Hành Lang Hai Lớp

Chương 15: (Y - 0.75|x|)^2 + (0.75 x)^2 =1





Việt Chinh chạy chối chết sau cái hôn nhẹ tênh trên má, một ngày có quá nhiều cảm xúc mạnh đột ngột ập đến khiến nhỏ như lạc vào mê cung, cả người quay cuồng không thể tỉnh táo. Lời tỏ tình, hàng trăm con hạc giấy, câu chuyện ngày cũ, và chiếc hôn. Cả tối đó Việt Chinh treo ngược hồn trên mây, không thể tập trung vào bất kì việc gì nên quyết định bỏ ngang mớ bài tập lên giường ngủ sớm. Nhỏ ôm con mèo bông trong lòng nhắm chặt mắt tự ru mình ngủ, nhưng dù đếm đến con cừu thứ mấy ngàn đó cả người vẫn tỉnh táo, ngại ngùng hơn là khi nhắm mắt nhỏ lại thấy Trí xuất hiện trong đầu. Việt Chinh bật người dậy mở đèn đầu giường tìm lọ thuỷ tinh, nương theo ánh đèn mờ nhỏ mở nắp lọ lấy một con hạc đưa lên mũi ngửi ngửi. Không có mùi comfort thường có ở Trí, chỉ có giấy thoang thoảng. Nhớ lại Trí nói đây là vật định tình Việt Chinh lại thấy mặt mình nong nóng nhưng khoé môi lại cong thành nụ cười, nhỏ ôm lọ thủy tinh trong lòng lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, cả người muốn bay nhảy không yên.

Ngày hôm sau sân trường mới lưa thưa vài bóng người, tán phượng vẫn còn đọng sương, Việt Chinh dù cố dậy sớm để tránh Đỗ Thành Trí vẫn sượng cả người khi thấy người mình muốn tránh đã đứng ngay hành lang. Cái hôn bên má vẫn còn dư âm, mỗi lần nghĩ đến Việt Chinh không thể ngừng tủm tỉm cười và hai má đỏ rực, nhỏ cảm thấy như vậy rất mất mặt nên chẳng lời nào mà đi học trước. Chỉ là không ngờ người nào đó lại đến sớm hơn.

Trí đứng bên hành lang A2, một tay cầm chổi, một tay cầm lọ sữa tiến lại gần:

"Chào buổi sáng! Trùng hợp quá, hôm nay mình cũng đi sớm để trực nhật, mình có mang sữa cho bạn này."

"Bạn đừng có lại gần mình!" Vệt Chinh đưa hai tay ôm má bước lùi mấy bước đồng thời lên tiếng ngăn cản người sắp đến gần.

Trí buồn cười nheo nheo mắt, cũng theo ý Việt Chinh không bước thêm, cậu nhìn người đối diện lúng túng mím chặt đôi môi, hai tay vẫn giữ chặt lấy đôi má lên tiếng:

"Xin lỗi vì cái hôn đột ngột vào hôm qua, đáng lẽ mình không nên làm thế khi chưa hỏi ý kiến bạn."

Việt Chinh trợn tròn hai mắt trước câu nói tỉnh bơ của người trước mặt, cảm giác hai má nong nóng bây giờ thay thế bằng cảm giác như bị đốt cháy. Trí không ngại nhưng Việt Chinh thì có, Việt Chinh là cô gái mới lớn lần đầu yêu đương mà đã đứng ngay cửa lớp thẳng thắn nói chuyện tình cảm như thế này nhỏ chịu không được. Thấy Trí lại tiếp tục tới gần Việt Chinh bối rối không muốn nhận người:

"Bạn là ai? Mình không..."

"Mình là Đỗ Thành Trí, người sẽ thương bạn nhiều nhất!"

Việt Chinh: "..."

Bỏ qua lời "cảnh cáo" của Việt Chinh, cũng chẳng thèm để ý đến gương mặt đã đỏ như cà chua, Trí bước đến thật gần dúi lọ sữa vẫn còn hơi ấm vào tay nhỏ, còn dặn dò:

"Tan học chờ mình về với nhé, đừng có trốn nữa đấy."

Việt Chinh như một cơn gió biến mất vào lớp để Trí đứng một mình ở hành lang cười ngô nghê.

