Hành Tinh Hoa Hồng

Chương 22



Lúc Kiều Tinh Ngôn nhận được điện thoại của Tạ Dịch An, cô vẫn còn đang cùng Kiều Nhiễm tán gẫu những chuyện xấu mà hồi bé cả hai đã làm cùng nhau. Cách một lớp điện thoại, giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền đến: “Còn chưa xong sao em?”

“Dạ……?” Bấy giờ Kiều Tinh Ngôn mới nhớ đến cuộc hẹn với Tạ Dịch An.

“Chuyện đó…..ngay bây giờ! Em ra ngay đây ạ!” Cô vội vàng đứng dậy, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm lấy túi xách trên ghế sofa.

“Không cần vội.” Tạ Dịch An bình tĩnh: “Để tôi đến đón em.”

“A….dạ.” Kiều Tinh Ngôn đang kéo lấy túi xách thì dừng lại: “Dạ.”

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Nhiễm nhiều chuyện nhìn cô: “Ai đó?”

Kiều Tinh Ngôn có hơi chột dạ: “Một…..người bạn.”

Hai mắt Kiều Nhiễm sáng lên: “Bạn trai hả?”

“……” Kiều Tinh Ngôn vội vàng lên tiếng giải thích: “Không phải, là đàn anh cùng trường với em. Hiện giờ anh ấy đang làm ở viện nghiên cứu. Lúc trước em có phỏng vấn một giáo sư ở viện nghiên cứu, nên anh ấy muốn giúp em xem qua bản thảo thôi.”

Kiều Nhiễm chậc lưỡi, không tin những gì Kiều Tinh Ngôn nói.

“Gì mà đàn anh chứ, đã làm việc rồi lại còn giúp em xem bản thảo? Nghe như đang dỗ con nít vậy.”

“…….” Kiều Tinh Ngôn mím môi, chỉ có thể nói tiếp: “Anh ấy là trợ lý của giáo sư mà em đã phỏng vấn. Anh ấy có thể……giúp giáo sư ấy kiểm tra trước.”

Kiều Nhiễm bán tín bán nghi, cau mày gật đầu. Sau đó khoé miệng nhoẻn lên một nụ cười.

“Nhưng mà Tiểu Tinh Tinh này, em đã trưởng thành rồi mà. Chẳng lẽ em vẫn chưa gặp được ai ưng mắt ở trong trường sao?” Kiều Nhiễm mỉm cười nháy mắt với Kiều Tinh Ngôn: “Để cô út nói cho em nghe nhé. Đại học là thời kỳ hoàng kim của tình yêu đấy. Sau này đi làm, trong xã hội này ai cũng phải bục mặt ra để kiếm tiền, thời gian đâu mà dành ra cho hẹn hò và tìm hiểu nữa chứ. Vậy nên, còn trẻ thì em cũng phải trải nghiệm trước đi đã.”

Kiều Tinh Ngôn: “……..”

Vừa rồi còn muốn cô gọi chị ấy là Nhiễm Nhiễm, giờ lại xưng cô út.

“Em không nói với chị nữa, em đi đây.” Cũng không biết vì sao, nhưng mỗi khi nhắc đến chủ đề tình cảm, Kiều Tinh Ngôn lại vô duyên vô cớ trở nên căng thẳng.

“Người ta còn chưa đến nơi nữa, em gấp cái gì? Đợi người ta tới rồi hẳn xuống.”

“Em…..em còn phải đi mua đồ.” Kiều Tinh Ngôn không dám ở lại lâu, sợ bị Kiều Nhiễm khôn khéo nhìn ra manh mối.

Khi ra khỏi nhà của Kiều Nhiễm, ngoài trời có hơi u ám. Kiều Tinh Ngôn đứng trước bồn hoa ở lối vào khu dân cư, chán nản chơi điện thoại.

Một lát sau, có giọt mưa rơi xuống trên màn hình điện thoại. Cô ngước mắt lên, thêm một hạt nữa lại rơi vào trên đôi hàng mi thon dài.

Tiểu khu nơi Kiều Nhiễm sống nằm ở công viên phía bắc thành phố, cây cối xung quanh vô cùng tươi tốt nhưng các cơ sở vật chất hỗ trợ thì vẫn chưa có, nơi trú mưa gần nhất là bến xe. Kiều Tinh Ngôn nắm lấy quai túi xách, chạy đến trạm xe buýt cách đó chừng trăm mét, trên váy hiện lên một vệt nước thật dài.

