Hàng Vật

Chương 16: Vực sâu lan can



Vật Kị phụ thuộc vào lan can bị đánh cho tàn phế hẳn, tia sương đen cuối cùng trên sân thượng cũng theo đó tan đi.

Sức mạnh của lan can đã biến mất, học sinh bị lan can khống chế đưa đến đây cũng sôi nổi dừng lại.

Bọn họ đứng yên tại chỗ vài giây, ánh mắt từ từ tan rã, sau đó mềm oặt ngã xuống đất, mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.

Tuế Văn nhìn tình hình chung quanh thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hắn nằm trên mặt đất, duỗi thẳng chân tay, cho dù là đầu óc hay cơ thể đều vô cùng đau nhức do quá sức. Đèn xanh đèn đỏ dựa vào sức mạnh của hắn để chống đỡ cũng giống như mất đi chất dinh dưỡng, một lần nữa biến thành một đường mặc ngân nhập lại vào trong thẻ bài.

Tuế Văn cho đèn xanh đèn đỏ đã được thu hồi vào túi.

Hắn ngửa đầu, nhìn thấy nơi bị bánh xe nghiền qua xuất hiện một quả cầu đen, quả cầu đen xuất hiện giữa không trung như một tấm thẻ bài màu đen phun ra một cái chấm đen y như nhổ nước bọt, sau đó quang hoa lấp lánh, khiết tịnh vô cùng.

Còn chấm đen kia dần dần biến thành một thẻ bài lan can nhỏ.

Trước lạ sau quen.

Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên thu thập đèn xanh đèn đỏ, đối với tình huống trước mắt Tuế Văn đã nhuần nhuyễn rồi.

Hắn nhìn quả cầu một lúc, lại nhìn đến điểm đen, rồi liên tưởng đến tình huống đầu tiên, trong đầu dần dần sinh ra một nghi vấn mơ hồ:

Điểm đen là sức mạnh của Vật Kị, là sức mạnh kiêng kị cùng oán hận, hẳn là đại diện cho sức mạnh bóng tối.

Quang cầu là sức mạnh của "Tuế Văn", nói cách khác, là sức mạnh chính nghĩa để "Hàng phục bóng tối".

Kết hợp với việc mỗi khi quang cầu tương ngộ với Vật Kị, Vật Kị lại trở lên mạnh hơn, hiển nhiên là sức mạnh bóng tối chiếm thế thượng phong, xâm nhiễm ánh sáng, cũng trộm lấy sức mạnh của ánh sáng.

Cho nên nhìn thế nào cũng thấy là Vật Kị cắn nuốt quang cầu sau đó biến thân.

Nhưng vì sao cả hai lần vừa rồi mình đều thấy quang cầu cắn nuốt Vật Kị rồi biến thân?

Tuế Văn có nghi ngờ nhưng hiển nhiên đáp án của vấn đề này cũng không dễ dàng có được.

Hắn tạm thời bỏ qua nghi vấn, dùng sức lực tích góp được sau mấy phút nghỉ ngơi, nâng tay lên đưa về phía quang cầu.

Thẻ bài quang cầu trong không trung giống như chịu tác động, như cánh én đầu rừng bay vào trong lòng bàn tay Tuế Văn, yên lặng không một tiếng động dung nhập vào trong bàn tay hắn.

Tốc độ bay rất nhanh, giống như một thoáng kinh hồng, thế nhân liếc một ánh mắt, Tuế Văn nắm giữ được hình ảnh bên trong quang cầu.

Trong gian nhà có chín cây cột màu mận cùng với một ô cửa sổ sáng rực, hắn ngồi quỳ trong đó, nhìn thấy sàn gỗ màu nâu cùng với một thân áo tím của bản thân; bên cạnh còn có thêm một tấm áo khoác dệt kim màu đỏ thẫm thêu bốn móng vuốt rồng.

Một bàn tay nữ tĩnh đầy đặn được chăm sóc kĩ càng đang đặt ở bên trên thân rồng của bốn vuốt rồng này.

