Sắc mặt Tô Uyển Ân đen lại, trong lòng trồi lên dự cảm bất an. Nhìn người đàn ông trước mặt, cô không thể đảm bảo là bản thân có thể toàn vẹn trở về, cảm giác được bàn tay anh đang chạy loạn trên người. Một tia tê dại truyền tới, cô phát hiện ra, cho dù mình có bài xích người đàn ông đó như thế nào đi chăng nữa, thì thân thể cô cũng giống như trúng phải bùa chú, cứ hùa theo động tác của anh.
Lạc Hạo Đình đang cố làm nhục cô, cho nên, cô nhất quyết bặm chặt môi, không kêu lên dù chỉ một tiếng.
Điều đó càng kích thích tới giây thần kinh hưng phấn của anh, tia ánh mắt khinh thường nhìn cô gái trong lòng, anh nảy sinh ra một ý định thú vị.
Tô Uyển Ân cảm nhận được bàn tay anh đang tiến lên một bước, thân thể cô bất giác run lẩy bẩy, nếu như anh thật sự làm gì, thì cô còn mặt mũi đâu mà gặp người khác, thậm chí đến tư cách làm người cũng chẳng còn.
Cố dùng tay cản lại, ánh mắt ngượng ngùng của Tô Uyển Ân nhìn về phía trước, trong xe đâu phải chỉ có hai người, còn có tài xế nữa kia mà. Anh hết lên giường với người phụ nữ khác ngay trước mặt cô, giờ lại lăng mạ cô trước cái nhìn của người đàn ông khác sao? Ý nghĩ ấy khiến cả người cô lạnh tanh, như phiêu diêu trong cơn mưa tuyết băng giá.
“Ở đây không có người ngoài, cô không cần phải diễn sâu như thế. Vả lại, tài xế cũng không thể nhìn thấy người phía sau đang làm gì đâu!”
Khoé mắt loé lên tia quỷ dị, Lạc Hạo Đình không có ý muốn dừng lại, mà còn muốn thâm nhập sâu hơn. Điều đó khiến Tô Uyển Ân vô thức nhớ về đêm tân hôn đê tiện của anh và Cố Nhiễm Nhiễm, vậy mà giờ anh lại dùng chính bàn tay dơ bẩn ấy để chạm lên người cô sao?
Không thể được… nhất định là không thể được…
“Rốt cuộc tôi phải làm thế nào anh mới chịu buông tha?”
Thanh âm của Tô Uyển Ân khản đặc, trong mắt có ý muốn van xin, cô thực sự mệt rồi, mệt với trò chơi tình ái của anh.
“Câu hỏi hay, rất vừa với ý tôi. Nhưng mà phải khiến cô thất vọng rồi, tôi sẽ phải tận mắt chứng kiến cảnh cô rơi xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh, sẽ để cô không bao giờ quên từng phút, từng giây khi ở bên cạnh tôi, cho dù là mười hay hai mươi kiếp sau nữa cũng đều phải nhớ.”
Cười lên hai tiếng tàn nhẫn, Lạc Hạo Đình vẫn không chịu buông tha. Nói xong, anh liền cưỡng hôn cô tàn bạo, không chút thương hoa tiếc ngọc, thậm chí khi chuẩn bị kết thúc, anh còn cố ý cắn mạnh, khiến làn môi cô rớm máu.
Mặc dù đau đến tận óc nhưng Tô Uyển Ân nhất quyết nhắm mắt chịu đựng, cô không muốn lép vế, cho dù phải thua, hay phải mất đi tự tôn của phụ nữ, thì cô vẫn phải ngửng cao đầu.
Vô thần thức cô ngẫm về những tháng ngày anh vẫn còn theo đuổi mình, nụ hôn lúc ấy anh trao cô thật ngọt ngào và đắm đuối, còn luôn miệng nói với cô, nào là cô thanh thuần như sương mai, hấp dẫn như mưa tuyết, lộng lẫy như nữ hoàng, tất cả những lời đường mật ấy đã thành công khiến cô xiêu lòng, không chút ngần ngại mà đổ mình sà vào lồng ngực anh.
Còn bây giờ anh như ác ma bước ra từ nhà tù tu la, là kẻ sát thương lớn hơn yêu quái, người tàn nhẫn hơn Diêm Vương. Một giây một phút bên anh khiến cô sợ đến tái lòng, ngay đến thở cũng cảm thấy đau.
“Cậu chủ, đã tới nơi rồi.”
Tài xế cất giọng vừa phải, đủ để truyền tới tai người ngồi phía sau. Khi nhận được lệnh của Lạc Hạo Đình, anh ta bèn xuống mở cửa.
Cẩn trọng bước xuống xe, Lạc Hạo Đình không quên xoay người đón Tô Uyển Ân, bàn tay anh chĩa về phía trước, làn môi mỉm cười ngọt ngào.
