Bất chợt một bàn tay hung hăng bóp chặt nơi cổ tay cô, khiến vết thương đau tới tận xương tủy, thân ảnh to lớn dập dềnh ngay trước mắt khiến cô kinh hãi, sắc mặt tái nhợt dần đi.
“Tôi mới rời đi được một lúc, có phải cô đã làm càn gì rồi không?”
Trong mắt Lạc Hạo Đình ngưng tụ một mảng tối tăm, âm trầm nhìn Tô Uyển Ân với vẻ thấu hận, anh mặc nhiên chẳng hề quan tâm tới vết thương trên cổ tay cô, cũng chẳng để ý xem cô đã đau tới mức nào, điều mà anh muốn biết là có phải cô đã than thở gì với bạn thân rồi hay không?
“Buông cô ấy ra, tay cô ấy đang bị thương đó.”
Tôn Nguyệt Di run rẩy cất lời, trong lời nói chứa đựng sự xót xa, ánh mắt đau đớn cụp xuống nơi cổ tay đang nhuốm đầy máu đỏ của Tô Uyển Ân, trái tim như thắt lại.
Lúc ấy, Lạc Hạo Đình mới cúi xuống nhìn, khi thấy chiếc khăn tay của Tôn Nguyệt Di được buộc kín trên vết thương, anh lại càng chắc chắn cho suy đoán của mình, người phụ nữ này thật đáng chết, lại dám phá hỏng kế hoạch của anh. Cơn giận khiến anh mất đi lí trí, cứ mạnh bạo mà bóp xén nơi cổ tay cô.
Toàn thân Tô Uyển Ân run lẩy bẩy, đáy mắt cô dập dềnh không rõ, cái chớp mắt yếu ớt hẳn đi, dần dần như người không xương ngã xuống, ngất lịm đi. Cũng may Lạc Hạo Đình nhanh tay đỡ kịp, khiến cô vùi đầu trong bờ ngực êm ái, nhưng, thần trí của cô đã hoàn toàn bị lu mờ, đi vào tiềm thức mộng mị.
“Ân Ân, cậu thấy sao rồi…?”
Lạc Hạo Đình xót ruột bế Tô Uyển Ân lên chạy thẳng tới bệnh viện, kì thực, khoảnh khắc nhìn thấy sự xanh xao trên gương mặt cô, khiến lòng anh trồi lên sự thương xót và âu lo.
Khi tới bệnh viện, đúng lúc Lục Cảnh Viêm đi ngang qua, vừa nhìn anh ta liền nhận ra người ấy là Tô Uyển Ân, nhưng vì sao cô lại ngất?
Lòng như lửa đốt chạy theo, Lạc Hạo Đình vừa đặt Tô Uyển Ân nằm xuống giường bệnh, đang định gọi điện thoại, thì vừa hay Lục Cảnh Viêm kịp tới, anh ta như thiêu thân lao về phía cô, cẩn thận mở chiếc khăn tay ra, kinh ngạc khi nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô, người bình thường còn biết vết thương ấy từ đâu mà ra, huống hồ là một bác sĩ chuyên khoa như anh.
Lục Cảnh Viêm đang định rửa sạch vết máu trên cổ tay Tô Uyển Ân, liền bị một vật cản lại, là bàn tay Lạc Hạo Đình, anh nỡ trơ mắt nhìn cô chết mòn sao? Chờ bác sĩ của anh tới chắc cô đã sớm xuống chầu Diêm Vương luôn rồi.
Vết thương trên cổ tay Tô Uyển Ân vừa sâu lại rất nguy hiểm, vết cắt đúng vào dây động mạch chủ, vì thế máu chảy ra rất nhiều, nếu như không kịp thời cầm máu, thì xem như tính mạng của cô không thể cứu vớt được nữa.
Hung bạo dứt bàn tay Lạc Hạo Đình ra, ánh mắt Lục Cảnh Viêm như chứa lửa, chỉ thấu hận không thể lập tức thiêu chết người đàn ông kia. Anh ta đã làm gì để cô thành ra bộ dạng này, vậy mà còn dám lớn tiếng khoe với báo chí là bản thân yêu chiều vợ.
“Đủ rồi. Có muốn cứu Ân Ân nữa không? Bác sĩ Lục mau cầm máu giúp cô ấy đi.” Tôn Nguyệt Di gào lớn, ánh mắt thấu hận nhìn Lạc Hạo Đình, chính giọng nói ấy đã thức tỉnh anh, khiến anh buông tay ra khỏi Lục Cảnh Viêm, thực sự Tô Uyển Ân không thể chờ thêm được nữa, vì hiện tại cô đã rất yếu, mà máu nơi cổ tay vẫn không ngừng chảy ra.
Lục Cảnh Viêm lập tức cầm máu và băng bó vết thương lại, khoé mi anh không kìm được mà rưng rưng lệ, anh thừa nhận, bản thân không thể dấu nổi sự đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của cô, người phụ nữ này rốt cuộc đã trải qua những chuyện khủng khiếp gì, mà lại xụi lơ tới thế?