Trong nháy mắt tiếp theo, quang cầu biến mất, hình ảnh cũng biến mất theo.

Quang cầu tiến vào trong cơ thể giống như một dòng suối thanh mát, giúp cho cơ thể khô cạn của Tuế Văn trở nên dễ chịu hơn, khiến cho tinh thần uể oải của hắn bỗng nhiên khôi phục được tinh thần, cũng vào lúc này hắn chuyển ánh mắt về phía lan can loại nhỏ đang bay lượn trong không trung.

Tuế Văn cho bàn tay vào trong túi, chuẩn bị tìm một thẻ trống để Lan Can bám vào.

Lúc hắn làm như vậy, sách cũ trong túi áo hắn cũng lập tức ồn ào: "Hàng Vật Sư, Hàng Vật Sư, chiến đấu bên ngoài kết thúc rồi phải không? Mau cho ta ra ngoài nhìn xem!"

Tuế Văn rút tay ra.

Trên tay hắn kẹp hai tấm thẻ bài, một tấm thẻ bài trống và còn lại là thẻ bài sách cũ.

Sách cũ ra ngoài đã thấy tình huống trên sân thượng, nó cảm thán đầy kinh ngạc: "Hàng Vật Sư... Ngươi, vậy mà ngươi lại có thể đánh bại được Vật Kị mạnh như thế, có thể đi theo ngươi, nhân gia thật sự an tâm!"

Tuế Văn không nhịn được rùng mình một cái.

Mỗi ngày luôn có một thời điểm làm hắn hoài nghi giới tính của sách cũ như thế này.

Sau khi hờn dỗi, sách cũ lập tức thỏa mãn, không cần Tuế Văn ra lệnh đã nói thẳng vào vấn đề chính: "Hàng Vật Sư, hiện giờ ngươi có thể thu hồi Hình Linh đã được hàng phục, chờ nó nhập vào thẻ bài rồi ta sẽ cho kĩ năng của nó hiện lên."

Tuế Văn thật sự có điều muốn hỏi: "Kĩ năng của Hình Linh từ đâu có được?"

Sách cũ khẳng định: "Năng lực của Hình Linh chính là từ lúc nó làm Vật Kị."

Đây đúng là điều Tuế Văn muốn biết rõ, hắn tiếp tục hỏi: "Nếu như Vật Kị có hai loại kĩ năng thì sao?"

Sách cũ trầm ngâm: "Nói thế này, nếu như Hình Linh được hàng phục không phải là loại Hình Linh thấp kém nhất, vậy sẽ có hai loại kĩ năng cùng xuất hiện một lúc; nếu như là Hình Linh thấp kém, vậy trước khi xuất hiện chỉ có một loại. Kĩ năng còn lại thì phải sau khi đột phá mới có thể xuất hiện. Còn kĩ năng nào xuất hiện trước thì dường như cũng không có quy luật nào cả. Có thể là năng lực mạnh xuất hiện trước, cũng có thể là năng lực yếu xuất hiện trước."

Tuế Văn cũng hiểu được tương đối.

Hắn lấy thẻ bài trống ra, dẫn đường cho Hình Linh đang trôi nổi trong không trung, để cho nó nhập vào trong thẻ bài trống... lan can đen nhánh nhập vào thẻ màu trắng, ánh sáng bỗng chốc tràn ra, so với khi thu phục đèn xanh đèn đỏ thì luồng ánh sáng này xán lạn hơn rất nhiều.

Bên trong luồng ánh sáng này, Tuế Văn thoáng thấy màu xám chì thuộc về lan can nguyên bản, sắc thép cứng rắn lạnh băng di chuyển ở mặt ngoài của thẻ bài, lúc thấm vào, ánh sáng tan đi, màu đen đọng lại, màu chì cũng thoáng chốc biến mất không thấy tung tích.

Lúc này, sách cũ phát ra một tiếng thở dài đầy tiếc nuối: "Ài, chỉ thiếu xíu xíu nữa thôi, nếu như Hình Linh có thể lưu lại ít màu xám chì kia là nó có thể tiến giai rồi."