Chỗ trú mưa ở trạm xe buýt chật hẹp, cô cố gắng để cho bản thân mình không bị ướt. Thế nhưng những hạt mưa rơi chéo vẫn làm ướt chiếc váy và đôi giày vải, ngay cả phần bắp chân trần cũng bị ướt sũng.

Kiều Tinh Ngôn không thoải mái dậm chân. Màn hình điện thoại chợt sáng lên, Tiền Khả Khả đã gửi một tấm ảnh vào trong group chat của ký túc xá.

Tiền Khả Khả: [Các chị em, máy nước nóng trong phòng tắm của ký túc xá bị hỏng rồi. Ai có số điện thoại của dì quản lý hay phòng ban ký túc xá không?]

Kiều Tinh Ngôn tìm trong danh bạ rồi nhấn gửi số điện thoại của phòng ban ký túc xá vào trong nhóm.

Mưa đầu thu không lớn, thế nhưng trận nào xuống lại lạnh trận đó. Lúc này mưa tí tách rơi xuống, Kiều Tinh Ngôn ôm cánh tay rụt vai lại, dậm chân tại chỗ.

Cô có hơi hối hận, lẽ ra cô nên nghe theo lời Kiều Nhiễm đợi một lúc nữa rồi hẳn xuống. Hay là, cô quay trở về nhà Kiều Nhiễm mượn bộ đồ nhỉ? Nhưng nếu giờ quay về thì sẽ mất hết mười phút lội bộ, có khi cô còn chưa kịp mượn quần áo nữa là nguyên bộ đồ ướt sũng mất rồi. Hay là, cô gọi điện thoại nhờ Kiều Nhiễm đem đồ đến?

Đúng lúc cô đang do dự, một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại bên vệ đường, đèn xe nhấp nháy. Kiều Tinh Ngôn nhìn sang, thấy cửa xe tài xế bị đẩy ra. Tiếp theo là một chiếc ô lớn màu đen bung ra. Có người bước ra từ trong xe, ngón tay thon dài nắm lấy cán ô đen tuyền rồi bước thật nhanh về phía cô.

Một cái bóng phủ xuống trước mặt cô, đó là thân hình cao lớn của Tạ Dịch An. Anh đã che đi những hạt mưa lạnh lẽo kia, rồi bao bọc cô trong một thế giới nhỏ không có mưa và gió.

“Xin lỗi em, trên đường đến đây có hơi kẹt.”

Có thể nhìn ra được là Tạ Dịch An đang rất lo lắng, hàng chân mày nhíu lại.

“Không sao, em…..hắt xì!” Kiều Tinh Ngôn sụt sịt, cô nuốt xuống hai từ ‘không sao’.

“Lên xe trước đi đã.” Tạ Dịch An nghiêng toàn bộ mặt ô sang một bên, Kiều Tinh Ngôn cũng không từ chối mà nhanh chóng theo anh về xe.

Cửa xe đóng kín lại, ngăn cách nước mưa và gió lạnh bên ngoài. Nhiệt độ trong xe cũng trở nên ấm áp và vô cùng thoải mái, Kiều Tinh Ngôn lại sụt sịt. Cô lấy khăn giấy ra khỏi túi xách, lau đi vết mưa ướt trên chân.

Váy của cô bị ướt một mảng lớn, trên vai hiện lên một vệt nước sẫm màu. Tạ Dịch An nghiêng người, lấy chiếc áo vest từ ghế sau của mình lên: “Mặc vào trước đi.”

“Không sao đâu…..hắt xì!” Kiều Tinh Ngôn lại hắt hơi thêm lần nữa, chóp mũi của cô trở nên ngứa ngáy nên đưa tay ra xoa.

“Em đừng có cậy mạnh.”

Tạ Dịch An không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp dùng khoác áo lên người cô.

Quần áo của người đàn ông rộng thùng thình, thoang thoảng đâu đó là mùi bạc hà. Kiều Tinh Ngôn ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, mặc cho hơi thở nam tính xa lạ bao trùm lấy mình.

Tạ Dịch An nổ máy, chiếc xe chạy ra làn đường.

