Trong phòng tắm phát ra câu hỏi của Quận Hy Ca cùng với giọng nói thiếu liêm sỉ của Diêm Dụ. Hơi nước bốc lên mù mịt, lan ra khắp cả căn phòng.
"Sao anh cứ thích sờ linh tinh vậy?" Quận Hy Ca không khách khí vỗ vào mu bàn tay anh.
Diêm Dụ làm ra vẻ ngơ ngác, anh nói đúng lý hợp tình: "Anh sờ linh tinh lúc nào, rõ ràng là bàn tay này."
Nói rồi còn gõ gõ vài cái, nhưng cuối cùng đâu vẫn đóng đấy. Bàn tay chai sạn tru du trên những đường cong lả lướt, hai mắt Diêm Dụ sáng rực.
Quận Hy Ca trừng mắt: "Anh đừng xoa bóp chỗ đó..."
"Chỗ đó là chỗ nào?" Diêm Dụ lộ ra nụ cười ngả ngớn, hơi thở vô cùng ám muội.
Vành tai Quận Hy Ca đỏ ửng, cô bị anh ép lên trên tường, từ đầu chí cuối chỉ có thể quẫn bách cắn cắn môi. Bọt trắng vương đầy trên da thịt hai người, cô dùng tay đẩy khuôn ngực săn chắc của anh, đôi môi đỏ khẽ cong, quyết định hôn anh một phen.
Diêm Dụ bị hôn đến mụ mị đầu óc, nhưng sức lực của phụ nữ sao có thể so với đàn ông, huống chi bây giờ anh lại đang có phản ứng. Sau đó, Quận Hy Ca bị anh ác ý giày vò, thân thể sắp tan thành nước. Cô mềm nhũn đè lên người anh, thần kinh Diêm Dụ triệt để tê dại, gắng gượng đè nén dục vọng đang dâng trào.
Anh gấp gáp xả nước, ngay trước khi đánh mất lý trí thì đã nhanh chóng bế cô ra ngoài. Cầm máy sấy cắm vào ổ điện, những ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc cô, tùy ý để cho làn gió ấm áp thổi bay ẩm ướt.
Quận Hy Ca híp mắt hưởng thụ, từ đầu mày đến cuối mắt đều hiện lên nét hạnh phúc. Rất dễ dàng nhận ra cô đã thu bớt khí lạnh trên người, ở gần anh chỉ còn lại sự dịu dàng, uyển chuyển mà thôi. Dáng vẻ này hoàn toàn chinh phục lòng ham hư vinh của Diêm Dụ.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, cằm tì lên đỉnh đầu cô, đoạn cất giọng trầm khàn: "Bảo bối..."
"Hửm?"
"Bảo bối..."
"Anh nói đi!" Quận Hy Ca cau mày quát khẽ.
"Bảo bối..."
Diêm Dụ chẳng có gì muốn nói cả, chỉ là anh thích gọi cô như vậy. Có cảm giác thân thiết, dễ chịu.
Quận Hy Ca mặc kệ anh, Diêm Dụ cứ thế càm ràm bên tai cô suốt nửa tiếng, phiền đến nỗi màng nhĩ của cô cũng muốn biểu tình.
Dùng cùi chỏ huých nhẹ bả vai anh, Quận Hy Ca không kìm được nạt nộ: "Diêm Dụ, anh không biết chán là gì hả?!"
"Em quát anh?"
Lời vừa ra Diêm Dụ liền xụ mặt, ngữ điệu uất ức, đáng thương. Anh dụi đầu vào mặt cô, gò má Quận Hy Ca bị những sợi tóc ngắn ngủn của anh chọc, vừa ngứa lại vừa tức.
"Em quát anh đấy thì sao?" Quận Hy Ca gảy gảy tóc anh, cô mở miệng khiêu khích.
Diêm Dụ như được bật công tắc, anh ôm chặt cô không buông, cho dù Quận Hy Ca có đẩy thế nào thì cũng vô dụng. Anh y hệt như cao da chó, đã dính là cứ dính mãi.
Một lát sau, anh nhẹ giọng nói với cô: "Anh sẽ dính em như vậy, dính suốt đời luôn."
Quận Hy Ca bất lực đỡ trán, cảm thấy người đàn ông này đã bị chiều hư, được voi rồi còn đòi tiên. Cô đẩy anh ra nằm xuống giường, Diêm Dụ kè kè bên cô, cánh tay dài màu mật ong chắc khỏe đặt ngang, cứ thế để cô gối đầu lên.
"Được rồi, anh sẽ bị tê tay đấy!"