Tuế Văn cầm thẻ bài lan can thuần đen cũng hơi thấy tiếc nuối.

Hiện tại cả ba thẻ bài đều là một màu đen như mực, không có một màu sắc khác nào lẫn vào thể hiện có hai loại kĩ năng.

Hắn nói với sách cũ: "Ngươi đến xem cái thẻ bài này có kĩ năng gì."

Nói đến đây, Tuế Văn còn cảm thấy khẩn trương.

Hình Linh cấp thấp nhất chỉ có một loại năng lực, cho nên biểu hiện của lan can cho dù là mê hoặc học sinh hay đưa vào vực sâu cũng chỉ có một loại năng lực có thể xuất hiện.

Đối với cái thứ nhất Tuế Văn không cảm thấy có gì tốt nhưng đối với cái sau lại khá ổn...

Sách cũ không nói chuyện nữa. Nó bay ra khỏi thẻ bài, tạo thành một đường đen dài giữa không trung, nhập vào bên trong thẻ bài lan can.

Giây lát, hàng chữ đen xuất hiện ở chỗ trống trên thẻ bài.

Tên: lan can

Kỹ năng: Liệt Uyên

Liệt Uyên, tạo ra một vết nứt rộng khoảng hai mét, sâu khoảng 5m trên mặt đất, có thể cắn nuốt con mồi.

Trong nháy mắt kĩ năng xuất hiện, Tuế Văn thở phào một hơi nhẹ nhõm, có một loại cảm giác dòng máu lưu thông trở lại sau một cuộc đua.

Đôi mắt phía sau cặp kính cong cong, thu lại toàn bộ mảnh nhỏ và Hình Linh, tiếp theo đi đến xem Thời Thiên Ẩm vẫn đang ngồi bên cạnh, phát hiện lưng của cậu rất thẳng, ôm đao ngồi quỳ, vẫn vô cùng cảnh giác.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Thời Thiên Ẩm hỏi: "Sao rồi?"

Tuế Văn: "Thật vất vả mới đánh được Vật Kị, cậu không nghỉ ngơi một lúc à?"

Thời Thiên Ẩm: "Ta đang nghỉ ngơi."

Nói bừa, lúc cậu thật sự nghỉ ngơi là hai tay khoanh lại, hai chân xếp bằng, dựa vào trên sô pha nhắm mắt lại ngủ gật, ngẫu nhiên còn đưa tay lên đầu.

Tuế Văn thầm nghĩ.

Có điều hắn cảm thấy không nên nói ra những lời này nếu không muốn Thời Thiên Ẩm trở mặt.

Cho nên hắn sáng suốt bỏ qua chuyện này, đặt sự chú ý của mình lên đao của Thời Thiên Ẩm.

Năm phút trước, bằng cây đao này nghiền nát đối phương giành chiến thắng.

Tuế Văn: "Cây đao này thật sắc bén!"

Thời Thiên Ẩm: "Đương nhiên."

Tuế Văn: "Nó có tên không?"

Thời Thiên Ẩm: "Hình Bóng."

Tuế Văn cảm thấy ngoài ý muốn, so với chủng tộc của Thời Thiên Ẩm thì tên của cây đao này đúng là đơn giản hơn nhiều, hắn hỏi: "Tên của cây đao này có ý nghĩa đặc biệt à?"

Thời Thiên Ẩm không hề suy nghĩ: "Nó cùng ta như hình với bóng."

Tuế Văn: "À——"

Nói như vậy hắn còn cảm thấy cái tên này rất dễ nghe.

Cũng đúng vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ chỗ hiên trước cửa.

Cùng với đó là âm thanh nôn nóng:

"Làm sao vậy!".

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Tam Giới |||||

"Đã xảy ra chuyện gì!"

"Vì sao lại có nhiều học sinh chạy lên sân thượng của tòa nhà thực nghiệm thế này..."

Âm thanh truyền đến, hai người trên sân thượng lập tức cảnh giác.

