Hàng Vật

Chương 77: Đắm tàu (8)



Câu đố đã được giải đáp, con đường xuất hiện, Tuế Văn nhìn được khoảng cách giữa mình và con thuyền, sau giây lát hắn nói với đầu trọc: "Hiện giờ có thể đi qua đó rồi."

Đầu trọc muốn bỏ gánh không làm: "Tôi có thể không đi không?"

Tuế Văn an ủi đối phương: "Chờ chúng ta tới trước chỗ con thuyền rồi tôi sẽ cho chú về."

Đầu trọc khóc: "Lỡ đâu xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì sao..."

Tuế Văn: "Chú thật sự cảm thấy chỉ cần ở đây giằng co thì con thuyền này sẽ buông tha cho chúng ta à?"

Chỉ cần hơi suy nghĩ thôi cũng biết là không có khả năng, nếu không thì bọn họ cũng không cần phải đối mặt với những đồ vật kì kì quái quái như thế!

Tuy rằng đầu trọc tham sống sợ chết nhưng dù sao hắn ta cũng không ngốc. Mặc dù không ngốc nhưng trước sau lại vẫn nhất quán duy trì tham sống sợ chết, biết rõ chỉ có một con đường có thể đi, luôn luôn có người mong hắn đi con đường nguy hiểm này thay mình, như vậy kẻ đó có thể tránh ở nơi an toàn, ngồi mát ăn bát vàng.

Băng trôi dưới châm chậm rãi di chuyển.

Nhưng di chuyển thật sự rất chậm, mỗi làn sóng lan đều ngập tràn sự không tình nguyện.

Đầu trọc vẫn thấy không cam lòng, cuối cùng lại dò hỏi: "Vì sao lại là tôi?"

Tuế Văn trả lời giống như trước đó: "Vừa lúc tôi nhìn thấy chú."

Liên quan đến vấn đề công bằng, nhìn thấy ai thì chính là người đó.

Nước sông rung chuyển, tảng băng trôi như một con thuyền nhỏ di chuyển trên mặt nước, đi qua bóng tối, cho đến khi đến được một nơi còn đen hơn bóng tối. Lúc này, bọn họ đã đến được trước du thuyền.

Màu đen nhánh bám vào thân thuyền tạo thành một khối sắt đen lạnh nặng nề, hơi thở lạnh băng che chở con thuyền đang chìm dần, phong bế nó.

Tuế Văn: "Thắp một ngọn đèn nhỏ đi."

Đầu trọc trả lời theo bản năng: "Không có đèn, chỉ có chức năng đèn pin trên di động thôi..."

Vừa dứt lời, bóng tối bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, ánh sáng rực rỡ bỗng nhiên sinh ra xua đi bóng tối, chiếu sáng thuyền sắt, đó là một ngọn đèn bay giữa không trung đang được thắp sáng với công suất lớn nhất!

Gió từ từ nổi lên.

Dây điện dưới chân đèn cũng lắc lư giống như một cái đuôi chuột lớn.

Đầu trọc trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những gì đang xảy ra, đầu óc ong ong không nghĩ được gì.

Tuy rằng tối này đã gặp qua rất nhiều chuyện thần kì và sự kinh hãi, nhưng khi có một chuyện kì lạ khác xảy ra vẫn sẽ khiến người ta...

Tuế Văn chép miệng một tiếng: "Tuy rằng ta muốn một bóng đèn chiếu sáng nhưng dưới hoàn cảnh khủng bố thế này ngươi không thể phối hợp được một tí à... Cái đèn này có hơi quen mắt..."

Thời Thiên Ẩm nhắc nhở: "Chính là đèn ngủ trong phòng chúng ta."

Tuế Văn: "Ta đã nói rồi mà! Không không, không cần làm gì hết, không cần phải đổi sang cái đèn khác, dùng cái này cũng được, hiện giờ, ở tình huống này, ước nguyện phải dùng trên lưỡi dao."

Đầu trọc: "Cậu, các cậu... Đang nói chuyện với thứ gì... đèn bàn đang bay trên không trung kia..."

Tuế Văn quay đầu thoáng nhìn đầu trọc phía sau, sau đó hắn lại nói với không khí: "Mang thang dây đặt lên mép thuyền đi."

Thời Thiên Ẩm cảm thấy kì lạ: "Ta có thể mang ngươi lên đó."

Tuế Văn: "Như thế không tốt lắm, dù sao thì hòa thượng chạy được chùa miếu đứng yên, hiện tại cũng không có gì quá nguy hiểm, em đừng để lộ ra siêu năng lực của mình thì hơn, để người khác nhìn thấy không tốt lắm."