“Hôm nay mình không cần phải sắp xếp lại bản ghi âm đâu. Tôi đưa em về trường trước đã. Khi về đến phòng em nhớ đi tắm trước, sau đó pha chút trà gừng, cố gắng giữ ấm cho bản thân, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Anh đang dặn dò những việc cần phải chú ý một cách có trật tự, nhưng Kiều Tinh Ngôn lại nhớ đến những gì Tiền Khả Khả đã gửi trong group chat, cô ấy bảo là máy nước nóng của ký túc xá bị hỏng. 

“Nhưng mà, máy nước nóng của ký túc xá trường em bị hỏng mất rồi.”

Kiều Tinh Ngôn chỉ muốn nói cho Tạ Dịch An biết rằng cô không có cách nào làm theo những bước mà anh đã nói thôi.

Người đàn ông bên cạnh chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô. Kiều Tinh Ngôn chớp mắt: “Nhưng mà không sao đâu, em trở về thay quần áo sạch sẽ là được rồi ạ. Sức khoẻ của em rất tốt, em sẽ không bị……”

“Đến nhà tôi.”

Hả……?

Kiều Tinh Ngôn còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã quay vòng lại ở ngã tư phía trước. Có lẽ nhận ra sự kỳ lạ của cô, Tạ Dịch An hắng giọng, trầm ấm lên tiếng: “Cũng chưa phải là em chưa từng đến đó.”

Kiều Tinh Ngôn: “…….”

Chuyện xảy ra lúc cô say, còn giờ cô đang tỉnh thì giống nhau ở chỗ nào nhỉ? Dưới lớp áo vest, ngón tay của Kiều Tinh Ngôn đan chặt vào nhau.

Dường như Tạ Dịch An cũng nhận ra giọng mình có hơi tức giận, liền dịu giọng lại.

“Quần áo của em ướt rồi, phải thay ngay. Nếu máy nước nóng bị hỏng thì sẽ rất phiền phức. Hơn nữa…..” Anh chợt dừng lại: “Nhà tôi ở cách đây cũng không xa.”

Dường như anh đang kiếm cho mình đủ mọi lý do, chỉ để trấn an Kiều Tinh Ngôn, cũng giống như đang thuyết phục chính mình, vì sao lại một lần nữa đưa cô về nhà.

Điều tương tự lại xảy ra thêm lần nữa.

“Dạ.” Kiều Tinh Ngôn nhìn vào đôi giày vải trắng mùi tròn, nhẹ nhàng đáp lại.

Nửa tiếng sau, xe đã dừng lại dưới hầm đậu xe của khu chung cư. Kiều Tinh Ngôn đang định cởi áo khoác xuống xe, nào ngờ lại bị Tạ Dịch An ngăn cản.

“Mặc vào.”

Cô chỉ đành bước ra khỏi xe trong bộ đồ rộng thùng thình, trông tựa như đứa trẻ mới vừa trộm bộ quần áo của người lớn vậy. Kiều Tinh Ngôn cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Tại sao cùng một bộ đồ mà khi Tạ Dịch An bận thì lại vừa vặn và đẹp như thế, ngay cả mép đồ cũng toả ra ra được khí chất ưu tú. Còn cô, chẳng khác gì đang khoác một chiếc bao tải lên người.

Kiều Tinh Ngôn đứng bên cạnh xe, phồng má chán nản.

Tạ Dịch An từ trong xe đi ra, những gì anh nhìn thấy chính là động tác nhỏ của cô trông giống như một chú chuột hamster. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ảo não vì kẹt xe khiến anh đến chậm nên hại cô bị dầm mưa cũng đã xoa dịu đi được đôi chút. 

Kiều Tinh Ngôn ngước mắt lên, nhìn thấy nụ cười trong mắt người đàn ông mà không khỏi khó hiểu.

“Nhìn kỳ lắm đúng không?”

“Không có.” Đáy mắt Tạ Dịch An lại tràn đầy ý cười: “Có hơi…..Ừm, dễ thương.”

Dễ thương như một chú hamster.

Kiều Tinh Ngôn: ……?

*

Đêm hôm qua Kiều Tinh Ngôn say đến mức không nhớ rõ rằng mình đã đến nhà của Tạ Dịch An. Thế mà còn chưa đầy 24 tiếng cô đã quay lại chốn cũ, cảm giác đó vừa mới mẻ xen kẽ chút mất tự nhiên.

Cô đi theo Tạ Dịch An vào trong, nhưng vẫn lúng túng khi đứng trước cửa.