Tuế Văn nằm trên mặt đất còn chưa kịp phản ứng đã bị Thời Thiên Ẩm bế bay lên.

Hai người nhập vào trong bóng ma, sau đó, Thời Thiên Ẩm mang Tuế Văn nhảy xuống khỏi lan can!

Tuế Văn: "?!"

Cuồng phong thổi quét không trung, hai chân nhanh chóng chạm xuống mặt đất, sợ hãi còn chưa xuất hiện trong cơ thể, lông tơ mềm mại phất qua gương mặt Tuế Văn.

Tuế Văn quay đầu lại theo bản năng.

Ánh sáng nhàn nhạt phác họa hình dáng của Thời Thiên Ẩm, sức mạnh gần như cạn kiệt của yêu quái lúc này không thể hoàn mĩ đưa bản thân vào trong bóng ma. Vì vậy thân thể của cậu nhàn nhạt như nắng ban mai, một cánh chim thật lớn giãn ra nghênh đón ánh mặt trời, giữa không trung lộ ra một hình cắt trong suốt trương dương kiêu mĩ.

Ban đêm, ánh đèn thành thị sáng ngời giống như dải ngân hà óng ánh thuộc về nhân gian.

Sau sự kiện sân thượng, Tuế Văn không ngừng đẩy nhanh tốc độ hoàn thành bài viết, giây phút này cuối cùng cũng có thể nằm trên giường trong căn phòng thuê ở cạnh trường học, nhìn lại cuộc chiến lúc chạng vạng.

Chung cư bên cạnh trường học là nơi hắn thường tới.

Ngay từ năm đầu, Tuế Văn đã ở một mình trong căn phòng nhỏ này. Nơi này vị trí địa lý ưu việt, ra cửa một đoạn là trường học, tương đương với việc di chuyển ít hơn 1h so với đi từ miếu ra, tiện hơn rất nhiều.

Mấy ngày gần đây liên tục trở về cũng chủ yếu là vì để hàng phục Vật Kị làm thức ăn cho đèn xanh đèn đỏ.

Hiện tại Vật Kị đã được hàng phục ổn cả rồi, hắn lại cùng với Thời Thiên Ẩm đạt đến độ tín nhiệm nhất định trong quá trình chiến đấu, vừa lúc có thể mang đối phương về phòng nhỏ của mình, cùng nhau ở lại.

... Đúng là không nghĩ đến sẽ có một ngày mình ở chung cùng với yêu quái.

Căn chung cư độc thân nho nhỏ có một chiếc giường cùng một cái sô pha lười màu xám dạng tổ chim.

Trên giường, Tuế Văn gối đầu lên tay, bắt đầu phân tích trước khi ngủ: "Hôm nay, cuộc chiến trên sân thượng hẳn là chia làm 2 phe, điều tốt là mình đã khai phá ra cách sử dụng thứ hai của đèn xanh đèn đỏ, dùng nó làm gậy chống đỡ rất thích hợp; còn một điểm không tốt là khi thấy con tin bị cuốn vào trong cuộc chiến mình đã không đủ bình tĩnh, thiếu chút nữa đã tạo thành hậu quả không thể cứu chữa.

"Ưu điểm thì cần tiếp tục phát huy, khuyết điểm thì cần cố gắng bù đắp. Tiếp theo là cần phải đảm bảo sự an toàn cho con tin rồi mới xử lý vấn đề của Vật Kị."

Thời Thiên Ẩm: "Vì sao lại cứu người?"

Tuế Văn không hiểu: "Cứu người còn cần nguyên nhân gì? Trong lòng của cậu tôi điên rồ như vậy à?"

Thời Thiên Ẩm rất khó chịu: "Ngươi cứu người xong lập tức lâm vào nguy hiểm."

Tuế Văn cảm thấy cần phải làm rõ vấn đề này: "Lúc cứu cậu ta tôi cũng không biết bản thân mình sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu không tôi sẽ cố gắng tìm một biện pháp khác hợp lý hơn."