"E hèm," Sau cánh cửa màu xanh, thằng thủ quỹ A2 ló ló đầu ra nhắc nhở: "Ở đây còn có người, mong hai bạn để ý để tứ một chút."

Thủ quỹ đến sớm để trực nhật, cứ nghĩ mình là người đầu tiên đến lớp nhưng không ngờ lớp phó lại đến sớm hơn, trên tay còn cầm sẵn chổi đứng trước cửa lớp. Cậu nghĩ mãi không ra lý do lớp phó cứ im ỉm trực nhật hộ mình, chưa kịp hỏi đã chứng kiến một loạt hình ảnh tình cảm của đôi gà bông.

Trí hắng giọng che giấu chút ngượng ngùng khó thấy trước thủ quỹ, cậu nửa đùa nửa thật lên tiếng:

"Thế xin lỗi vì không để ý đến cảm nhận người đang độc thân nhé, lần sau bọn này sẽ chú ý hơn."

Thằng thủ quỹ thấy mình bị lớp phó chém vào người một đao đau không thể tả, nhưng cậu vẫn gắng gượng vỗ vỗ vào ngực ra dáng mạnh mẽ:

"Tao đang ra sức cống hiến cho đất nước bằng cả bộ não và trái tim, không muốn bàn đến chuyện tình cảm."

"Tổ quốc nhất định ghi công mày." Trí cười, cậu ném cây chổi về phía thủ quỹ, "Trực đi."

Cậu bạn giơ tay bắt lấy cây chổi theo phản xạ thắc mắc: "Trực gì cơ?"

"Không phải mày nói cống hiến cho tổ quốc à, làm từ những việc nhỏ nhất đi, hôm nay tới phiên mày trực còn gì?"

"Không phải mày trực hộ tao hả?"

"Tự nhiên tao lại trực hộ mày?"

"Vậy mày cầm chổi đứng trước hành lang làm quái gì?"

"Như mày thấy đấy, cần đạo cụ để dễ hành động."

Thằng thủ quỹ: "..."

Trí đã lên kế hoạch tỏ tình Việt Chinh nhưng sự việc hôm qua khiến mọi thứ rối tung. Sau cái hôn Việt Chinh trốn biệt, cả tin nhắn cũng không thèm trả lời, lúc ấy cậu mới nhận ra mình quá đường đột và hấp tấp. Cậu quên mất mình là người tỏ tình nhưng người được tỏ tình còn chưa có lời đáp lại, cậu đã doạ Việt Chinh mất rồi. Cả đêm qua cậu cũng chẳng có giấc ngủ đàng hoàng, đoán chừng Việt Chinh sẽ tránh mặt mình nên cậu dậy sớm và đến trường trước. Trí đi loanh quanh hành lang chờ Việt Chinh đến nhưng lại thấy như thế này có khi khiến cô bạn càng không tự nhiên vì đang cố né tránh, cậu đành vào lớp cầm chổi ra ngoài tạo hiện trường giả.

Cái Tâm ngáp ngắn ngáp dài bước vào lớp đã thấy Việt Chinh áp lọ sữa vào bên má cười tủm tỉm, quanh người lớp phó được bao quanh một quầng sáng màu hồng lấp la lấp lánh, dấu hiệu đã được tỏ tình là một trăm phần trăm. Tâm đặt cặp lên bàn và gối đầu lên đó hỏi thẳng:

"Lớp phó lớp bên tỏ tình theo kiểu lãng mạn hay là kiểu mộc mạc?"

Việt Chinh: "..."

"Khỏi thắc mắc, trên mặt bạn viết rõ mấy chữ "đã được tỏ tình" kia kìa." Cái Tâm phất tay khỏi để Việt Chinh trưng ra bộ mặt "làm sao bạn biết?".

Việt Chinh vơ đại cuốn vở lên che kín mặt, chỉ chừa đủ đôi mắt nhìn cái Tâm, "Ừ thì bạn ấy cũng... có nói là... thổ lộ..."

Tâm ngồi thẳng người, hai mắt sáng rực, vẻ mệt mỏi trên mặt chẳng còn thấy đâu nữa, nhỏ nhích gần Việt Chinh thúc giục: "Thổ lộ thế nào? Nhanh đi nhanh đi, trời ơi!"