Tạ Dịch An lấy một đôi dép nam màu xám từ trong tủ giày ra, vẫn còn nguyên mác. Anh mở tiếp ngăn kéo cạnh cửa, lấy kéo ra rồi cắt bỏ tấm mác.

“Trong nhà chỉ có mỗi cái này thôi. Em mang đỡ đi đã.”

Đôi tất thuyền trong giày hơi ướt nên Kiều Tinh Ngôn cởi hết ra, đôi dép nam cỡ 43 đối với cô mà nói là quá lớn. Những ngón chân tròn và nhỏ của cô thò ra khỏi dép, sau đó co rút lại.

Tạ Dịch An dời tầm mắt nói: “Phòng tắm ở bên này. Để tôi đi lấy cho em khăn mới, em đi thay quần áo ướt ra trước đi……”

Lời còn chưa dứt, Tạ Dịch An đã quay đầu nhìn Kiều Tinh Ngôn. Cô không khỏi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tạ Dịch An.

Cởi quần áo ướt ra rồi sao nữa? Cô sẽ bận gì?

Cuối cùng Tạ Dịch An cũng đã hiểu được mấu chốt của vấn đề. Anh tức giận nhíu mày. Đúng thật là quan tâm quá thì sẽ mất bình tĩnh, không cẩn thận chút thì lại sơ suất ngay.

“Để tôi đi mua, em đợi tôi một chút.”

“Không cần……” Trên đường tới đây trời đã chuyển mưa nặng hạt. Kiều Tinh Ngôn nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, rõ ràng còn chưa đến năm giờ mà trời đã gần như sụp tối mất rồi.

“Nếu anh không phiền, cho em mượn một bộ đồ của anh trước được không ạ? Lần sau em sẽ trả lại cho anh một bộ mới.”

Tuy rằng cả hai có quen biết nhau, nhưng chuyện mặc quần áo của đối phương thì vẫn có hơi mờ ám. Kiều Tinh Ngôn nghĩ, cô mượn đại của anh một bộ trước đã rồi sau này sẽ trả lại cho anh một bộ khác.

Tạ Dịch An dừng một chút, gật đầu: “Trong nhà tôi có bộ đồ mới, đã giặt sạch rồi, tôi còn chưa mặc qua.”

“Dạ, được.”

Cuối cùng, Kiều Tinh Ngôn lo lắng bước vào phòng tắm, tay cầm một bộ quần áo mặc trong nhà và chiếc khăn tắm mới mà Tạ Dịch An vừa tìm được.

Phong cách trang trí phòng tắm của trai thẳng cũng giống như bên ngoài căn hộ, chỉ có hai màu trắng và đen. Kiều Tinh Ngôn kiễng chân đặt quần áo lên giá sắt màu đen, sau đó quay sang nhìn hai chai dầu gội và dầu tắm lớn trên kệ. Đó là những nhãn hiệu rất nổi tiếng và cũng rất đáng để gia đình sử dụng.

Kiều Tinh Ngôn mỉm cười, trong đầu tự động liên tưởng đến hình ảnh anh đi dạo trong siêu thị. Một Tạ Dịch An như vậy, có vẻ như hơi khác với bình thường mà cô vẫn hay nhìn thấy. 

Cô đưa tay lên chạm vào chiếc cúc áo sau cổ.

Cửa kính trong phòng tắm bị mờ nên không nhìn rõ được bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được dáng người xinh đẹp của cô. Tạ Dịch An hiện đang sống một mình, anh đứng bên ngoài phòng tắm nhìn cánh thon dài giơ lên, cô ngẩng cổ lên, ống tay áo bên vai trượt xuống……

Anh nhanh chóng quay đầu lại, không tiếp tục nhìn nữa.

Một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Tạ Dịch An ngồi trên ghế sofa, lưng hơi cong, hai tay đặt trên đầu gối. Có một số ý nghĩ mờ ám dường như đang dần trở nên rõ ràng hơn trong buổi tối mưa thu này.

Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, vô tình phóng đại tiếng nước trong phòng tắm. Từng giọt nước đều như chạm vào trái tim anh.

Kiều Tinh Ngôn chỉ tắm đơn giản nên rất nhanh. Sau khi lau đi vết nước trên người, cô mới phát hiện ra đồ lót của mình cũng đã bị mưa làm ướt mất rồi.