Thời Thiên Ẩm: "Nhưng ngươi cũng đâu để ý đến sự sống chết của Khương Hằng."

Tuế Văn: "......" Hắn cảm thấy nói không nên lời, "Cậu cảm thấy một người sẽ tìm đến ông Từ để trừ tà còn muốn đi tìm chết à? Hơn nữa..."

Hôm nay cả một tập thể đều không ổn nên năng lực của lan can mới tự động gia tăng, cho dù điều tuyệt vọng trong lòng có nhỏ thế nào thì cũng đều bị khống chế.

Nhưng lúc đầu, không phải lan can khống chế Khương Hằng mà là do Khương Hằng "triệu hoán" lan can, cậu ta thật sự muốn đi tìm chết.

"Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, không phải sao?"

Tuế Văn chỉ nói qua về việc không liên quan gì đến mình, rất nhanh đã tiếp tục tổng kết:

"Đồng thời, cuộc chiến hôm nay cũng đã cho chúng ta thấy một điều rất nghiêm trọng, sức mạnh của chúng ta quá yếu, nếu như lan can kia có thể kiên trì thêm một lúc thì người thất bại sẽ là tôi và cậu."

Thời Thiên Ẩm lạnh lùng nói: "Ngươi không đủ."

Tuế Văn: "......" Thật đúng là.

Vì thế Tuế Văn hỏi: "Thiên Ẩm, cậu có biết Tuế Văn làm thế nào để gia tăng sức mạnh cho bản thân không? Mảnh nhỏ hôm nay mang đến cho tôi nguồn sức mạnh ít hơn rất nhiều so với dự đoán."

Thời Thiên Ẩm cảm thấy khó hiểu: "Ta sao có thể biết kẻ địch của mình làm cách nào để tăng thêm sức mạnh cho bản thân?"

Tuế Văn: "...... Cậu nói như vậy cũng rất có đạo lý."

Hắn lại nghĩ về bản thân, có lẽ trong khoảng thời gian này, cách đối xử của Thời Thiên Ẩm với "Tuế Văn" khiến cho hắn sinh ra ảo giác, quên mất bọn họ vốn dĩ là kẻ địch.

Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ bỗng nhiên kéo đến, Tuế Văn ngáp một cái: "Được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi đã, có chuyện gì ngày mai lại nói..."

Một tiếng "Bang" vang lên, bóng đèn tối lại.

Tuế Văn nằm ở trên giường.

Thời Thiên Ẩm ngồi ở trên sô pha lười.

Trong phòng chìm trong bóng tối, sau đó ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ ô cửa sổ, tạo nên một tầng ánh sáng mông lung trong căn phòng khép kín.

An tĩnh một lúc.

Tuế Văn nằm ở trên giường lại lên tiếng: "Thiên Ẩm..."

Thời Thiên Ẩm: "Cái gì?"

Tuế Văn mời: "Cậu có muốn lên giường ngủ không?"

Dù sao thì vừa mới mấy giờ trước đối phương đã cứu mình, giờ lại thấy cậu ấy ngồi ngủ trên sô pha quả thật có hơi không đành lòng, giống như mình đang bắt nạt yêu quái vậy...

Nhưng cuối cùng, Thời Thiên Ẩm vẫn cự tuyệt Tuế Văn.

Cậu cảm thấy sô pha tổ chim khá tốt.

Tuế Văn cũng không tiếp tục khuyên nhủ, hắn nhắm hai mắt lại, nhanh chóng chìm vào thế giới đen nhánh yên tĩnh... Nhưng chỉ một lúc sau, bóng tối bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng.

Ánh sáng xuất hiện từ phương xa, luồng ánh sáng mỏng manh này lại trói buộc bóng tối vô biên, bóng tối từ bốn phương tập trung ở chỗ Tuế Văn, cuối cùng biến thành một đường đi thật dài.

Cuối đường đi chính là ánh sáng kia.

Tuế Văn đứng tại chỗ, cảm thấy ngạc nhiên.