"Thì thổ lộ thôi." Việt Chinh che kín cả mắt mình.

"Chả lẽ vừa tỏ tình đã có nụ hôn đầu hay gì mà ngại với ngùng thế? Hai người biết rõ là hai người thích nhau mà."

Việt Chinh: "..."

Cái Tâm lém lỉnh cười hì hì dụ dỗ lớp phó kể cho mình những gì đã xảy ra, nhỏ biết Việt Chinh không dễ gì mở miệng nói chuyện tình cảm nhưng cũng rõ như lòng bàn tay cái tính dễ dụ dễ siêu lòng này. Tâm hết lay người rồi ôm tay Việt Chinh năn nỉ, lớp phó sắp khai ra hết ngoài hành lang lại có tiếng cãi nhau cắt ngang hai đứa. Tâm cau mày cùng Việt Chinh kéo Việt Chinh ra xem thế nào.

"Cái đó là của bên lớp chúng mày đấy, nhặt đi chứ chả lẽ tao lại nhặt?" Nhỏ thủ quỹ A1 một tay cầm cán chổi, một tay chống ngay hông đanh đá bắt bẻ với thằng thủ quỹ A2 về cái lá bàng khô nằm giữa ranh giới hành lang hai lớp.

"Rõ ràng là nó ở bên phía lớp chúng mày nhiều hơn!" Thằng thủ quỹ cũng không chịu thua phân chia lại.

"Mắt mày có ổn không? Mày không thấy chiếc lá chiếm hơn phân nửa cái ô gạch bên lớp mày à?"

"Cái ô gạch đấy là của lớp mày đấy, không tin thì tao với mày đếm số ô từ cửa lớp đến ngay đây."

"Đếm thì đếm!"

Hai mày Việt Chinh giật giật, nhỏ cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng hơn, chỉ là một chiếc lá mà chẳng ai chịu nhịn ai.

Trí ở trong lớp cũng nghe thấy chuyện đếm ô gạch đành ra ngoài nhặt chiếc lá lên, chớp mắt chẳng còn gì để hơn thua.

"Vào lớp." Trí hất cằm với cậu bạn lớp mình.

Nhỏ thủ quỹ "hứ" một tiếng đanh đá còn trừng mắt với thằng lớp kế bên mới cầm chổi đi. Cái Tâm theo sau chân thủ quỹ lớp mình, hài lòng đánh giá Đỗ Thành Trí chín điểm vì xử lý không dài dòng.

Hành lang vắng người, Việt Chinh chạm phải ánh mắt có ý cười của Trí, hai đứa nhìn nhau vài giây Việt Chinh lại bỏ chạy.

Cậu bạn thủ quỹ đi đổ rác về cằn nhằn:

"Tao quét dọn sạch sẽ mà nhỏ bên kia cố tình đẩy cái lá đấy qua."

Trí chậc lưỡi lắc đầu, đưa tay quàng vai cậu bạn nói: "Tụi con gái so đo với nhau thì không sao cả, nhưng mày là con trai thì không nên tính toán mấy cái nhỏ nhặt này. Ga-lăng lên."

***

Lúc tan học Việt Chinh dắt xe đạp ra khỏi nhà giữ xe đã thấy Trí đợi mình trước cổng. Dáng cậu cao, một tay bỏ vào túi quần, một tay giữ xe đứng dưới gốc bàng tránh nắng, cảnh này khiến Việt Chinh ngẩn ngơ suy nghĩ: mình được một người rất đẹp trai tỏ tình.

Cũng là cảnh này khiến hồn Việt Chinh bay ngược trở lại buổi trưa hai đứa ăn bàng, cậu đã nói một loạt công thức hoá học gì đó, đến bây giờ nhỏ vẫn hoang mang không hiểu. Việt Chinh cứ mãi miên man và giật thót khi bên vai được vỗ nhẹ, Ý Lan ló đầu từ phía sau nhắc:

"Sao ngơ ngác thế, Trí đứng chờ ở kia kìa."

Việt Chinh quay người nhìn Ý Lan, đứng cạnh còn có Nhật Luân, nhỏ cong mắt cười lắc đầu tỏ ý không có việc gì, "Mình về trước nhé!"