Món đồ này chắc chắn Tạ Dịch An không có, nhưng cô lại không muốn mặc lại nội y ướt ra ngoài. Do dự một hồi, Kiều Tinh Ngôn đành mở khoá cửa, nghiêng đầu ra: “Đàn anh?”

Tạ Dịch An vẫn ngồi trên sofa, tư thế không thay đổi. Ngay khi nghe được tiếng cô gọi, anh ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế?”

“Nhà anh…..có máy sấy tóc không ạ?”

“Đợi anh.”

Tạ Dịch An lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo tủ cạnh giường ra, rồi đến trước cửa phòng tắm, Kiều Tinh Ngôn hé cửa ra một khoảng nhỏ rồi thò đầu ra ngoài. Có lẽ là bởi vì vừa mới tắm xong nên đôi má vốn trắng của cô lại ửng đỏ, mái tóc dài thẳng buông xoã khô ráo ở hai bên gò má.

“Em…..không phải em muốn sấy tóc sao?”

Vừa dứt câu thì bốn mắt giao nhau, cả hai không khỏi bối rối.

Kiều Tinh Ngôn vươn cánh tay, nhanh chóng cầm lấy máy sấy trong tay của Tạ Dịch An rồi đóng cửa lại, không cho người đàn ông trước mặt có cơ hội hỏi gì thêm. 

Trong phòng tắm vang lên tiếng gió thổi, sự yên lặng phút chốc bị phá vỡ.

Tạ Dịch An mím môi, yết hầu khẽ cử động.

Tạ Dịch An cũng không muốn tiếp tục hỏi thêm câu nào nữa. Nhưng khi cánh tay trắng nõn của cô thoáng giờ ra trước mặt anh, rõ ràng bình thường cô mặc đầm cũng sẽ lộ ra phần cánh tay, thế nhưng lần andy Tạ Dịch An lại thấy rất khác.

Anh nhắm mắt lại, không thể không thừa nhận, đàn ông đều là những động vật yêu bằng mắt.

Một lúc sau, Kiều Tinh Ngôn đẩy cửa bước ra ngoài.

Mái tóc dài buông xõa ra sau lưng, cô khoác lên mình bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu xám đậm. Nhưng vì tay áo và ống quần quá dài nên cô đành phải xắn lên vài vòng.

Dù đã xắn lên hết mức có thể, nhưng quần áo vẫn quá lớn so với dáng người của cô khiến cho cả người cảm thấy có phần trống trải và bất an.

Trên chiếc bàn gỗ có đặt một tách trà gừng nóng hổi. Tạ Dịch An đang đứng bên ngoài ban công gọi điện thoại, Kiều Tinh Ngôn không chút do dự mà ngồi xuống, bưng tách trà lên uống.

Hơi ấm truyền từ tách thuỷ tinh đến lòng bàn tay cô, cũng nhờ đó mà xua tan đi không ít cái lạnh của trận mưa thu này.

Trong đầu cô mơ hồ xuất hiện hình ảnh một bát thịt, bên cạnh đó còn có cả giọng nói đầy vẻ tội nghiệp của bản thân: “Đàn anh, ngay cả thịt mà anh cũng ki bo với em nữa sao?”

Kiều Tinh Ngôn mở to mắt, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu được câu hỏi về “thịt heo” của Tạ Dịch An rồi.

Cô không biết liệu rằng sẽ có một lúc nào đó những hình ảnh rời rạc kia sẽ hiện rõ trong trí nhớ của mình hay không, thế nhưng những lý luận của cô về “thịt heo” đã hằn sâu từng câu từng chữ trong tâm trí cô cả.

Từ bộ phim đó, đến những cảnh tượng đáng xấu hổ kia, và cả những câu nói dạng như “Thấy heo chạy thì đã là gì, phải ăn thịt heo mới ngon” của cô khi ấy nữa.

Kiều Tinh Ngôn bị lá gan to bự của mình dọa cho khiếp vía. Cách một lớp cửa kính trong suốt, cô ngơ ngác nhìn miếng thịt heo…..À không, Tạ Dịch An đang nói chuyện điện thoại.