Đây chính là con đường đưa mình trở lại quá khứ trước kia mà?

Chẳng lẽ mỗi lần mình lấy về một mảnh nhỏ thì sẽ mơ thấy một đoạn kí ức của bản thân bị cất giấu?

Cái này......

Không biết vì lý do gì, hắn bỗng nhiên nhớ đến một trò chơi.

Muốn để hai người tương tự nhau nhưng mệnh số tương khắc giao đấu, ngẫm như vậy, cái trò chơi kia vẫn còn có lương tâm...

Tuế Văn vừa miên man nghĩ vừa cất bước đi về phía trước, giống như lần đầu tiên, hắn nhìn con đường nhìn có vẻ thật dài nhưng cũng không dài đến thế, hắn đi chưa được hai bước đã thấy ánh sáng rực rỡ, từ trong bóng tối bước vào trong một gian phòng cổ kính.

Đầu tiên là sàn nhà màu nâu ánh vào trong mắt, tiếp theo là quần áo màu tím.

Tuế Văn nhận ra ánh mắt mình đang rủ xuống nhìn chăm chú vào mặt đất, cũng nhìn thấy màu sắc của vạt áo mình đang mặc.

Giống như một thoáng kinh hồng trong quang cầu mình vừa thấy.

Lúc ấy, trong quang cầu còn hiện ra một vạt áo màu đỏ, đó là... Quần áo của công chúa phải không?

Một giọng nữ ung dung bỗng nhiên truyền đến từ phía trước: "Vạn vật trên đời được thần sinh. Sức mạnh của Hàng Vật Sư là nơi phát ra Vật Kị; nhưng trừ việc hàng phục Vật Kị vì Hình Linh ra, ra roi sai khiến bên ngoài còn có một dạng bí pháp khác, có thể gia tăng linh lực của Hàng Vật Sư."

Cái gì?

Đây không phải là vấn đề mình đã thảo luận với Thời Thiên Ẩm trước khi đi ngủ à?

Là do trùng hợp hay...

Tuế Văn dựng thẳng lỗ tai, chăm chú lắng nghe; đồng thời cũng cố gắng ngẩng đầu lên để nhìn rõ mặt của công chúa.

Nhưng không biết vì sao bản thân trong quá khứ của mình lại bị mặt đất hấp dẫn, tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở sàn nhà màu nâu chưa từng di động.

Giọng nữ ung dung vẫn tiếp tục vang lên: "Bí pháp là miêu hình, chứa linh. Hàng Vật sư dùng sức mạnh của bản thân phác họa hình dáng của Hình Linh, trong lúc tẩm bổ Hình Linh đồng thời đánh thức sức mạnh vô tận trong hình thể, tăng cường sức mạnh của mình. Bản thân linh lực của Hàng Vật Sư trong quá trình này sẽ không ngừng tăng lên..."

"Mẫu thân," Tuế Văn bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của mình, giọng nói kia giống như giọng nói bình thường của mình nhưng lại dường như nhu hòa hơn: "Là thế này phải không?"

Một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện trong nhà.

Một dáng đàn cổ cũng nhanh chóng hiện ra từ trên không trung.

Cùng với đó, thân hình Tuế Văn cũng đã hành động theo ý chí. Tầm mắt của hắn dần nâng lên, nhìn thấy vạt áo, nhìn thấy tay, cuối cùng cũn nhìn thấy gương mặt của công chúa.

Người phụ nữ ngồi trước hắn gò má đầy đặn, mi dài mắt phượng.

Năm tháng đã để lại một vài dấu vết trên gương mặt nàng, thế nhưng những dấu vết đó cũng không làm tổn hại đến thiên tư quốc sắc của nàng, nàng đẹp như rượu càng ủ càng ngon, càng ủ càng thơm, càng ủ càng nồng.

Khoác lên người một bộ áo thần long giương móng, công chúa dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Tuế Văn.

Tầm mắt này cũng quá mức thâm trầm, không giống ánh mắt nhìn người thân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.