Người như anh mà không đi làm diễn viên quả là phí của trời…
Sắc thái lập tức thay đổi, ban nãy đến chút thương xót cũng chẳng có, còn bây giờ lại ra vẻ người đàn ông dịu dàng chu đáo sao?
Đối với cô, vở diễn này đã chán ngấy, cô đã xem không ít lần trong suốt một năm qua.
Còn anh, anh không cảm thấy nhàm chán và vô vị sao?
“Vợ yêu, cẩn thận một chút.”
Không nhẫn nại chờ đợi, mà trực tiếp cưỡng đoạt bàn tay ngọc ngà của cô, chỉ cần một lực kéo mỏng, toàn thân cô đã sà vào lòng anh.
“Buông ra… đừng động vào tôi.”
Tô Uyển Ân càng cố đẩy, Lạc Hạo Đình càng mạnh mẽ khắc chế, với chút sức lực yếu ớt của cô, rất nhanh chóng đã bại trong tay anh, chỉ có thể ngoan ngoãn như cún con nằm trong vòng tay chủ.
“Nào anh giúp vợ chỉnh lại váy một chút.”
Một lần nữa Lạc Hạo Đình lại chạm lên cơ thể cô, cái bàn tay dơ nhớp nhất lại đụng lên da thịt cô, thật kinh tởm.
Đột nhiên, cô bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh giống với mấy ngày trước, khiến người cô vô hồn lạc lối.
Cô đang nằm mơ sao? Không phải ảo tưởng đó chứ?
Tiếng động đâu đó phát ra, thức tỉnh thần trí Tô Uyển Ân, lập tức cô bị ánh mắt quỷ dị của anh doạ xanh mặt, nhanh chóng ngoảnh mặt tránh né.
Ánh đèn flash chiếu tới, đằng xa có đám phóng viên đang lia lịa chụp hình, nhớ tới hành động bất thường của Lạc Hạo Đình, nhất thời khiến Tô Uyển Ân hiểu ra.
Tuy không phải là sao hạng A hay người nổi tiếng, nhưng cái tên Lạc Hạo Đình từ lâu đã trở thành điểm hot trên các mặt báo, mỗi một bài viết về anh đều được lên trang nhất, hôn lễ của bọn họ mấy ngày trước đã được truyền thông chú ý đến.
“Em xem tóc em rối rồi này.”
Diễn vai người chồng yêu thương vợ, Lạc Hạo Đình nhẹ nhàng vén sợi tóc khô vung trên mặt cô, giọng điệu ngọt ngào khiến Tô Uyển Ân sởn gai ốc, một giây kế tiếp, ghé sát xuống tai cô thầm thì.
“Cô nên ngoan ngoãn một chút, đừng có chưng bộ mặt như đưa đám như thế. Tôi muốn cô cùng tôi diễn cảnh vợ chồng ân ái, hạnh phúc.”
Sáu chữ “vợ chồng ân ái, hạnh phúc” như con đinh nhọn chọc thủng lòng Tô Uyển Ân. Hiện tại cô còn hạnh phúc được hay sao?
“Chủ tịch Lạc đang sợ người khác biết về con người thật của mình à?”
Khoé miệng cô nhếch lên nụ cười rẻ mạt, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào mắt anh.
“Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi. Có điều, cô đừng mong dở trò gì với tôi, cô nên biết tôi có thể cứu vớt được Tô Thế của nhà cô, thì cũng sẽ có cách để nó không còn tồn tại được nữa. Bà Lạc nên suy nghĩ thật kĩ, cả nhà họ Tô đang mong chờ ở cô cả đó.” Hai bên giằng co nhau, thân thể cọ nhiệt, khiến người ngoài còn lầm tưởng là họ đang rất hạnh phúc, những kí giả kia đưa máy lên cao, chụp lia lịa, thầm mừng vì ngày mai lại có bài lên trang đầu, nhưng lại không hề biết giữa hai người họ đang vùng lên sóng gió.
Tô Uyển Ân thừa nhận là cô bị anh uy hiếp, nhưng cô có thể làm được gì? Đừng nói là một Tô Thế cỏn con mà trăm cái tập đoàn lớn anh cũng có khả năng dỡ bỏ kia mà. Mặc dù trong lòng ngổn ngang với trăm mối bận tâm nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho cô có quyền được chọn lựa, chỉ có thể nhắm mắt nghe theo mệnh lệnh không vừa ý.
Nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, đến khi cô mở mắt ra, trên môi liền hé lên nụ cười rạng rỡ, tự tách mình ra khỏi lòng anh, dịu dàng ôm lấy cánh tay anh, cố diễn vẻ vợ chồng son ân ái.