Lần này là Tạ Dịch An chủ động gọi cho Tạ Nghiêm, chỉ vì một chuyện là anh không đồng ý ông nội cứ cố ý xen vào chuyện giữa anh và Kiều Tinh Ngôn. Trong điện thoại anh vẫn còn tin nhắn mà Kiều Tinh Ngôn gọi anh là “ông nội”. Đây là lần đầu tiên trong 27 năm cuộc đời anh biết yêu một cô gái, và đương nhiên là anh không hề muốn có bất kỳ chuyện “vô đạo đức” như vậy xảy ra. Ngay cả khi đó chỉ là một sự hiểu lầm đi chăng nữa.

Tất nhiên, ông Tạ không ý thức được chuyện này, vẫn hớn hở nói: “Ông chỉ sợ con theo đuổi con bé không kịp thôi. Cháu dâu đáng yêu như vậy mà bị người khác hớt tay trên thì ông nội phải khóc ở đâu đây? Thằng nhóc xấu xa này, con không tốt chút nào cả. Sao lại không hiểu cho nỗi lòng của ông vậy chứ?”

“….” Tạ Dịch An quay đầu, cách một lớp cửa kính, chạm phải đôi mắt của Kiều Tinh Ngôn thì không khỏi giật mình. Đôi mắt của cô vốn đã to tròn sẵn, mỗi lần trông cô như thế, anh lại thấy cô thật ngây thơ và cả đáng yêu.

Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười: “Dạ không.”

Đó là hai từ cực kỳ nghiêm túc.

Trong ống nghe, ông Tạ khẽ chậc một tiếng.

“Con không nói với ông nữa đâu. Nhưng nói chung là, chuyện này của con, ông đừng có nhúng tay vào.”

Sau khi cúp điện thoại, ông Tạ dường như không muốn bỏ cuộc nên gửi thêm một tin nhắn khác.

[Tự tin đến thế cơ à?]

[Chàng trai trẻ à, tôi khuyên cậu vẫn nên biết khiêm tốn đi nhé.]

Những lời này của ông cụ lộ rõ sự tức giận, có lẽ là do cháu trai đã tự ý cúp điện thoại trước mình.

Tạ Dịch An: [Ý con là, con sẽ nghiêm túc theo đuổi em ấy.]

Anh dừng một lúc, bổ sung thêm: [Giống như cách mà ông đã theo đuổi bà nội.]

Cả đời nhà thiên văn học Tạ Nghiêm ngoại trừ cống hiến cho học thuật, ông còn được mọi người biết đến về chuyện tình 60 năm giữa ông và người vợ Khâu Yến Mẫn của mình.

Một lúc sau, ông Tạ mới nhắn lại anh một biểu tượng cảm xúc “ngượng ngùng”.

Tạ Dịch An: “…..”

Thấy Tạ Dịch An cúp điện thoại, Kiều Tinh Ngôn cũng quay mặt đi. Vị của tách trà gừng này có hơi cay khiến cô không khỏi cau mày. Kiều Tinh Ngôn nghĩ, có lẽ tách trà gừng này được pha bởi một trai thẳng, chứ nếu là do cô pha, nhất định cô sẽ thêm vào đây một ít đường đen.

“Không ngon à?” Tạ Dịch An đi tới, nhận ra vẻ mặt khác thường của cô.

“Dạ không có, chỉ hơi cay xíu thôi. Nhưng mà, không sao đâu ạ.” Kiều Tinh Ngôn cảm thấy mình có hơi già mồm khi cãi lại. Người ta đã dành thời gian ra nấu sẵn cho uống, vậy mà cô vẫn kén chọn.

“Đợi tôi chút.” Tạ Dịch An bước ngang qua cô, đi thẳng vào trong nhà bếp.

Kiều Tinh Ngôn cho rằng Tạ Dịch An sẽ đem cho cô một ít đường phèn hay gì đó. Thế nhưng đến khi một tách trà sữa đậm đà hương sữa hoà quyện cùng mùi hoa quế thơm ngát được đặt trước mặt, Kiều Tinh Ngôn vẫn không khỏi ngạc nhiên.

“Đây là……?”

Thoạt nhìn, không giống như vừa mua từ bên ngoài về.

“Tôi vừa mới pha trong bếp đấy. Trong đó có thêm chút hồng trà và mật hoa quế. Tôi nghĩ…..” Tạ Dịch An hơi dừng lại, nhìn Kiều Tinh Ngôn chăm chú: “Tôi nghĩ là em sẽ thích nó.”

Giọng nói của anh ôn hoà, khóe miệng khẽ cong.