Thời Thiên Ẩm: "Vậy ngươi......"

Tuế Văn làm như không có việc gì: "À, không ai có thể chứng minh được là cái đèn bay trong đêm tối kia có phải là đồng bọn của tôi hay không, báo chuyện này với cảnh sát thì 8 phần cảnh sát sẽ cảm thấy đây là trò đùa dai. Hơn nữa, nói không chừng tất cả cũng chỉ là do tôi buồn lo vô cớ, ông bạn đầu trọc của chúng ta..."

Hắn quay đầu nhìn về phía đầu trọc.



Đầu trọc: "Tên của tôi không phải là đầu trọc."

Không đợi hắn nói hết tên của mình, có tiếng sột soạt từ đằng trước vọng đến, ngay sau đó, một cái thang dây thừng mềm như một con rắn được thả xuống từ trên không trung.

Tuế Văn không nói nhiều, hắn giật nhẹ dây thừng, rất chắc chắn, đang muốn trèo lên thì Thời Thiên Ẩm bên cạnh lại cản lại: "Để ta lên trước."

Yêu quái nói, sắc mặt khá cổ quái nhìn thang dây.

Từ khi sinh ra đến giờ vẫn là lần đầu tiên sử dụng thứ này, là một trải nghiệm độc đáo.

Hai người một trước một sau lên thuyền, leo được một nửa, Tuế Văn bỗng xoay người vẫy vẫy tay về phía dưới.

"Chú à, hẹn gặp lại."

Đầu trọc: "......"

Tôi cũng không phải chú...

Nhưng mặc kệ như thế nào, cuối cùng không cần ở lại cái nơi nguy hiểm này, không cần phải ở lại bên cạnh hai cái tên nhóc kì quái này là tốt rồi!

Đầu trọc xoay người chạy không hề do dự giây phút nào.

Nếu như khi đi, tốc độ của hắn chậm như sên bò thì đến khi rời đi, tốc độ lại y hệt như súng bắn chim thay đạn, vèo một cái đã thoát khỏi chỗ du thuyền.

Chạy được nửa đường trên mặt sông rồi, tim của đầu trọc cuối cùng cũng yên ổn hơn, cũng vào lúc này, hắn bỗng nhận ra, tuy rằng hai người đã rời khỏi băng trôi rồi nhưng vẫn còn một người ở lại.

Hắn kinh ngạc nói: "Các cậu không phải một đội?"

Hắc kỵ sĩ: "......"

Hắn lại nói: "À, chắc chắn cậu không cùng một đội với bọn họ, hai tên ngốc kia cũng không biết chạy ra từ đâu, cứ yên ổn chờ cứu viện ở bến đò có phải tốt không, tự nhiên lại chạy đến cái nơi nguy hiểm kia làm gì, muốn làm anh hùng ấy à, có phải đọc nhiều tiểu thuyết đến mức ngu người rồi không..."

Hắc kỵ sĩ: "......"

Đầu trọc còn định tiếp tục dong dài, trên mặt băng trôi bỗng nhiên có người lên tiếng.

Giọng nói của hắc kị sĩ lạnh như băng: "Chủ nhân bảo ta bảo vệ ngươi quay về..."

Đầu trọc: "......"

Im lặng giống như virus, bỗng nhiên lây bệnh đến người đầu trọc.

Nửa quãng đường còn lại không ai lên tiếng, đến khi băng trôi đến gần cảng rồi, hắc kị sĩ bỗng nhiên vung tay, súng lớn xuất hiện trong tay hắn, hắn nã một phát súng xuống dưới mặt nước, sức ép to lớn đẩy hắn lên trên không trung.

Cứ như vậy, sau mấy phát súng, hắc kị sĩ giống như có thêm một đôi cánh, bay trên mặt nước, sau đó biến mất trong đêm tối.

Trong đêm tối, đầu trọc thu lại cái cằm suýt chút nữa lại bị trật của mình, hai tay đặt lên trên bến tàu, chuẩn bị leo lên, trên miệng lẩm bẩm oán giận: "Cái quỷ gì thế này, tối nay vậy mà còn gặp được thứ không phải người, cũng may, tất cả đã kết thúc rồi..."

Nhưng nguy hiểm cũng chưa kết thúc.

Gợn sóng tinh tế xuất hiện trên mặt nước, sau một hai giây, vô số cá bạc nhảy lên từ trong nước, xông thẳng đến tảng băng trôi duy nhất trên mặt sông.

