“Em nghĩ linh tinh gì vậy? Anh nói làm vận động là đi dạy em bơi lội, vừa rồi lúc từ bờ biển trở về không phải em nói muốn bơi lội sao?”
Thịnh Vị Ương trừng hai mắt, giống như mê mang “A” một tiếng, sau đó khóe mắt khóe miệng run rẩy.
Nhìn mỗ nam cười đến sắc mặt hài hước tà dụ, Thịnh Vị Ương yên lặng quay đầu đi.
……
Vườn hoa sau biệt thự.
Tuy rằng đêm đầu thu không quá nóng, nhưng vẫn khô hanh lợi hại.
Tất cả đèn bốn phía bể bơi đều chiếu sáng, xuyên thấu qua chụp đèn hình viên cầu, tản ra ánh sáng hoa lệ.
Ánh trăng cũng nhẹ nhàng rơi ở trên mặt nước, trong suốt thấy đáy.
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp ở ngay trước mặt Thịnh Vị Ương, động tác nhanh chóng thay xong quần bơi, tuy rằng mỗi ngày anh đều cố ý cởi đến hết sạch trước mặt cô, nhưng đây là ở bên ngoài đó……
Cô vẫn là có chút thẹn thùng.
Hơn nữa, lại không hề có sức chống cự bị dụ hoặc rồi, cứ như vậy không có một tia phòng bị.