Kiều Tinh Ngôn nhìn những bông hoa quế nhỏ màu vàng đang xoay tròn trên bề mặt trà sữa, trong đôi mắt hiện lên ý cười. Cô ngước mắt nhìn Tạ Dịch An, khoé môi cong lên: “Dạ, thích.”

Cô thích hương vị ngọt ngào của trà sữa, và cả sự chu đáo của Tạ Dịch An.

Những giọt mưa rơi tí tách bên ngoài ô cửa kính, làm mờ đi hình ảnh thành phố phía xa. Trong căn phòng yên tĩnh, ngập tràn mùi trà gừng hoà quyện cùng với vị ngọt của trà sữa.

Ánh mắt của cả hai chạm phải nhau, Tạ Dịch An nhìn cô gái trước mặt rồi mỉm cười: “Em thích là được rồi.”

Sự bất an trong lòng cuối cùng cũng đã biến mất. Hoá ra, đây chính là cảm giác ghi nhớ sở thích của một người, rồi dùng chính cái sở thích đó để áp dụng vào thực tiễn.

Chỉ cần thấy đối phương tươi cười thôi cũng đủ khiến cho anh cảm thấy vui theo.

Sau khi uống xong tách trà gừng nóng hổi, Kiều Tinh Ngôn cũng đã ngừng hắt hơi. Cô lấy điện thoại và tai nghe từ trong túi ra, định bụng sẽ nghe bản ghi âm trước rồi mới sắp xếp.

“Thực ra…..không cần phải gấp như vậy.” Tạ Dịch An nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, em…..”

“Bữa tối!” Cuối cùng Kiều Tinh Ngôn cũng nhớ đến tin nhắn của Đường Thiệu Dật về buổi hẹn: “Đàn anh, đợi em một lát nhé ạ? Để em gọi điện cho bạn học một cái, vốn dĩ cậu ấy định hẹn em đi ăn tối.”

Tạ Dịch An: “……”

Kiều Tinh Ngôn vội vàng gọi điện thoại cho Đường Thiệu Dật, tỏ ý xin lỗi. Cậu ta đáp là không sao cả, nhưng vẫn cố gắng hỏi ý cô xem, liệu ngày mai cô có rảnh không?

“Ngày mai……” Thật ra Kiều Tinh Ngôn định từ chối. Tâm tư của Đường Thiệu Dật viết rất rõ trên mặt, nhưng cô lại chẳng có ý đó với cậu ta. Vì thế nên tốt nhất là nói cho rõ ràng.

Do dự một lát, cuối cùng Kiều Tinh Ngôn cũng đã hạ quyết tâm: “Được, vậy ngày mai gặp.”

Vì đứng đối diện với cô nên Tạ Dịch An nghe rất rõ cuộc đối thoại của hai người họ: “……”

Anh cố ý ngăn cản cuộc hẹn hò của cả hai người họ đêm nay một cách quanh co như vậy, nhưng giờ đây có vẻ như điều đó cũng chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.

Giọng nói của Đường Thiệu Dật ở đầu dây bên kia truyền đến vô cùng vui vẻ, thế mà Kiều Tinh Ngôn bên đây lại cảm thấy có hơi áy náy. Sau khi cúp điện thoại, cô không muốn nghĩ đến chuyện ngày mai nên lại tiếp tục mở điện thoại ra xem lại bản ghi âm trước đó.

“Ngày mai em bận à?” Tạ Dịch An hỏi.

Kiều Tinh Ngôn gật đầu, không để ý ra sự thăm dò trong giọng nói của người đàn ông: “Em có hẹn ăn một bữa với bạn học ạ. Đàn anh…..”

Cô ngước mắt lên: “Anh vừa bảo bữa tối, là……”

“Tối nay em muốn ăn gì? Ngoài trời thế này xem ra cũng không ra ngoài được, hay là…..” Tạ Dịch An ổn định lại, hỏi ý kiến của Kiều Tinh Ngôn: “Chúng ta ăn ở nhà nhé?”

“Dạ được ạ, mình gọi đồ ăn bên ngoài giao đến đi. Gần đây có một quán thịt hầm kiểu Tứ Xuyên, em đi ngang qua quán đấy mấy lần rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội để thử. Em thèm quá đi mất.” Nhắc đến cơm tối, Kiều Tinh Ngôn phát hiện mình cũng hơi đói.

Tạ Dịch An đẩy cặp kính gọng bạc trên sống mũi lên, cười đáp: “Được, để tôi gọi.”

