Hàng Vật

Chương 67: C67



Mỗi tấm ảnh là 10 tệ, Tuế Văn đến khu công tác xem ảnh chụp, vậy mà chụp cũng không tệ lắm, trong lòng vốn dĩ chỉ định hủy diệt chứng cứ, nhưng khi nhìn rồi hắn lại mua hai tấm, còn mượn một chiếc kéo.

Đầu tiên là đưa một tấm cho Thời Thiên Ẩm.

Gương mặt cậu lộ vẻ hài lòng, rất thích loại lễ vật này.

Hắn lại tiếp tục cầm một tấm ảnh còn lại, bắt đầu cắt theo hình người, tách hai người đang ghé vào nhau thành hai, sau đó đưa hình của mình cho Thời Thiên Ẩm, giữ lại phần của cậu.

Thời Thiên Ẩm thấy tò mò: "Vì sao lại làm như thế?"

Tuế Văn cầm hai nửa tấm ảnh nhìn xem, còn thấy rất hài lòng với sự nhanh trí của mình: "Như vậy có thể quang minh chính đại đặt trong ví tiền, em đặt ảnh của tôi, tôi đặt ảnh của em."

Thời Thiên Ẩm: "Nhưng vốn dĩ có thể trực tiếp cho vào mà?"

Đột nhiên muộn tao, không được sao?

Tuế Văn: "Trái cây tốt đẹp muốn giấu đi chỉ để mình ăn." Hắn vẫy vẫy tay với Thời Thiên Ẩm, "Chúng ta đi tiếp thôi, phía trước là đường mòn lên núi."

Xuống khỏi cáp treo, đi về phía trước khoảng 100m là có thể đến một lối rẽ lên núi.

Ở ngã rẽ, một đường là con đường nhỏ đi lên đỉnh núi, đường nhỏ được tạo thành từ những tảng đá xanh, cây cối thấp thoáng mở rộng về phía trước, đứng ở chỗ này nhìn lên trên, từng rặng tùng nổi bật, núi non xanh biếc trùng điệp, giữa từng mảng màu lục kia còn có thêm cả những mảng màu đen trắng, đen là đá núi, trắng là tuyết rơi.

Lại nhìn sang một lối rẽ khác, chỉ thấy vách núi sâu thẳm, mây mù lượn lờ, ở ngay vách đá, là một con đường gỗ, cạnh vách đá có lan can bảo vệ cao đến eo người, có hai người đang đứng song song, toàn thân thả lỏng dựa vào lan can ngắm nhìn xung quanh, toàn cảnh nước non rừng rậm thu hết vào đáy mắt.

Trước hai lối rẽ, Tuế Văn không hề do dự lựa chọn con đường đầu gỗ.

Người trên đường mòn không nhiều lắm.

Từng đoạn đầu gỗ từ trong núi nhô ra tạo thành một con đường hình vòng cung, dẫm chân lên trên còn vang lên tiếng kêu kẽo kẹt rất nhỏ.

Nhưng nhiều hơn nữa chính là gió núi thổi lên từ phía dưới chân.

Gió thổi hô hô giống như âm thanh phát ra từ miệng người khổng lồ, cũng giống như tiếng thở khi ngủ của rồng thần.

Hai người đang thưởng thức cảnh sắc non nước thì lại nghe thấy tiếng "ầm ầm" vang lên, một luồng ánh sáng rẹt qua không trung, làm cả đất trời cùng run rẩy.


Bầu trời trước đó một giây còn trong xanh hiện giờ đã trở thành một màu sắc âm u mơ màng, hạt mưa lớn như hạt ngọc liên tiếp rơi xuống từ không trung, chỉ trong chốc lát đã gộp cả đất trời lại làm một, trước mắt là một mảnh mê mang.

Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm cùng nhau ngẩng đầu.

Nước mưa như châm dừng trên người bọn họ, còn có vụn đá hỗn loạn ẩn mình trong nước mưa rơi xuống.

Tuế Văn: "Trời mưa......"

Còn chưa dứt lời, người trên đường núi đã xôn xao, tranh nhau chạy về phía trước.

Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm lẫn trong đám người.

Con đường núi rất hẹp, bọn họ thật sự cũng không thể bay lên không trung, chỉ đành di chuyển chậm rãi theo mọi người, lập tức, hai người đã ướt nhẹp nước mưa.

Tuế Văn vẫn còn ổn, hắn mặc quần áo theo mùa, trên người là áo khoác dày, không bị ướt; nhưng Thời Thiên Ẩm không sợ lạnh cũng chẳng sợ nóng, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, giờ phút này sơ mi ngấm nước, dính trên người, mơ hồ còn có thể thấy được làn da bên dưới, đưa đến ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.