Khi tất cả mọi thứ đã xong, thì hai người đàn ông khác mới tất tưởi từ ngoài chạy vào, một người mặc chiếc áo blue trắng nhã nhặn, người còn lại ăn vận bộ âu phục lịch thiệp, trông sắc mặt có vẻ rất lo lắng.
“Hạo Đình, chị dâu thế nào rồi?” Châu Giản Trạch nói trong nhịp thở hổn hển, cũng ngửi thấy mùi thuốc súng nằng nặc.
“Cậu còn hỏi tôi! Thân là bác sĩ mà giờ mới tới nơi, cậu nghĩ bệnh nhân có thể nhịn chết mà chờ cậu được chắc? Vô trách nhiệm.”
Thanh âm lạnh lẽo, như muốn nhấn chìm Châu Giản Trạch xuống hầm băng, trong đôi con ngươi đen nháy của Lạc Hạo Đình, chứa đựng cả một bầu trời tối tăm, tựa hồ bên trong đó là một cơn cuồng phong giữ dội, chỉ cần ai chọc phải đều bị gió cát cuốn trôi.
Anh dường như không kìm được cảm xúc, có chút tức giận khi nhìn người khác thương xót vợ mình, cùng là đàn ông đương nhiên anh có thể dễ dàng nhìn ra, người ấy đối với cô hiển nhiên không phải quan hệ bác sĩ với bệnh nhân bình thường, mà trong đối mắt anh ta chứa đựng cả một bầu trời quảng đại, có ấm áp yêu thương, và có cả gần gũi quen thuộc.
Rốt cuộc anh ta là ai? Có quan hệ gì với cô?
“Yên tâm đi, bác sĩ Lục là bác sĩ chuyên khoa. Có anh ấy thì chị dâu sẽ không sao đâu!”
Châu Giản Trạch cố gắng xua đi bầu không khí trĩu nặng, ai ngờ lại chọc phải ổ kiến lửa, kiến vỡ tổ ồ ạt chạy về phía anh ta, châm chích từng mồi lên da thịt, khiến anh ta sởn hết da gà. “Tôi nghĩ mình cũng không cần bác sĩ riêng nữa. Có việc gì cứ tới bệnh viện cho xong.”
Vốn dĩ, thu nhập của Châu Giản Trạch qua việc làm bác sĩ riêng cho Lạc Hạo Đình rất ổn định, thậm chí còn cao hơn mức lương ở bệnh viện, nếu cứ thế mà bị cắt đi mối làm ăn tốt này, anh ta thực sự không nỡ, cũng không can tâm. “Đừng, đừng, do tôi làm việc tắc trách, có gì thì anh cứ trách móc tôi đi, tuyệt đối đừng cắt đứt hợp đồng.”
Ôn Dụ Thiên nãy giờ phải trầm tính, cảm giác ngá miệng không chịu nổi nữa, bèn bước lên trước một bước, ung dung đứng trước mặt Lạc Hạo Đình. “Tôi biết anh lo cho chị dâu, nhưng giờ chị ấy đã không sao rồi, anh cũng đâu thể cắt miếng cơm của người khác được. Thực ra, ban nãy khi Giản Trạch nghe nói chị dâu nhập viện đã tức tốc chạy tới ngay, chỉ là tới muộn hơn vị bác sĩ kia một chút thôi!”
Hai mắt Châu Giản Trạch sáng loé, gật gật đầu hù theo: “Phải, phải, hơn nữa bác sĩ Lục…”
Đáy mắt Ôn Dụ Thiên hiện rõ sự bất lực, anh lao như bay tới bịt miệng Châu Giản Trạch lại, anh ta mà còn một bác sĩ Lục, hai bác sĩ Lục thì không chỉ mất việc thôi đâu, mà ngay cả tính mạng cũng không thể giữ nổi. “Im đi, sau này hạn chế nhắc tên bác sĩ Lục đó trước mặt Hạo Đình.” “Sao thế?” Châu Giản Trạch mơ màng hỏi lại.
“Cậu không thấy tên bác sĩ kia có tình ý với chị dâu sao? Không thì tại sao anh mình lại mất bình tĩnh tới thế chứ?” Cố hạ thấp giọng xuống mức trầm nhất, Ôn Dụ Thiên nói trong mức âm lượng đủ để hai người nghe thấy.
Phụ nữ qua tay Ôn Dụ Thiên không ít, chừng đó kinh nghiệm đủ để anh ta hiểu rõ tâm tư người đối diện, chị dâu mỏng manh như cành đào trước gió như thế kia, ai ai mà chẳng muốn bảo vệ cơ chứ! Huống hồ tên bác sĩ Lục kia, luôn nhìn Tô Uyển Ân bằng ánh mắt chiếm hữu, làm sao mà Lạc Hạo Đình lại không ghen cho được.