Ý Lan vẫy vẫy tay: "Mai gặp.", Nhật Luân chỉ lịch sự gật đầu thay lời nói.

Nhìn dáng Việt Chinh chạy về phía Trí, đứa cao đứa thấp đứng chung một chỗ nổi bật một góc Ý Lan không khỏi ngưỡng mộ:

"Đẹp đôi thế không biết! Ngoại hình phù hợp, tính cách cũng phù hợp, mình còn ngạc nhiên khi Việt Chinh là đứa yêu sớm nhất lớp vì tính bạn ấy rụt rè, mà thấy Trí đối xử với bạn ấy thế kia cũng chẳng lấy làm gì cả." Sáng sớm cái Tâm đã bà tám lan tin Trí tỏ tình với Việt Chinh rồi, giờ hai lớp phó là một đôi, lan nhanh đến toàn khối 10 khiến Ý Lan cả mắt.

"Ừ." Nhật Luân chẳng mặn mà gì đáp lại.

"Sao bạn nhạt nhạt nhẽo thế." Ý Lan đánh vào vai cậu bạn một cái.

"Lo học đi."

Ý Lan bĩu môi chê Nhật Luân cứng nhắc: "Bạn phải biết yêu đương những năm cấp III là đẹp đẽ như nhường nào, học thì học, yêu thì yêu, liên quan gì nhau. Không thấy lắm người vẫn luôn tiếc nuôi mối tình thầm thương trộm nhớ hồi đi học à? Chưa kể cái cảm giác cùng nhau cố gắng mình hay thấy trên phim nó tuyệt lắm cơ."

Nhật Luân vẫn im lặng nghe Ý Lan nói suốt bên tai, bây giờ cậu không tỏ thái độ nhạt nhẽo, không quan tâm thì phải tỏ thái độ gì cho đúng với hoàn cảnh của mình đây? Người mình để ý đã thành một đôi với bạn cùng lớp của mình, nếu cậu vui vẻ được thì cảm xúc bên trong cậu thật nghị lực.

Nhật Luân đợi đến khi Ý Lan nói xong chuyện tình yêu thời đi học mới gật đầu nhắc:

"Về thôi."

Ý Lan vội dắt xe ra theo Nhật Luân, trước khi rời khỏi cổng trường vẫn nhìn về phía Trí và Việt Chinh không ngừng hâm mộ. Ý Lan cũng mơ ước một chuyện tình học sinh đáng yêu như thế, nhưng nhỏ biết mình chẳng có dũng khí mở lời, mà suy cho cùng người đang đạp xe song song cũng chỉ mãi xem mình là bạn mà thôi.

Thấy Việt Chinh lại gần Trí đứng thẳng người đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu nhỏ khỏi nắng vào mặt rồi mới ngồi lên yên xe chuẩn bị về. Việt Chinh chỉnh lại mũ cho vừa tầm mắt, nhỏ vội hỏi:

"À này..."

"Hửm?"

"Hôm nọ bạn nói gì với mình ấy?"

"Hôm nào cơ?" Trí hỏi lại.

"Hôm ăn bàng ấy."

"À, tỏ tình đấy."

Việt Chinh trợn tròn mắt đưa tay bịt kín miệng Trí, lấm lét đưa mắt nhìn quanh, chuyện riêng tư mà người trước mặt dám nói thẳng thừng nơi công cộng thế này. Lòng bàn tay nhỏ và môi cậu chạm nhau, cảm giác ngưa ngứa khiến Việt Chinh thấy cả người như có dòng điện truyền qua, nhỏ vội thu tay về.

Trí cong mắt cười. Thấy cậu vẫn đùa Việt Chinh đá nhẹ vào chân cảnh cáo: "Nghiêm túc đấy!"

"Mình tỏ tình thật mà." Trí cúi người cho vừa tầm chiều cao, nói nhỏ bên tai. "Khi ấy bạn hỏi đột ngột quá, mình chưa chuẩn bị gì cả nên không muốn nói thẳng."

Hơi thở Trí phả vào tai làm Việt Chinh nổi da gà, nhỏ hơi nghiên đầu né tránh, "Bạn đã nói gì thế?"

