Thịnh Vị Ương ghét bỏ liếc mắt nhìn anh một cái, ném xuống một câu,
“Được rồi, anh thích là được.”
Sau đó hừ ca xoay người đi đến phòng bếp.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Vị thiếu gia nào đó đột nhiên hối hận vì mua cái bàn trang điểm kia, hiện tại cầm ném ra ngoài còn kịp không?
……
Trong phòng bếp, Thịnh Vị Ương thấy thịt bò mới mua trong tủ lạnh,
“Hoàng Phủ ba tuổi, buổi tối ăn bò bít tết thế nào?”
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó còn đang rối rắm vấn đề rốt cuộc có nên ném bàn trang điểm hay không, hoàn toàn không nghe được vấn đề của Thịnh Vị Ương.
Thịnh Vị Ương nhướng đuôi lông mày.
Thôi, không cần hỏi ý kiến của anh, cô làm cái gì anh liền ăn cái đó, không được lựa chọn.
Khoảng bốn mươi phút sau, Thịnh Vị Ương bưng hai dĩa bò bít tết tiêu đen kiểu Pháp ra, đặt ở trên bàn cơm, còn có súp bắp, Hoàng Phủ Bạc Ái thích ăn bắp.