Vẻ mặt Quận Hy Ca không nỡ, nếu nằm như vậy cả buổi thì thật không ổn chút nào. Có điều, Diêm Dụ lại coi đây là việc hết sức vinh hạnh, anh nở nụ cười tỏa nắng, đưa tay vuốt tóc cô.
"Không sao, cỡ này anh vẫn chịu được."
Dừng lại vài giây, Diêm Dụ búng nhẹ lên chóp mũi cô, anh cất giọng lưu manh: "Người của em không yếu như em nghĩ đâu."
"Anh không yếu?" Quận Hy Ca cười thâm ý, mắt liếc xuống bộ phận nào đó của anh.
Nhìn cô như vậy, Diêm Dụ rất nhanh liền hiểu ra cô đang nghĩ gì. Mặt anh có chút đen, giọng cao vút nhằm nhấn mạnh sự thật: "Này này, em thật là đen tối! Rõ ràng anh rất khỏe mạnh, phương diện nào cũng khỏe mạnh!"
"Thì em đã bảo gì đâu?"
Quận Hy Ca thờ ơ nhún vai, cô nhịn cười chảy cả nước mắt.
Con ngươi Diêm Dụ tối lại, anh đột nhiên dùng sức nâng eo cô lên, kế tiếp, nụ hôn mãnh liệt như vũ bão phủ tới, hoàn toàn chặn đứng tiếng cười của Quận Hy Ca.
"Anh... ưm..."
Quận Hy Ca trợn mắt, vừa mới mở miệng liền bị chiếc lưỡi của anh cản lại. Những ngón tay nhỏ nhắn vô thức siết chặt vạt áo của anh, không khí trong người như bị rút cạn. Sắc mặt cô gái đỏ như trái ớt, chẳng mấy chốc liền giơ cờ trắng đầu hàng.
Trong mắt Diêm Dụ lộ ra một tia đắc ý của người chiến thắng, sau khi bình ổn hơi thở, anh nhếch cao môi mỏng: "Lần sau em không được nhắc đến vấn đề này nữa, nghe chưa?"
Bất cứ người đàn ông nào đều không thích bị bạn gái mình chê cười, đặc biệt là ở phương diện tế nhị kia. Vừa rồi Quận Hy Ca còn ám chỉ rõ ràng như vậy, cô chính là đang muốn trêu chọc anh.
Diêm Dụ tức anh ách, nhưng anh chẳng thể làm gì, chỉ biết hôn cô mà thôi.
Quận Hy Ca mím nhẹ đôi môi anh đào, cô mơ màng gật đầu, hai mắt như có sương mù vây quanh. Nhìn anh chằm chằm, cô nhỏ giọng trách cứ: "Đồ thối tha, anh không thể nào nhẹ nhàng hơn à? Rốt cuộc có muốn dùng nữa không?"
Trước ánh mắt ủy mị của Quận Hy Ca, Diêm Dụ chỉ đành bó tay thở dài. Anh xoa xoa mi tâm, hiện tại, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau 2 cm. Hơi đưa người về phía trước, ngay lúc môi chạm môi, anh thì thào ra miệng: "Anh xin lỗi, anh sẽ kiềm chế hơn."
Trong lòng thầm nghĩ, môi cô ngọt như vậy, mềm như vậy, sao có thể trách anh? Bất kì ai cũng sẽ bị mê hoặc thôi, huống hồ gì, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Diêm Dụ yêu chết cái dáng vẻ này của cô!
Anh như con chuột gặm nhấm môi cô, ngay trước khi Quận Hy Ca nổi giận thì đã kịp thời để lại một dấu hồng hồng sau tai.
"Em đói rồi..."
Quận Hy Ca thề rằng lúc nào hai chân cô lành lại, cô nhất định sẽ dứt khoát đạp anh xuống giường. Bây giờ thì không được, bởi vì chân cô vẫn chưa thể cử động, mà cô cũng đã rất đói. Cho nên, cô chỉ có thể nhẫn nhịn để anh vui vẻ chút ít.
Quả nhiên, người nào đó cực kì thích thú khi được Quận Hy Ca làm nũng. Phải biết rằng cô luôn luôn tỏ ra lạnh nhạt, hiếm lắm mới chịu nũng nịu như thế này. Diêm Dụ giữ chặt đùi và eo cô, sau đó bế cô dậy.
Quận Hy Ca thoáng giật mình, cô vòng tay qua cổ anh, đoạn cúi đầu nhìn xuống. Diêm Dụ cũng đang ngửa cổ, đáp lại ánh mắt của cô, anh tươi cười mở miệng: "Anh đưa em đi ăn."
Hôn hôn thêm vài cái, độ chục phút sau Diêm Dụ mới chịu thả cô vào xe lăn, hí ha hí hửng đẩy cô xuống dưới nhà.