“Xác thật rất ghét bỏ, cô lại có thể tặng tôi đồ vật xấu xí như vậy, khó coi chết đi được.”
Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, quả nhiên…… Là như vậy!
“Ngại xấu thì anh đừng muốn! Trả lại cho tôi!”
“Tự mình đi mua.”
“Đó vốn dĩ chính là của tôi!”
“Hiện tại tôi là chủ nhân của nó.”
“Anh……”
Nhìn bộ dáng người đàn ông khoe khoang đến cái đuôi khổng tước lại nhếch lên, Thịnh Vị Ương ở trong lòng táo bạo rít gào, bưng chén canh “ừng ực ừng ực” hung mãnh uống canh.
Anh từng nhận được hàng xa xỉ sang quý thậm chí hơn trăm triệu, nhưng cho tới bây giờ cũng không có người tặng anh lễ vật như vậy, tuy rằng anh thật sự cảm thấy rất xấu, hoàn toàn không phù hợp phong cách của anh.
Nhưng, lại làm tâm anh, bỗng chốc, ấm áp --
Thịnh Vị Ương hậu tri hậu giác ý thức được, quỷ ấu trĩ giống như thích lễ vật cô tặng, Thịnh Vị Ương lại lấy một loại ánh mắt nhìn ngoại lai nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái chằm chằm.
Kế tiếp mãi cho đến bữa tối kết thúc, nụ cười quỷ dị treo trên khóe môi Bạc Ái thiếu gia kia, vẫn luôn chưa từng rút đi.