"Mình viết ra cho bạn."

"Bạn cứ nói đi, nói chậm lại là được."

"Có đánh vần bạn cũng không hiểu đâu."

Việt Chinh: "..."

Phạm trù môn Hoá trên trường không dạy đến những thứ này, cậu không nghĩ Việt Chinh có thể nhớ được sau một lần nói. Trí mở balo lấy cây bút bi, dưới tán bàng mát rượi trước cổng trường cậu cầm tay trái của Việt Chinh viết xuống một hàng công thức. Đầu bút di chuyển trên da hơi nhột, Việt Chinh muốn rút tay lại nhưng bị Trí giữ thật chặt.

"Yên nào."

Dãy công thức dài ngoằng dần xuất hiện trên cánh tay Việt Chinh, xong đâu vào đó cậu kéo ống tay áo dài xuống chỉn chu cho Việt Chinh, vỗ vỗ lên đầu cô bạn như dỗ một con mèo.

"Đợi về nhà hãy lên mạng tìm hiểu nhé."

Cậu có thể đoán được nếu Việt Chinh mở điện thoại tra ngay bây giờ, nhỏ sẽ lại bỏ chạy với tính cách dễ ngượng ngùng của mình.

Việt Chinh vừa về đến nhà đã đóng kín cửa phòng mặc cho mẹ quát sao không rửa mặt rửa tay. Nhỏ kéo cao ống tay áo lên lộ ra dãy công thức trông thật nhức đầu, từ từ nhập vào ô tìm kiếm trên điện thoại. Chỉ vài giây thông tin dãy công thức đã hiện ra hàng loạt, Việt Chinh nhấp vào link liên quan nhiều nhất chăm chú đọc.

Hormone hạnh phúc, hormone tình yêu, Việt Chinh ôm mặt cười ngô nghê.

Con người kia... tỏ tình cũng kiểu cách.

Việt Chinh chụp lại dòng công thức trên cánh tay mới nằm ra giường lăn lộn vài vòng, cả người rộn ràng không yên. Việt Chinh nghĩ mình bị ảo giác chứ sao nhỏ lại cảm thấy mình nếm được vị ngọt từ những con chữ trên tay chứ. Hết lăn lộn đến rối tung cả tóc lại nhìn thật lâu vào dòng công thức, Việt Chinh nghĩ mình cũng phải cho Trí một câu trả lời thật tương xứng.

Trí đã ăn trưa xong nhưng vẫn ở lại bàn ăn vì chén cơm của mẹ cậu còn chưa vơi đi được một nửa, màn hình tivi đang chiếu màn bắt quả tang tại trận giữa chồng và bồ nhí của người vợ trong bộ phim mẹ cậu đã theo dõi mấy ngày nay. Đến đoạn người chồng bị đánh đến bầm mặt điện thoại trong túi quần cậu rung lên mấy đợt, kiểm tra thấy màn hình hiện tên Việt Chinh cậu vội vàng mở ra xem.

[Xin chào Đỗ Thành Trí,

Mình là Ngô Việt Chinh, hiện tại giữa tên bạn và tên mình có cái này nè:

(y -0.75|x|)^2 + (0.75 x)^2 =1(*)]

Trí đọc lại tin nhắn đến mấy lần mới đứng dậy rời khỏi bàn ăn: "Mẹ ăn đi, cơm nguội cả rồi, con về phòng đây."

"Không ngồi xem phim cùng mẹ nữa à?"

"Con bận giải đề rồi ạ."

"Bình thường con có học gì vào giờ trưa đâu."

"Cài này không phải bình thường ạ."

Bộ phim lại đến cảnh kịch tính, mẹ Trí chẳng hỏi gì thêm chỉ tập trung vào màn hình nên cậu bước nhanh trở về phòng lấy giấy bút giải đề. Kim giây đồng đồng hồ tíc tắc quay từng vòng trên tường, Trí nhìn đồ thị hàm số mình giải được không khỏi cong môi cười, lần đầu tiên trong cuộc đời Trí hiểu được cảm giác giải đề là hạnh phúc.

Hoá ra nét đẹp Toán học là như thế này.

(*) y -0.75|x|)^2 + (0.75 x)^2 =1

chapter content

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.