Đầu trọc quay đầu nhìn lại, tiếng kêu thê lương xé tan bóng tối: "Cứu... cứu tôi..."

"Cẩn thận!"

"Cẩn thận!"

Âm thanh hỗn độn xuất hiện trên bến tàu, bảy tám bàn tay nắm được người của đầu trọc, ngay sau đó, kéo hắn từ trên mặt băng vào bến tàu.

Sau đó, mọi người luống cuống lui vào vị trí giữa bến tàu, sợ hãi nhìn cá bạc xuất hiện từ trong nước không đến được nơi này.

Hai lần trước, cá bạc còn sợ hãi ánh đèn bên bến tàu, hiện giờ chúng đã bắt đầu thăm dò nhảy vào bên trong, tiếp theo, có phải chúng sẽ xông lên bến tàu không?



Ngoài cá bạc, trong bóng tối, trong nước sông còn có thứ gì khác nguy hiểm nữa không?

Vui sướng vừa xuất hiện lại rách ra, cục đá nặng trĩu quay trở lại lồng ngực mỗi người.

Theo sau, có người nói: "Hai vị vừa rồi... Không biết bây giờ thế nào..."

"Không biết......"

"Không biết......"

Vài tiếng đáp lại rồi lại tiếp tục im lặng.

Sau đó, một vài người quỳ xuống, tiếng cầu nguyện thấp thấp vang lên.

Bọn họ đang cầu nguyện cho những anh hùng thuận lợi trở về.

Còn có một phần đứng bên ngoài, là vị trí nguy hiểm nhất trên bến tàu.

Trong tiếng cầu nguyện kia, họ khắc phục sợ hãi, lựa chọn trở thành những anh hùng mới...

***

Trên boong tàu có tiếng vang nhẹ nhàng, hắc kị sĩ đã trở lại.

Nhưng hiện giờ Tuế Văn không có tinh thần chú ý đến Hình Linh vừa trở về.

Lực chú ý của hắn đặt hoàn toàn trên du thuyền.

Sau khi lên du thuyền, Tuế Văn chỉ hô lên hai tiếng, không cần tốn nhiều công sức đã triệu hoán Vật Kị ra, nhanh chóng đến mức giống như trước giờ chưa từng có ý định tránh khỏi bọn nó.

Tuế Văn định nói chuyện với cái Vật Kị này.

Tuế Văn: "Ta biết tâm nguyện của ngươi là gì, niên hạn sử dụng của ngươi đã hết rồi, có phải ngươi muốn sống thọ và chết tại nhà, không bị lôi ra sử dụng tiếp nữa phải không?"

Du thuyền: "Đúng thế......"

Âm thanh của du thuyền giống như sóng vô tuyến vang lên, giờ này Vật Kị đã hoàn toàn chiếm lấy du thuyền, từ phương diện nào đó mà nói thì nó chính là du thuyền.

"Đây là lựa chọn của ta, nơi chôn cất không tồi đúng không?"

Giọng nói của Vật Kị còn giống như đang thấy rất vui.

Vật Kị này có thể nói chuyện?

Tuế Văn hơi kinh ngạc, nhưng nghe giọng của Vật Kị hắn không muốn kích thích một vật muốn chết đi này: "Đúng thế, ta cũng thấy nơi này phong cảnh đẹp, khí hậu tốt, là nơi thích hợp để ngươi mai táng mình, ngươi đã chọn được một địa điểm không tồi."

Du thuyền: "Ta biết mà!"

Tuế Văn: "Cho nên ngươi có thể thả những người khác ra không? Ta đảm bảo họ sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngươi."

Du thuyền: "Không được...... Bọn họ cũng phải ở lại...... Ta muốn một ít...... Đồ trang trí......"

Tuế Văn: "Ngươi nghiêm túc?"

Du thuyền: "Nghiêm túc."

Giống như đàm phán thất bại.

Tuế Văn đã chuẩn bị tâm lí từ sớm, hắn nâng tay lên, trong tay xuất hiện một tấm thẻ bài: "Như thế là không đúng. Mở không gian ra, để cho những người còn lại đi ra ngoài, nếu không ta sẽ xử lý ngươi."

Trong âm thanh đứt quãng của du thuyền xuất hiện tạp âm như sóng âm, dường như còn mang theo một phần cảm xúc kinh ngạc và khó hiểu của con người: "Vì sao muốn... Ngăn cản... Ta... Rõ ràng... Chúng ta giống nhau..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.