Người chung quanh nhìn đến, Tuế Văn lập tức nhìn lại.

Phần lớn mọi người đều ngượng ngùng, vội vàng thu lại ánh mắt.

Nhưng đây cũng không phải biện pháp hoàn hảo.

Cho nên sau giây phút ngắn ngủi tạm dừng, ngoài mình ra, không muốn người ngoài nhìn thấy yêu quái, Tuế Văn quyết định cởi áo khoác ngoài của mình ra mặc lên người Thời Thiên Ẩm.

Thời Thiên Ẩm không để ý, quần áo đã rơi từ trên đầu xuống.

Tầm nhìn bị che khuất, chỉ còn lại dưới chân là mơ hồ nhìn thấy được, gió mưa xung quanh cũng không thấy, chỉ còn lại nhiệt độ cơ thể của Tuế Văn còn sót lại trên quần áo vây quanh cậu.

Thời Thiên Ẩm lập tức sửng sốt.

Tuy rằng loại cảm giác này rất tốt nhưng vì sao lại phải che khuất mắt cậu làm gì?

Tuế Văn: "Tôi dẫn em đi."

Thời Thiên Ẩm: "?"


Tuế Văn: "Tôi không muốn người khác nhìn em."

Thời Thiên Ẩm: "??"

Tuế Văn lại nhỏ giọng nói: "Muốn nhìn cũng chỉ có một mình tôi được nhìn em."

Không cẩn thận nói lên tiếng lòng của mình, Tuế Văn cố gắng giả vờ không sao cả. Hắn không đợi yêu quái trả lời, bỗng cầm lấy tay cậu: "Được rồi, chúng ta đi tránh mưa đã!"

Đám người đi theo đường mòn tiến lên phía trước, con đường dài bị bỏ lại phía sau, đi qua vách đá, vượt qua con đường núi lầy lội, lại đi vào trong đình bát giác hóng gió, cơn mơ to cuối cùng cũng được mái hiên chống đỡ.

Đứng dưới mái đình, Tuế Văn đang muốn thay Thời Thiên Ẩm khép lại áo, bỗng nhiên mây tản mưa tan, một đường ánh sáng rạch ngang bầu trời, mây đen cuồn cuộn phía chân trời chậm rãi tan đi, mưa tuyết cũng nhỏ dần, ánh mặt trời xuất hiện một lần nữa.

Tuế Văn nhìn bầu trời xuất hiện một vài thứ, vui mừng nói: "Thiên Ẩm, em xem kìa!"

Nói rồi, rũ nước mưa trên quần áo, Tuế Văn thay Thời Thiên Ẩm cầm áo khoác che mưa.

Chạy một đường, bên ngoài ướt át đã sớm được quần áo dày nặng che kín, chỉ còn một đoạn cổ tay được người khác nắm chặt, Thời Thiên Ẩm có một cảm giác mới lạ, ánh mắt sáng bừng.

Giống như khói mù bị người trước mắt này giơ tay phất tan.Sau đó, ánh sáng cuối cùng cũng tiến toàn bộ vào trong đôi mắt, dưới ánh mặt trời, cầu vồng xuất hiện phía chân trời, một chân đặt lên núi, một chân đặt xuống biển, xuyên qua đường núi, dưới vầng sáng mông lung, con đường mòn đặt trong đó giống như một con đường xuyên qua không gian.

Tuế Văn nhìn quang cảnh trước mặt, lại nhìn Thời Thiên Ẩm.

Động tác của Thời Thiên Ẩm và Tuế Văn giống hệt nhau.

Ánh mặt trời chiếu lên mắt bọn họ, trong mắt bọn họ ngập tràn người đối diện.

Tuế Văn: "Em thấy đẹp không?"

Thời Thiên Ẩm: "Đẹp."

Tuế Văn cười rộ lên: "Vậy chúng ta đi lên nhìn xem nhé?"


Thời Thiên Ẩm: "Được."

Hai người sóng vai nhau cười cười nói nói đi ra khỏi đình hóng gió, đi vào bên trong cây cối, sau đó ngồi lên một chiếc xe mà mọi người không nhìn thấy, hướng về phía cầu vồng trên bầu trời kia, bay đi.

Chiều nay, sau một trận mưa to, cả dãy núi giống như một khối ngọc bích màu xanh lục, không khí cũng tươi mát hơn, đặt mình trong nơi này giống như đặt mình vào chốn bồng lai tiên cảnh, khiến người lưu luyến khó dời. Đam Mỹ Sắc

Rời khỏi đám người, Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm cũng không còn cố kị nữa, ngồi xe đi dạo một vòng từ trên xuống dưới, trước khi rời đi còn phi lên đỉnh núi một chuyến, sau đó trở về khách sạn vào một thời điểm thích hợp.

