thái của ông.

-d...dạ,cảm...cảm ơn ạ.-bất ngờ với lời khen,cậu chỉ biết trả lời như một pho tượng.

-hahahaha....cậu không cần phải căng thẳng thế đâu. Cứ bình tĩnh đi. Ta không làm hại cậu đâu.-

-v...vâng...-cậu nói rồi cùng mấy cô bạn,ngồi xuống ba chiếc ghế đã sắp sẵn theo chỉ định của hiệu trưởng.-

-được rồi. Vậy đầu tiên,ta muốn gửi lời cảm ơn tới cậu vì đã chọn ngôi trường này làm nơi phát triển của cậu.-

-không đâu ạ. Chính em phải cảm ơn thầy vì đã cho em cơ hội tuyệt vời này chứ ạ.-

-hahaha...đúng thật là một cậu nhóc thú vị. Vậy thì cậu cũng hẳn là biết được ngôi trường này có gì rồi chứ?-

-à...vâng ạ.-

-tốt. Vậy t sẽ bỏ qua nó. Điều đầu tiên cậu cần phải làm,tất nhiên là bài kiểm tra vào trường.-

-ể?-

-hửm? Cậu không biết điều này sao? Tất cả học sinh đều phải tham gia kỳ kiển tra để được vào trường này. Dù có là được triệu tập đi nữa. Làm thế sẽ bảo đản tính công bằng cho tất cả học sinh.-

-à..vậy ạ? Vậy thì em phải than gia phần thi ở đâu vậy?-

-cậu sẽ thi ở sân tập sau trường. Amrita-san sẽ dẫn các em đến đó. Vậy được chứ?-

-dạ vâng ạ.-chũng tôi đồng thanh.

-vậy thì tạm biệt và chúc cậu may mắn.-ông ta mỉm cười. Sau đó,cánh cửa tự mở như bảo họ bắt đầu.

Hiểu ý,Masaru và hai cô gái đứng lên,cúi chào lần cuối rồi đi ra khỏi cửa, cẩn thận đóng cửa lại cho ông.

-Masaru....à....-ông ta ngồi đó,nhắc đến cái tên rồi đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó.

Trong khi đó, Masaru với Shiro đang lẽo đéo bám theo Yukichika và tận hưởng khung cảnh ngôi trường rộng lớn mà cậu CÓ THỂ theo học. Cậu có phần lo lắng về bài kiểm tra vì nó không được nêu rõ trong game. Nhưng giả sử tên mập làm được thì cậu cũng làm được.

Cuối cùng,sau hơn 10 phút đi bộ,cậu đã nhìn thấy cái sân tập sau trường. Nó có đủ mọi loại hình nhân và các thứ. Ở đó cũng có nhiều người đang tham gia tuyển vào đây. Dù đang nghỉ hè,trường luôn nhận cả đống đơn đăng ký ở khắp mọi nơi nên phải tuyển từ rất sớm.

-xin chào. Cô cậu đến đây để tuyển sinh phải không?-

-à...dạ vâng ạ! Em tên l....-

-Masamune-kun và Shiro-san đúng chứ?-

-ể...à...dạ vâng.-

-cậu không phải ngạc nhiên thế đâu. Tôi đã được thầy hiệu trưởng báo cho rồi. Vậy chúng ta kiểm tra chứ?-

-ể? Em không phải đợi sao?-

-không cần. Chúng tôi có nhiều người kiểm tra lắm. Tôi hiện tại đang trống đây.-

-à...dạ được. Nhờ cô giúp đỡ vậy.-

Cậu ta đi theo mà không có chút lưỡng lự. Mấy học sinh và giáo viên nhìn thấy thì thể hiện một khuôn mặt ngạc nhiên,xen kẽ thương hại.

-trời....tên này đang đùa hả?-

-này này,đừng đùa thế chứ?-

-tên này chết chắc rồi.-

Những lời nói rì rầm qua lại cứ thế dồn vào cậu. Cậu ta thì không mảy may để ý rằng cô giáo viên đó đang cười một cách thoả mãn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.