Sở Nam Xuyên ở trong lòng nghĩ, tuy rằng Hoa Hoa đã là mẹ của con anh, nhưng luận phúc hắc giảo hoạt, tuyệt đối không hơn Tiểu Ý Ý, Nam Tiểu Tố còn có bà xã Hoàng Phủ yêu nhất.
Ba người phụ nữ kia một người phúc hắc da mặt dày hơn một người, mỗi ngày Hoàng Phủ bị con báo nhỏ của cậu ta chọc tức đến tâm can phổi đều đau.
Nhìn mẹ của con anh, thật tốt! Nói dối cũng sẽ không được, da mặt mỏng nha!
Quả nhiên, Hạ Mộc Cẩn đã ở trong ổ chăn nghẹn đến mức mặt đều đỏ bừng!
Tiếng cười tà tứ lưu manh của người đàn ông đã đến mức thiếu đánh không biết xấu hổ,
“Tiểu Hoa Hoa, có phải em đang giận anh một tuần này anh đều không gọi điện thoại cho em không?”
Hạ Mộc Cẩn nắm lấy di động, cũng không nói lời nào.
Sở Nam Xuyên biết cô đang nghe, ngữ khí càng thêm ôn nhu,
“Tiểu Hoa Hoa, anh không phải không gọi điện thoại cho em.
Anh sợ anh gọi cho em, vừa nghe thấy giọng nói của em liền sẽ không nhịn được xúc động, trực tiếp ném xuống tất cả mọi chuyện bay trở về tìm em!”