Tối nay, đích đến của Tuế Văn là suối nước nóng trong khách sạn này.

Thừa dịp đêm đông se lạnh, hai người ngâm mình trong suối nước nóng lộ thiên trong khách sạn, ngâm tắm một lúc.

Nước nóng hầm hập còn có hơi lưu huỳnh, trên mặt nước bốc lên từng đợt hơi nóng như sương, phiêu tán trong không trung như tầng lụa mỏng dưới bàn tay khéo léo của người thiếu nữ, thản nhiên xoay chuyển.

Làn da trắng lạnh của Thời Thiên Ẩm dưới kích thích của nước nóng chuyển sang hồng nhạt.

Tuế Văn nhìn thấy thú vị, duỗi tay chọc chọc lên mặt cậu, đổi lấy một cái trừng mắt không quá nghiêm túc của đối phương.

Tuế Văn cầm khăn tắm: "Quay người lại đi, tôi kì lưng giúp em."

Thời Thiên Ẩm: "Sao?"

Cậu không hiểu kì lưng là loại hành động gì, có điều vẫn nghe lời xoay người lại, từ việc dựa vào bờ suối thành ghé vào bên cạnh bờ.

Tuế Văn tiến đến gần Thời Thiên Ẩm.

Hắn cầm khăn lông, vốn dĩ định đặt khăn lên trên lưng của cậu lại nhìn thấy cơ thể nửa trên mặt nước, nửa khuất dưới nước, lập tức ngây ngẩn cả người.

Hình ảnh phản chiếu trên mặt kính mờ của đêm hôm trước, thân thể thon dài mềm dẻo của yêu quái hiện lên rõ ràng trước mắt Tuế Văn, khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy...

Hắn nâng tay lên, đặt khăn lông lên lưng Thời Thiên Ẩm, kì một đường xuống dưới.

Một vệt màu đỏ xuất hiện trên làn da trắng nõn.

Thời Thiên Ẩm: "Ưm ——"

Một tiếng than nhẹ mang theo lười biếng.

Giống như một tiếng đàn rung động đến tận đáy lòng.

Sau khi kì lưng cho Thời Thiên Ẩm xong, Tuế Văn lại dùng lời lẽ chính đáng, từ chối việc Thời Thiên Ẩm kì lưng giúp hắn, tự mình bọc khăn tắm, bò lên giường ngủ.


Chờ Thời Thiên Ẩm cũng lau khô người rồi, lên khỏi suối nước nóng, chuẩn bị lên giường, cậu lại thấy Tuế Văn đang dùng chăn khóa bản thân lại, dùng chăn bọc người như một cái kén lớn, còn phần giường thuộc về cậu lại có một cái chăn khác.

Thời Thiên Ẩm thấy thật khó hiểu.

Cậu đi đến mép giường, nhìn cái chăn thuộc về mình, cảm thấy thật chướng mắt, cho nên cậu chạm vào chăn của Tuế Văn, muốn lấy một góc chăn đó cho mình.

Tuế Văn không buông chăn ra: "Chia chăn ra ngủ riêng, em một cái, tôi một cái."

Thời Thiên Ẩm sửng sốt: "Vì sao?"

Tuế Văn rầu rĩ nói: "Bị chóng mặt."

Thời Thiên Ẩm lập tức cảm thấy lo lắng: "Ngươi bị bệnh?"

Giọng nói của Tuế Văn càng buồn hơn: "Huyết khí quá vượng nên bị choáng váng. Buổi tối em ngủ riêng một chăn, tôi sẽ không có việc gì nữa."

Thời Thiên Ẩm hoàn toàn buồn bực: "Ngươi......"

Tuế Văn: "Đừng nói chuyện, ngủ, ngày mai ngắm mặt trời mọc, có niềm vui bất ngờ cho em."

Sau một câu lời ít ý nhiều, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Thời Thiên Ẩm uể oải giũ ra một chiếc chăn khác trên giường, nằm xuống.

Đèn tắt.

Trong đêm tối, Tuế Văn nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, cất giấu tiếc nuối.

Hắn nhớ bản thân từ thật lâu trước đây có nghe được một câu trên internet.

Cho nên.

Vậy cuối cùng mình chính là cầm thú.

Hay là không bằng cầm thú đây?

Ài——

🎋 BTV: Tôi muốn xem cầm thú, mà cuối cùng truyện chỉ có canh rau luộc thôi.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.