Sau khi đặt xong bữa tối, nhìn sang thấy Kiều Tinh Ngôn đang tập trung vào điện thoại để nghe bản ghi âm. Tạ Dịch An cũng lấy máy tính của mình ra, ngồi xuống đối diện cô.

“Có cần tôi phụ em làm không?”

Kiều Tinh Ngôn vội vàng lắc đầu: “Tay vàng chỉ có thể dùng một lần thôi, sao có thể sử dụng nhiều lần được chứ?”

Tuy biết rằng những chuyện này đối với Tạ Dịch An rất dễ dàng, nhưng anh cũng có việc riêng phải làm mà. Cô không muốn làm phiền anh bởi những chuyện nhỏ nhặt như thế này đâu. Dù sao, đây cũng là công việc của cô nên cô chẳng có lý do gì mà lúc nào cũng lười biếng tìm Tạ Dịch An giúp đỡ được.

Tạ Dịch An hơi nhướng chân mày: “Bàn tay vàng?”

Kiều Tinh Ngôn lè lưỡi: “Đàn anh giỏi như vậy, đối với em mà nói thì không phải là bàn tay vàng sao?”

Tạ Dịch An mỉm cười, gật đầu: “Thì ra tôi không chỉ là cây bút đọc sách không thôi.”

Ặc.

Kiều Tinh Ngôn nhìn người đàn ông đang mỉm cười mà phồng má lên.

Ánh mắt Tạ Dịch An dừng lại trên gương mặt của cô, phút chốc cười khẽ thành tiếng.

Kiều Tinh Ngôn:?

“Ừm…..” Tạ Dịch An trầm ngâm, khoé môi nở lên nụ cười: “Chuột Hamster nhỏ.”

Kiều Tinh Ngôn:???

Đến khi cô nhận ra từ ‘chuột Hamster nhỏ’ này là đang ám chỉ mình, Kiều Tinh Ngôn bỗng dưng đỏ mặt: “Em không phải chuột Hamster…..”

“Ừm.”

Đầu ngón tay của Tạ Dịch An gõ nhẹ trên bàn phím máy tính, như thể anh đang xử lý công việc gì đó. Ánh mắt anh tập trung, khoé môi nhếch lên, lơ đãng đáp lại lời nói của Kiều Tinh Ngôn.

Kiều Tinh Ngôn im lặng, nhìn thẳng vào Tạ Dịch An.

Người đàn ông ngước mắt lên: “Có chuyện gì à?”

“Không ạ.” Cô nhanh chóng cúi đầu, quay lại chú ý đoạn ghi âm trên điện thoại.

Ngoài cửa sổ mưa rơi ngày càng nặng hạt, từng vệt nước chạy dài trên ô cửa kính. Trong phòng khách yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gõ bàn phím êm ái. Ban đầu Kiều Tinh Ngôn vẫn còn chăm chú nghe đoạn ghi âm, nhưng khi nghe, ánh mắt cô lại vô thức nhìn về phía người đối diện.

Tình huống bây giờ thật kỳ lạ. Cô theo Tạ Dịch An về nhà, cả hai cùng làm việc hài hoà trong cùng một không gian kín, giống như là…..đã ở bên nhau rất lâu vậy đó.

Ý nghĩ này cứ dần dần dâng lên trong đầu cô. Kiều Tinh Ngôn chống cằm, lặng lẽ nhìn Tạ Dịch An làm việc.

Đúng thật là, khi mà đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc mà họ đẹp trai nhất.

Mãi cho đến khi Tạ Dịch An cũng ngước mắt lên, tầm mắt của cả hai chạm nhau thì Kiều Tinh Ngôn mới theo bản năng chớp mắt, có hơi ngây ngốc.

Người đàn ông đối diện mỉm cười, ung dung nhìn cô.

“Bạn học Kiều Tinh Ngôn này, bạn đã nhìn tôi tận 5 phút 27 giây đấy.”

Kiều Tinh Ngôn: “…….!”

Tạ Dịch An gập máy tính lại. Dưới cặp kính mỏng gọng bạc, nụ cười trong mắt anh càng thêm sâu đậm.

“Thế này thì sao?”

Kiều Tinh Ngôn không hiểu.

Tạ Dịch An: “Thế này thì có nhìn rõ hơn chút nào không?”

Kiều Tinh Ngôn: “……”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.